Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Gả cho em đi

Trình Lang ra khỏi quán cà phê, vội vàng lên xe, lái xe ra khỏi phạm vi trường Đại học Quân y mới hoàn hồn.

Suy nghĩ hỗn độn, cuối cùng tấp vào bên lề đường, dừng xe.

Sau khi tắt máy, Trình Lang cầm vô lăng thở dài một hơi.

Tựa trán vào vô lăng, im lặng không nói, đầu óc rỗng tuếch.

Cảm giác tội lỗi khi bên nhau với Đồng Hướng Lộ giờ đây phóng đại gấp trăm, gấp ngàn lần, sự thật trần trụi bị Tống Chân biết được trong lúc vô tình, tâm tình ép buộc bản thân phải chịu đựng từ lúc về nước đến giờ bị phá vỡ, trong lồng ngực va chạm đau đớn.

Trình Lang vốn tưởng rằng bản thân có thể làm chủ được loại tình cảm này, nhưng hôm nay cô phát hiện chính mình sai rồi. 

Còn là cực kỳ sai.

Tống Chân vẫn là một Tống Chân mà cô biết, nàng từ nhỏ đến lớn đều chưa từng thay đổi, chính trực và có nguyên tắc, đáng sợ nhất chính là nàng còn cực kỳ quyết đoán, luôn có chủ kiến, nàng hiểu mình muốn cái gì và không cần cái gì... Hôm nay, cô ở trước mặt nàng suýt chút nữa thì nói không ra lời...

Trình Lang nhắm mắt.

Mặc dù bản thân là người phạm sai lầm, nhưng lúc này đây, Trình Lang vẫn cảm nhận được một cách sâu sắc và không thể thay đổi rằng, tình yêu chân thành mà cô từng có đang dần tan biến. 

Cô của lúc trước khi xuất ngoại, đã không thể trở lại được nữa.

Trình Lang chậm rãi nhắm mắt, huyệt Thái Dương thình thịch nhảy lên, đau nhói.

*

Bên tai là âm thanh quen thuộc, giọng nói này mặc kệ đang noi cái gì, đều mang theo vài phần tản mạn.

Tống Chân hé mắt, xuyên qua khe hở của ngón tay, nhìn thấy người ngồi đối diện mình. 

Quá rõ ràng chủ nhân của âm thanh này là ai, đầu ngón tay khẽ run, trong một khoảnh khắc, Tống Chân không muốn bỏ tay xuống.

Không vì điều gì khác, chỉ là... Chật vật.

Thật sự quá chật vật.

Tống Chân không muốn bất kỳ ai nhìn thấy dáng vẻ khổ sở này của mình, như vậy... Quá mất mặt.

Tống Chân không nói cũng không động, bầu không khí bỗng chốc có hơi xấu hổ.

Lại là một tiếng thở dài quen thuộc, có chút bất lực, Tống Chân cũng không biết đây là lần thứ mấy cô quan tâm cảm xúc của nàng.

"Chị, cà phê đổ rồi, tay chị bẩn". Giọng nói Trúc Tuế rất nhẹ, hiếm thấy không có cảm giác áp bách.

Ngay sau đó, cô đưa tay kéo Tống Chân, Tống Chân kháng cự, Trúc Tuế cũng không ép nàng, nhưng sau mấy lần kéo, cuối cùng Tống Chân cũng thỏa hiệp, để cho cô kéo bàn tay dính cà phê kia qua, lộ ra nửa khuôn mặt, Tống Chân bỏ bàn tay còn lại trên mặt xuống, dùng sức vùi đầu, không muốn bị nhìn thấy bất cứ biểu tình nào. 

Trúc Tuế cầm tay nàng, lấy khăn ướt, ung dung thong thả lau các ngón tay cho nàng.

Giống như biết nàng đang nghĩ gì, Trúc Tuế không ngẩng đầu lên, chỉ chuyên chú hết mức nhìn vào tay nàng, ngay cả khe hở ngón tay cũng không bỏ qua, lau hai lần, cảm giác dinh dính trên tay Tống Chân được thay thế bằng thoải mái.

"Được rồi." Trúc Tuế buông tay.

Tống Chân nhanh chóng rút tay về, như thể bị bỏng.

"Đổi cái bàn khác được không, cái này toàn là cà phê..." Dừng một chút, Trúc Tuế săn sóc nói, "Chị, chị đổi bàn đi, em đi kêu phục vụ tới dọn dẹp."

Không đợi Tống Chân nói chuyện, Trúc Tuế đã nhường không gian cho nàng, đứng dậy rời đi.

Tống Chân biết, đối phương đang giữ thể diện cho nàng, cũng là cho nàng thời gian để ổn định cảm xúc.

Nàng chật vật xấu hổ không chỗ dung thân, đối phương đều thấy.

Không chỉ thấy, người ta còn khéo léo quan tâm tới cảm thụ của nàng.

Nghĩ đến đây, hốc mắt Tống Chân càng nóng hơn, trong chốc lát, nàng cảm thấy bản thân mình thật vô dụng...

Lúc Trúc Tuế trở lại, Tống Chân quả thực đã đổi một cái bàn khác, Trúc Tuế để một ly nước trước mặt nàng, "Nước soda, em không biết chị thích uống gì nên chọn đại một cái."

Nói chuyện chu đáo, không hề khiến Tống Chân xấu hổ.

Tống Chân hơi hơi ngước mắt, hôm nay Trúc Tuế vẫn mặc thường phục, áo khoác thể thao đơn giản không xuề xòa, toàn thân không có logo của một thương hiệu cao cấp nào, nhưng không hiểu sao vẫn có loại khí chất cao quý.

Tay cầm muỗng khuấy cà phê, đốt ngón tay mảnh khảnh thon dài, đôi mắt dài của Trúc Tuế hơi rũ, mái tóc dài vừa phải buông xuống vai đen như mực, óng ả như lụa.

Thấy Tống Chân nhìn mình, Trúc Tuế: "Chị sao vậy..."

Còn chưa dứt lời, Tống Chân đã mở miệng, khàn khàn chua xót nói, "Lần nào gặp cô, tôi cũng là dáng vẻ chật vật này."

Trúc Tuế đơ ra.

Tống Chân ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ ửng, không có khóc, nhưng biểu cảm kia so với khóc còn tuyệt vọng hơn, "Mà cô thì vẫn luôn như vậy..."

Nói thế nào nhỉ, lần đầu gặp mặt, nàng hoảng loạn, Trúc Tuế bình tĩnh.

Khi gặp lại, nàng xấu hổ, Trúc Tuế thong dong.

Hôm nay gặp mặt, nàng cùng quẫn, trên tay dính cà phê, Trúc Tuế từ đầu đến chân đều sạch sẽ.

Đương nhiên, không phải chỉ có vẻ bề ngoài, còn nhiều hơn như vậy...

Ở bên trong, nàng là một người phụ nữ đáng thương bị hãm sâu vào vòng xoáy tình cảm, Trúc Tuế lại là một tiểu thư danh môn tốt đẹp có giáo dưỡng, ngày bình thường còn tốt, nhưng bây giờ, nhìn thấy Trúc Tuế càng làm cho nàng cảm nhận được rõ hơn được sự túng quẫn của bản thân...

Trúc Tuế bình tĩnh khéo léo giống như một tấm gương, chiếu lại hình ảnh của nàng đến khó coi.

"... Cô vẫn luôn tu dưỡng tốt, luôn bình tĩnh."

Gian nan nói xong, Tống Chân lần thứ hai che mặt, "Thực xin lỗi, tự nhiên lại nói mấy cái này, hiện tại tôi..."

"Lúc tới chắc cô đã nghe được hết rồi, tôi thực sự, tôi thực sự..." 

Mấy lần muốn nói nhưng không thốt ra được, Tống Chân bất chấp, nhíu mày thật sâu nói, "Xin lỗi, vốn dĩ đã đồng ý mời cô ăn cơm, nhưng, hay là..."

Tống Chân đầu ngón tay run rẩy, "Chúng ta đổi một ngày khác được không."

Tống Chân: "Cô cũng thấy mà, hôm nay tôi..."

Những lời nói hoảng loạn lộn xộn này không tiếp tục nữa, bởi vì Trúc Tuế đặt tay lên vai Tống Chân, ngắt lời nói.

"Suỵt ——"

Tống Chân ngẩn ngơ.

Giọng nói Trúc Tuế thực nhẹ, "Chị, nếu chị không muốn nói thì không cần ép bản thân đâu."

Tống Chân động đậy cổ họng, nghẹn ngào.

Nhắm mắt, nàng thật sự sắp không kiềm nén được cảm xúc nữa.

Trúc Tuế cứ vậy nhìn nàng một lát, đột nhiên nói, "Lần sau rồi mời em ăn cơm... Hôm nay, chúng ta đi uống rượu đi."

Tống Chân ngẩn người, Trúc Tuế chắc chắn nói, "Chị rất ít uống rượu phải không."

"Chị, vậy hôm nay em dẫn chị đi."

"Đi nếm thử tư vị uống rượu tiêu sầu là như thế nào."

Trúc Tuế nhướng nhướng mày, trong đôi mắt dài tuôn ra tia sáng, chỉ trong nháy mắt như vậy, Tống Chân như bị mê hoặc, gật đầu đồng ý.

*

"Chúng tôi cùng nhau lớn lên, cấp hai, cấp ba, rồi đại học, đều học chung một trường... Lúc trước bởi vì thành tích tốt, tôi còn từng được chọn vào học ban hai*..."

(*) Nó giống kiểu lớp chọn á, lớp cho mấy bạn học giỏi học chung với nhau.

"Tôi điền nguyện vọng một là Đại học Quân y, cô ta thấy vậy cũng âm thầm điền giống tôi..."

"Nói ra cũng thật buồn cười, lúc phân hóa xong, cô ta luôn sợ tôi không thích, kết quả là... Không ngờ tới, hiện thực so với phim truyền hình còn kích thích hơn nhiều..."

Sau khi một, hai, ba,... sáu, bảy ly rượu xuống bụng, Tống Chân cuối cùng cũng bắt đầu nhắc về mấy chuyện cũ.

Trúc Tuế dẫn nàng tới nơi này là để nàng phát tiết, cho nên lúc này cô đương nhiên sẽ đóng vai một thính giả yên tĩnh lắng nghe.

Đầu óc Tống Chân choáng váng, có lẽ là do áp lực lâu lắm rồi nhưng nghẹn trong lòng không thể nói ra, một khi nói, liền không quan tâm là chuyện gì, tuôn ra hết tất cả.

"Dự án nghiên cứu của cô ta, thuốc thử Z, là do tôi đề xuất, nhưng lúc ấy, nói thế nào đây, cô ta thiếu đề tài, chỉ còn thời hạn mấy ngày, sắp phải nộp giấy trắng, nên tôi mới đưa cái này cho cô ta... Kết quả là lúc xây dựng mô hình xong, Đại học Quân y lại rất xem trọng..."

"Cái này cũng chẳng có gì, tôi cũng không để bụng ai chuyện dự án này được tính là của ai đề xuất..."

"Càng làm càng lớn, cho đến bây giờ......"

"Cô ta tiếp cận Đồng Hướng Lộ, tôi biết vì cái gì, cô ta chắc chắn là đang sợ hãi, cách một bước trước khi tiến vào lâm sàng, tiến độ nghiên cứu của Đồng gia dậm chân tại chỗ, một lần đến tới tám chín năm, tiến độ giai đoạn trước của chúng tôi rất nhanh, nhưng có Quân khu III đi trước làm ví dụ, cô ta sợ cũng sẽ bị kẹt lại cùng một chỗ với Quân khu III..."

"Tôi có thể hiểu... Đó thật sự là một cửa ải khó vượt qua... Thậm chí hiện tại tôi cũng không nắm chắc, tôi có thể hiểu được điều cô ta sợ... Tôi cũng sợ..." 

"Không yêu nữa, chỉ thích Omega, chỉ vậy thôi."

"Nhưng rõ ràng cô ta biết, cô ta biết rõ nghiên cứu này đối với tôi có ý nghĩa như thế nào, cô ta rõ là biết, trên thế giới này, không có ai biết rõ như cô ta... Cho dù có ly hôn, trước kia chúng tôi cũng từng là bạn từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, sao cô ta có thể như vậy, sao cô ta có thể bày ra cái mặt đó... Thật quá đáng, thật sự rất quá đáng!!"

Mấy lời trước là nói hàm hồ, nhưng tới những câu này, cảm xúc của nàng bỗng kích động lên.

Bả vai Tống Chân run run, giọng nói khản đặc, nếu không phải nhìn thấy hốc mắt nàng còn khô ráo, nghe thấy âm thanh như vậy, Trúc Tuế còn tưởng nàng đang khóc...

Nhưng mà việc này so với khóc cũng chỉ đỡ hơn một chút.

"Hai năm, hơn bảy trăm ngày đêm, dự án nghiên cứu này tôi là người làm việc ở tuyến đầu, cô ta hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với bệnh nhân, nào có từng cảm nhận được..."

Trúc Tuế hỏi, "Cảm nhận được cái gì?"

Hai mắt Tống Chân trống rỗng, không biết đang nhìn vào đâu trên bầu trời đêm đằng sau cửa kính sát đất, một lát sau mới chậm rãi nói, "Cô ta chưa từng cảm nhận được, ý nghĩa thực dụng của loại thuốc thử này quan trọng đến nhường nào... Cũng chưa từng cảm nhận được, những thai phụ vì rối loạn Pheromone mà sinh non có bao nhiêu thống khổ..."

"Đúng vậy, thế gia đều muốn có con cái, nhưng cũng có một số người, họ thực sự yêu trẻ con, nhưng họ đều lần lượt sinh non... Một cõi lòng tràn đầy hy vọng được làm mẹ, quá đau khổ..."

"Tôi đã từng nhìn thấy rất nhiều, rất nhiều Beta và Omega bởi vì sinh non mà đau khổ..."

Trong khoảnh khắc đó, Trúc Tuế nghĩ đến vẻ nhợt nhạt của Trúc Nghi.

Tống Chân giống như cũng nghĩ đến những người bệnh, nói đến đây cũng im lặng không nói nữa.

Tống Chân trầm mặc uống nốt mấy ly rượu tiếp theo, còn Trúc Tuế thì nhìn nàng chằm chằm.

Nếu để nàng uống nữa thì sẽ thật sự say, nên Trúc Tuế đưa Tống Chân ra khỏi hội quán, trên đường đến bãi đỗ xe, Tống Chân lại tiếp tục chủ đề vừa nãy, đột ngột nói, "Lần này cô ta có thể uy hiếp tôi, lần sau cô ta sẽ tiếp tục, tôi sẽ không để cho cô ta bắt được điểm yếu của tôi."

Trúc Tuế cảm giác được trạng thái Tống Chân có gì đó không đúng, thăm dò hỏi, "Vậy chị định làm như thế nào?"

Tống Chân ánh mắt mờ mịt chớp một cái, sau đó cúi đầu, Trúc Tuế sửng sốt, một lát sau mới nhận ra nàng là đang tự đánh giá bản thân.

Tống Chân đánh giá chính mình xong, lẩm bẩm, "Tôi phân hóa thành Omega, còn là cấp S... Hi hữu."

Trúc Tuế nhăn mày lại, "Chị có ý gì?"

Tống Chân say rượu mơ hồ liếc Trúc Tuế một cái, sau đó bỗng nhiên cười rộ lên, nụ cười chua xót, nhưng trong mắt lại mang theo sự kiên quyết ngọc nát đá tan, nụ cười đó làm Trúc Tuế bắt đầu căng thẳng.

Tống Chân nói ra từng câu từng chữ, không giống như người đang say rượu, mỗi câu đều phân tích kỹ càng.

"Tôi sẽ không từ bỏ nghiên cứu, nếu cô ta muốn làm khó, tôi vẫn sẽ ly hôn, nghiên cứu tôi cũng vẫn sẽ tiếp tục làm, tôi..."

"Tôi tìm đại một Alpha nào đó trong Viện nghiên cứu khoa học rồi gả cho người ta, Trình Lang cũng không phải là người duy nhất làm việc ở khoa Tuyến tố, tôi gả vào thế gia rồi, bọn họ có quan hệ rộng, chắc chắn sẽ có cách."

"Cấp bậc của tôi cao như vậy, tôi đoán sinh hai đứa nhỏ cũng không thành vấn đề".

Trúc Tuế thật sự kinh ngạc, " định dùng hôn nhân..."

"Nhất lao vĩnh dật..."*

(*) Nhất lao vĩnh dật (一劳永逸): làm một mẻ, khoẻ suốt đời; một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Trúc Tuế không thể tin, "Nghiên cứu này đối với chị..."

Giọng Tống Chân bỗng nhiên trở nên nhu hòa, "Cô còn nhớ lúc phân hóa, tôi đã cầu xin cô đừng gọi điện thoại cho hiệp hội không..."

Trúc Tuế: "Em nhớ rõ, lúc đó chị còn nói..."

Tống Chân: "Tôi còn nói, tôi còn có lý tưởng chưa thực hiện được..." 

"Hoàn thành nghiên cứu này, chính là lý tưởng của tôi!" Tống Chân lại cười lên, mang theo một biểu cảm ôn nhu mà trước giờ Trúc Tuế chưa từng thấy qua, chậm rãi nói, "Tình yêu đã không còn, vậy thì không thể đem toàn bộ hy vọng của tôi đi được, nghiên cứu này là khát vọng suốt một đời của tôi, tôi... Dù sao tôi cũng phải được sống trong thứ mà tôi thích."

Tống Chân bỗng nhiên tự vòng lấy cánh tay mình, giống như cảm thấy đêm hè thật lạnh lẽo, nàng tự ôm lấy chính mình, khẽ run nói.

"Trong cuộc đời tôi chỉ có hai thứ quan trọng, không thể cùng lúc lấy đi cả hai được, tôi không chịu nổi."

"Dù có thế nào cũng phải, dù thế nào cũng phải chừa lại một thứ cho tôi chứ."

Trúc Tuế không nói nên lời, nhìn chằm chằm Tống Chân, nhận ra được điều gì, bàn tay bên người siết chặt.

Tống Chân buồn bã nhắm mắt lại, "Ly hôn xong, tôi lại trở về làm một kẻ không có bối cảnh, Omega cấp S đã vài thập niên không xuất hiện, nếu xuất hiện vận mệnh định sẵn là sẽ bị tranh đoạt, sẽ bị... Vậy thì không bằng tôi tự mình định đoạt, đổi bản thân để lấy thứ tôi cần, cũng không phải là yêu cầu quá nhiều đúng không?"

Trúc Tuế giờ phút này tâm tình cực kỳ phức tạp, chậm chạp lắc đầu, "Không."

Tống Chân lại cười rộ lên, nhưng là cười khổ, "Tôi rất hiểu cô ta, cô ta... Có lẽ ngày mai tôi nên suy nghĩ về người thích hợp."

"Người thích hợp để kết hôn sao?"

Tống Chân nhìn vào hư không, rất lâu sau, chậm rãi gật gật đầu.

Trúc Tuế cũng trầm mặc rất lâu, thở dài một hơi, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt bên người ra, hạ quyết tâm.

Trúc Tuế nói: "Nếu vậy, chị gả cho em đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro