Chương 18: Chấp nhận rủi ro
Tống Chân vẻ mặt kiên định, đôi mắt sáng ngời.
Phó viện trưởng Vinh còn chưa kịp mở miệng, Trình Lang đã không thể tin được nói: "Rối loạn của cô ấy đã vào giai đoạn bạo loạn, hơn nữa thuốc cô ấy dùng trước đó có tác dụng trì hoãn rối loạn, tình hình càng khó giải quyết hơn, cô... cô thử thế nào được, cô không sợ chỉ một chút bất cẩn cũng sẽ hủy hoại tuyến thể của cô ấy sao!!"
ABO đều có tuyến thể, tuyến thể không chỉ tiết ra và khống chế Pheromone mà còn có tác dụng duy trì sức khỏe của cơ thể.
Tuyến thể bị hủy hoại... Cũng giống như hủy hoại cả một con người...
Tống Chân không sợ, "Tôi có kinh nghiệm lâm sàng, tôi chắc chắn sẽ dùng phương pháp an toàn nhất, đồng thời sẽ không làm xằng bậy."
Dừng một chút, Tống Chân lại mỉa mai, "Tiến sĩ Trình, ngài quanh năm đều ở trong phòng thí nghiệm, đừng nói điều phối thuốc ổn định cho thai phụ, vài loại thuốc ổn định thông thường ở bệnh viện, ngài có còn nhớ rõ cách điều phối chúng không?"
"."
Viện phó Vinh rũ mắt trầm tư, bố mẹ Trúc Nghi tưởng tượng đến trường hợp tuyến thể bị hủy hoại...
Bác gái run rẩy, "Nếu không được thì thôi, không sinh được con cũng không sao... Tôi cũng chỉ có một đứa con gái..."
Bác cả ôm lấy bả vai của bác gái nhẹ nhàng vỗ, nhất thời cũng không biết phải nói gì.
Sau khi trầm mặc thật lâu Trúc Tuế lên tiếng, "Con cảm thấy, chúng ta vẫn nên hỏi chị Nghi".
"Đứa bé này cũng không dễ dàng gì mới có được, nếu... Ai trong chúng ta cũng không thể quyết định thay chị ấy."
Cho dù kết quả là tốt hay xấu, người phải gánh chịu hết tất thảy là Trúc Nghi, cũng chỉ có một mình Trúc Nghi.
Những lời này chạm tới trái tim của người thân Trúc Nghi, cả hành lang lại lần nữa rơi vào khoảng lặng.
Vài phút sau, mọi người đi vào phòng bệnh, Tống Chân và Trình Lang đi phía sau người nhà, thấy Vinh Mạc đi đến cạnh giường bệnh, cố nặn ra một nụ cười, kéo tay vợ mình nói cho nàng nghe về tình hình...
Mới vừa nói được hai câu, Trúc Nghi đã nước mắt rơi như mưa, Vinh Mạc ôm lấy vợ, nhẹ nhành vỗ lên vai lưng nàng, an ủi...
Lúc Trúc Nghi rời khỏi lòng ngực Vinh Mạc, nàng ngẩng đầu lên, lần này nhìn về phía Tống Chân.
Tống Chân hiểu ý tiến lên, Trúc Nghi cầm chặt tay nàng, không kiềm được đau lòng, "Đứa bé này là tôi phải đến Quân khu III mới có được..."
"Năm nay tôi đã 29, nếu..."
Nghẹn ngào vài lần, hốc mắt Trúc Nghi đỏ ửng, nắm chặt tay Tống Chân, khớp xương trở nên trắng bệch, cuối cùng nói.
"Cô Tống, tôi nguyện ý thử lại một lần, cho dù kết quả có thế nào... Ngài làm ơn..."
Tống Chân trịnh trọng nói, "Em sẽ dốc hết toàn lực. Trúc tiểu thư, chị cũng bình tĩnh lại chút."
Câu này làm Trúc Nghi nghĩ đến lời dặn dò "Chị không thể khóc" của Trúc Tuế, nhanh chóng kìm nước mắt lại, nén đau lòng xuống.
Đã quyết định, đoàn người lại đi ra ngoài, rời khỏi phòng bệnh.
Tống Chân và Tả Điềm kiểm tra tình hình hiện tại lại lần nữa, Trúc Tuế là người nhà, cũng là trưởng khoa khoa Tuyến tố, được ở lại để an ủi cảm xúc cho Trúc Nghi, ngoài ra còn có một thực tập sinh, chính là thực tập sinh thuộc phòng thí nghiệm phụ, hôm nay đi nhờ xe của Tả Điềm, trời xui đất khiến thế nào cũng vào phụ giúp một tay.
Trúc Tuế thấp giọng an ủi Trúc Nghi.
Tống Chân và Tả Điềm khử trùng toàn thân, mặc đồ bảo hộ vào, sau đó lần nữa phân tích tuyến thể và Pheromone...
Tay chân lanh lẹ, so với bộ dáng ngượng tay của Trình Lang khác một trời một vực.
Trong lòng Trúc Nghi lần nữa dâng lên một tia hy vọng.
Lát sau, số liệu đã được kiểm tra lại, Tống Chân nhíu mày thật sâu.
Như lời Trình Lang nói, rối loạn Pheromone của Trúc Nghi đã bước vào giai đoạn hai, giai đoạn bạo loạn.
Nhưng càng trầm trọng hơn là, mức độ rối loạn đã từ cấp 3 nâng lên thành cấp 4, cấp 4...
Rối loạn Pheromone được phân thành năm cấp từ cấp 1-5 theo mức độ nghiêm trọng, nghiêm trọng nhất là cấp 5, về mặt y học, cấp 5 được định nghĩa là rối loạn giai đoạn ba, cũng là giai đoạn rối loạn cuối cùng, ở giai đoạn này, người bệnh hoàn toàn không thể dùng thuốc.
Nhưng rối loạn đã đạt tới cấp 4...
Tả Điềm: "Không được, xung đột quá mạnh, chúng ta cần phải khống chế lại, nếu không..."
Nếu không sẽ không thể dùng thuốc được.
Hai người đã ở đây từ khi thành lập dự án thuốc thử Z, cũng đều biết rõ đặc tính của các loại thuốc trung gian, cho đến nay, không có loại nào có thể dùng để điều trị cho rối loạn cấp 4...
Phải nhanh chóng áp chế hoặc giảm mức độ rối loạn xuống cấp 3, nếu không, chẳng những không dùng được thuốc, mà rối loạn của Trúc Nghi cũng sẽ sớm phát triển đến giai đoạn ba.
Đến lúc đó, cho dù là ai cũng không thể làm gì được.
Tống Chân nhanh chóng đưa ra quyết định, "Trực tiếp dùng một lượng lớn thuốc ổn định thông thường bôi lên tuyến thể, xem tình hình thế nào."
Thực tập sinh và Tả Điềm lập tức bắt đầu, Tống Chân thấp thỏm, mánh khóe này các nàng đã áp dụng cho rất nhiều thai phụ, đây là biện pháp trấn áp đáy hộp của bọn họ, trước khi Trúc Nghi đến đây cũng đã dùng một lượng lớn thuốc ổn định thông thường...
Trong lòng nôn nóng, Tống Chân cũng chỉ có thể chờ đợi.
Chỉ mong, Trúc Nghi cũng giống như những thai phụ khác.
Năm phút sau, lần nữa nhìn số liệu đo được, Tống Chân cắn môi, Tả Điềm cũng nhíu mày thật chặt.
Tả Điềm, "Vẫn có tác dụng, chỉ số xung đột Pheromone không tăng lên nữa..."
Nhưng...
Tống Chân dừng tầm mắt ở kết quả đo lường, vẫn là cấp 4, không tăng lên, nhưng cũng không hề giảm đi.
Tống Chân muốn cái gì Tả Điềm đương nhiên biết, bọn họ không thể ngồi im chờ chết, thấy không dùng được thuốc, Tả Điềm nhỏ giọng nhẩm lại một ít bài thuốc dân gian.
Hạ nhiệt độ, dùng thuốc an thần, hít thuốc an thần... đều bị cô loại bỏ.
Bởi vì Trúc Nghi là O cấp A, cấp bậc càng cao, tuyến thể càng mẫn cảm, đối với cấp B có hiệu lực nhưng đối với cấp A chỉ sợ không những vô dụng mà ngược lại còn phản tác dụng...
Tả Điềm cáu kỉnh, "Tại sao cô ấy lại là O cấp A chứ!"
Chỉ cần cấp bậc thấp hơn một chút là được rồi...
Tống Chân nghe, bỗng chốc trong đầu lóe lên một ý tưởng, đột nhiên ngẩng đầu...
Đúng rồi, Trúc Nghi là Omega cấp A!
Tả Điềm bị nàng nhìn chằm chằm đến phát ngốc, không xác định hỏi lại, "Tớ nói gì s..."
Còn chưa dứt lời, Tống Chân đã nói ngay, "Điềm Điềm, cậu giúp tớ một chuyện, cố gắng duy trì trạng thái hiện tại của cô ấy, tớ đi chuẩn bị thuốc..." Quay đầu lại, "Trưởng khoa Trúc, em đi theo chị, chị cần em giúp."
Trúc Tuế bị Tống Chân gọi vào phòng thí nghiệm, theo lời nàng đóng cửa lại sau đó mở hệ thống thông gió lên.
Vừa quay đầu lại, thấy Tống Chân đang đóng cửa sổ ở bên kia, Trúc Tuế thấy lạ, "Điều phối thuốc cũng sợ bị lộ sao?"
"Thuốc thì không sợ, nhưng cách làm của chị thì có chút đặc biệt..."
Tống Chân lấy ra hai món đồ để lên bàn, Trúc Tuế lại gần, nhìn thấy trên đó viết, 'Dụng cụ lấy mẫu Pheromone'.
"Chị nghĩ đến một biện pháp dân gian, trước kia đã từng dùng qua, về cơ bản thì không có phản ứng dị thường nào." Tống Chân nói chuyện một cách nhanh chóng, sau đó lấy cồn và bông gòn ra, "Mọi người đều biết, Pheromone của Alpha tương khắc với nhau, còn Pheromone của Omega lại tương thích với nhau..."
Pheromone Alpha tương khắc nhau, cho nên A cấp cao có thể áp chế các A cấp thấp hơn.
Pheromone của Omega tương thích, cho nên O cấp cao sẽ làm cho O cấp thấp hơn có cảm giác gần gũi, tự nhiên.
"Trước kia chị sử dụng Pheromone của O cấp A để làm nền tảng, thêm các chất ổn định thông thường để trợ giúp các O cấp thấp hơn và Beta, đều không có phản ứng dị thường, hơn nữa kết quả đạt được tốt hơn nhiều so với chỉ dùng thuốc làm giảm rối loạn."
"Đương nhiên, quốc gia của chúng ta quản lý rất hà khắc đối với việc sử dụng Pheromone, chị chỉ lấy được Pheromone của O cấp A một lần..."
"Hiện tại, chị của em là O cấp A, mà chị cũng vừa vặn là O cấp S, cho nên... chị muốn thử một chút."
Sau khi nói xong, ngay trong lúc Trúc Tuế còn đang suy nghĩ, Tống Chân đã khử trùng tuyến thể của mình xong, không chớp mắt đeo dụng cụ lấy mẫu lên.
Trúc Tuế kinh ngạc trợn to mắt.
Khoảnh khắc tiếp theo, cây kim trong dụng cụ lấy mẫu đâm xuyên qua lớp biểu bì, Tống Chân không nhịn được rít lên một tiếng...
Tuyến thể của AO rất nhạy cảm, khi lấy mẫu không chỉ phải chuẩn bị tâm lý, mà ít nhất cũng phải dùng một ít thuốc tê, Trúc Tuế không ngờ Tống Chân lại can đảm như vậy, lấy mẫu trực tiếp không cần thuốc tê...
Nhưng chuyện cũng đã rồi... Trúc Tuế không nói gì, chỉ đi bên cạnh Tống Chân, xem chính mình có thể giúp đỡ gì cho nàng không...
Sự thật chứng minh, ngoài việc giúp Tống Chân tháo dụng cụ lấy mẫu ra thì cũng không có gì cần giúp.
Tình hình của Trúc Nghi bây giờ đã là ngàn cân treo sợi tóc, sau khi chịu đựng đau đớn lấy Pheromone, Tống Chân cũng không ngơi nghỉ, trên trán đổ mồ hôi lạnh, ngón tay run rẩy bắt đầu điều phối thuốc, thuốc chỉ dùng một lượng rất nhỏ Pheromone, mà trong thời gian điều phối, Pheromone rò rỉ ra trong lúc lấy mẫu cũng được hệ thống thông gió hút ra ngoài...
Khi Tống Chân đưa thuốc vừa điều phối được cho Tả Điềm, sắc mặt nàng tái nhợt, ngón tay vẫn còn phát run.
Lờ đi ánh mắt quan tâm của mọi người, Tống Chân chỉ chuyên tâm chỉ cho Tả Điềm những thao tác cần làm...
Đầu tiên là cho thai phụ ngửi thử, xác nhận có thể tiếp nhận, sau đó bôi lên vùng da xung quanh tuyến thể, đợi một lúc, thấy không có phản ứng dị thường nào, Tống Chân thở phào, Tả Điềm tiến hành bước tiếp theo...
Cuối cùng, thuốc được bôi lên tuyến thể, chỉ chốc lát sau, thiết bị đo lường cho thấy mức độ xung đột Pheromone đã hạ xuống...
Ngay khi Tống Chân và Tả Điềm định thở phào nhẹ nhõm, thì Trúc Nghi đột nhiên kêu lên, thần kinh Tống Chân căng chặt lên, liên tục dò hỏi.
Trúc Nghi mơ hồ đáp, "Hình như tôi vẫn có cảm giác khó chịu đó, nhưng chỉ một chút thôi..."
Tống Chân nhíu mày, chỉ số mức độ xung đột hiển thị trên thiết bị vẫn đang giảm...
"Tiếp tục." Tống Chân quyết định nói.
Không đến vài phút sau, Trúc Nghi run rẩy dữ dội, xác minh vẫn còn cảm giác khó chịu...
Tả Điềm không hiểu được, "Tại sao lại như vậy, nếu như thuốc vô dụng thì ngay từ đầu đã có phản ứng dị thường..."
"Nếu có tác dụng, thì tại sao bây giờ lại có phản ứng bài xích cường độ thấp chứ..."
Tả Điềm nhìn về phía Tống Chân, đặt câu hỏi, "Cậu có thêm thành phần nào khác trong thuốc không?"
Một lời làm bừng tỉnh người trong mộng.
Tống Chân bừng tỉnh đại ngộ, sờ sờ sau cổ mình, giây sau nhìn thẳng vào Trúc Tuế.
Trúc Tuế bối rối.
Tống Chân trầm giọng nói, "Tớ biết tại sao rồi, trưởng khoa Trúc em lại đến giúp chị một chút, lần này chắc chắn sẽ được."
Câu từ khẳng định.
Sau đó Trúc Tuế lần nữa theo vào phòng thí nghiệm, Tống Chân lấy ra một cái ống tiêm, Trúc Tuế thật sự kinh ngạc, "Chị muốn làm gì?"
"Trích Pheromone."
"Chị, chị không phải mới vừa..."
"Lần này chỉ cần của chị thôi." Tống Chân lấy ra một cái gương (soi) giải phẫu, "Có vết đánh dấu tạm thời, Pheromone khi nãy vừa lấy ra còn có của em trong đó, nhưng cũng bởi vì chỉ là đánh dấu tạm thời nên sâu bên trong tuyến thể vẫn chỉ có Pheromone của chị..."
Trúc Tuế khiếp sợ, "Chị muốn chọc thủng tuyến thể!"
Tống Chân không ngờ Trúc Tuế cũng biết, ngơ ra một lúc, sau đó kiên định gật đầu, "Đúng vậy."
Chỉ còn cách này thôi.
Trúc Tuế lại nghĩ đến chuyện khác, "Nhưng chọc thủng tuyến thể cần phải có thuốc tê chuyên dụng, ở đây..."
"Ở đây không có. Phải làm trực tiếp."
Im lặng chốc lát, Trúc Tuế: "Sẽ rất đau..."
Dừng một chút, lặp lại, nhấn mạnh từng chữ một, "Cực - kỳ - đau."
Có một số quốc gia còn xem đâm thủng tuyến thể là hình thức tra tấn hạng nhất.
Tống Chân cúi đầu chớp mắt một cái, sau đó tiếp tục động tác, "Vậy thì chịu đau thôi, chị cũng không có cách nào khác, chị của em... Chị em nếu như sinh non cũng sẽ rất đau, chị... Nếu... Em cũng biết mà, rất nhiều thai phụ sau khi sinh non đều mắc phải chướng ngại tâm lý, như vậy..."
Nói năng lộn xộn, rất không mạch lạc, Tống Chân nói được một nửa, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cặp mắt dài trấn định sáng ngời của Trúc Tuế, bị ánh mắt kia liếc qua, nàng từ bỏ thuyết phục.
"Tóm lại chị không có cách nào khác, nên quyết định như vậy đi."
"Nếu em có thể giúp một chút thì càng tốt."
Trúc Tuế trầm giọng, "Em có thể làm gì để giúp chị?"
Tống Chân: "Chị sẽ tự mình chọc vào tuyến thể, em... Cho chị mượn vai dựa một chút, nếu như chị co giật, em..."
Chưa dứt lời, ống tiêm đã bị Trúc Tuế duỗi tay lấy mất, Tống Chân nhìn Trúc Tuế, còn tưởng cô muốn ngăn cản, vừa định giật lại thì nghe được Trúc Tuế nói, "Để cho em, em sẽ làm."
Tống Chân ngẩn người.
Trúc Tuế: "Chọc thủng tuyến thể, trích Pheromone, để em làm".
Nhìn nhau một hồi, Trúc Tuế dịu giọng nói, "Để em làm, ít nhất chị không cần vừa tự thao tác, vừa nhìn gương giải phẫu, như vậy mới có thể gọi là trợ giúp..."
Tạm dừng một lát, Trúc Tuế lần nữa lặp lại: "Để em làm."
......
Tuyến thể được khử trùng một lần nữa, Tống Chân ghé đầu vào lòng ngực Trúc Tuế, tóc được buộc lên, trong tầm mắt của Trúc Tuế, một cây kim dài đâm xuyên qua lớp da...
Tay Tống Chân nắm chặt lấy quần áo của Trúc Tuế...
Nước mắt không thể kiểm soát được tuôn ra, hàm răng trên cắn chặt lấy môi dưới đến trắng bệch, tựa hồ muốn rách ra...
Pít-tông của ống tiêm được kéo lên, Tống Chân run rẩy mất kiểm soát...
1ml Pheromone được trích ra, khắp mặt, khắp người Tống Chân chảy đầy mồ hôi lạnh, Trúc Tuế mới vừa lấy khăn giấy lau mặt cho nàng, Tống Chân đã bò dậy, điều phối thuốc, nước mắt sinh lý không thể kiểm soát vẫn chảy ra, một bên điều phối thuốc, một bên lau nước mắt.
Thuốc được đưa cho Trúc Tuế mang đi.
Làm xong hết thảy, Tống Chân cuộn tròn trên sofa ở phòng thí nghiệm, lúc này nàng mới dám để đau đớn gào thét trong cơ thể mình.
"Chị, chị ơi..."
Không biết đã qua bao lâu, nghe được tiếng của Trúc Tuế, Tống Chân mở mắt ra, tầm nhìn lại bị nước mắt làm nhòe đi.
Trúc Tuế: "Có tác dụng rồi, mức độ xung đột đã giảm, Tả Điềm nói giảm xuống cấp ba là có thể bắt đầu sử dụng thuốc bình thường..."
"Chị, chị có nghe thấy không..."
Tống Chân mở miệng, âm thanh run rẩy, "Vậy à, vậy thì tốt quá."
Khi nhìn thấy rõ bộ dáng của Tống Chân, Trúc Tuế cũng im lặng, dừng một chút, quay người đi, sau đó trở lại, Trúc Tuế ôm Tống Chân lên, cẩn thận tỉ mỉ lau nước mắt cho nàng, động tác ôn nhu, biết Tống Chân đang khó chịu, Trúc Tuế cũng không nói gì.
Trong im lặng, Tống Chân cảm thấy xấu hổ, lên tiếng, "Được, được rồi, cảm, cảm ơn em..."
"Chưa được."
"?"
Tống Chân còn chưa kịp hỏi, Trúc Tuế vừa dịu dàng vừa kiên định vén mái tóc dài của nàng lên.
Khoảnh khắc tiếp theo, Trúc Tuế cúi người, mở miệng, một nụ hôn ướt át chứa đầy Pheromone của Alpha rơi xuống tuyến thể của Tống Chân.
Tống Chân giật mình một cái, ngay sau đó nàng cảm thấy tuyến thể của mình được bao lại bởi một luồng mát lạnh...
Cảm giác đau đớn bắt đầu dịu đi, dần dần biến mất...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro