
Chương 7: Tin tức mới
Cố Hiểu Mộng lớn lên cạnh biển, nhưng trước khi làm canh đường, cô chưa bao giờ quan sát vùng biển này nhiều đến như vậy.
Vùng biển này, những ngày không nổi gió bao giờ nhìn cũng rất quang đãng.
Cố Hiểu Mộng thích leo lên đỉnh núi, tùy tiện tìm một tảng đá lớn, hóng gió ngắm biến một hồi.
Ở dưới mặt đất lâu, sẽ càng lúc càng ưa thích những nơi rộng rãi, ví dụ như bầu trời, ví dụ như biển khơi.
Đứng cao nhìn xa, có thể giải phóng những tích tụ trong lòng.
Từ đỉnh núi vọng lại, ai mà biết được dưới quang cảnh tươi đẹp này, mỗi một chiếc thuyền đánh cá lượn lờ ở kia đều chất đầy hàng hóa, lại còn là "hàng lậu" đâu.
Sắp đến giờ rồi, hôm nay là có thể gặp được Long Xuyên.
Cố Hiểu Mộng liếc nhìn đồng hồ đeo tay, biển cũng đã ngắm, nên xuống núi rồi.
"Hiểu Mộng, còn nhớ tôi không?" Cố Hiểu Mộng không ngờ Long Xuyên vừa mở miệng, câu đầu tiên lại là câu này.
"Ông là... Long thúc thúc?" Cố Hiểu Mộng hơi nghiêng đầu, thử dò hỏi.
"Ha ha ha ha ha ha ha Lão Cố quả nhiên bảo vệ cô rất tốt."
Long Xuyên để nhân viên phục vụ rót đầy rượu cho hai người.
"Lão Kim, tới đây, để tôi giới thiệu với ông một chút: Đây là Cố Hiểu Mộng, con gái huynh đệ tốt của tôi, Cố Dân Chương."
Nhắc tới Cố Dân Chương, sắc mặt Cố Hiểu Mộng có chút bi thương.
"Trước khi ba ba ở tù, tôi vẫn luôn không biết ông ấy làm cái này."
"Đúng vậy, cô cũng chỉ mới gặp tôi hai lần thôi. Ba cô luôn nói, không hy vọng cô đặt chân vào đây, cũng hy vọng tôi đừng đi tìm cô.
"Lúc ông ấy còn sống, từng mở một tài khoản cho cô, nói rằng nếu ngày nào đó gặp phải bất trắc, nhờ tôi mỗi tháng chuyển một phần tiền vào thẻ của cô.
"Tôi nhìn cô lớn lên, thi tốt nghiệp, học đại học. Nhưng cô cuối cùng vẫn bước vào nghề này..." Long Xuyên thở dài, "Người tính không bằng trời định."
"Cho nên, tôi muốn bước lên con đường ba ba từng đi qua." Ánh mắt Cố Hiểu Mộng nhìn về phía Long Xuyên dần trở nên kiên định.
"Tôi thường xuyên nói với lão Cố, con cháu tự có phúc của con cháu. Cô trưởng thành rồi, có chủ ý của riêng mình, cho nên tôi không khuyên cô. Nhưng cô phải biết, bước vào nghề này, đó chính là treo đầu trên thắt lưng, không còn đường quay đầu."
"Tôi trước nay chưa từng nghĩ quay đầu."
Một tấm lưới dệt nên từ những lời lừa gạt và nói dối, bao bọc lấy trái tim Cố Hiểu Mộng.
Từ năm Cố Dân Chương qua đời, Cố Hiểu Mộng đã biết, hết thảy đều là giả, cái miệng này của cô không cách nào nói ra lời thật lòng được nữa.
Số hàng kia được vận chuyển đến đích một cách hoàn hảo, Cố Hiểu Mộng vượt qua "khảo nghiệm", có được tín nhiệm của Long Xuyên, nhưng cô vẫn như cũ là một tay canh đường.
Long Xuyên nói không cho cô buôn bán quá lớn, là vì không muốn phụ lòng Cố Dân Chương. Tránh cho ngày nào đó Cố Hiểu Mộng vào tù rồi không ra được nữa.
Cố Hiểu Mộng cũng không gấp, có việc thì làm, không có việc thì đi hóng gió ngắm biển.
Cho đến một lần, Long Xuyên cùng Vương cục trưởng gặp mặt ăn bữa cơm, bọn họ nhắc tới một cái tên, một vị cảnh sát mới đến làm cho bọn họ vướng tay vướng chân: Lý Ninh Ngọc.
Theo Cố Hiểu Mộng thấy, Vương cục trưởng rõ ràng là cảnh sát, vậy mà thời điểm ở cùng Long Xuyên, trông cứ như tên nhà giàu mới nổi.
Nhà giàu mới nổi xử lý chuyện không cần logic, hắn đề nghị trực tiếp tìm một đám người, cho Lý Ninh Ngọc hy sinh vì nước là xong. Hoặc là tai nạn xe cộ, hoặc là nhảy lầu, làm cái gì đó ngoài ý muốn đều được.
Long Xuyên cười nhạo ông ta làm việc không để ý hậu quả.
Một người cảnh sát chết tuy không phải chuyện gì lớn, nhưng Lý Ninh Ngọc lại không phải cảnh sát bình thường. Cô ta là bị "giáng chức ", không sai, nhưng điều này không có nghĩa là muốn làm gì cô ta cũng được.
Cô ta có chuyên môn vững vàng cùng năng lực xuất chúng, trong quá trình công tác được rất nhiều cảnh sát kính nể.
Chưa kể, nếu đem người giết chết, thầy cô ta có thể trơ mắt nhìn học trò cưng của mình chết vô duyên vô cớ sao?
Đến lúc đó chọc cho cả tổ chuyên án tới nơi này điều tra hết nguyên nhân hậu quả, có còn muốn kiếm tiền nữa không.
"Ông có hiểu vì sao buôn lậu ở Lâm Giang ngông cuồng như vậy không?" Long Xuyên hỏi hắn.
"Điều kiện địa lý thuận lợi!"
"Nơi này là thiên đường buôn lậu, một là bởi vì nó không được coi trọng, hai là bởi vì nó có cảnh sát tốt như ông."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha" "Ha ha ha ha ha ha "
Mặt biển phẳng lặng yên bình mới thích hợp để sóng lớn ngấm ngầm cuồn cuộn, cho nên Lý Ninh Ngọc, không thể giết.
Nhưng cô ta lại không nhận hối lộ.
Chính vào lúc này, Cố Hiểu Mộng lần đầu tiên xin Long Xuyên đi làm nhiệm vụ.
"Tôi không có tiền án ở chỗ cảnh sát, lý lịch sạch sẽ. Hơn nữa, tôi lại là con gái, tự nhiên gia tăng mấy phần tín nhiệm." Cố Hiểu Mộng thử thuyết phục Long Xuyên cùng Vương cục trưởng, "Chưa kể hiện tại cũng không có biện pháp tốt hơn, chi bằng để tôi thử chút xem."
Cái nhiệm vụ này nhìn cũng không nghiêm trọng đến mức vào tù.
Long Xuyên cũng muốn biết Cố Hiểu Mộng có thể mang đến bao nhiêu kinh hỉ, liền buông tay cho cô đi làm, muốn bên này phối hợp chuyện gì, cứ mở miệng.
Sau mấy lần xuất hiện ở hiện trường truy bắt của cảnh sát, Cố Hiểu Mộng cuối cùng cũng móc nối được với Lý Ninh Ngọc...
Hẹn Lý Ninh Ngọc ăn cơm, Lý Ninh Ngọc đưa cô về nhà.
Đây là báo cáo mới nhất mà Cố Hiểu Mộng gửi cho Long lão bản.
Mà Long lão bản cũng gửi tin tức mới cho Cố Hiểu Mộng, để cô truyền đạt cho Lý Ninh Ngọc.
"Chị Ngọc, ngày mai chị tan việc lúc nào, hay là cùng nhau xem chiếu bóng đi?"
Buổi tối 8 giờ, Cố Hiểu Mộng gửi tin cho Lý Ninh Ngọc.
"Không xem chiếu bóng cũng được, em có tin tức mới muốn nói."
Buổi tối 9 giờ, Cố Hiểu Mộng gửi cho Lý Ninh Ngọc tin nhắn thứ hai.
Tuân theo nguyên tắc 'một lần hai lần không thể có lần ba', Cố Hiểu Mộng không gửi tin nhắn thứ ba cho Lý Ninh Ngọc nữa.
Đến lúc nhận được hồi âm thì đã là 5 giờ sáng.
"Xin lỗi Hiểu Mộng, tối hôm qua tôi mệt quá nên ngủ từ sớm. Ngày mai 6 giờ tan việc. Có thể."
"Vậy em đến đón chị tan việc."
Sáng sớm 5 giờ 3 phút, Lý Ninh Ngọc nhận được hồi âm của Cố Hiểu Mộng.
"Em thức suốt đêm sao?"
"Không, chỉ là đúng lúc thức dậy đi vệ sinh thôi."
"Được, hẹn gặp buổi chiều."
"Được, chị Ngọc, hẹn gặp buổi chiều."
Cố Hiểu Mộng nhét di động vào trong túi, đưa tay lên tháo xuống chùm tóc đuôi ngựa.
Cô đứng ở đầu đường, nhìn khung cảnh yên tĩnh sau khi náo nhiệt vừa kết thúc không lâu, đột nhiên nhớ tới lời của Lý Ninh Ngọc: "Em có thể không nói, nhưng không được gạt tôi."
Nói 6 giờ tan việc, Cố Hiểu Mộng quả nhiên đúng 6 giờ chờ được Lý Ninh Ngọc.
"Chị Ngọc hôm nay thật ngầu a!" Vừa nhìn thấy Lý Ninh Ngọc, cô lập tức mở miệng khen tặng.
Tháng ba, thời tiết đã ấm dần lên.
Nếu muốn đi xem phim, tốt nhất không nên mặc cảnh phục, cho nên Lý Ninh Ngọc đổi sang áo thun, khoác thêm sơ mi bên ngoài. Cô nhìn Cố Hiểu Mộng cười một tiếng, "Lên xe đi, ăn cơm trước rồi đi xem phim."
"Đeo dây an toàn." Lý Ninh Ngọc cho xe chạy, nhắc nhở Cố Hiểu Mộng.
Lái xe đến trung tâm gần nhất chỉ mất khoảng mười phút, Cố Hiểu Mộng trước nay chưa từng có ý thức cần đeo dây an toàn.
"Gần như vậy cũng phải đeo sao..."
"Dựa theo luật an toàn giao thông đường bộ, khi sử dụng các phương tiện bốn bánh, người ngồi trên phương tiện nhất định phải dùng dây an toàn." Lý Ninh Ngọc đặt hai tay trên vô lăng, nghiêng đầu đọc ra một câu với Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng nhận mệnh, ở chung với Lý Ninh Ngọc, đầu tiên là quy tắc, sau đó mới có thể nói thứ khác.
Nhưng Lý Ninh Ngọc như vậy thật mê người. Cố Hiểu Mộng nghĩ.
"Đúng rồi, để em nói tin tức cho chị trước. Thứ sáu tuần tới, buổi trưa, cụ thể mấy giờ em không biết, trên cầu vượt dành cho người đi bộ ở đường Tân Giang, có giao dịch."
"Giao dịch gì?"
"Cái này em làm sao mà biết, nói chung là có một giao dịch."
"Được."
Lý Ninh Ngọc đáp xong, liền không nói lời nào nữa.
"Chị Ngọc, chị không hỏi em lấy tin tức đâu ra sao?"
"Nếu như em nguyện ý nói."
"Chị sẽ đích thân đi bắt sao?" Cố Hiểu Mộng hiểu rõ bản thân hỏi gì, nhưng không muốn tiếp tục trả lời.
"Không."
"Vậy thì tốt rồi."
Lý Ninh Ngọc liếc mắt nhìn Cố Hiểu Mộng, phát hiện đối phương nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ý muốn nói tiếp nữa.
Mỗi lần bắt được buôn lậu quy mô lớn một chút, thông thường đều là do có tin tức của người chỉ điểm, nếu không thì chính là có người tố cáo.
Tin tức tố cáo có thật có giả, cho nên Lý Ninh Ngọc cùng lắm sẽ chỉ đem tin tức này thông báo cho đội chống buôn lậu, bản thân cô sẽ không tham dự.
Tại sao lại hỏi như vậy, Cố Hiểu Mộng đang lo lắng điều gì?
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro