
Chương 10: Giết người
Phòng bệnh đã tắt đèn, Cố Hiểu Mộng vẫn mở mắt, trên trần nhà như tự động chiếu lại từng cảnh tượng cô trải qua tối nay.
Tối nay có người chết.
Là Cố Hiểu Mộng giết chết.
Ở Lâm Giang này, có hai ông chủ lớn, một người là Long Xuyên, người còn lại Cố Hiểu Mộng không rõ lắm, chỉ biết mọi người đều gọi hắn là Đồ lão bản.
Địa phương có thể làm buôn lậu, vừa cần có thôn vừa phải có vịnh, thành phố Lâm Giang tổng cộng chỉ có vài địa điểm như vậy, người hai bên thường xuyên bởi vì chiếm địa bàn của nhau mà sinh ra không ít xung đột.
Tối nay cũng vậy, ban đầu chỉ là cãi vã, ồn ào một hồi lại bắt đầu xắn áo vung tay.
Cố Hiểu Mộng vốn dĩ như thường lệ đứng cách rất xa nhìn xem cuộc chiến, nhưng trong lúc hỗn loạn, cô lại thấy được một bóng người.
Mùi thuốc lá nồng đậm nghẹt thở phảng phất như lại bao trùm lấy cô, cánh tay truyền tới cảm giác đau đớn, khí trời tốt lành cũng bỗng dưng thổi lên gió lạnh.
Cố Hiểu Mộng rùng mình, hai chân như mọc rễ trên đất, có lẽ là một phút, có lẽ là ba phút, cô động đậy.
Cô nhặt lên vũ khí tiện lợi nhất cầm trong tay: một khối đá, mang theo sau lưng, từng bước một hướng về phía bóng người kia.
"Chòi má, mau ngăn Mộng tỷ lại!" Lão Ngư một cước đá văng ra gã bên cạnh, hướng về phía một tên canh đường khác kêu lên.
Lão Ngư họ Xa, nhưng bởi vì mọi người đều không học hành gì, mười người hết cả mười đều đọc thành Dư, sau đó liền trực tiếp kêu hắn là Lão Ngư. Chỉ có Cố Hiểu Mộng là ngoại lệ, cô chưa bao giờ đọc sai tên hắn, hơn nữa lúc hắn mới vào nghề đã được cô chiếu cố rất nhiều.
Hắn nhìn thấy Cố Hiểu Mộng đi đến sau lưng một tên canh đường, giơ khối đá lên đập vào đầu đối phương, hung hăng dồn sức quả thực như đối đãi kẻ thù giết cha vậy. Tên canh đường kia đột nhiên bị công kích ngã vật xuống đất, cục đá trong tay Cố Hiểu Mộng cũng bị chấn lăn sang bên cạnh.
Cố Hiểu Mộng không đi nhặt khối đá, nhìn người trước mắt mất đi sức chiến đấu, cô quỳ gối cưỡi lên người đối phương, hai tay khóa cổ hắn thành một thanh khóa sắt.
Giãy giụa đi, hãy cố gắng thêm một chút nữa, phải giãy giụa giống như cô đã từng như vậy mới được.
Hai mắt Cố Hiểu Mộng sắc như mũi tên, hàm răng cắn chặt, bản thân cũng thở hổn hển, sảng khoái nhìn gã côn đồ gầy yếu phình to mạch máu, nhìn sắc mặt hắn dần dần tím bầm, giãy giụa cũng càng ngày càng yếu.
Cố Hiểu Mộng buông tay ra.
Thật tốt, gió rét sẽ không lại thổi nữa.
Lão Ngư chưa bao giờ nhìn thấy Cố Hiểu Mộng như vậy, hắn cảm thấy nếu còn tiếp tục, sợ là sẽ xảy ra chuyện.
Hắn vẫn tới trễ một bước, thời điểm vọt tới bên cạnh Cố Hiểu Mộng, người đã không còn hơi thở.
"Mộng tỷ, chị không sao chứ!" Lão Ngư nhìn thấy Cố Hiểu Mộng vẫn đang quỳ dưới đất, buông lỏng khí lực toàn thân, nhưng dường như cô vẫn chưa thoát ra khỏi cơn thịnh nộ giết người.
Một đám người vẫn đang ở bên cạnh đánh nhau đỏ mắt, có vật lộn trên đất, có cầm gậy ẩu đả, dần dần có người bị đánh ngã xuống đất không bò dậy nổi.
"Đánh chết người rồi! Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát!" Hình như có người tinh mắt phát hiện tình huống bên này, cuống cuồng lên.
May mắn thay, mấy tên canh đường khác cho rằng hắn chỉ mới gia nhập, chưa thấy qua tình cảnh như vậy nên bị dọa sợ, liền nhấc chân đạp một cái, "Báo con mẹ ngươi, bắt chính là ngươi!"
Lão Ngư thử kéo Cố Hiểu Mộng, lại kéo không nhúc nhích. Nghe thấy có người hô lên, hắn hoảng sợ giật thót, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Lão Ngư hết cách, chỉ đành tạm thời mặc kệ cô, thừa dịp bọn họ đang quần ẩu hăng say —— Việc cần kíp trước mắt là phải đi xử lý thi thể.
Lão Ngư kéo chân thi thể đến bên cạnh lùm cây, có cây cối cản trở, hắn ở trên đất lượm một bao chở hàng đem người nhét vào. Xác định đã che giấu kỹ lưỡng, hắn mới chạy trở lại. Nhìn thấy Cố Hiểu Mộng nằm trên đất, hắn thất kinh sợ hết hồn hết vía, ngồi xổm xuống sờ cổ Cố Hiểu Mộng một cái, Lão Ngư lần đầu tiên trong đời tin phật: Cảm ơn trời đất, bà cô này vẫn còn sống.
Kết hợp với vết thương đang chảy máu trên đầu, Lão Ngư đoán có lẽ cô bị gã nào đó âm thầm đánh một gậy bất tỉnh.
Còi báo động của xe cảnh sát đột nhiên vang lên từ xa đến gần, đám canh đường rối rít tỉnh hồn lại:
"Má nó! Con chó nào báo cảnh sát!" Miệng thì mắng chửi, hành động lại không hồ đồ chút nào, trong tay có gì đều vội vàng vứt bỏ, ném càng xa càng tốt.
Lão Ngư quả quyết bỏ lại Cố Hiểu Mộng. Cảnh sát tới rồi, phía sau lùm cây thực sự quá mức không an toàn, phải đem thi thể nhét vào thùng container trước.
Thời điểm xe cảnh sát đến, người hai phe đều rất ăn ý, dù thế nào đi nữa cũng không thể để cảnh sát dính vào, đây là quy củ trong nghề.
Từng tên một cười ha hả, nói là uống say đánh nhau.
Xử lý tình huống quần chúng đánh lộn này, cảnh sát cũng tràn đầy kinh nghiệm, kẻ nào có mặt đều tính vào, còn cử động được thì đi lập biên bản, nằm trên đất và bị thương thì nhanh chóng đưa đến bệnh viện.
Cố Hiểu Mộng được tính là bị thương nặng, cảnh sát phải gọi điện thoại liên lạc người thân.
Những người khác đều đi lập biên bản, bên cạnh cô chỉ còn lại Lão Ngư, hắn cũng chưa từng nghe Cố Hiểu Mộng nói cô còn có người nhà bao giờ.
Cảnh sát lấy điện thoại di động của cô kiểm tra một chút, điện thoại không khóa, bên trong trống trơn, chỉ có duy nhất một lịch sử cuộc gọi.
Sau khi tỉnh, Cố Hiểu Mộng cũng bị cảnh sát hỏi vài câu theo thông lệ.
"Được rồi, đại khái hiểu rõ rồi." Cảnh sát đóng sổ lại, có thể là hiếm khi bắt được nữ hài xinh đẹp trẻ tuổi như Cố Hiểu Mộng tham dự ẩu đả, hắn còn nói, "Con gái con lứa làm gì không được, suốt ngày đánh đánh giết giết với đám côn đồ này."
Nói xong trả lại điện thoại di động cho cô, "Trong lúc cô hôn mê, chúng tôi đã thông báo cho chị của cô, chắc hẳn lát nữa cô ấy sẽ đến. Lành vết thương thì nhớ đến cục, bổ sung ghi chép đầy đủ."
Chị của...tôi?
Cố Hiểu Mộng căn bản không nghe lọt bất kỳ lời nào nữa, cô chỉ ở trong lòng nhỏ giọng lặp lại tiếng xưng hô này.
Cảnh sát bên kia cũng đã hỏi xong Lão Ngư, hắn trở lại cạnh giường bệnh Cố Hiểu Mộng, nói rõ với cô chuyện thi thể.
"Mộng tỷ hôm nay làm sao vậy, làm gì đến nỗi nhất định phải giết chết chứ! Hiện tại thi thể vẫn còn trong thùng hàng kìa!" Lão Ngư quả thực không hiểu nổi sự xung động của Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng tựa như trốn tránh nhắm hai mắt lại, không muốn giải thích. "Đánh hăng đỏ mắt cậu cũng biết mà, làm sao khống chế nặng nhẹ được."
Lão Ngư hiển nhiên không tin lời giải thích của cô. Lúc ấy phản ứng của Cố Hiểu Mộng thực sự quá mãnh liệt, hắn đi theo Cố Hiểu Mộng lâu như vậy, biết cô xưa nay làm việc luôn luôn thông minh nhất hiệu suất nhất, sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như không khống chế được chứ.
"Được rồi, cậu đừng hỏi nữa. Tóm lại, hắn chết cũng chưa hết tội." Cố Hiểu Mộng chỉ nói đến đây.
"Được, vậy xử lý thế nào, em đều nghe Mộng tỷ."
Cố Hiểu Mộng ban đầu đồng ý mang theo hắn, là vì cảm thấy hắn cơ trí, lại chưa bao giờ hỏi nhiều. Sau đó cô phát hiện trên người Lão Ngư có một sự nghĩa khí nằm bên ngoài luật pháp trắng đen, thứ cô coi trọng nhất, chính là sự tín nhiệm tuyệt đối này.
"Thừa dịp trời còn tối, làm cái thuyền lôi ra biển, kéo xa một chút. Với dòng hải lưu mùa này, qua mấy ngày liền sẽ trôi ra ngoài biên giới, cá trong nước cũng sẽ giúp một tay."
Lão Ngư ít học hành, từ nhỏ đã ra ngoài trộn lẫn. Nguyên nhân chính vì như vậy, hắn mới đặc biệt thích người có kiến thức. Ví dụ như chuyện này, hắn cùng lắm chỉ nghĩ đến chuyện kéo ra biển, làm sao mà biết hải lưu di chuyển đến nơi nào.
Cố Hiểu Mộng đối xử trượng nghĩa với hắn, chịu mang theo hắn, trong lòng hắn đều ghi nhớ, cũng không để ý loại chuyện giết người phóng hỏa này sẽ ngồi tù mấy năm, dù sao Cố Hiểu Mộng đã nói, vậy thì hắn đi làm.
"Mộng tỷ thật thông minh! Em lập tức đi làm!"
Côn đồ ở Lâm Giang chết nhiều lắm, không chỉ mỗi tên này.
Cố Hiểu Mộng cuối cùng không chống nổi cơn buồn ngủ, nặng nề thiếp đi, hình ảnh cuối cùng trong đầu, là Lý Ninh Ngọc mỉm cười nói với cô, em, có thể gây ra phiền toái gì chứ...
Phòng bệnh ở bệnh viện là nơi không cách nào ngủ ngon giấc được.
Vừa mới qua sáu giờ, người dậy sớm trong phòng đã xỏ dép lệt xệt đi khắp nơi, tiếng nói chuyện của thân nhân và bệnh nhân, tiếng lọc cọc của xe đổi thuốc lui tới trên hành lang.
Cố Hiểu Mộng ngủ rất mệt mỏi, giống như trong giấc mơ đổ mưa cả đêm vậy. Cô hơi hé mắt, ánh mặt trời chói loá, cảm giác vỡ đầu tối hôm qua lại càng thêm đau nhức nặng nề.
Lý Ninh Ngọc cũng đến từ rất sớm, túi xách cô cầm trong tay, đang đựng ảnh chụp CT của Cố Hiểu Mộng tối hôm qua cùng với thuốc lấy ở phòng bệnh.
"Sao chị Ngọc lại tới sớm như vậy." Cố Hiểu Mộng rất muốn mở to cả hai mắt, nhưng cơn nhức đầu cùng sự khó chịu với ánh mặt trời khiến cô không cách nào nhìn rõ Lý Ninh Ngọc.
"Ở phòng bệnh chắc chắn ngủ không ngon, tôi tới đón em về nhà ngủ." Lý Ninh Ngọc nói xong câu này, Cố Hiểu Mộng đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất.
Tối hôm qua mới vừa giết người, cô không cảm thấy ủy khuất.
Một mình trôi qua nhiều năm như vậy, không biết đã bị thương bao nhiêu lần, cô không cảm thấy ủy khuất.
Thậm chí khi Cố Dân Chương chết, bạn học cô lập cô, nói cô là con gái tội phạm, cô cũng không cảm thấy ủy khuất.
Nhưng vì sao chỉ một câu nói của Lý Ninh Ngọc, ủy khuất cả đời này của cô đều lập tức xông lên tuyến lệ chứ.
Thấy Cố Hiểu Mộng lại nhắm chặt hai mắt không chịu mở ra, Lý Ninh Ngọc có chút lo âu, có phải thương tổn đến đầu óc rồi không.
"Có phải là không thoải mái? Tôi đi gọi bác sĩ."
"Không, " Trong lúc cấp bách Cố Hiểu Mộng bắt lấy tay cô, "Chị Ngọc, em không sao, chỉ là còn chưa thích ứng mặt trời, nhắm hai mắt thoải mái hơn chút."
"Được, vậy em ngồi chút cho tỉnh, tôi đi xem xem có thể lấy giấy xuất viện đến cho em ký không."
Dưới sự chiếu cố của Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng ngồi vào ghế phó lái.
Vừa lên xe Cố Hiểu Mộng liền nhắm mắt dựa vào ghế, cả người ỉu xìu rũ rượi.
Lý Ninh Ngọc thấy người thường ngày dồi dào sinh khí lại biến thành như vậy, đột nhiên sinh ra chút thương yêu, hoặc có thể nói là đồng tình. Bao năm qua không cha không mẹ, nếu thật sự đánh nhau bị thương tật chỗ nào, ai tới chăm sóc cho đây.
Lý Ninh Ngọc lôi ra cái chụp mắt đưa cho cô, lại đem ghế phó lái chỉnh thấp xuống.
"Ngủ một lát đi, bao giờ đến tôi gọi em."
Người ngồi bên ghế phó lái không nói lời nào, Lý Ninh Ngọc khẽ lắc đầu một cái, xem ra bị thương lại có chút ngoan.
Cố Hiểu Mộng đeo chụp mắt, có chất lỏng nào đó muốn thấm ướt lông mi.
Đầu não của Cố Hiểu Mộng luôn ở trong trạng thái hỗn độn, cô không hoàn toàn ngủ, nhưng cũng không quá tỉnh táo. Cô cảm giác bản thân giống như ngồi trên một chiếc thuyền, lắc lư lảo đảo. Xe lái rất chậm, lúc sắp đến hình như còn dừng lại một lần.
Khi Lý Ninh Ngọc mở cửa để cô xuống xe, nhìn thấy Lý Ninh Ngọc xách trên tay bữa sáng, cô liền biết tại sao lại dừng xe nửa đường.
Đây là lần đầu tiên Lý Ninh Ngọc đến nhà Cố Hiểu Mộng, nhà không lớn, bày biện đủ loại đồ vật trang trí nhỏ, chứng tỏ chủ nhân thường xuyên quét dọn, giữ ngăn nắp sạch sẽ.
"Đây là cháo thịt nạc trứng muối, em ăn xong rồi ngủ tiếp."
"Vừa rồi lúc mua cháo tôi đã đặt chủ quán đem bữa trưa vào 12 giờ, em nhớ mở cửa."
"Nước cũng mua hai chai, một chai để đầu giường uống."
"Sắp đến giờ làm việc rồi, có chuyện thì gọi điện cho tôi, buổi tối tôi lại tới."
Lý Ninh Ngọc nói một tràng, Cố Hiểu Mộng ngồi trên ghế sa lon hình như còn chưa tỉnh.
"Hiểu Mộng?"
"A, vâng, em đều nghe rồi, cảm ơn chị Ngọc." Thanh âm vẫn ốm yếu như cũ.
"Vậy... tôi đi nhé?"
"Vâng, chị Ngọc đi đường cẩn thận."
"Chị Ngọc." Lý Ninh Ngọc đi đến trước cửa, Cố Hiểu Mộng đột nhiên kêu lên.
"Sao vậy?" Lý Ninh Ngọc quay đầu nhìn cô.
"Nếu như em không bị thương, chị có còn đối với em tốt như vậy không?"
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro