
Chương 10
Buổi sáng Vương Thúy Kiều dậy rất sớm, nàng đi đến vườn đỗ quyên để tưới nước cho chúng. Vương Thúy Kiều đã xem vườn hoa này là của nàng , cũng xem nơi đây là nhà của nàng . Khi chăm sóc hoa xong nàng lại rất nhàn rỗi, nàng muốn xuống bếp tìm gì đó để ăn.
Người nấu ăn là một nữ nhân tứ tuần tên là Cát thẩm, bà cũng là người tứ cố vô thân được Mã Tú thu nhận. Cát thẩm khi thấy Vương Thúy Kiều thì vui vẻ đi đến, nữ hài này rất hiểu chuyện."Vương cô nương đến tìm thức ăn sao".
"Cát thẩm đang làm bánh". Vương Thúy Kiều nhìn những chiếc bánh hình hoa đang được sắp xếp ngay ngắn, nàng đã từng nếm qua rất ngon.
"Bánh này làm cho tiểu thư, mấy hôm nay tiểu thư ăn không ngon miệng". Cát thẩm nhìn nàng như thế rất đau lòng, mấy hôm nay nàng chỉ uống rượu hầu như không đụng đến thức ăn.
"Để ta đem đến cho nàng". Vương Thúy Kiều cầm lên đĩa bánh, nàng muốn đi xem Mã Tú thế nào.
Mã Tú đang ngồi trước gương chải tóc, gương mặt mang theo chút mệt mỏi. Nàng là cả đêm không ngủ đi, cũng tại Vương Thúy Kiều đã hôn nàng. Mã Tú nghe tiếng bước chân nàng ngỡ là A Tam nên gọi vào giúp nàng chải tóc, đến khi nhìn thấy người sau lưng là Vương Thúy Kiều thì vội đứng dậy. Vương Thúy Kiều không ngờ nàng sẽ đứng dậy nên không tránh đi, hơi thở phả vào mặt nóng ẩm.
"Ngươi đến đây làm gì". Mã Tú xấu hổ lùi về phía sau,nhưng nàng lại đụng trúng ghế ngã xuống.
"Thật bất cẩn". Vương Thúy Kiều đưa tay ôm lấy eo nàng, hơi thở phả vào vành tai khiến Mã Tú đỏ mặt.
Mã Tú đẩy nàng ra nhưng không được, nàng tức giận dùng nắm đấm đánh vào vai Vương Thúy Kiều. Vương Thúy Kiều đáy mắt phát ra ánh sáng, Mã Tú như đang làm nũng với nàng vậy. Vương Thúy Kiều suy nghĩ muốn hôn nàng một chút, sự thật hành động luôn đi trước suy nghĩ a.
Mã Tú tay ngừng lại không đánh vào vai Vương Thúy Kiều nữa, trong hô hấp tràn đầy khí tức của Vương Thúy Kiều. Hương vị mới ném trải hôm qua lại được dâng đến, ngọt ngào đến tê dại. Mã Tú bất giác choàng tay qua cổ nàng ,tay luồn vào mái tóc dài mềm mại. Hơi thở đều mang khí tức của nhau,trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh ướt át của nụ hôn. Ánh mắt nàng như mặt hồ mùa thu,
giờ lại ôn nhu mang theo yêu thương trao tặng Mã Tú.
Mã Tú gương mặt hồng nhuận rời khỏi đôi môi nàng, hơi thở đầy hương vị quyến rũ vẫn quanh quẩn nơi chóp mũi. Vương Thúy Kiều mi mắt khẽ chớp khóe môi lại câu lên nụ cười, nàng lại tiếp tục muốn hôn lấy môi mềm mại.
"Đừng". Mã Tú nghiên đầu qua hướng khác, vành tai nàng đỏ ửng khiến Vương Thúy Kiều trong lòng có chút gì đó ngứa ngáy.
"A Tú". Vương Thúy Kiều ngậm lấy vành tai nàng mút nhẹ, nàng hoàn toàn không còn là Vương Thúy Kiều của trước kia. Khi nhận ra tình cảm của mình Vương Thúy Kiều cũng đã có biến hóa lớn, nàng đối với Mã Tú càng phát ra yêu thương chiều chuộng.
Mã Tú che lại tai của mình, Vương Thúy Kiều thật to gan dám đùa giỡn với nàng như thế. Lão hổ không phát huy thì tưởng nàng là cọp giấy sao, Mã Tú gương mặt có chút thay đổi lạnh giọng nói."Dừng lại".
Vương Thúy Kiều thấy Mã Tú thay đổi sắc mặt thì khẽ cười, dù cho nàng ấy có lạnh lùng hay tàn nhẫn như thế nào,thì Mã Tú cũng sẽ không đối xử với nàng như người khác. Vương Thúy Kiều lá gan lại phì ra một chút, tay ôm lấy eo nhỏ của nàng thì thầm."Sao phải dừng ,ngươi còn ngọt hơn cả bánh hình hoa ta đã ăn lúc nãy".
''Hỗn đản". Mã Tú gương mặt lại đỏ lên e thẹn, đây là Vương Thúy Kiều mà nàng quen biết sao,người này ăn nói không biết xấu hổ.
''Ngươi nói sai rồi, ngươi đã quên ta đã nói sẽ tiếp khách sao, ta sẽ tiếp ngươi". Vương Thúy Kiều kéo nàng ngồi xuống ghế, nàng cũng thuận thế ngồi lên đùi Mã Tú."Há miệng ra đi".
Mã Tú trợn mắt nhìn chiếc bánh hình hoa được đưa tới bên miệng, còn có cả hương thơm của mỹ nhân ngồi trong lòng. Mã Tú hé môi cắn lấy một miếng bánh, nàng nhai một chút lại cắn tiếp miếng thứ hai. Ngón tay Vương Thúy Kiều chạm vào môi nàng, Mã Tú câu lấy ngón tay nàng cắn nhẹ. Vương Thúy Kiều khóe môi lại nhếch lên, nàng hơi nâng người rót ly trà trên bàn. Mã Tú ngoan ngoãn uống hết ly trà, ánh mắt vẫn nhìn theo ngón tay của Vương Thúy Kiều.
Đúng lúc này cửa phòng được mở ra,A Tam từ ngoài đem một ít rượu vào phòng Mã Tú. "Tiểu thư ...". Lời vừa thốt lên nàng đã im bặt, gương mặt thoáng ửng hồng đặt bình rượu xuống bàn, rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng. A Tam rất hiểu tình huống này không nên nói nhiều, nàng cũng hiểu không được phá hoại chuyện tốt của tiểu thư.
Mã Tú sau khi bị A Tam nhìn thấy thì vội đứng lên, Vương Thúy Kiều vì thế mà ngã ngồi xuống đất. Mã Tú bị tiếng rên phát ra mà nhìn nàng, lại vội vàng ngồi xuống đỡ nàng đứng lên. "Ngươi sao rồi".
"Lưng ta hình như bị gãy rồi". Vương Thúy Kiều ôm lấy thắt lưng, đau nhức từ lưng không hề nhẹ. Vương Thúy Kiều cũng không hiểu chỉ té một chút sao lại đau,nàng nghiên người nhìn bình rượu nằm dưới bàn trà."Ngươi uống rượu".
Mã Tú cảm thấy chột dạ, nàng đỡ Vương Thúy Kiều đến ngồi xuống giường. Mã Tú đi đến nhặt bình rượu lên đi đến cửa sổ ,nàng cười cười rồi tiện tay ném ra ngoài.
"A".
Mã Tú trợn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi bắt đầu co rút. Mộng Vân đang ngồi xổm bị bình rượu rơi trúng, nàng ta đang ôm đầu mà xoa. Mã Tú híp mắt khóe môi lại câu lên, nàng tựa vào mép cửa sổ nhìn Mộng Vân."Mộng tiểu thư không có việc để làm sao,hay để ta tìm việc cho ngươi làm".
"Ta rất bận, ta thật sự rất bận". Mộng Vân lập tức nhặt lấy bình rượu đứng lên, nàng chỉ chỉ hướng cửa rồi vội chạy mất. Vốn là muốn xem Mã Tú sẽ bị Vương Thúy Kiều ức hiếp thế nào, nhưng chưa xem được xém chút nữa còn lãnh hậu quả.
Chạy nhanh thật!!!.
Mã Tú hừ lạnh nghiên người đi đến giường, chỉ là khi thấy nàng thái độ lập tức thay đổi. Mã Tú nhìn Vương Thúy Kiều tay vẫn giữ ở lưng, có vẻ không phải giả vờ đau. Mã Tú chần chờ một lúc rồi đẩy Vương Thúy Kiều ngã xuống giường, gương mặt nàng đỏ ửng không dám nhìn Vương Thúy Kiều.
Vương Thúy Kiều ngã nằm xuống giường nghiên đầu nhìn Mã Tú, khi thấy gò má ửng đỏ của nàng thì mỉm cười. Vương Thúy Kiều từ hôm qua đến nay đã thấy một mặt khác của nàng, nàng không còn lạnh lùng xa cách như lúc trước.Vương Thúy Kiều không hề biết chính nụ hôn của mình đã khiến Mã Tú như thế, cũng đã quên Mã Tú dù lạnh lùng vẫn là một tiểu nữ nhân. Trường hợp của Mã Tú có thể gọi là thiếu nữ hoài xuân, Mã Tú nhà ta muốn xuất giá rồi đây.
"Ta xem vết thương cho ngươi, ta không có lợi dụng ngươi đâu đó". Mã Tú gương mặt vẫn đỏ ửng nói, tay nàng đã gỡ bỏ thắt lưng của Vương Thúy Kiều.
"Ta biết". Vương Thúy Kiều hơi nghiên người vạt áo vì thế rơi xuống, trước mắt là chiếc yếm màu trắng thêu mẫu đơn.
Mã Tú nhận ra chiếc yếm này, đây là nàng đặc biệt bảo người thêu cho Vương Thúy Kiều ,chất liệu vải may cũng thuộc hàng thượng hạng. Mã Tú kéo vạt áo nàng ra, xem xét người nàng thì không thấy gì cả. Mã Tú nhíu mày nàng bị người này lừa gạt, chưa kịp tức giận thì khung cảnh xung quanh bỗng nghiêng ngả. Khi Mã Tú kịp nhận ra sự việc gì xảy ra, thì nàng đã nằm dưới thân Vương Thúy Kiều.
"Ngươi mau ngồi dậy". Mã Tú bối rối nàng nhìn trái nhìn phải, hai tay của nàng bị Vương Thúy Kiều nắm lấy không cử động được.
"Là ngươi đã cởi y phục của ta trước". Vương Thúy Kiều như kẻ vô lại đùa giỡn tiểu nữ nhân, người bắt đầu là Mã Tú nha.
"Ngươi lừa ta mau ngồi dậy nếu không ta sẽ ....ưm...ưm". Mã Tú không nói được nữa, môi đã bị Vương Thúy Kiều chiếm giữ chỉ còn âm thanh ư ử phát ra.
Vương Thúy Kiều cắn lấy môi nàng, tự bao giờ nàng lại nghiện hương vị của Mã Tú. Như nàng đã từng nói hương vị này còn ngọt hơn bánh hình hoa, hương vị này khiến người tham luyến. Đôi mắt nàng gợn lên những tia sóng nhỏ, mặt nước mùa thu đã bị người khuấy động. Nhẹ nhàng ôn nhu như mang tất cả làn nước ấm áp bao bọc lấy Mã Tú, rồi từ từ cho nàng tất cả yêu thương. Ánh mắt nàng luôn theo dõi phản ứng của Mã Tú, thấy nàng từ kinh ngạc chuyển thành hơi nhắm mắt lại. Mã Tú mi mắt rung động, nàng cảm nhận vật nhỏ trơn ướt đan len lỏi vào miệng nàng. Đầu lưỡi bị khiêu khích khiến nàng không thể từ chối, nàng cũng rất thích cảm giác tốt đẹp này.
"Tiểu thư có người đến tìm". Âm thanh của A Đại vang lên ngoài cửa, người đến tìm này là người tiểu thư bảo hắn canh chừng.
"Ta sẽ đến". Mã Tú rời khỏi nụ hôn ổn định hô hấp nói, nàng liếc mắt nhìn Vương Thúy Kiều đang trên người mình.
A Đại nghe nàng trả lời thì rời đi,tiểu thư gặp nam nhân kia sẽ tức giận lắm đây.
"Ngươi muốn đi". Vương Thúy Kiều vuốt ve gương mặt nàng, thật sự yêu thích không muốn rời.
"Ngươi đứng lên ta phải đi tiếp một vị khách". Mã Tú tay đặt lên vai nàng đẩy nàng ra, Vương Thúy Kiều nhìn mảnh mai lại có lực mạnh như thế.
"Tiếp khách". Vương Thúy Kiều ánh mắt trầm xuống khi nghe câu này, Mã Tú muốn đi tiếp nam nhân sao."Ngươi muốn tiếp khách".
Mã Tú nghe ra tâm tình không vui của Vương Thúy Kiều, nàng đột nhiên giở tính tình muốn đùa giỡn."Đương nhiên ta phải tiếp một nam nhân tuấn tú".
"Nam nhân tuấn tú". Vương Thúy Kiều nắm lấy thắt lưng của Mã Tú kéo mạnh, vạt áo bị nới lỏng lộ ra cái yếm màu vàng kim sắc."Ta xem ngươi làm sao để tiếp khách đây".
Mã Tú bị tập kích bất ngờ mà ngân lên một tiếng, cổ nàng đau nhói rồi lập tức cảm thấy ướt át. Vương Thúy Kiều mút mạnh vào cổ nàng để lại dấu hôn đỏ sẫm,nơi này có kéo áo cao đến đâu cũng không che được. Vương Thúy Kiều nhìn vết trên cổ nàng hài lòng đứng lên, nàng tự mình chỉnh sửa lại y phục. Mã Tú nghiến răng kéo lại y phục của mình, cởi ra rồi sao không biết mặc lại cho nàng chứ. Vương Thúy Kiều thấy ánh mắt ai oán của nàng thì nắm tay nàng lại, Vương Thúy Kiều giúp nàng buộc lại đai lưng."Không biết có vừa lòng A Tú không".
"Không được gọi ta như thế, ta còn lớn tuổi hơn ngươi". Mã Tú hừ lạnh nhưng trong lòng là vui vẻ, nàng chỉ nói mạnh miệng vậy thôi .
"Hở vậy ngươi có thể gọi ta là "A Kiều" hay "Kiều Kiều " hoặc một cái tên khác cũng được. Vương Thúy Kiều lấy lại vẻ đạm mạt ngày thường, nhưng trong lời nói đầy ý trêu chọc.
"Ta không nói với ngươi nữa". Mã Tú không thèm để ý nàng nữa, trong lòng lại suy nghĩ gọi Vương Thúy Kiều là "A Kiều" sẽ thân mật hơn.
Mã Tú đi đến đại sảnh để gặp khách nhân,nàng không biết người kia là nam nhân hay nữ nhân, nàng nói là nam nhân tuấn tú chỉ để chọc ghẹo Vương Thúy Kiều. Nghĩ đến nàng tâm trạng Mã Tú có chút vui vẻ, nhưng khi gặp vị khách kia thì hoàn toàn chùng xuống.
Kim Trọng nhìn nữ nhân vừa mới bước ra, người này đúng là tuyệt sắc nhưng lại mang vẻ phong trần. Kim Trọng khóe môi không khỏi nhếch lên khinh bỉ, không vì Vương Thúy Kiều hắn sẽ không đặc chân vào nơi thanh lâu này.
Mã Tú bị nụ cười của hắn làm cho tức giận, nàng hoàn toàn hiểu hắn cười khinh bỉ mình thế nào. Khinh bỉ cũng không phải chỉ mình hắn, nàng cũng đã thấy rất nhiều, nhưng không hiểu sao nụ cười của hắn đặc biệt khiến nàng giận dữ ngút trời.
"Không biết ngọn gió nào đưa Kim công tử đến đây". Mã Tú kìm lại cảm xúc muốn tống hắn ra đường, nàng ngồi xuống ghế uống một ngụm trà hạ hỏa. Khi uống trà xong nàng lại nhớ đến chén trà kia, chén trà Vương Thúy Kiều đã đưa cho nàng. Nhớ đến đều này lại nhớ đến hương vị tê dại nơi đầu lưỡi, Mã Tú nhất thời hai má điểm hồng.
Kim Trọng đồng tử lóe lên, hắn nhìn Mã Tú có chút động tâm. Dù Mã Tú thật sự là nữ nhân phong trần ,nhưng lúc này nàng lại giống một tiểu thư e thẹn khi gặp ý trung nhân. Nhưng hắn lại hiểu lầm bản thân là kẻ đó, vì thế ánh mắt có chút ôn hòa hơn.
Vương Thúy Kiều đứng phía sau cửa có chút bối rối, Kim Trọng đang đứng bên ngoài khiến nàng không biết gặp nhau thế nào. Nàng là người phụ tấm lòng của hắn, nàng là người có lỗi với hắn. Vương Thúy Kiều hít sâu một hơi muốn đi ra nhưng lại khựng lại, đôi má ửng hồng của Mã Tú là sao đây. Vương Thúy Kiều nhìn Mã Tú lại nhìn Kim Trọng, ánh mắt hắn giống hệt lần đầu gặp nàng. Kim Trọng không phải là có thiện cảm với Mã Tú chứ, còn nàng sao lại đỏ mặt khi ngồi trước mặt Kim Trọng. Vương Thúy Kiều lúc nãy còn bối rối thì bây giờ đã không còn nữa, trong lòng nàng bây giờ cực kỳ khó chịu.
"Ta muốn đưa nàng đi". Kim Trọng nói xong thì đem tiền để trên bàn, hắn muốn mang Vương Thúy Kiều rời đi.
"Kim công tử nói đùa". Mã Tú hừ lạnh người của nàng muốn đem đi dễ lắm sao, nàng không cảnh cáo thì không ai nể mặt cả.
"Ta muốn đưa nàng đi, ta không muốn đùa giỡn. Mã chủ đây là tiền ta đem đến không thiếu một đồng,mong Mã chủ giao Vương Thúy Kiều cho ta". Kim Trọng đem túi tiền mở ra ,hắn đứng thẳng người nhìn nàng chứng tỏ không đùa.
Mã Tú đứng lên đi đến chỗ Kim Trọng, nàng hơi tựa lên vai hắn mỉm cười nói."Nàng đã tiếp khách ngươi vẫn muốn sao".
Kim Trọng thân mình cứng nhắc, hắn đã nghe người khác nói Vương Thúy Kiều chưa hề tiếp khách. Hắn còn nghe mấy vị công tử kia bàn tán về việc nàng bán đêm đầu, chứng tỏ Vương Thúy Kiều chưa từng tiếp ai cả. "Mã chủ không cần khiêu khích,ta biết nàng chưa tiếp ai cả".
"Ta đã tiếp khách". Mã Tú định mở miệng thì Vương Thúy Kiều đã chặn lại lời nàng, Vương Thúy Kiều đi đến trước mặt hắn,nàng nhìn Mã Tú đang tựa đầu lên vai hắn.
"Vương tiểu thư...ngươi ...". Kim Trọng trong lời nói là hoảng hốt, hắn không dám tin nàng đã tiếp khách. Trong lòng hắn bắt đầu có mâu thuẫn, nam nhân nào lại muốn nữ nhân của hắn thân mật với người khác.
"Kim công tử còn muốn đưa ta đi". Vương Thúy Kiều nắm lấy tay Mã Tú kéo nàng ra, ánh mắt mang theo một chút lãnh đạm nhìn Kim Trọng.
Kim Trọng do dự hắn yêu thích nàng nhưng hắn có thể chấp nhận không, Kim Trọng ánh mắt có chút trầm xuống. "Ta sẽ đưa Vương tiểu thư rời đi,ta không quan tâm nàng thế nào". Kim Trọng ánh mắt đột nhiên thay đổi, hắn là nam tử hán đại trượng phu nói lời sẽ giữ lấy lời. Hắn đã hứa hẹn với nàng hắn sẽ làm được, dù do dự hắn cũng sẽ mang nàng đi.
Vương Thúy Kiều có chút kinh ngạc, nàng không ngờ Kim Trọng lại trọng tình nghĩa như thế. Vương Thúy Kiều đang suy nghĩ thì tay có cảm giác đau,là Mã Tú đã siết chặt tay nàng. Mã Tú khi nghe những lời Kim Trọng nói thì siết chặt tay, nàng không còn tinh thần để nhận ra Vương Thúy Kiều nhìn xuống tay mình. Mã Tú lo sợ nàng sợ Vương Thúy Kiều sẽ rời đi, dù trong lòng nàng cũng đã tổn thương rất nhiều lần, cũng rất nhiều lần nhìn Vương Thúy Kiều rời khỏi nàng. Từ lúc Vương Thúy Kiều đến đây luôn muốn rời đi, bây giờ có cơ hội Vương Thúy Kiều sẽ rời bỏ nàng phải không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro