Chương 29: Cộng trầm
Thai phụ thật sự nghe không hiểu, hơi nghiêng nghiêng đầu, lông mày khẽ nhúc nhích, có hơi hoang mang.
Người phụ nữ đồ đen cứng đờ, không nói được lời nào.
Mà Tống Chân nói xong, cũng chuyển ánh mắt lên người nàng muốn nói đến, người phụ nữ mặc đồ đen.
Bầu không khí ở hành lang vốn đã không hài hòa càng trở nên tồi tệ hơn, dần dần tĩnh lặng.
Mấy chục giây trôi qua, hai bên vẫn không ai lên tiếng.
Chỉ có thai phụ nhìn trái nhìn phải, cau mày.
Nàng biết câu này, tuy rằng từ nhỏ nàng lớn lên ở Mỹ, nhưng trong nhà lại rất chú ý việc kế thừa văn hóa, nàng và em nàng từ nhỏ đã được dạy tiếng Hoa Quốc, hiện tại, Tống chân nói với nàng như vậy, em của nàng lại làm vẻ mặt này...
Thai phụ nghiêm túc lên, "Tiểu Thục, đây là có ý gì?"
Người phụ nữ mặc đồ đen cắn môi, trầm mặc.
Thai phụ đang muốn hỏi lại thì tiếng thang máy vang lên, sau đó có âm thanh bước chân dồn dập đi tới chỗ bọn họ, Tả Điềm từ đằng sau gọi Tống Chân một tiếng, còn Tống Chân... Trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Quay đầu lại, Trúc Tuế đang đi bên cạnh Tả Điềm, cô đột nhiên bị kêu trở về, có chút hoang mang.
Nhưng xuất thân của Trúc Tuế cũng không phải bình thường, đến gần, cô nhìn các nàng, sau đó nhìn sang thai phụ, lập tức nhận ra, niềm nở nói, "Phu nhân Brown! Đã lâu không gặp, sao ngài lại ở đây?"
Nghĩ đến điều gì, cô còn dùng tiếng Anh để chào hỏi lại, khẩu âm rất chuẩn.
Khi Trúc Tuế nói ra họ tên của mình, thai phụ cũng nhớ ra cô là người Trúc gia, thân là vợ của Đại sứ ngoại giao, hiển nhiên kỹ năng giao tiếp của nàng cũng rất lành nghề, ngay lập tức nở nụ cười, cùng hàn huyên với Trúc Tuế đôi ba câu.
Nhưng Trúc Tuế đến đây, lại làm cho người phụ nữ mặc đồ đen mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt.
Vốn định nói cái gì đó, há miệng ra lại nói không nên lời, nhớ đến lời dặn dò của mấy người Đồng gia ở Quân khu III, sau đó nhìn thoáng qua chị mình, mím môi, cuối cùng ngậm miệng.
Quá trình biến đổi cảm xúc này của cô, Tống Chân đều nhìn thấy.
Trình Lang cũng nhìn thấy.
Xuất phát từ sự ăn ý, phản ứng đầu tiên của hai người là nhìn nhau một cái đầy ấn ý.
Sau đó họ đều nhìn ra sự tình cờ trong mắt đối phương.
Tống Chân có thể đoán sơ lược người phụ nữ đồ đen đang nghĩ gì, Trình Lang là trưởng nhóm một của khoa Tuyến tố, còn có nền tảng nghiên cứu khoa học ở nước ngoài, đương nhiên sẽ càng hiểu...
Bọn họ tới nơi này, nếu có thể đi theo lưu trình đăng ký bình thường, Quân khu I nhất định sẽ không bỏ mặc, còn nếu như không thể đăng ký, thân phận bị bại lộ, Quân khu I... Càng không thể tránh thoát được liên quan.
Đùa sao, nàng là phu nhân của Đại sứ ngoại giao Hoa Kỳ tại Hoa Quốc, Quân khu I chắc chắn không thể chỉ nhìn nàng xảy ra chuyện mà không làm gì!"
Cho dù có như thế nào, thì bọn họ cũng sẽ rơi vào tình huống khó khăn.
Vấn đề trước mắt Tống Chân vô cùng khó giải quyết.
Sắc mặt Trình Lang cũng tái đi.
Trúc Tuế là người giỏi giao tiếp, vừa nói mấy câu đã làm cho phu nhân Brown cười ra tiếng, không khí cũng sinh động lên không ít, sau đó cô nhìn về phía Tống Chân, từ tốn hỏi: "Chị kêu em trở về có chuyện gì vậy?"
Tống Chân ngập ngừng một lúc, châm chước nói: "Trưởng khoa, tuy rằng ngài không phải nhân viên nghiên cứu, nhưng tôi vẫn có trách nhiệm báo cáo với ngài về những chuyện phát sinh trong khoa, bao gồm tiến độ của dự án và một số việc khó giải quyết..."
Giọng điệu trang trọng, hiếm thấy mở đầu bằng xưng hô chức vị, còn dùng kính ngữ 'Ngài'.
Nhận ra được đây là chuyện quan trọng, Trúc Tuế thu lại nụ cười, vẻ mặt cũng nghiêm túc lên.
Tống Chân cẩn trọng nói ra 'Khó giải quyết', gần như là nhấn mạnh từng chữ một.
Sau đó, dưới ánh nhìn của mọi người, Tống Chân tiếp tục nói: "Vị phu nhân này đã mang thai được năm tháng, theo lý thuyết thì thai nhi đã ổn định, nhưng cô ấy ở tháng này vẫn xảy ra chút vấn đề... Lúc trước khi Trúc Nghi tới đây, ngài cũng đã từng hỏi qua tôi..."
Dừng một chút, Tống Chân nói thẳng vào vấn đề: "Trùng hợp là, vị phu nhân này cũng trở về từ Quân khu III".
"Nếu tôi đoán không sai, thì trước và sau khi thụ thai, cô đều ở Quân khu III để dùng thuốc và theo dõi tình hình có đúng không?"
Mấy câu trước ngắt đầu bỏ đuôi, câu cuối cùng là trực tiếp hỏi thai phụ.
Phu nhân Brown tưởng rằng hai người đang nói chuyện nội bộ cơ mật, nói mơ hồ như vậy là để tránh mấy điều cấm kỵ, bây giờ Tống Chân hỏi, nàng cũng không nghi ngờ gì, gật đầu, "Đúng vậy, Quân khu III đưa ra một loại thuốc, nói là đảm bảo 100% thai phụ có thể vượt qua ba tháng đầu..."
Nói đến đây có chút xấu hổ cúi thấp đầu nhưng cũng không giấu giếm đối với bác sĩ, nói, "Lúc trước tôi từng vì rối loạn Pheromone mà sinh non một lần, khi nghe được như vậy tôi đã động tâm, hơn nữa, tuổi của tôi cũng đã lớn, sợ bỏ lỡ thời kỳ thích hợp để sinh con... Vậy nên tôi đã đồng ý. May mắn là hiệu quả khá tốt, bây giờ cũng đã được năm tháng rồi".
Với đầu óc của Trúc Tuế, đương nhiên hiểu được lời nói của Tống Chân, hơn nữa thai phụ còn nói như vậy, nếu như không phải cô từng trải qua đặc huấn, đừng nói là tươi cười, chỉ sợ vừa nghe được mặt mày đều sẽ đóng băng lại.
Chuyện này thật sự làm người ta khiếp sợ!
Nhưng Trúc Tuế vẫn phải duy trì vẻ mặt bình tĩnh cơ bản nhất.
Bởi vì cô đã nhận ra, thai phụ dường như không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, thậm chí nàng còn dạt dào vui sướng, cõi lòng tràn đầy hạnh phúc khi nhắc đến thai nhi đã được năm tháng...
Ngược lại là người phụ nữ đứng bên cạnh, thai phụ càng vui vẻ, sắc mặt cô càng khó coi hơn... Xem ra, người này biết chuyện.
Nhớ đến những lo lắng mà Tống Chân đã nói qua lúc trước, Trúc Tuế giả vờ không biết dò hỏi thai phụ, "Nhưng thai nhi ở tháng này đáng ra đã ổn định, sao phu nhân vẫn còn không thoải mái? Là không thoải mái ở đâu?"
"Tôi cũng không biết, theo lý thuyết thì hẳn là không có vấn đề, nhưng tôi... Tôi luôn cảm thấy tuyến thể khó chịu, tháng càng tăng, tôi càng cảm thấy khó chịu hơn..."
Dừng một chút, thai phụ lại cười: "Nhưng lúc trước tôi dùng thuốc ở Quân khu III, sau ba tháng có xảy ra chút vấn đề, bọn họ tiến hành can thiệp... Hiệu quả cũng rất tốt, tôi dùng thuốc đã hai lần, không sao cả..."
Nụ cười lại thu lại, vươn tay sờ sờ tuyến thể, không chắc chắn nói, "Chỉ là lúc vừa mới đến Quân khu I vẫn còn tốt, mấy ngày nay lại bắt đầu khó chịu, đã đến tháng thứ năm, không thể nào lại xảy ra rối loạn Pheromone, tôi gọi điện đến Quân khu III để hỏi thử, cũng đi sang đó một chuyến, bọn họ không cho tôi dùng thuốc nữa, nói tôi yên tâm, đó chỉ là một ít tác dụng phụ của thuốc mà thôi, tôi có thể sẽ hơi khó chịu, nhưng không ảnh hưởng tới thai nhi..."
"Chắc là do thuốc vẫn chưa hoàn thiện..."
Nghĩ đến cái gì, thai phụ lần nữa tươi cười nhìn sang Tống Chân, ánh mắt chân thành tha thiết, tràn đầy tin tưởng nói.
"Vốn dĩ tôi định chịu đựng cho cơn khó chịu qua đi, nhưng tôi nghe nói chuyện cô Tống ở Quân khu I từng cứu trị một thai phụ mắc chứng rối loạn giai đoạn hai... Tiểu Thục cũng thấy tôi thật sự không khỏe, nên khuyên tôi đến đây, tôi nghĩ tuy rằng thai nhi đã ổn định, nhưng tác dụng phụ của thuốc này thật sự quá khó chịu, nên tôi đến đây tìm cô Tống, biết đâu cô Tống có cách làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút, đúng không?"
Lời tự thuật của thai phụ rất thích đáng, chỉ nói vài câu đã có thể nêu rõ đầu đuôi nguyên nhân kết quả.
Thai phụ lần nữa nhìn mấy người Tống Chân cười chân thành.
Tống Chân Trúc Tuế và Trình Lang cũng cười, cười gượng.
Bọn họ đều có hiểu biết với loại thuốc kia của Quân khu III, chỉ sợ, phu nhân Brown không đơn giản chỉ là tuyến thể không thoải mái...
Lúc mới đầu không phải Trúc Nghi cũng vậy sao, chỉ nói là tuyến thể không thoải mái, số liệu kiểm tra cũng đều bình thường...
Kết quả lại là rối loạn Pheromone giai đoạn hai, bạo loạn.
Mà hiện tại...
Hành lang lại một hồi im lặng, người nên biết đều đã biết, chỉ có một người duy nhất không biết, chính là thai phụ, cũng bởi vì là thai phụ, nên mọi người không hẹn mà cùng thống nhất không tiết lộ sự thật.
Nghe đến đây, Trúc Tuế nhắc khéo hỏi Tống Chân sao vẫn chưa cho thai phụ vào kiểm tra, Tống Chân rất phối hợp, nói thiết bị đăng ký hỏng rồi.
Tả Điềm vốn đã chết lặng, đang trừng mắt nhìn chằm chằm Trình Lang, nghe Tống Chân nói như vậy, lập tức thuận theo, liên tục gật đầu, lắp bắp nói: "Đúng vậy, đúng, đúng là vậy, đều là lỗi của tôi, là tôi bất cẩn làm hỏng nó, hôm nay không thể đăng ký được".
Khi cô nói chuyện, trán cũng chảy đầy mồ hôi lạnh.
Trình Lang im lặng hồi lâu lúc này lên tiếng, "Phu nhân, nếu ngài đã từng trị liệu ở Quân khu III, chắc chắn cũng đã ký tên vào thỏa thuận tương ứng, chúng tôi có thể xem văn bản gốc không?"
Đối với tranh chấp y tế ở Hoa Quốc, đầu tiên là phải kiểm tra thỏa thuận đã ký và giấy cam kết chịu trách nhiệm, tuy rằng mấy thứ này đối với phu nhân Brown là vô ích nhưng ít nhất nó có thể chứng minh được nàng đã từng đến Quân khu III và tiếp nhận trị liệu.
Trình Lang nói xong, bả vai người phụ nữ mặc đồ đen run lên, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
Trúc Tuế có kinh nghiệm thẩm vấn rất phong phú, vừa nhìn thấy người phụ nữ kia như thế, trong lòng lộp bộp một chút.
Cô không biểu hiện ra mặt, thuận thế theo Trình Lang thúc giục hỏi.
"Ở... Ở nhà." Người phụ nữ đồ đen nói.
Trúc Tuế cười, nụ cười không đến đáy mắt, "Vậy thì phiền cô đi về nhà lấy, chúng tôi cần phải xem xét một chút..."
"Xem, xem, cô xem cái gì, trên đó cũng không có gì..."
"Người ngoài ngành như cô có thể không biết, trên đó có rất nhiều, chu trình trị liệu, các phản ứng bất lợi sau trị liệu, đều ghi ở trên đó, và quan trong nhất là, thành phần thuốc, nếu chúng tôi muốn dùng thuốc cho phu nhân Brown, thì phải tham khảo cái đó, nếu dùng không đúng thuốc đối với một thai phụ năm tháng... Đến lúc đó loại chuyện ngoài ý muốn nào cũng có thể xảy ra, tiểu thư, cô có cần tôi liệt kê ra không?"
Giọng nói Trúc Tuế ảm đạm, em gái của thai phụ đương nhiên bị lời của cô dọa sợ, ánh mắt cô nhìn qua lại giữa thai phụ và mấy người của khoa Tuyến tố rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không trở về lấy thỏa thuận.
Tống Chân niết giữa mày, đã hiểu, Quân khu III thật sự quyết tâm ném cái nồi này cho bọn họ!
Nàng đoán không lầm thì không phải là không mang theo thỏa thuận, mà là bị Quân khu III thu về rồi.
Chờ đến lúc thai phụ ở Quân khu I xảy ra chuyện, cái nồi này đã có thể hoàn toàn úp lên đầu Quân khu I và khoa Tuyến tố...
Nếu không phải chủ ý này của Quân khu III đã bị bọn họ nhận ra, rất có thể họ sẽ phạm sai lầm với thai phụ, lúc đó thì không còn kịp để xoay chuyển cục diện nữa.
Thật là, điên rồ!
E ngại thai phụ vẫn chưa biết gì, sợ lộ chân tướng nên Trúc Tuế cũng không ép hỏi nữa.
Dừng một chút, cô quay đầu nhìn về phía Tống Chân, nhướng mày lên, ý tứ rất rõ ràng —— Tiếp theo bọn họ nên làm sao bây giờ?
Tống Chân thở dài, nói: "Thiết bị đăng ký hỏng rồi, chúng tôi sẽ sửa ngay, trong lúc đó chúng tôi sẽ kiểm tra sơ lược cho phu nhân trước, cũng không lâu đâu, ngài xem có được không?"
Người phụ nữ mặc đồ đen không ngờ bọn họ còn để thai phụ vào, sửng sốt...
Tống Chân tươi cười không giảm, thai phụ gật đầu, Tả Điềm cũng nhiệt tình đỡ nàng đi vào.
Khi Tống Chân bước vào, người phụ nữ đồ đen cũng muốn đi theo, nhưng Trúc Tuế đã giữ vai cô lại, bắt cô ngồi yên.
Người phụ nữ mặc đồ đen ngẩn ra.
Âm thanh bên tai trầm thấp, "Cô biết không, cô không thể đi?"
Câu tiếp theo lại càng thấp hơn, "Vì tốt cho chị của cô, tôi khuyên cô vẫn nên giải thích mọi chuyện cho rõ ràng, dù sao..."
"Rối loạn Pheromone ở tháng thứ năm, cũng không phải là chuyện đùa!"
Câu cuối cùng làm sắc môi người phụ nữ đồ đen tái đi, bả vai không khỏi run lên.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Trúc Tuế, một tay đối phương đè lên vai cô, trên mặt lại nở nụ cười với thai phụ, ý bảo bọn họ đi chậm lại một chút, hoàn toàn không nhìn ra được vừa rồi người này đã uy hiếp cô hung tợn như thế nào.
*
Một giờ sau, Tống Chân cầm báo cáo, cùng với Tả Điềm và hai người khác đi vào phòng họp.
Trong phòng họp, Viện trưởng Viện nghiên cứu khoa học, Phó viện trưởng Vinh, Phó viện trưởng Trúc và thêm vài vị Phó viện trưởng khác đều đã ổn định chỗ ngồi, Trúc Tuế ngồi ở vị trí gần cửa, Trình Lang cùng các thành viên nhóm một ngồi một bên, thành viên nhóm hai ngồi bên còn lại.
Tất cả mọi người ngồi trong phòng, không một người nào có sắc mặt tốt.
Tống Chân đặt bản báo cáo lên bàn, đã sao ra mấy bản, Viện trưởng một bản, Viện phó Vinh một bản, những người khác được Tả Điềm đi sau phát ra, Tống Chân cũng không kéo dài thời gian, đi thẳng vào vấn đề nói, "Tình hình không tốt".
Mở báo cáo ra, nói số trang, chỉ ra những chỉ số khác thường trên đó.
Phân tích các vấn đề khác thường.
Đặt báo cáo xuống, tổng kết, "Tôi hỏi cô ấy rất nhiều, phu nhân Brown cũng trả lời các vấn đề lớn nhỏ một cách rất chi tiết, thuốc của Quân khu III có tác dụng trong một thời gian, nhưng càng về sau, phản ứng sẽ càng nghiêm trọng, cho nên tôi đoán..."
"Phu nhân Brown lần này được đưa đến đây, một là do thân thể vốn đã đến cực hạn, thứ hai là, Quân khu III không thể tiếp tục được nữa, nếu lại dùng thuốc cho cô ấy, chỉ sợ không những vô dụng, mà sẽ tạo thành những phản ứng còn tồi tệ hơn..."
Dừng một chút, Tống Chân to gan suy đoán nói, "Lúc trước, Trúc Nghi, người cũng từng tham gia cuộc thử nghiệm thuốc này, đã tiến vào rối loạn giai đoạn hai rất nhanh, lần này phu nhân Brown bị đưa đến chỗ chúng ta, chỉ sợ giai đoạn một và giai đoạn hai cũng sẽ diễn ra trong thời gian rất ngắn, một khi thuốc của Quân khu III chuyển hóa hoàn toàn trong cơ thể cô ấy, Pheromone bị ức chế sẽ lập tức... Cắn ngược lại thuốc, gây ra rối loạn dữ dội..."
Dưới sự ra hiệu của Tống Chân, mọi người lật đến trang cuối cùng, là một bảng chu kỳ.
Tống Chân phổ cập khoa học: "Thuốc ức chế, mỗi lần sử dụng đề sẽ có một chu kỳ, tôi đã căn cứ theo trí nhớ của phu nhân Brown về thời gian dùng thuốc ở Quân khu III cũng như khoảng thời gian khó chịu gần đây và lần dùng thuốc cuối cùng để phân tích..."
Tống Chân thở dài một hơi, trầm giọng nói: "Cho ra kết quả là ——"
"Phạm vi thời gian để thuốc của Quân khu III chuyển hóa hoàn toàn trong cơ thể cô ấy, phỏng chừng sớm nhất là đêm nay, muộn nhất là ngày mốt, sau khi chuyển hóa xong, rối loạn sẽ bùng nổ".
Nói cách khác, Quân khu III cũng là vì không còn nhiều thời gian nữa, cho nên mới đưa thai phụ đến đây.
Hay thật!
Viện trưởng lập tức đập bàn một cái.
Trên mặt Viện phó Vinh cũng đầy vẻ nghiêm túc.
Sau khi Tống Chân báo cáo tình hình của thai phụ xong, đến phiên Trúc Tuế nói, người phụ nữ đồ đen là em gái của phu nhân Brown, cô dùng tình trạng cơ thể của phu nhân Brown để uy hiếp, đối phương cũng nhanh chóng nói hết sự thật ra...
"Quân khu III đã nói hết tình hình của phu nhân Brown với cô ấy, sau đó cho cô ấy hai lựa chọn. một là phá thai, còn hai là làm theo lời họ đến đây để cứu chữa, kết quả cũng không khó đoán, mọi người có thể thấy cô ấy đã chọn vế sau".
"Vì để có được thông tin của nơi cần đến, Quân khu III muốn dùng thỏa thuận để làm vật trao đổi, cũng tức là thỏa thuận ban đầu mà phu nhân Brown đã ký với Quân khu III, đã bị em gái cô ấy đưa lại cho Quân khu III..."
Trúc Tuế thuật lại sự thật, mọi người đang ngồi ở đây đều là nhân viên nghiên cứu, họ đều hiểu ý định của Đồng gia là đùn đẩy trách nhiệm.
Đồng gia thu lại thỏa thuận, sau đó thừa dịp Quân khu I không chú ý, lặng lẽ đẩy phu nhân Brown qua đây, một khi nàng đã tiếp nhận trị liệu và dùng thuốc của Quân khu I, ranh giới trách nhiệm phải chịu của Quân khu I và III cũng sẽ biến mất...
Như vậy, sau khi phu nhân Brown xảy ra chuyện, chuyện này sẽ là rắc rối của Quân khu I, Quân khu III có chết cũng sẽ không nhả bản thỏa thuận ra, thậm chí kiên quyết khẳng định phu nhân Brown chưa từng được chữa trị tại Quân khu III...
Đến lúc đó, dựa theo pháp luật của Hoa Quốc, không có bản thỏa thuận làm chứng cứ quan trọng, quốc gia cũng không thể nghiêm tra bọn họ.
Hoặc có thể nói là, so với tội danh không có chứng cứ để phán xét của Đồng gia, thì Quân khu I, nơi tiếp nhận điều trị cho thai phụ và đồng thời cũng là nơi chứng kiến thai phụ xảy ra chuyện vẫn là mục tiêu rõ ràng hơn, nồi đồng cối đá hơn, cũng càng là đầu tàu gương mẫu thu hút sự chú ý của công chúng, không thể chạy thoát.
Hơn nữa, thai phụ lại còn là phu nhân của Đại sứ ngoại giao, chuyện xảy ra ở Hoa Quốc, Hoa Quốc giải thích như thế nào với Đại diện ngoại giao không quan trọng, cái quan trọng là họ chỉ yêu cầu một lời giải thích mà không quan tâm đến tranh chấp nội bộ của Hoa Quốc...
Thật là, quá ác độc!
"Khinh người quá đáng!" Viện trưởng lần thứ hai đập bàn, phẫn nộ nói.
Đây là lần đầu tiên xảy ra loại chuyện chấn động như vậy, thứ nhất, ba Viện nghiên cứu khoa học của ba Quân khu đều có trọng tâm nghiên cứu khác nhau, chỉ có dự án nghiên cứu phát minh thuốc ổn định của Quân khu I và Quân khu III là liên quan đến nhau, còn lại các dự án quan trọng khác của các Viện nghiên cứu khoa học đều tách biệt, không chồng chéo, không cùng khu vực, cũng không liên kết với nhau, hiển nhiên chưa hề xảy ra sự việc đổ vỏ luẩn quẩn như này lần nào.
Viện phó Trúc chỉnh lại mắt kính, bình tĩnh khác thường, nhìn về phía các vị đang ngồi, hỏi: "Tuy rằng rất vô nhân đạo, nhưng tôi muốn hỏi một câu, chúng ta có thể từ chối tiếp nhận phu nhân Brown không?"
Câu nói này chạm trúng tâm tư của đa số các Phó viện trưởng đang ngồi đây, ngay lập tức có người nói:
"Đồng gia thật quá đáng, cũng may chúng ta phát hiện sớm, hiện tại khoa Tuyến tố chỉ mới làm kiểm tra cho phu nhân Brown, không tiếp nhận điều trị cũng chưa cho cô ấy dùng thuốc... Có những lời phu nhân Brown và em gái của cô ấy nói, cộng thêm camera theo dõi trong Viện nghiên cứu, đây cũng là những bằng chứng rất có ích..."
Dừng một chút, cuối cùng cắn răng nói, "Tuy rằng vô nhân đạo, nhưng đều do Quân khu III làm loạn, lỡ như gây ra tranh chấp quốc tế, tại sao lại bắt chúng ta gánh tội thay bọn họ! Tôi đề nghị chúng ta nên trình chứng cứ ra Tòa án Quân sự, để Tòa án Quân sự phán quyết!!"
Lời này nói ra, có càng nhiều Viện phó đồng ý.
"Đúng vậy, thai phụ là rất đáng thương, nhưng chúng ta bị liên lụy không phải cũng rất thảm sao!"
"Nói câu này không được xuôi tai, nhưng với tình trạng của thai phụ hiện tại sợ là không thể cứu được... Chúng ta can thiệp vào thời điểm này không phải là làm ơn mắc oán sao!"
"Tai bay vạ gió, nhất định phải tố cáo ra Tòa án Quân sự, Đồng gia ỷ vào bản thân có dự án nghiên cứu phát minh thuốc ổn định mà làm xằng bậy, cũng quá vô pháp vô thiên!"
"Đúng đúng, may mà chúng ta nhìn thấu ý đồ của bọn họ, lúc này tố cáo lên Tòa án Quân sự là vừa".
Nói thẳng ra là, bây giờ đã phát hiện ý định của Quân khu III, cũng có được một ít chứng cứ, vậy thì thừa dịp thai phụ còn chưa xảy ra chuyện, tố cáo chuyện này lên Tòa án Quân sự trước.
Đương nhiên, nếu làm như vậy, sẽ tránh bị đổ trách nhiệm, Quân khu I kiên quyết không tiếp nhận điều trị cho thai phụ, sau này cũng tránh được vướng vào những rắc rối không rõ ràng.
Nếu thai phụ xảy ra chuyện, đây hoàn toàn là vấn đề của Quân khu III.
Tòa án Quân sự ở Hoa Quốc phân định đúng sai rất rõ ràng.
Viện trưởng nghe mọi người nói có chút động dung, môi mấp máy mấy lần, cuối cùng lại không có gật đầu.
Một mặt, xét theo chủ nghĩa nhân đạo, nếu bọn họ không can thiệp, thai phụ kia chỉ có thể chờ cơ thể mình xảy ra chuyện.
Mặt khác, Viện trưởng có nhiều cân nhắc hơn, chẳng hạn như ——
Phó viện trưởng Vinh, người phụ trách nghiên cứu phát minh thuốc lắc đầu, lên tiếng, "Nhưng cũng đã đăng ký ở Đại học Quân y, nếu lúc này chúng ta bỏ mặc thai phụ, trong thời gian tranh chấp, Quân khu III cũng sẽ không quan tâm đến cô ấy".
"Trước hết chúng ta đừng nói tình trạng của thai phụ sẽ diễn biến như thế nào..."
"Điều quan trọng bây giờ là bản thỏa thuận đã bị Quân khu III thu lại rồi, chúng ta có video ghi âm, nhưng vẫn thiếu chứng cứ then chốt, không thể bì được với Quân khu III, hai Viện nghiên cứu khoa học của hai Quân khu ở Tòa án Quân sự, thực lực ngang nhau..."
Viện phó Vinh thở dài.
Trúc Tuế giúp Viện phó Vinh hoàn thành nửa câu sau, "Thực lực ngang nhau, cho nên cuối cùng sẽ biến thành cãi cọ, kết cục vô nghĩa, chúng ta không thể định tội Quân khu III, cũng không thể đưa ra bằng chứng xác đáng hơn... Sau đó vụ kiện này sẽ kéo dài, kéo dài mãi, không có kết quả..."
Dừng một chút, Trúc Tuế nói tiếp, "Theo quan điểm của tôi, thì tôi không kiến nghị chúng ta từ chối thai phụ".
Nhóm Viện phó đều nhìn Trúc Tuế, Viện phó Trúc thực sự cũng không có ý định từ chối, cho nên vừa rồi ông chỉ nhắc tới, còn lại đều không nói thêm lời nào, bây giờ con gái đã mở miệng, đương nhiên cũng nhìn chằm chằm, muốn nghe xem còn có cách gì không.
"Thứ nhất, chỉ có chúng ta có thể giúp cô ấy, nếu như chúng ta không nổ lực thử một lần, cô ấy sẽ không còn hy vọng nào nữa, vậy thì thực sự quá tuyệt vọng, tôi không tin Viện nghiên cứu khoa học của chúng ta máu lạnh như vậy".
"Thứ hai, nếu bây giờ chúng ta tố cáo lên Tòa án Quân sự, thì chắc chắn Quân khu III sẽ phải gánh trách nhiệm từ sai lầm của bọn họ, nhưng, chỉ có một mình Quân khu III phải chịu trách nhiệm thôi sao?"
Viện trưởng thở dài, lời của Trúc Tuế chính là điều ông đang cân nhắc.
Trúc Tuế tiếp tục nói ra suy nghĩ của ông: "Chúng ta thấy chết mà không cứu, đi ngược lại với chủ nghĩa nhân đạo, đối phương lại là vợ của một Đại diện ngoại giao, chuyện này chắc chắn sẽ gây tranh chấp quốc tế, Quân khu III đáng chết, nhưng xong việc này chúng ta khẳng định cũng sẽ bị Tổ chức Nhân đạo Quốc tế khiển trách, lúc đó sự việc sẽ càng trở nên nghiêm trọng, ở Hoa Quốc, một Viện nghiên cứu khoa học thì ác độc vô nhân tính, một cái khác thì coi thường sinh mệnh con người, vậy sau này hình ảnh đất nước chúng ta trong mắt bạn bè quốc tế sẽ biến thành cái gì..."
"Thứ ba, cũng tương tự như trên, nhưng khác người khởi xướng, quốc tế nói chúng ta tàn độc, ở trong nước chúng ta lại không có cách thắng được Quân khu III, trong thời gian thưa kiện, Quân khu III chắc chắn sẽ sử dụng dư luận để công kích, chỉ trích chúng ta thấy chết không cứu..."
Trúc Tuế niết giữa mày, "Vậy mọi người cảm thấy, dưới góc nhìn của những công dân trong và ngoài nước, còn có trong lòng của cơ quan đại diện ngoại giao, kẻ không cứu được người, so với kẻ thấy chết không cứu, coi thường thai phụ, coi thường sinh mạng, thì đâu mới người có trách nhiệm lớn hơn?"
Khung cảnh lại rơi vào sự im lặng đáng sợ.
Sắc mặt mỗi người đều như bị bao phủ bởi một tầng mù mịt, áp suất quanh thân hạ thấp.
Thật lâu sau, có một Viện phó lên tiếng, "Vậy nên, cho dù có thể nào, Quân khu I đều không thể tránh được trận phong ba này sao?"
Trúc Tuế: "Đương nhiên có thể, chỉ cần nói hết sự thật với Đại sứ ngoại giao, sau đó cứu phu nhân của anh ta, như vậy Quân khu I không chỉ không chịu khiển trách, mà Quân khu III cũng sẽ vui vẻ chia công lao với chúng ta..."
"Thuốc ổn định chính là vấn đề nan giải của giới nghiên cứu khoa học trên toàn thế giới, Quân khu III khiến người ta thành như vậy, khả năng được cứu là rất nhỏ, nói như vậy chắc trong lòng mọi người cũng đã hiểu..."
Cho dù khả năng là rất nhỏ, nhưng cũng không phải là không có.
Viện trưởng rốt cuộc lên tiếng, "Cách xử lý chuyện này mọi người đều đã nói, tiếp nhận thai phụ cũng có cái khó của tiếp nhận, không tiếp nhận, cũng có rắc rối của không tiếp nhận".
"Tôi tạm thời vẫn không có chủ ý gì, nếu mỗi người đều kiên định với ý kiến của mình, vậy chúng ta bỏ phiếu biểu quyết đi!"
Thật ra trong lòng Trúc Tuế có một chút tính toán, vừa định mở miệng, nghe Viện trưởng nói xong, lại khép lại.
Dự tính của cô có hơi đặc thù, nghe xong ý kiến của mọi người rồi nói cũng không muộn.
Trong phòng lại rơi vào yên lặng, ngay lúc mọi người đang chuẩn bị đứng lên xếp hàng bỏ phiếu, Tống Chân đột nhiên nói, "Tôi có lời muốn nói".
Viện trưởng nhìn về phía nhóm trưởng mới của nhóm hai, mười phần tôn trọng nói: "Cô Tống, mời nói".
Tống Chân: "Đầu tiên, tôi sẽ nói về tiến độ của mình, thuốc điều hòa trong quá trình nghiên cứu phát minh thuốc ổn định của tôi gần đây gặp chút trở ngại, nhưng cũng xem như đã tạo ra thành phẩm, tôi không hoàn toàn chắc chắn có thể cứu được phu nhân Brown hay không, một khi quyết định cứu chữa, chính là đánh cược".
"Nhưng tôi có thể khẳng định một điều, với tình trạng hiện giờ của phu nhân Brown, được cứu sẽ tốt hơn so với không được cứu".
"Thứ hai, tôi cảm thấy, tại sao chúng ta không đổi một góc độ khác để nhìn nhận vấn đề? Dù thế nào đi nữa, Quân khu I cũng sẽ không thể tránh được trận phong ba này, vì vậy tôi có một gi... Cũng không hẳn là giải pháp".
Dừng một chút, Tống Chân nói, "Vì không thể miễn trừ trách nhiệm, nên tôi kiến nghị Quân khu I hãy tích cực đối mặt với vấn đề, chủ động gánh vác trách nhiệm của chúng ta".
Những lời này vừa nói ra, trong phòng liền náo động.
Tống Chân cũng không để ý, tiếp tục nói: "Nhưng trách nhiệm đương nhiên cũng không chỉ mỗi mình Quân khu chúng ta nhận".
"Trách nhiệm của Quân khu III cũng phải tính toán rõ ràng!!"
"Thai phụ hiện tại đang trong tình huống nguy hiểm, tôi kiến nghị lập tức liên hệ cho Đại sứ ngoại giao, nói hết toàn bộ tình huống trước mắt, hơn nữa phải hoàn toàn đúng sự thật, sau đó..."
Tống Chân nói năng có khí phách, "Sau đó để cho cơ quan đại diện ngoại giao ra mặt, yêu cầu Quân khu III đưa ra hai thứ, một là bản ghi chép dùng thuốc của phu nhân Brown ở Quân khu III; thứ hai là tôi muốn biết được mọi loại thuốc mà phu nhân Brown đã từng sử dụng ở đó, mỗi một loại đều phải có danh sách thành phần thuốc cụ thể cùng với thuốc mẫu!"
"Nếu không thể định trách nhiệm cho Quân khu III bởi vì không có thỏa thuận, vậy thì chúng ta không cần thỏa thuận nữa, trên pháp luật, ghi chép dùng thuốc và thỏa thuận có giá trị như nhau, như vậy, khi tố cáo lên Tòa án Quân sự, chúng ta đã có đủ chứng cứ".
Trúc Tuế nhướng mày.
Mọi người nghĩ ngợi một lúc, đôi mắt đều sáng lên.
Tống Chân: "Mặt khác, tình hình của phu nhân Brown hiện tại rất nguy hiểm, căn cứ theo quy định y tế và kinh nghiệm thực tiễn, chúng ta cần phải có ghi chép dùng thuốc và thành phần thuốc thì mới có thể tiến hành chữa trị hiệu quả cho phu nhân Brown, nếu không, bất kỳ loại thuốc nào được sử dụng trong tình huống này cũng có thể xung đột với thuốc trong cơ thể thai phụ, gây ra sốc thuốc, khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn".
"Quân khu III rốt cuộc có can thiệp chữa trị cho phu nhân Brown hay không, Brown tiên sinh cũng không thực sự biết".
"Vậy dưới tiền đề này, Brown tiên sinh không thể nhìn vợ mình chữa trị không có hiệu quả, chắc chắn sẽ gây áp lực lên Quân khu III".
"Cuối cùng, là một chút tư tâm của tôi, Quân khu III muốn chúng ta cứu người, cho nên tôi muốn xem cách bọn họ điều chế ra thuốc..."
"Cứ như vậy đá quả bóng này trở về, xem thái độ của Quân khu III như thế nào".
"Nhưng cũng giống như lựa chọn của chúng ta hôm nay, cho dù lúc đó Quân khu III có đưa cho chúng ta những thứ đó hay không... Chắc chắn sẽ đều không mấy dễ chịu!"
Xét cho cùng, phương pháp của nàng, thật ra cũng là đánh cược...
Đá quả bóng này trở về, nếu Quân khu III không chịu đưa ra ghi chép và thuốc đã dùng, thì khi xảy ra chuyện, cái nồi này sẽ ném về trên đầu Quân khu III, cơ quan đại diện ngoại giao cũng sẽ vì điều này mà ghi hận Quân khu III...
Nếu Quân khu III đưa ra ghi chép và thuốc, vậy bọn họ sẽ có chứng cứ Quân khu III đã từng can thiệp điều trị cho phu nhân Brown.
Đến lúc đó nếu phu nhân Brown xảy ra chuyện, Quân khu I chạy không thoát, nhưng có chứng cứ then chốt trong tay, Quân khu III cũng không thể trốn.
Mà bất lợi nhất cho bên kia là, một khi Quân khu III đưa loại thuốc mới nhất mà họ nghiên cứu tới, thành phần thuốc được công khai, tương đương với việc Tống Chân bên này sẽ biết được tiến độ nghiên cứu và thuốc mẫu của Quân khu III...
Dù sao thì đi đâu cũng đều là đường chết, nếu Quân khu III đã đùn đẩy qua đây, thì Tống Chân nàng cũng không có gì không dám nhận.
Quân khu III cược bọn họ sẽ không thấy chết mà không cứu, Quân khu I gánh trách nhiệm, làm sao lại không cược...
Họ đặt cược trên vấn đề của phu nhân Brown, cược Quân khu III sẽ lựa chọn trực tiếp từ chối Brown tiên sinh và nhận trách nghiệm về mình.
Hoặc...
Lựa chọn đưa ra ghi chép và thuốc, tiết lộ tiến độ nghiên cứu khoa học của mình cho đối thủ, cùng sống cùng chết, cùng nhau gánh vác trách nhiệm!
Tay Tống Chân nắm chặt bên hông, nàng đặt cược, cược Quân khu III sẽ ngoan ngoãn đưa thuốc của họ đến đây.
Lấy việc tiết lộ tiến độ nghiên cứu phát minh, để đổi lấy Quân khu I sẽ gánh một nửa hậu quả họ gây ra!
____________________________________
Cộng trầm chắc là cùng sống cùng chết đó :v tui nghĩ vậy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro