Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Đập sân

Ngày hôm sau đến Cục Cảnh sát, đồng nghiệp hỏi Lý Ninh Ngọc hôm qua sao không đi ăn cơm. Lý Ninh Ngọc qua loa lấy lệ, không nhắc đến chuyện nữ sinh kia, cô cầm theo tài liệu đã chuẩn bị sẵn, đi tìm đội cảnh sát hình sự hỏi thăm cách nghiêm cấm môi giới bán trứng chợ đen, xem có thể làm hay không.

"Nữ sinh đại học người ta không tự tới báo án, đây cũng không phải là vụ án công tố."

"Bản thân cô cũng là cảnh sát, cô nhìn luật pháp viết xem, tiến hành thương nghiệp hóa hành vi cung cấp trứng mới tính là phạm pháp. Tiền giao dịch trứng đâu, chứng cớ đâu?"

"Trung Quốc hiện tại cũng chưa có tiền lệ xử phạt hành vi bán trứng, cục chúng ta có thể trở thành trường hợp đầu tiên của Tân Trung Quốc sao?"

Bọn họ khẳng định đều đang ở ngoài nghe, đề tài Lý Ninh Ngọc xen vào việc người khác lại có thêm chuyện để bàn tán rồi.

Lý Ninh Ngọc biết, chủ động làm những chuyện này, rất khó, nhưng không ngờ lại khó đến như vậy.

Người bị hại vẫn chưa phải chịu tổn hại nghiêm trọng, sợ mất mặt không muốn đi báo án. Đến lúc bị thương tổn nghiêm trọng mới chịu báo cảnh sát, sức khỏe đã mất đi lại khó mà tìm về. Cô cũng có thể hiểu được luật pháp lạc hậu, mua bán bộ phận cơ thể là phạm pháp, trứng là bộ phận sao? Nó quá khó để định nghĩa, nhưng thương tổn mà nó gây ra cho thân thể nữ nhân lại rất dễ thấy.

Máu có thể tái sinh, bán máu có thể bị xử tội; Trứng không thể tái sinh, bán trứng lại không bị xử phạt. Đạo lý này, Lý Ninh Ngọc cũng đã từng nghĩ đến, cô hiểu được, lại không muốn nói rõ, nói ra cũng chỉ là oán trách mà thôi.

Trong tay Lý Ninh Ngọc vẫn còn cầm phương thức liên lạc của người học tỷ kia. Trong lòng cô hiện lên một kế hoạch sơ lược, không phải là không có chứng cớ sao, vậy cô sẽ tự mình đi lấy chứng cớ.

Giả làm nghiên cứu sinh của Đại học Khoa học Kỹ thuật, Lý Ninh Ngọc nhanh chóng nhận được hồi đáp, dặn cô sớm đi nhận thuốc kích thích rụng trứng, thông thường khoảng tầm mười ngày trứng sẽ chín, cho nên sắp xếp Lý Ninh Ngọc tuần sau đi lấy trứng.

"Buôn bán" tốt như vậy sao, xếp đến tận tuần sau, nhiều một ngày, chính là nhiều thêm một người bị hại.

Lý Ninh Ngọc xoay bút máy, tính toán mức độ khả thi của kế hoạch.

Đêm đó, trong nhà hàng của Long Xuyên, Cố Hiểu Mộng hiếm có thấy được Vương cục trưởng đã lâu không cùng nhau ăn cơm. Cô bận bịu cùng Phan Hán Khanh chạy vài vụ làm ăn khác, Long Xuyên như thể cố ý cất nhắc cô, gần đây hầu như mỗi bữa cơm tối cô đều ăn trên bàn rượu.

Mọi người đều biết, Cố Hiểu Mộng sắp phát tài rồi.

Nhà hàng của Long Xuyên là nơi dùng mặt để tiêu phí, những kẻ làm quan đến nơi này, căn bản không cần tiêu tiền, ghi nợ cũng không cần, tất cả đều do Long Xuyên thanh toán. Cố Hiểu Mộng đụng phải Vương cục trưởng, đứng trò chuyện mấy câu.

Đề tài giữa bọn họ dĩ nhiên là Lý Ninh Ngọc.

Vương cục trưởng nói Lý Ninh Ngọc hôm nay lại xen vào việc người khác, đi trường học giảng cái tọa đàm cũng muốn vì một học sinh giương cao chính nghĩa. Loại môi giới chợ đen này nếu là tự phát tự làm thì còn được, nếu là một dây chuyền lớn mua bán trứng mang thai hộ, sau lưng không biết đang dựa dẫm vào vị nào đâu.

Có thể nhờ mang thai hộ, đều là loại không giàu thì sang, cấm bán trứng mang thai hộ, sẽ chỉ gây tổn hại tới ích lợi của những người trên đỉnh kim tự tháp này, ai lại rỗi hơi đi quản chứ, không phải đều mắt nhắm mắt mở sao.

Cố Hiểu Mộng biết Lý cảnh quan hôm nay nhất định đụng phải vách tường rồi, chị ấy sẽ quay đầu sao.

Chị ấy không chịu đâu.

Cố Hiểu Mộng cảm thấy lần này, có lẽ bản thân có thể làm được gì đó.

Dựa theo mức độ hiểu biết của Cố Hiểu Mộng với Lý Ninh Ngọc, đối phương một mình đi vào trong đầm rồng hang hổ cũng không phải không có khả năng, Cố Hiểu Mộng làm sao chịu để Lý Ninh Ngọc mạo hiểm như vậy. Cho nên Cố Hiểu Mộng gọi hai cuộc điện thoại, một cuộc là hỏi Long Xuyên mượn người, một cuộc là tìm Lão Ngư bảo hắn đi thăm dò môi giới bán trứng chợ đen ở Lâm Giang.

Hai ngày trước Long Xuyên tìm Cố Hiểu Mộng, bảo cô tiếp cận Lý Ninh Ngọc gần thêm một chút. Long Xuyên thu được tin tức từ ông chủ phía trên, có một vụ án nhận hối lộ sắp bị tra xét, có thể sẽ mượn tạm Lý Ninh Ngọc, phân phó hắn nghĩ cách giữ Lý Ninh Ngọc ở lại Lâm Giang, Long Xuyên vẫn đang nghĩ biện pháp.

Cố Hiểu Mộng cảm thấy đây là một lý do tốt, cô nói với Long Xuyên, nếu chuyện này có thể thành, địa vị của cô trong lòng Lý Ninh Ngọc nhất định sẽ tăng cao.

"Không phải chỉ là mấy tên môi giới chợ đen sao, đụng vô tư, đi làm đi." Được Long Xuyên mở miệng đồng ý, việc này không nên chậm trễ, chạng vạng tối hôm sau Cố Hiểu Mộng liền dẫn người đi đập sân.

Trước khi vào cửa, Cố Hiểu Mộng nhìn đám huynh đệ mà cô cùng Lão Ngư tìm tới, thầm trào phúng côn đồ giang hồ đôi khi hiệu suất còn cao hơn cảnh sát.

Đám môi giới này thường sẽ thuê một căn nhà, phía trước sửa đổi thành lễ tân, còn treo mấy chữ "Trị liệu ***". Phòng ngủ đặt hai giường bệnh, kéo rèm xuống liền trở thành bàn mổ.

Cố Hiểu Mộng giả làm nữ sinh đại học tới gõ cửa quyên trứng, cửa mở ra liền không đóng lại được nữa, bảy tám người thoắt cái tràn vào nhà. Vì để người đến quyên trứng giảm bớt căng thẳng, lễ tân cũng là một cô gái trẻ tuổi, Cố Hiểu Mộng vừa mở cửa liền bịt miệng khống chế đối phương, cô hạ giọng nói: Tôi không tìm cô, không muốn bị đánh thì nghe lời.

Nhân viên lễ tân liều mạng gật đầu, chịu sự uy hiếp, vừa phát run vừa trả lời câu hỏi của Cố Hiểu Mộng, lúc này phòng ngủ đang tiến hành một ca giải phẫu.

Đè xuống nắm cửa, Cố Hiểu Mộng mở cửa đi vào, nhìn thấy chính là một nam nhân ngay cả khẩu trang cũng không đeo, hắn cầm kim lấy trứng, đang muốn đâm vào thân thể cô gái kia.

Cây kim thực sự quá dài, bằng cả một cánh tay. Kim dài như vậy đâm vào cơ thể, khó mà tưởng tượng được sẽ đau đến thế nào.

Lão Ngư đứng ở bên cạnh Cố Hiểu Mộng, vị "bác sĩ" này hiển nhiên là bị người xông vào dọa sợ, tay cầm kim dài, tư thế phòng ngự, hắn hô to: "Các ngươi muốn làm gì!"

Vẻ mặt của Cố Hiểu Mộng không có biến hóa gì, nhưng Lão Ngư cảm giác được sự phẫn nộ tỏa ra khắp người cô. Không cùng đối phương nói nhảm, Cố Hiểu Mộng nhặt lên chiếc ghế dùng để ngồi chờ ở bên cạnh trực tiếp đập vào người.

Kim lấy trứng bị đập cong, Lão Ngư cũng hùa theo Cố Hiểu Mộng, một cước đạp cho người lộn mèo trên đất. Cố Hiểu Mộng nhặt lên cái ghế còn muốn đập tiếp, lần này bị Lão Ngư kéo lại, hắn thật sợ bà cô này ra tay không biết nặng nhẹ đập chết người.

Cố Hiểu Mộng nhìn nữ hài run lẩy bẩy trên giường bệnh, cân nhắc một giây sau đó buông xuống chiếc ghế trong tay. Lão Ngư vội vàng kêu người đem gã nam nhân đang ôm đầu trên đất lôi ra ngoài trói lại.

Cố Hiểu Mộng ngồi đến cạnh giường bệnh, nói với cô bé kia không cần phải sợ, sau đó nói với đối phương lấy trứng tổn hại thân thể như thế nào, không được làm chuyện điên rồ. Kỳ thực cô bé kia từ khi tiến vào cũng đã hối hận, nhưng nghe bọn họ ba hoa chích chòe xong lại thấp thỏm nằm lên giường bệnh. Lúc nhìn thấy chiếc kim lấy trứng, cô sợ đến thất kinh hồn vía, nhưng mà thuốc tê đã chích, nghĩ đến nợ nần, cô không còn đường quay đầu nữa.

Cô bé ôm lấy Cố Hiểu Mộng lớn tiếng khóc lóc, may mà Cố Hiểu Mộng tới rồi, may mà mọi chuyện đều chưa phát sinh.

Cố Hiểu Mộng trong chớp mắt hoảng hốt, cô bé này nhìn có vẻ tuổi tác không lớn, còn chưa đối diện với sóng gió cuộc đời. Cố Hiểu Mộng chợt nhớ tới Lý Ninh Ngọc, vì vậy hai tay đang không biết đặt ở đâu của cô cũng nhè nhẹ vỗ sau lưng cô bé, nói với đối phương không cần phải sợ.

Cố Hiểu Mộng để mặc cho cô bé một mực ôm lấy mình, đợi tâm tình đối phương ổn định lại, sắp xếp huynh đệ đưa người trở về an toàn.

Đưa cô bé kia đi, Cố Hiểu Mộng mới tiếp tục giải quyết sự việc. Em gái lễ tân đứng ở góc tường, bên cạnh có hai nam nhân đứng canh, Cố Hiểu Mộng liếc mắt một cái rồi không để ý nữa. Người phụ trách lấy trứng đã sớm bị đám người Lão Ngư trói gô lại ném vào trong phòng khách.

Cố Hiểu Mộng kéo chiếc ghế đánh người ban nãy tới, Lão Ngư thất kinh, "Tỷ! Đừng đánh nữa, còn đánh nữa là chết người đó!"

"Rầm!" Cố Hiểu Mộng làm cho tiếng băng ghế đập xuống đất kêu thật vang. Cô ngồi lên, sai Lão Ngư: "Đem hắn qua đây, cho quỳ xuống."

Cầm mấy tập tuyên truyền trước đài lễ tân, Cố Hiểu Mộng cuộn tròn chúng lại cầm trong tay, nam nhân quỳ trước mặt cô từ đầu đến cuối không hiểu được tại sao lại chọc tới đám người này.

"Lấy trứng, " Cố Hiểu Mộng nói ra hai chữ này một cách rõ ràng, tập quảng cáo trong tay cô cũng vỗ hai cái lên mặt nam nhân kia, "Hay cho một câu buôn bán không lỗ a." Giọng nói của cô không giống như mắng chửi người, ngược lại giống như đang khen tặng nhạo báng. Những người có mặt không ai dám cười, đặc biệt là Lão Ngư, biết Cố Hiểu Mộng hiện tại đang bực bội, hắn chỉ cầu nguyện Cố Hiểu Mộng để lại cái mạng cho người ta.

"Móc điện thoại di động của hắn ra."

Cố Hiểu Mộng cảm thấy tập quảng cáo cầm không đủ lực, từ trong tay một người huynh đệ nhận lấy một thanh dao bổ dưa.

"Gọi điện thoại cho ông chủ ngươi, cứ nói có một cô gái đến lấy trứng xảy ra tai nạn y tế, vùng chậu xuất huyết ngất đi rồi, bảo hắn tới xử lý." Cố Hiểu Mộng một tay cầm dao, một tay đem điện thoại di động đưa cho hắn.

Rõ ràng trong phòng có một đám đàn ông, nam nhân đối diện lại cảm thấy chỉ có cô gái xinh đẹp trước mắt khiến mạng của hắn đung đưa giữa lằn ranh sinh tử.

Hắn phối hợp gọi điện thoại, tiếp theo chính là chờ đợi, cho đến khi hình ảnh một nam nhân đang quỳ, biến thành hai nam nhân đang quỳ.

Cố Hiểu Mộng biết nếu hỏi lên đến đường dây mang thai hộ của bọn họ, rất có khả năng sẽ vượt qua phạm vi tỉnh thành, có thể sẽ là loại ích lợi mà năng lực của cô không cách nào chạm đến, cô dứt khoát không thèm hỏi.

Em gái lễ tân tìm sổ ghi chép, ghi lại hồ sơ của mỗi một cô gái. Bọn họ dựa theo chiều cao, tướng mạo, trình độ học vấn để phân loại, mỗi một người đều ghi rõ giá cả.

Rõ ràng đều là nữ hài đang tuổi xuân thì, lại giống như hàng hóa trên kệ, bị người tùy ý chọn mua.

Tháng này mới chỉ qua 20 ngày, đã có 50 cô gái tới lấy trứng, mỗi ngày đều có hai ba người.

Cố Hiểu Mộng cầm lấy tài liệu, ngồi trở về ghế, "Tiền, thức thời một chút thì lấy ra, không thức thời có thể hỏi một chút dao trong tay ta."

"Các ngươi đây là vào nhà cướp bóc, phạm pháp!" Ông chủ môi giới vẫn còn cố mạnh miệng.

Giống như nghe được chuyện cười gì, tâm tình tức giận ban nãy của Cố Hiểu Mộng đều bị hòa hoãn. "Nói cũng đúng, dao vẫn hơi quá máu tanh, phải lấy các ngươi làm gương."

Trong thùng khử độc vẫn còn mấy cây kim lấy trứng, Cố Hiểu Mộng cầm một cây tới. "Đem hai người họ cột vào ghế cho tôi, đúng rồi, bịt miệng vào, ồn ào quấy nhiễu dân chúng."

"Đừng đừng đừng, tôi đưa! Tôi đưa!" Thấy Cố Hiểu Mộng muốn làm thật, ông chủ môi giới lập tức bị hù sợ cầu xin tha thứ.

Tên tiểu đệ cầm thẻ ngân hàng và mật mã ra ngoài lấy tiền, Cố Hiểu Mộng dặn dò hắn nhớ ngụy trang, đừng để máy quay ghi lại được.

Trong chốc lát, Cố Hiểu Mộng nhận được điện thoại, tiền đã được lấy ra toàn bộ.

"Các vị đại ca, đại tỷ, vậy được chưa, tiền đều cho các người rồi." Ông chủ môi giới cho rằng bọn họ là xông vào cướp bóc, xem như tiêu tiền trừ tai.

Cố Hiểu Mộng nhướn mi, ra hiệu tiểu đệ nhét giẻ vào miệng hắn.

"Long Xuyên Long lão bản của bọn ta muốn làm vụ buôn bán này, ngươi, cút."Cố Hiểu Mộng thuận tiện đội cái nồi cho Long Xuyên: "Về sau nếu lại để cho huynh đệ chúng ta bắt gặp ngươi làm mua bán trứng, giết ngươi cũng không phải chuyện gì lớn, hiểu không?"

Cố Hiểu Mộng lật cuốn sổ trong tay, đột nhiên cầm kim lấy trứng lên châm vào đùi hắn, nam nhân bị đau đến ngũ quan vặn vẹo, phát ra tiếng kêu rên ư ử.

Những đau đớn mà các cô gái đã phải trải qua không chỉ có một chút như vậy đâu.

Thật ghê tởm.

"Thứ này dùng cũng rất tốt, vừa đau lại không thấy máu. Giảm giá cho mấy người một chút vậy, " Cố Hiểu Mộng không muốn nhìn thấy hai gã này nữa, cô đưa kim lấy trứng cho huynh đệ bên cạnh, "Tính là năm mươi cô gái đi, hai người này, mỗi người châm 25 cái lỗ, cứ châm trên tay chân, đừng để xảy ra án mạng."

Cố Hiểu Mộng đứng lên đi ra ngoài, nghĩ một chút còn nói tiếp, "Chỗ này, đập đi. Tôi ở bên ngoài chờ mấy người."

Ở ngã rẽ hành lang có thể thấy được cảnh đêm ở Lâm Giang, Cố Hiểu Mộng đốt điếu thuốc, gió mát thổi qua, cô cảm thấy cảnh đêm Lâm Giang kỳ thực rất đẹp, gió đêm cũng vô cùng thoải mái.

Cố Hiểu Mộng mời tất cả huynh đệ hôm nay đi ăn cơm, trong phòng vệ sinh của nhà hàng, cô thấy trên vách ngăn nhà cầu dán quảng cáo "quyên trứng từ thiện". Trước kia cô còn mơ hồ, chưa từng chú ý tới những thứ này, nhưng hôm nay tờ quảng cáo nhỏ này lại đặc biệt nhức mắt, cô rút thỏi son từ trong túi xách ra.

Cố Hiểu Mộng rửa tay, đối mặt với bản thân trong gương. Cô âm thầm thề, chỉ cần Cố Hiểu Mộng cô còn ở Lâm Giang một ngày, Lâm Giang liền một ngày không có môi giới mua trứng chợ đen.

Cô gái trẻ tuổi vặn lại vòi nước ở bồn rửa tay, giống như đóng lại một mạch ngầm tội ác.

Sau đó những cô gái khác vào trong phòng vệ sinh này, bọn họ nhìn thấy tờ quảng cáo "quyên trứng từ thiện" dán trên vách tường màu trắng, số điện thoại trên đó đã bị tô xóa, phía trên vẽ một dấu X thật to, bên cạnh là một câu nói viết bằng son môi màu bánh đậu: Yêu quý thân thể của bạn, cuộc sống không có chướng ngại nào không thể bước qua, cố lên.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Thời khắc cao soái của Hiểu Mộng đến rồi. (๑˃ᴗ˂)ﻭ

Chú thích của tác giả

Về chuyện bán trứng, chương trước chưa hoàn toàn viết rõ, giữ lại hôm nay bổ sung.

Kỳ thực một chương này là có tư tâm của bản thân, trước kia tôi đã sớm nói đây là để làm tròn một giấc mộng khác của mình, bên trong giấc mộng này thiện ác đều có báo ứng.

Thực tế thì như thế nào, là "Vụ án thiếu nữ 17 tuổi bán trứng bị thương, hai người bởi vì hành y phi pháp bị xử phạt, trở thành vụ án mang thai hộ đầu tiên bị truy cứu hình sự thành công trong nước". Vụ án này chỉ phán xử tù một năm, phạt tiền năm ngàn.

Đoán xem "tiền lệ đầu tiên trong nước" là năm nào.

Năm 2017.

Vẫn nên nói một chút nguy hại bán trứng đi, mượn dùng một chút bình luận của @TM trên Lofter:

Sự khác biệt lớn nhất giữa trứng và tinh trùng là, tinh trùng là tài nguyên có thể tái sinh, mà trứng thì không thể tái sinh.

Con gái ở trong bụng mẹ đã hình thành một kho trứng có thể dùng cả đời, sau khi trưởng thành mỗi một tháng thông qua cạnh tranh phát dục sinh ra một quả trứng chín, cả đời nữ giới tổng cộng có thể rụng khoảng 400 cái (so với tinh trùng một lần lên đến trăm triệu),

Sau đó công năng của buồng trứng suy kiệt héo rút tiến vào thời kỳ tuổi già.

Điểm chết người của quyên trứng chính là phải kích thích trứng chín, một lần rụng nhiều. Mà những kẻ lòng dạ đen tối sẽ còn gia tăng lượng thuốc, có thể sẽ quá độ hao tổn dẫn đến công năng buồng trứng suy kiệt, mà hậu quả của công năng buồng trứng suy kiệt sẽ là không thể có thai (không có trứng), tuyệt kinh (hoóc-môn sinh sản không còn), tiến vào "kỳ lão hóa" trước thời hạn (da nhão, suy thoái, mất sức, xương lỏng), vân vân.

Không thể được như nam quyên tinh trùng, ung dung thoải mái thậm chí còn có thể miễn phí có hậu duệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro