Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Bước ngoặt

Tống Chân nói xong, cả phòng họp đều trầm mặc.

Lát sau, Viện phó Trúc gật đầu, "Phương pháp này có chút bất thường, nhưng cũng rất tài tình, so với trốn tránh thì tôi càng thích loại xử lý có tình người này hơn".

Nhưng đâu chỉ là có tình người, còn là bức chết người nữa!

Giới nghiên cứu khoa học ở Hoa Quốc có một luật lệ bất thành văn là, trước khi nghiên cứu khoa học thành công thì nghiêm cấm tiết lộ ra bên ngoài, đồng thời cũng nghiêm cấm người ngoài hỏi thăm bí mật nội bộ của của công trình nghiên cứu cấp cao được quốc gia công nhận.

Tống Chân yêu cầu bọn họ đưa ra danh sách thành phần thuốc và thuốc mẫu, đây là vì để cứu phu nhân Brown.

Nhưng cũng càng là chặn đường thở của bọn họ!

Ai cũng biết từ khi dự án thuốc thử Z được thành lập ở Quân khu I, Quân khu III trở nên rất kiêng kị khoa Tuyến tố, thậm chí sau khi không thể chiêu mộ Trình Lang đến Quân khu III, họ càng xem nhân tài mới nổi này của Quân khu I là đối thủ cạnh tranh lớn nhất.

Phương pháp này có nhân đạo hay không, nhóm Viện phó đều có chính kiến của mình.

Nhưng nếu nói liệu phương pháp này có làm bọn họ thoải mái hơn không... Thì mọi người đều có chung một quan điểm -- có!

Tổng cộng có ba biện pháp.

Trúc Tuế nhìn Tống Chân cười cười, nuốt suy nghĩ của mình vào, không có ý định nói ra nữa.

Nhóm Viện phó giơ tay biểu quyết, Viện trưởng đưa ra quyết định, làm theo lời Tống Chân nói.

Tuy nhiên, làm vậy vẫn có một số chỗ khó khăn, một là làm sao đảm bảo được Đại sứ ngoại giao sẽ gây áp lực lên Quân khu III như họ suy đoán, rốt cuộc thì đây cũng không phải Hoa Kỳ, cơ quan đại diện ngoại giao luôn làm việc rất cẩn thận, sẽ không dễ dàng bị cuốn vào tranh chấp chính trị của một quốc gia khác, nhỡ đâu, Đại sứ ngoại giao cho rằng vợ mình không đáng giá...

"Chuyện này tôi có thể giải quyết, tôi sẽ xử lý tốt". Về phương diện này thì Trúc Tuế có thể hứa hẹn.

Viện phó Trúc trong lòng tin tưởng, không phản bác, thấy ông như vậy, mọi người đều cảm thấy ổn, yên tâm giao giao việc liên hệ với Brown tiên sinh cho Trúc Tuế.

Còn một chỗ khó khăn nữa là, tình hình hiện tại của phu nhân Brown rất nguy hiểm, đàm phán với Đồng gia ở Quân khu III phải mất hai ba ngày, làm sao đảm bảo phu nhân Brown sẽ không bùng nổ rối loạn trong thời gian đó đây?

Làm sao đảm bảo phu nhân Brown có thể trụ được cho tới khi danh sách thành phần và thuốc mẫu được đưa đến.

Trình Lang nhíu mày, "Tôi không biết tình hình sử dụng thuốc trước đây của cô ấy thế nào, nên không thể tùy tiện can thiệp thuốc cho phu nhân Brown, nhưng có thể để cô ấy vào khu nghiên cứu lâm sàng của Viện nghiên cứu khoa học, phòng bệnh ở đó được thành lập theo tiêu chuẩn ICU, chúng ta theo dõi 24/24, ít nhất có thể tạm thời đảm bảo xử lý kịp thời..."

Tống Chân im lặng đã lâu, chờ khi mọi người vô thức nhìn về phía nàng, nàng mới rất không chắc chắn mở miệng nói.

"Nếu chỉ trì hoãn và xoa dịu tình trạng của cô ấy, thì tôi có một bài thuốc dân gian, nhưng tôi..."

"Cô nói đi" Viện trưởng trả lời.

Tống Chân: "Tôi muốn xin được sử dụng một ít Pheromone của vài vị Omega cấp S cuối cùng được quốc gia lưu giữ để tạo ra thuốc xoa dịu đơn giản".

"Đây cũng không được tính là thuốc, các vị ở đây đều biết, Pheromone của Omega tương thích với nhau, phu nhân Brown lại là Omega cấp A, cho nên, tôi muốn thử một lần, tóm lại thì đây cũng là một biện pháp đúng không?"

Viện trưởng xuất thân là nhân viên nghiên cứu phát minh vũ khí, không hiểu rõ về phương diện này, cho nên theo bản năng nhìn về phía Viện phó Vinh. 

Viện phó Vinh vỗ bàn một cái, lập tức khen ngợi, "Đúng vậy, cô có thể thử xem! Cô Tống, cô thật sự rất giỏi ở phương diện nghiên cứu khoa học!!"

Tống Chân cười, nụ cười lại có chút chột dạ.

Pheromone đó đã được lưu trữ vài chục năm, ai biết có còn dùng được hay không!

Nàng muốn dùng thuốc của mình điều chế để làm phương thuốc xoa dịu, nhưng từ giờ trở đi, mỗi lần phu nhân Brown dùng thuốc chắn chắn đều phải được ghi chép nghiêm ngặt trong hồ sơ, cho nên để tránh bản thân bị lộ, nàng cũng chỉ có thể rào trước đón sau như vậy. 

Tất cả mọi người đều nghiêm túc lắng nghe, chỉ có mình Trúc Tuế nghe xong, cúi đầu cười trộm.

Tống Chân nóng mặt nhìn cô, haiz, gạt người còn bị người ta nhìn thấu, thật xấu hổ. 

Giải quyết khó khăn xong, thảo luận lại các chi tiết, sau đó lại tiếp tục mở họp, cuộc họp này kéo dài đến hai tiếng sau mới kết thúc.

Bởi vì đây là chuyện của khoa Tuyến tố, nên trong lúc họp Trình Lang và Tống Chân thân là nhóm trưởng phải nói nhiều nhất.

Họp xong, Tống Chân chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Trúc Tuế đi bên cạnh cũng nhìn ra, cũng không nói gì, để cho đối phương yên tĩnh một chút.

Khi trở về khoa Tuyến tố, mọi người đều trở lại vị trí của mình, em gái của phu nhân Brown được sắp xếp để liên hệ với Brown tiên sinh, Tả Điềm cùng những người khác tích cực chuẩn bị phòng bệnh tạm thời, nhóm một không có kinh nghiệm trong việc điều trị cho thai phụ, cho nên cuối buổi họp, mọi người đều đồng ý để phu nhân Brown điều trị ở nhóm hai. 

Nhưng chuyện này là trách nhiệm của toàn bộ khoa Tuyến tố, không phân biệt là nhóm một hay nhóm hai, một lúc sau, Tả Điềm dẫn đầu, Trình Lang cũng dẫn theo người của nhóm một đi qua, bọn họ cần phải quen thuộc với khoa tuyến tố, biết được các dụng cụ thiết bị để ở đâu, mới có thể trợ giúp Tả Điềm.

Chờ đến khi văn phòng của nhóm hai không còn ai, Trúc Tuế mới hỏi Tống Chân, "Lần này chị cũng định trích Pheromone của mình sao?"

Tống Chân sững người một lúc, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Trúc Tuế, trong lòng không hiểu sao cảm thấy thật ấm áp với kiểu quan tâm này, lắc lắc đầu.

"Không, lần trước đã rút một lượng rất lớn, Trúc Nghi chỉ dùng một chút ít, phần còn lại chị đều tích trữ lại, lần này có thể lấy để sử dụng".

Xem ra từ lúc trích Pheromone là đã tính tới chuyện sau này cần dùng rồi.

Trúc Tuế gật đầu, không chút keo kiệt khen ngợi nói, "Lần trước thời gian cấp bách mà vẫn có thể suy nghĩ chu toàn như vậy, chị giỏi thật đó ~"

Tống Chân được khen có chút xấu hổ.

Trúc Tuế: "Phương pháp này tuy rằng lạ thường, nhưng nó dựa trên sự tin tưởng với kết quả thí nghiệm của mình, người khác không thể nghĩ ra".

Tống Chân bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, kinh ngạc, "Sao lúc đó em lại không nói lời nào..."

Trúc Tuế nhướng mày.

Nhìn biểu cảm bình tĩnh của đối phương, cảm giác của Tống Chân càng lớn, gần như chắc chắn nói, "Có phải em vẫn còn biện pháp khác không, nói thật đi".

Ban đầu Trúc Tuế chỉ cười, Tống Chân hỏi thêm lần nữa, Trúc Tuế mới trả lời, "Đúng là có một chút, nó cũng rất khác thường, hơn nữa chắc chắn không tốt bằng của chị, cho nên... Em mới không nói với mọi người".

Phương pháp của Trúc Tuế là, nếu không có đủ bằng chứng để quy trách nhiệm cho Quân khu III, vậy thì bọn họ tự tạo ra bằng chứng.

Đương nhiên không phải là ngụy tạo, mà là yêu cầu người phụ nữ mặc đồ đen gọi cho Đồng gia ở Quân khu III, sau đó ghi âm lại cuộc trò chuyện... Cho dù Tòa án Quân sự có chấp nhận bằng chứng này hay không, thì đó cũng sẽ là một đòn đau đánh vào dư luận.

Tuy nhiên, biện pháp này không giải quyết được chuyện của thai phụ, chỉ trị được ngọn không trị được gốc, mấu chốt vẫn ở chỗ, người bệnh phải làm sao bây giờ.

Bài thuốc dân gian này của Tống Chân, mới là cái có thể đánh trúng điểm mấu chốt. 

Tống Chân đang ngồi vị trí công tác, Trúc Tuế đứng bên cạnh nàng, cô nghĩ nghĩ, sau đó cúi người xuống vươn tay đặt lên mu bàn tay nàng, kéo gần khoảng cách giữa hai người, gần đến nỗi Tống Chân có thể nhìn thấy ngũ quan xinh đẹp của cô, cô cũng có thể nhìn rõ ràng, ngay cả nốt ruồi bé xíu ở mí mắt cũng không bỏ sót, nhẹ giọng nói: "Chị ở trong lòng em từ trước đến nay đều rất giỏi, chẳng lẽ chị không biết điều này sao?"

Lời nói ái muội, Tống Chân dạo này dùng não quá độ có hơi không phản ứng kịp.

Duy trì tư thế này một lát, Tống Chân có thể nghe được tiếng chuông gió leng keng trên đỉnh đầu Trúc Tuế.

Nhìn thấy... Nụ cười trêu chọc của Trúc Tuế với nàng càng thêm mở rộng...

"Chị, chị..." Tuyệt, lại nói lắp rồi.

Trúc Tuế lại cúi người, mái tóc dài vừa phải của cô rơi xuống theo chuyển động, ngọn tóc quét vào má Tống Chân, hơi ngứa.

Trúc Tuế nhìn vào mắt Tống Chân, cười hỏi: "Chị có muốn em cho chị một cái hôn môi khẳng định không?"

"Không, không cần!"

Trúc Tuế cũng không thất vọng, mắt dài hơi rũ, hàng mi mảnh cụp xuống, mê hoặc nói, "Vậy, hay là chị cho em một cái hôn môi cổ vũ tinh thần để em đi tìm Brown tiên sinh, được không?" 

Vẻ mặt Tống Chân giống hệt meme người da đen mặt đầy chấm hỏi, thiếu chút nữa sặc chết tại chỗ. 

Nói đi nói lại cũng là không hôn môi không được đúng không!

Thật là, Trúc Tuế trêu nàng xong rất vui vẻ, hơn nữa còn hưởng thụ bộ dáng bị trêu chọc của nàng, vậy thì... Vậy...

Cốc cốc --

Chợt tiếng gõ cửa vang lên, Tống Chân sửng sốt, Trúc Tuế còn phản ứng nhanh hơn nàng, ngay lập tức kéo dài khoảng cách.

Trình Lang mở cửa, mặt đầy vẻ mệt mỏi, nhìn về phía Tống Chân nói: "Tả Điềm đã chuẩn bị xong dụng cụ và thiết bị, cô tới xem xem còn thiếu gì nữa không, sau đó chúng ta bàn bạc ca trực ban..."

Nói được một nửa, Trình Lang đột nhiên dừng lại, ánh mắt cô dừng lại trên tay Trúc Tuế đang đặt trên mu bàn tay Tống Chân, không nói nên lời.

Ánh mắt quá trần trụi, Trúc Tuế và Tống Chân giây lát sau cũng nhận ra.

Trúc Tuế chậm rãi thu tay lại, mỉm cười, cái gì cũng không giải thích.

Tống Chân không biết nói nên nói gì, cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Ánh mắt Trình Lang liên tục đảo qua đảo lại giữa hai người, sắc mặt vẫn bình thường, nhưng đáy lòng lại là sóng to gió lớn, rất lâu không nói được chữ nào.

*

Sau đó Trúc Tuế đi tìm Brown tiên sinh, Tống Chân bảo Trình Lang nói tiếp, nói xong, cũng không cho Trình Lang cơ hội hỏi thêm cái gì, trực tiếp đi đến phòng bệnh, kiểm tra xong, tiếp nhận bệnh nhân vào, cuối cùng tiếp tục mở họp để các nhóm lên kế hoạch và phương án dùng thuốc cho phu nhân Brown.

Khoa Tuyến tố của Viện nghiên cứu khoa học Quân khu I chia ra hai hướng để làm việc.

Phía bên Trúc Tuế rất thuận lợi, sau khi liên hệ, Brown tiên sinh lập tức quyết định hôm sau sẽ tự mình đến Quân khu III yêu cầu một lời giải thích. 

Trúc Tuế với tư cách là trưởng khoa khoa Tuyến tố, đương nhiên cũng sẽ đi theo Brown tiên sinh qua đó. 

Tống Chân bên này, có thể tính là một nửa thuận lợi, Pheromone của nàng có tác dụng đối với phu nhân Brown, nhưng tác dụng rất nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể trì hoãn thêm một hai ngày.

Cũng đủ để duy trì đến khi Trúc Tuế và Brown tiên sinh trở về, coi như kết quả không tồi.

Điều khiến nàng đau đầu là tình trạng của phu nhân Brown còn tồi tệ hơn họ tưởng.

Ngoại trừ thuốc ổn định thông dụng cơ bản, thì nàng dị ứng với hầu hết các loại thuốc khác ở khoa Tuyến tố, hai ngày hội chẩn liên tiếp, ngay cả phương án cứu trị họ cũng không thể nghĩ ra. 

Phu nhân Brown quá khó giải quyết, hai ngày này ở khoa Tuyến tố đều chẳng phân biệt nhóm một nhóm hai, cả khoa trên dưới đồng lòng, Tả Điềm cũng không nhăn mặt khi nhìn Trình Lang nữa, mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau thì tích cực giúp đỡ lần nhau, hy vọng sẽ có thể cùng nhau vượt qua khó khăn.

Sau khi biết các loại thuốc hiện có đều không có tác dụng, Tống Chân lấy phương pháp điều phối thuốc điều hòa đang gặp khó khăn của mình ra, nghiên cứu đi nghiên cứu lại, lúc rảnh rỗi trong đầu đều tràn ngập những tỉ lệ điều phối khác nhau, tự hỏi liệu bản thân có thể đột phá trong thời điểm quan trọng này hay không... 

Nếu đột phá được, đó đương nhiên sẽ là tốt nhất.

Còn nếu không thể, thì cũng hy vọng có thể từ đống tài liệu này tìm ra cách cứu chữa cho phu nhân Brown...

*

"Đồng Hướng Lộ, con điên rồi có phải không!!"

Chát --, cái tát vang lên thanh thúy, Đồng Hướng Lộ bị đánh quay mặt qua một bên.

Đồng Vân nhìn mà sửng sốt, theo bản năng gọi một tiếng, "Mẹ!"

Đồng Nhu, mẹ của Đồng Vân và Đồng Hướng Lộ, cũng chính là người đứng đầu của Đồng gia ở Quân khu III hiện tại, phẫn nộ nói: "Gọi cái gì, câm miệng!"

Đồng Nhu từ trước đến nay người cũng như tên, nói năng rất nhẹ nhàng ôn nhu.

Đồng Vân thậm chí đã quên lần cuối nhìn thấy mẹ mình tức giận là khi nào, nhất thời cũng bị quát cho sửng sốt.

Đồng Hướng Lộ bị đánh đỏ bừng một bên mặt, ủy khuất, bĩu môi kiềm chế nước mắt, nhưng nàng cũng biết mình phạm sai lầm rất lớn, Brown tiên sinh đã tìm tới tận cửa, toàn bộ viện Tuyến tố đều phải mở họp để bàn bạc xử lý chuyện này của nàng...

Không dám nói lời nào, nàng cố nén nước mắt nhìn Đồng Nhu.

Đồng Nhu không dao động, sắc bén hỏi ngược lại:

"Con nhìn xem con làm nên chuyện tốt gì, thế nào, không nên bị đánh sao?"

Sau một lúc lâu, Đồng Hướng Lộ rơi lệ, ủy khuất nói, "Nên bị đánh".

Đồng Nhu tức giận, "Não của con bỏ đi đâu rồi, lúc phu nhân Brown được ba tháng, phát hiện thuốc có vấn đề mà vẫn cố chấp tiếp tục dùng, con cho rằng chuyện lớn như vậy có thể che giấu được sao, con dựa vào đầu óc của mình kéo dài được tới tháng thứ năm, ta có nên khen con thật có năng lực không!?"

"Nếu con có năng lực như vậy, sao không kéo dài tới tháng thứ bảy luôn đi, tháng thứ năm là thời gian nguy hiểm nhất của thai kỳ, không xử lý được còn ném sang cho Quân khu I, ta... Sao ta có thể sinh ra một đứa con không có đầu óc như vậy, con cho rằng con có thể giá họa được cho người khác sao!" 

"Đừng nói đến chuyện Quân khu I sẽ có thái độ như thế nào, con cho rằng chỉ cần thu lại thỏa thuận thì bọn họ sẽ không có cách tóm được con sao? Phu nhân Brown là đi theo lưu trình chính thức tiến vào Quân khu III để tiếp nhận can thiệp bằng thuốc, nhiều người như vậy cũng không có mù, mắt đều nhìn thấy, chỉ cần tra một cái là biết hết!!"

"Con vẫn luôn làm rất tốt trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, từ nhỏ đã là như vậy, con..."

Đồng Nhu vung tay, hất đổ tất cả đồ trang trí trên bàn, các tác phẩm điêu khắc bằng thủy tinh rơi xuống đất vỡ nát, Đồng Hướng lộ không dám nói gì nữa, Đồng Vân càng thêm sững sờ.

Đồng Nhu tức giận đến đau tim, chống tay lên bàn, mở miệng thở dốc, sắc mặt xanh mét.

Một lúc lâu sau, Đồng Hướng Lộ không dám lên tiếng, nhìn nhìn chị lớn của mình, Đồng Vân trong lòng thở dài, hỏi: "Mẹ, vậy... Bây giờ chúng ta phải làm sao?"

"Còn có thể làm gì được, đương nhiên là phải đáp ứng điều kiện của người ta, lập tức đền bù!"

"Ah?"

"Mẹ?!"

Hai chị em đều kinh ngạc.

Đồng Nhu nhìn ra xa, đợi cho tầm nhìn rõ ràng hơn một chút, không để ý tới đứa phạm sai lầm, cũng không để ý tới một đứa khác giúp người kia che đậy.

Không cho xía vào nói: "Không chỉ đáp ứng điều kiện của bọn họ, còn phải đền bù cho phu nhân Brown, mẹ sẽ lập tức bàn giao và tạm dừng tất cả các dự án trong tay, tự mình đến Quân khu I xin lỗi, chăm sóc cho phu nhân Brown, sau đó..."

Hít sâu một hơi, Đồng Nhu nhắm mắt nói: "Sau đó không chỉ gửi danh sách thành phần thuốc này qua, còn phải chọn một trong ba loại thuốc tốt nhất do Tiểu Lộ nghiên cứu phát minh, gửi thuốc mẫu và danh sách thành phần qua đó..." 

Đồng Hướng Lộ lần này thật sự ngây người, cũng không che mặt nữa, lập tức kêu lên, "Mẹ! Đó là thành quả nghiên cứu khoa học của con!!"

Thanh âm Đồng Nhu nghiêm khắc lên: "Phải đưa thành quả của con!"

"Con cho rằng chút điều kiện bé xíu như vậy của Quân khu I là có thể hòa giải sao, muốn hòa giải thì phải đưa thành quả cho họ, nếu không thì hòa giải bằng cái gì!"

"Cả chuyện của phu nhân Brown nữa, nếu bây giờ chúng ta không đưa thành quả qua đó, bày tỏ quyết tâm muốn cứu trị cho phu nhân Brown, vậy thì con còn đợi đến khi nào, đợi đến khi phu nhân Brown xảy ra chuyện, sau đó Tòa án Quân sự đến bắt con tống vào tù có phải không!!"

"Quyết định như vậy, đừng nói nữa, sẽ không thay đổi!"

"Muốn khóc thì đi ra ngoài khóc, tự mình ngu xuẩn tự mình chịu!!"

Biết mọi chuyện thật sự không thể cứu vãn nữa, Đồng Hướng Lộ lập tức thương tâm bật khóc.

Cái tát kia không đau, nhưng đó là thành quả nghiên cứu của chính mình, là tâm huyết ngày đêm vất vả của mình, Đồng Hướng Lộ thật sự rất khó chịu, rất hối hận... 

Đồng Vân cũng bị dọa sợ.

Một mặt, cô cảm thấy rất bội phục sự quyết đoán và dứt khoát của mẹ, bà có thể lý trí biết đây là cách xử lý tốt nhất.

Cái nồi này quá to, Quân khu III cõng không nổi, chỉ có thể...

Mặt khác, cô cảm thấy đau lòng cho Đồng Hướng Lộ, thành quả nghiên cứu khoa học tự mình thực hiện, ai không phải chịu khổ, ai không phải thức khuya mấy tháng liền để làm, hiện tại lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bị đưa cho người ta...

Đồng Vân hít sâu một hơi, nghe tiếng em gái khóc, những phiền muộn ngột ngạt trong lồng ngực thật lâu không thể thoát ra.

*

Đến hai ngày sau, Tống Chân cầm bảng công thức tỉ lệ điều phối thuốc của Đồng Hướng Lộ do Đồng gia gửi tới, liên tục đọc đi đọc lại.

Trúc Tuế: "Có vấn đề gì sao?"

Tống Chân chớp mắt, không chút nghi ngờ nói, "Đồng Hướng Lộ thật sự là một thiên tài nghiên cứu khoa học! Tỉ lệ này, cách điều phối này... Đây, đây quả thực là nét bút của một thiên tài!!"

Nàng vỗ vỗ đầu, nghĩ đến cái gì, vui vẻ nói, "Đúng rồi, chúng ta nhất định có thể dùng thử phương pháp này xem!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro