Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Khẩn cầu

Thiên hạ chia làm năm nước, bao gồm Tuyết Quốc, Bách Hoa Quốc, Bắc Kỳ Quốc, Tây Nguyên Triêu, Đại Yến Quốc. Trong ba quốc gia thực lực bất khả khinh thường, Đại Yến Quốc kém nhất. Lãnh thổ Đại Yến Quốc chung quanh là hai quốc gia, một là Tây Nguyên Triêu, một là Tuyết Quốc, đối diện là giáp biển, có thể nói vị trí địa lý chiếm cứ thiên thời, lại không chiếm hết địa lợi, quan hệ ngoại giao Đại Yến Quốc cùng Tây Nguyên rất tốt, thế nhưng hai nước còn có một chút hiềm khích, tuy rằng giao hảo nhưng cũng không phải thường xuyên liên hệ.

Mà lúc này Đại Yến Quốc vốn cũng có thể tự bảo vệ mình, thật không ngờ đương triều Lý thừa tướng dưới một người, trên vạn người cư nhiên mưu phản, tập hợp ám vệ và quân đội trong tay mình bồi dưỡng nhiều năm dĩ nhiên uy hiếp hoàng đế đương triều Lâu Hầu Thụy thoái vị, may là có vị đại tướng quân trung thần hộ giá. Nhưng lại chết vào dưới độc khí của ám vệ Lý thừa tướng, ngoài ra ngày có một đôi long phượng thai. Vị Tử Nhiên nghe nói cha của mình chết bất đắc kỳ tử bỏ mình, trên tường thành Yến kinh cùng quyết chiến với dư đảng Lý thừa tướng. Cuối cùng thì dư đảng Lý thừa tướng bị Vị Tử Nhiên đánh bại, thúc thủ chịu trói. Nhưng bởi vì Vị Tử Nhiên suốt đêm chinh chiến, hơn nữa đột nhiên nghe nói cha của mình chết bất đắc kỳ tử mà kinh sợ, dĩ nhiên sinh bệnh không dậy nổi.

Kỳ nữ Vị Bà Sa từng là thư đồng công chúa, nhưng do cùng công chúa nảy sinh ra hiềm khích. Dĩ nhiên chọc giận công chúa phải hạ lệnh phàm là trong vòng mười bước, Vị Bà Sa không được đến gần. Hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, khi biết Tuyết Quốc trắng trợn xâm lược quốc thổ, công chúa dĩ nhiên phá lời thề của mình, quyết phải đi gặp Vị Bà Sa một lần.

Chỉ có những người khôn khéo mới biết chuyện gì xảy ra, âm thầm thở dài. Công chúa đi lần này,nàng cũng minh bạch mình sẽ mất đi hạnh phúc cả đời a, thương cảm cho vận mệnh Đại Yến Quốc dĩ nhiên phải thắt ở trên người một nữ tử, thật đáng buồn đáng tiếc. Rốt cuộc không biết có thể giữ được giang sơn Đại Yến Quốc hay không?

Công chúa xuất cung thì nghi thức tự nhiên cũng vô cùng hoành tráng. Huống chi hiện nay Đại Yến chỉ có duy nhất một trưởng công chúa, long cưng chìu bất suy, từng bởi vì được sủng ái, sớm có được hoàng đế bệ hạ tự mình đặt tên là Nguyệt Lan, ý là hoa lan dưới ánh trăng, nước da sáng trắng như tuyết, mà hoa lan cón có mùi hương, càng là thể hiện ra công chúa thiên hương quốc sắc.

Mà lúc này đây, phủ đệ Vị tướng quân toàn tiếng khóc rung trời, tuy bách tính không thể vào trong, nhưng ở ngoài cửa quỳ lạy tam lạy xong mới bằng lòng rời đi, có thể thấy được Vị tướng quân được lòng dân cỡ nào, cũng đủ để thấy rõ phẩm chất của ngài.

Sớm thông báo cho Vị Bà Sa, mang theo hạ nhân xuất môn nghênh tiếp, quỳ xuống một mảnh, thậm chí có người làm còn chưa kịp lau nước mắt còn đọng trên khóe mắt. Kiệu công chúa đã tới rồi, công chúa hiện tại so với ngày xưa đã không giống nhau. Hôm nay, nàng cố ý mặc áo choàng nhợt nhạt lam sắc, còn nhu quần màu lam đậm, bên hông đeo chuông ngân sắc nhẹ nhàng rung động, da thịt như tuyết, môi đỏ mọng, hai mắt sáng tỏ như bầu trời đầy sao, làm cho người ngắm lâm vào trầm mê, búi tóc bằng trâm hoa, răng trắng trong, thanh lịch đến cực điểm. Kỳ thực chủ trương Đại Yến Quốc là xa hoa, bây giờ công chúa mặc như vậy thật sự là cấp cho Vị gia mặt mũi rất lớn.

"Thần nữ cung nghênh trưởng công chúa." Mang theo thanh âm khàn khàn nặng nề ở trước mặt Lâu Nguyệt Lan vang lên, mang the mệt mỏi rã rời mấy ngày liên tiếp và bi thống, lại làm cho nàng nghe được, biết một người đến tột cùng thương tâm đến trình độ nào.

Sau khi xuống xe, đi nhanh vài bước vội vã đở Vị Bà Sa, đau lòng hỏi: "Ngươi dạo gần đây khỏe không?"

Vị Bà Sa giương mắt nhẹ nhàng đảo qua gò má của Lâu Nguyệt Lan nhưng cũng khiến cho Lâu Nguyệt Lan thấy rõ Vị Bà Sa hiện tại đến tột cùng là dạng gì. Mặt như ngọc , gò má trũng xuống thật sâu phía dưới, thậm chí mang theo một chút trắng bệch, tóc có chút mất trật tự, chỉ có màu trắng dây cột tóc và bạch hoa đeo ở bên mình, đôi mắt đầy tơ máu, môi khô nứt, một thân bạch y, ánh mắt cứng rắn, tràn đầy anh khí mài thành hình dạng mảnh mai, màu trắng nhu quần tuy rằng coi như sạch sẽ, nhưng ở đầu gối đều dơ bẩn có thể thấy được là quỳ gối một chỗ thời gian dài.

Tay của Bà Sa lạnh lẽo, khiến cho Lâu Nguyệt Lan càng thêm đau lòng. Thế nhưng khi thấy ánh mắt sáng quắc của Vị Bà Sa luôn ở trên người mình, Lâu Nguyệt Lan cau mày một cái, đột nhiên liền buông lỏng tay Vị Bà Sa.

Mà nguyên bản dần hiện ra ánh mắt tươi sáng của nàng lại rồi đột nhiên ảm đạm xuống. Tất cả lại khôi phục thành bình thường, giọng khàn khàn hỏi: "Thần nữ chưa kịp tắm rửa thay nhu quần, mong rằng công chúa điện hạ bao dung."

"Không sao, bổn cung tất nhiên là thương cảm ngươi vừa trải qua việc chịu tang phụ thân mà đau lòng, huynh trưởng hôn mê bất tỉnh. Hôm nay toàn bộ phủ đệ tướng quân Vị gia đều dựa vào ngươi một người chống đỡ, nhưng thật ra khó khăn cho ngươi."

Đang khi nói chuyện, Vị Bà Sa lại lui về phía sau Lâu Nguyệt Lan tiến vào trong phủ viện, đúng lúc nhìn thấy bài vị Vị đại tướng quân đặt ở chánh đường, trong khoảng thời gian ngắn Lâu Nguyệt Lan cũng là vành mắt phiếm hồng, trầm ngâm nửa ngày, mới giữ nước mắt nhịn trở lại, trầm giọng nói: "Vị tướng quân vì quốc vong thân, quả nhiên là trung quân ái quốc hiền thần."

Vị Bà Sa ở sau lưng Lâu Nguyệt Lan, nghe nói nói thế, tiếng hít thở âm nặng thêm, dĩ nhiên là không nhịn được chảy xuống hai hàng thanh lệ, quỳ trên mặt đất nói rằng: "Tạ ơn tạ công chúa đã khen, gia phụ nghe công chúa khen, cũng có thể dưới suối vàng được an bình."

Khí trời âm trầm, khắp nơi đều là tang nhân bạch sắc, nàng còn nhớ rõ trước đây Vị tướng quân đối với mình yêu thương thật không ngờ dĩ nhiên anh hùng khí đoản, Lâu Nguyệt Lan an ổn tâm thần, quan tâm hỏi: "Bà Sa, không biết ca của ngươi như thế nào rồi?"

Vị Bà Sa nghe được công chúa gọi Bà Sa hai chữ đúng là thân hình chấn động, nhưng nghĩ đến huynh trưởng nhà mình không còn nhiều thời gian lại muốn một lần nữa rơi nước mắt, nức nở nói: "Huynh trưởng hắn đại khái là thời gian không nhiều."

Lâu Nguyệt Lan lảo đảo, suýt nữa không đứng vững, thanh âm phát run: "Điều không phải chỉ là hôn mê sao? Thế nào dĩ nhiên biến thành thời gian không nhiều?"

Vị Bà Sa không nhiều lời, mà dẫn đường nói: "Công chúa cùng theo thần nữ tới đây đi."

Lâu Nguyệt Lan cơ hồ là trắng bệch nghiêm mặt theo Lâu Nguyệt Lan đi đến, mà thị nữ sau lưng lại bị vị gia đinh ngăn cản, không cho đi theo. Lâu Nguyệt Lan nhưng thật ra chỉ muốn Vị Tử Nhiên ca ca Vị Bà Sa, dĩ nhiên cũng là không chút nào phát hiện, mà thị nữ sau lưng thấy công chúa không có khiển trách, liền cho rằng công chúa là ngầm cho phép đứng đợi tại đây.

Khúc kính thông u*, tảng đá trên đường đều là hồi ức Lâu Nguyệt Lan. Mà đã lâu cũng chưa đặt chân ở đây, bây giờ lại đặt chân vào nơi này, dĩ nhiên sinh ra phiền muộn, thanh âm giãy dụa của việc đẩy cửa, đi vào trong, định thần nhìn lại, là thấy một người cùng Vị Bà Sa cực kỳ tương tự chính là nam tử nằm trên giường hẹp, hầu như không có có bất kỳ khí tức gì, mà trên mặt trên cơ bản bày ra trạng thái vàng nhợt, hai gò má đã toàn bộ đều lõm xuống, chỉ có môi mang sắc tím nâu, đây rõ ràng là trúng độc.

Khúc kính thông u*: là mộ thành ngữ, âm đọc qū jìng tōng yōu, ý là đường nhỏ, thông đến chỗ sâu thẳm yên lặng.

Lâu Nguyệt Lan gần như là thất thố chạy tới trên giường, thận trọng ma sát gò má của Vị Tử Nhiên, trong mắt nước mắt là thế nào không nhịn được tuột xuống "Tử Nhiên, ta tới rồi đây."

Vị Bà Sa vẫn đứng ở một bên, vẻ mặt bi thương nhìn hai người. Nàng tự nhiên biết công chúa vẫn luôn ái mộ huynh trưởng nhà mình, đáng tiếc thần nữ có tình, tương vương vô mộng. Nhưng bởi vì mình thích công chúa, nên bị nàng ghét bỏ, tạo hóa trêu người, nàng thủy chung không thể vì vậy mà đố kỵ huynh trưởng của mình, nhưng cũng dứt bỏ không đượ tình cảm khác thường này.

Vị Tử Nhiên trên giường hơi thở mong manh tự nhiên không có nghe thấy Lâu Nguyệt Lan nói gì, vẫn mặc cho Lâu Nguyệt Lan ma sát gò má của hắn, bên trong phòng tất cả đều là mùi thuốc, thậm chí còn có một chút điểm tơ máu, Lâu Nguyệt Lan lê hoa đái vũ nói rằng: "Bà Sa, vì cái gì, tại sao lại thành ra như vậy, Tử Nhiên tột cùng là bị cái gì?"

Vị Bà Sa quay đầu không nhìn tới Lâu Nguyệt Lan, nhắm mắt một lúc lâu, sắc mặt xám trắng nói: "Trước đây huynh trưởng và bộ hạ Lý thừa tướng tại ngoại thành chém giết ba ngày ba đêm, nhưng không biết người bên cạnh đã vì hắn chuẩn bị xong độc dược mạn tính. Bỗng nhiên lại nghe nói gia phụ vong trận, sợ hãi tột cùng, dĩ nhiên độc khí công tâm, mà xen lẫn trên người ca ta có vô số vết thương lớn nhỏ, chợt bắt đầu thối rữa không ngừng chảy máu." Nói đến đây, trong thanh âm Vị Bà Sa mang theo phẫn nộ, gắt gao nắm thành quả đắm nói rằng: "Huynh trưởng đắc thắng trở về lại chỉ có thể nằm ở giường bệnh triền miên, thậm chí tính mệnh không giữ được lâu. Nhưng thật không ngờ Tuyết Quốc biết được Đại Yến Quốc xuất hiện nội loạn, dĩ nhiên lấy lý do muốn thú công chúa nên phái ra mười vạn thiết kỵ Binh phải nghênh tiếp trưởng công chúa gả sang Tuyết Quốc. Thế nhưng hoàng thượng e ngại lúc này quân tâm bất ổn, đã đem tin tức ém lại, nhưng cuối cùng giấy không thể gói được lửa a."

Lâu Nguyệt Lan ngơ ngác nhìn Vị Bà Sa, trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên không nói chuyện. Nguyên lai Đại Yến Quốc đã rơi vào tình cảnh tràn ngập các loại nguy cơ sao? Đại Yến Quốc truyền qua hơn một nghìn năm lịch sử liền phải rơi vào kết cuộc mất nước sao? Lâu Nguyệt Lan tự nhiên biết hiện tại Đại Yến Quốc không có tướng soái nhân tài, có khả năng chống lại việc Tuyết Quốc xâm lược. Chỉ có Vị gia nhưng sau khi hai người tướng soái đều đã ngã xuống, giờ đây cũng chỉ còn lại có một Vị Bà Sa.

Sau khi nghĩ thông suốt, Lâu Nguyệt Lan rốt cuộc minh bạch vì sao khi Vị đại tướng quân bỏ mình mà chết mặc dù mình đau khổ cầu xin xuất cung, thiếu tướng Vị Tử Nhiên quân hôn mê cũng không để cho mình ra ngoài. Nhưng chưa qua nửa tháng phụ hoàng để cho mình tới thăm. Nguyên lai bước này của nàng đã nằm trong kế hoạch của người.

Lâu Nguyệt Lan quỳ gối trước người Vị Bà Sa, lí nhí nói: "Bà Sa, mời đại huynh xuất chiến, bảo vệ quốc thổ Đại Yến a."

Vị Bà Sa sợ hãi nhìn Lâu Nguyệt Lan đang quỳ ở trước mặt mình, trong khoảng thời gian ngắn hai mắt đỏ lên, cũng quỳ trên mặt đất nói rằng: "Công chúa thỉnh thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Lúc này, Bà Sa vạn vạn không thể ly khai huynh trưởng của mình và phụ thân, cầu công chúa thành toàn cho một bất hiếu nữ này." Nói xong liền lạy một bái không chịu ngẩng lên.

Ánh mắt Lâu Nguyệt Lan phức tạp nhìn Vị Bà Sa, hai mắt nhắm lại, nghĩ đến phụ hoàng phỏng chừng đã biết được là kết quả như vậy, trong lòng không khỏi nguội lạnh. Nhưng mình là Đại Yến Quốc, vô luận là nguyên nhân gì, đều phải bảo hộ giang sơn Đại Yến Quốc, khẽ cắn môi, cởi xuống chuông ngân sắc bên hông nói rằng: "Lấy vật ấy làm bằng chứng, nếu như ngươi đáp ứng thỉnh cầu của ta, bảo vệ cho Đại Yến Quốc. Bổn cung nguyện ý gả cho ngươi."

Vị Bà Sa bỗng nhiên ngẩng đầu, không thể tin, nhìn vẻ mặt kiên định Lâu Nguyệt Lan cũng nói không ra lời.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hắc hắc, truyện mới đã mở ra, mong muốn mọi người sẽ thích yêu, còn có một quyển tiểu thuyết là 《 hệ thống bồi dưỡng tốt lão sư 》

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bachhop#gl