
Chương 80*
Vương Mạn Đình ngồi bên giường nhìn Diệp Nhiễm vừa mới ngủ say, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, rồi từ từ rút bàn tay đang bị Diệp Nhiễm nắm chặt ra, ngẩng đầu nhìn ra ngoài trời đã tối đen.
Nhẹ nhàng đứng dậy, sợ đánh thức Diệp Nhiễm, nàng lặng lẽ kiễng chân ra khỏi phòng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy mẹ Diệp đứng bên cửa, không biết bà đã đứng ở ngoài bao lâu rồi. Thật ra có thể cảm nhận được tình yêu của mẹ Diệp dành cho Diệp Nhiễm, chỉ là cách thể hiện không được đúng đắn cho lắm.
Mẹ Diệp chỉ liếc nhìn Vương Mạn Đình một cái, rồi giơ tay chỉ vào thư phòng, ý bảo đến đó nói chuyện. Vương Mạn Đình không hề căng thẳng, bởi vì trong lòng nàng đã có quyết định.
Mẹ Diệp quay lưng về phía Vương Mạn Đình, dựa vào mép bàn trong thư phòng, không quen lắm lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc ra, châm mấy lần mới cháy, giọng nói có chút khàn khàn, "Dù thế nào tôi cũng không thể chấp nhận chuyện này, cô không cần nói gì thêm, tôi đã làm thủ tục thôi việc cho Diệp Nhiễm rồi. Hơn nữa rất nhanh sẽ tìm cho nó một đối tượng phù hợp để kết hôn, tôi hy vọng cô đừng dây dưa nữa, ảnh hưởng đến tiền đồ của nó."
Mẹ Diệp chỉ trong mấy ngày này đã trở nên tiều tụy hơn rất nhiều, trước đây luôn bận rộn công việc, hoàn toàn bỏ bê chuyện của Diệp Nhiễm, căn bản không nghĩ tới có một ngày nó lại thách thức bà như vậy. Ở đơn vị quen làm lãnh đạo, mẹ Diệp không thể dung thứ cho việc có người thách thức uy quyền của mình.
"Yên tâm, tôi sẽ không dây dưa với em ấy, rời khỏi đây sẽ không bao giờ gặp lại em ấy nữa." Vương Mạn Đình thản nhiên đứng đó.
Ngoài dự kiến của mẹ Diệp, những lời muốn nói đều không dùng được, không ngờ đối phương lại đầu hàng nhanh như vậy, nhưng như vậy cũng đỡ rất nhiều chuyện, "Hừ, tôi đã nói rồi. Hai nữ nhân thì có thể có tình cảm gì chứ, thật là hoang đường."
Vương Mạn Đình cười cười, "Không, bà đã sai rồi, yêu chính là yêu, không liên quan đến giới tính. Tôi yêu em ấy, nhưng tôi càng hy vọng em ấy có thể sống hạnh phúc. Tôi có thể hôm nay mang em ấy đi, đến một nơi không ai quen biết, nhưng chung quy rồi có một ngày em ấy cũng sẽ hiểu được tầm quan trọng của tình thân, đến lúc đó hối hận thì đã muộn để bù đắp lại khoảng thời gian đã mất. Tôi không muốn em ấy vì tôi mà làm ầm ĩ với gia đình như vậy, cha mẹ không ai là không thương con mình cả, nhưng cách bà thương em ấy không đúng."
Mẹ Diệp vẫn luôn hút thuốc, không nói gì, Vương Mạn Đình tiếp tục nói, "Hôn nhân không có tình cảm chắc chắn sẽ không hạnh phúc, không phải đối phương là đàn ông thì mọi việc đều tốt đẹp, ít nhất cũng phải hỏi ý kiến Diệp Nhiễm, tìm một người mà em ấy thích. Bà cũng đừng ép em ấy nữa, tôi càng không hy vọng em ấy vì một cuộc hôn nhân thất bại mà hủy hoại cả cuộc đời, chị gái của tôi chính là một ví dụ."
"Em ấy thật lòng thích công việc này, hơn nữa rất có tiềm năng, sau này chắc chắn sẽ có phát triển. Bà nên cho em ấy thêm không gian, khen ngợi em ấy nhiều hơn, khích lệ em ấy, em ấy sẽ làm tốt hơn bây giờ. Diệp Nhiễm là một cô gái tốt, dịu dàng ngoan ngoãn đáng được người ta trân trọng, tôi cũng biết tôi không có gì cả, cũng không có cái phúc phận đó, không muốn làm lỡ em ấy." Vương Mạn Đình tùy ý nghịch mấy món đồ trên bàn, lúc nói lời này trong lòng từng trận đau nhói, đây chính là lựa chọn tốt nhất mà nàng cho là vậy.
Mẹ Diệp dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, suy nghĩ lời của Vương Mạn Đình, "Nếu cô là đàn ông thì có lẽ tôi miễn cưỡng sẽ đồng ý, nhưng tiếc rằng cô lại là phụ nữ. Vị trí của tôi không cho phép trong gia đình xuất hiện vết nhơ này, cô hiểu không, điều đó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự nghiệp chính trị của tôi."
"Chẳng lẽ so với tương lai của con gái mình, quan trường quan trọng hơn sao? Không chỉ là trong vấn đề tình cảm, mà là ở mọi phương diện, bà chưa bao giờ thực sự xem xét vấn đề từ góc độ của Diệp Nhiễm, bà nên hiểu rõ tính cách của Diệp Nhiễm tại sao lại như vậy. Nói thật, bà làm quan chức có thể rất giỏi, nhưng làm mẹ thì bà không đủ tư cách." Vương Mạn Đình thản nhiên nói ra những điều mình nghĩ trong lòng, dù là thay đổi nhỏ nhất, nàng cũng hy vọng lời nói của mình có thể khiến thái độ của mẹ Diệp thay đổi.
Trong lúc nói chuyện, có tiếng động nhẹ từ cửa truyền đến, hai người quay đầu lại thì nhìn thấy bóng người bên khe cửa. Thấy bọn họ đã nhìn thấy mình, Diệp Nhiễm nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lúc nãy cô tỉnh dậy thì phát hiện Vương Mạn Đình không ở bên cạnh, ra khỏi cửa thì nghe được cuộc đối thoại của hai người. Tuy chỉ nghe được một phần, nhưng Diệp Nhiễm vẫn dự cảm được Vương Mạn Đình muốn rời đi.
"Lần này chị thật sự không cần em nữa sao?..." Diệp Nhiễm cau mày, vòng qua mẹ Diệp đi đến bên cạnh Vương Mạn Đình, răng sắp cắn rách môi, "Em không thể không có chị..."
Vương Mạn Đình cười vỗ nhẹ má Diệp Nhiễm, ngón tay cái vuốt ve đôi môi ửng đỏ của cô, "Đứa ngốc, em là người gặp người thích mà, sao tôi có thể nỡ không cần em chứ. Em phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ em, tin tôi, bọn họ yêu em hơn tôi."
"Ừm." Diệp Nhiễm cúi đầu nhịn nước mắt sắp tràn ra khỏi hốc mắt.
Vương Mạn Đình nắm lấy tay Diệp Nhiễm, khom người xuống cười nghiêng đầu nhìn vào mắt cô, "Sau này không được làm chuyện ngốc nghếch nữa, người nếu chết rồi thì thật sự không làm được gì nữa đâu. Em không muốn tôi đau lòng đúng không?"
Thấy Diệp Nhiễm gật đầu, Vương Mạn Đình tiếp tục nói, "Tôi đã nói chuyện với mẹ em rồi, bà ấy nói sẽ cho em ba năm, em phải trở nên ưu tú, trở thành một người khiến tất cả mọi người phải nhìn bằng con mắt khác. Đến lúc đó em có thể độc lập rồi, trưởng thành hiểu chuyện rồi, không cần bà ấy phải lo lắng cho em nữa, mới đồng ý cho chúng ta ở bên nhau. Lúc ấy, tôi sẽ quay lại tìm em, em có thể làm được không?"
"Mẹ em thật sự đã nói như vậy sao?" Diệp Nhiễm ngạc nhiên quay đầu nhìn mẹ Diệp, ánh mắt mẹ Diệp có chút lập loè nhưng vẫn gật đầu.
"Đương nhiên rồi, tôi là ai chứ, có thêm mười mẹ em nữa tôi cũng có thể xử lý được~" Vương Mạn Đình đắc ý nói, mặt mẹ Diệp đã xanh mét nhưng chỉ có thể nhịn không phát tác.
Bất kỳ một câu chuyện nào cũng sẽ có kết thúc, bất kỳ một cuộc vui nào cũng sẽ có lúc tàn, Vương Mạn Đình sợ mình ở lại thêm nữa thì thật sự không thể tiếp tục nói dối được, nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Nhiễm, "Ngoan, tôi phải đi rồi."
Diệp Nhiễm vạn phần không nỡ dùng sức ôm chặt lấy Vương Mạn Đình, muốn giữ chặt lấy nhau không bao giờ rời xa. Vương Mạn Đình nhẹ nhàng vuốt ve lưng Diệp Nhiễm, khẽ nói bên tai cô, "Bước đầu tiên của sự trưởng thành chính là học cách buông tay."
Diệp Nhiễm vùi mặt vào vai và cổ Vương Mạn Đình, cô không muốn buông tay, nhưng cô biết mình phải trưởng thành, trở thành một người có thể gánh vác cuộc sống. Nhưng cô thật sự sợ rằng cô buông tay một cái, người trong lòng sẽ thật sự mãi mãi lỡ mất, ba năm thời gian không dài nhưng cũng đủ để xảy ra rất nhiều biến số.
Diệp Nhiễm khóc đến xé lòng xé phổi, trong lòng Vương Mạn Đình cũng khó chịu không kém, nhưng nàng phải tỉnh táo, nàng cũng cần thời gian để xác minh tình cảm của mình dành cho Diệp Nhiễm có phải chỉ là nhất thời xúc động hay không. Con đường này vĩnh viễn sẽ không có tương lai bằng phẳng, trước tiên bản thân mình còn chưa có một trái tim kiên định thì làm sao có thể đưa Diệp Nhiễm cùng nhau bước tiếp.
Vương Mạn Đình không hề đẩy Diệp Nhiễm ra, mà nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, chờ Diệp Nhiễm tự buông tay, miệng lẩm bẩm, "Thật là ngốc..."
Một lúc lâu sau, cha Diệp cũng đã về đến nhà. Ông đứng đó còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng con gái có thể trở về là điều tốt nhất.
Diệp Nhiễm nắm lấy tay áo lau nước mắt, hai mắt đều sưng lên như trái đào, vừa nức nở vừa nói, "Chị không thể gạt em, nhất định phải quay lại tìm em. Em đợi chị, chị không đến em sẽ đợi chị cả đời!"
"Ha ha, tôi khi nào thì gạt em chứ? Cố gắng thật tốt, đừng làm tôi thất vọng~" Vương Mạn Đình cố gắng kìm nén những gợn sóng trong lòng, cười xoa xoa đỉnh đầu Diệp Nhiễm.
Cha Diệp thấy Vương Mạn Đình muốn đi, cười nói, "Không ở lại ăn cơm sao?" rồi bị mẹ Diệp trừng mắt một cái.
Vương Mạn Đình thay giày xong, cười phất tay với Diệp Nhiễm, sau đó xoay người rời đi, đằng sau vẻ ngoài tiêu sái đó là trái tim đang rỉ máu, chỉ có thể nghiến răng cúi đầu bước nhanh hơn, nàng sợ mình sẽ không nhịn được mà hối hận.
Tầm nhìn dần dần có chút mơ hồ, Vương Mạn Đình cũng không ngờ chỉ là đoạn thời gian ngắn ngủi ở bên nhau mà nàng đã lún sâu như vậy, trước đây nàng chưa từng trải qua như vậy.
Nghiêng ngả lảo đảo chạy về đến nhà, Vương Mạn Đình tắt điện thoại, kéo ra chiếc vali lớn nhất trong nhà rồi đi vào phòng ngủ lục tìm trong tủ quần áo mấy bộ thường mặc, tất cả những đồ vật quan trọng đối với nàng đều ném vào vali, đã lựa chọn từ chối vậy thì dứt khoát triệt để một chút thì hơn.
Về phần mình sẽ đi đâu, Vương Mạn Đình cũng không có kế hoạch cụ thể. Tóm lại thì bây giờ nàng một người ăn no cả nhà không lo, đi đâu cũng không có gì khác biệt.
Tất cả mọi việc đều chỉ có thể đi một bước tính một bước, đối với tương lai, Vương Mạn Đình vốn dĩ không có quá nhiều kế hoạch, trước đây cũng đều xoay quanh cha và nữ nhân, bây giờ mình đơn thân một mình, bất kỳ kế hoạch nào cũng không có ý nghĩa lớn lao.
Ngoái nhìn lại ngôi nhà này, nó chỉ thuộc về một mình nàng, và sau này cũng chỉ là một căn nhà trống rỗng mà thôi.
Vương Mạn Đình đã trốn chạy, nàng là một kẻ đào binh, nàng là một kẻ lừa đảo.
Nàng là một người đáng ghét, luôn luôn là như vậy.
----------------------
Hoa Hoa có lời muốn nói: Cặp phụ xong rồi đó, giờ quay về cặp chính nè.
Để tôi nhắc lại cho những bạn đọc cũ, bộ này dì M đã đổi kết cục, nhưng tôi không nỡ bỏ kết cũ đi vì đó là cái kết mà tôi biết trước khi dì M đổi nên vẫn giữ lại. Sau khi edit xong kết cũ, tôi sẽ đăng kết mới (tất nhiên sẽ có chú thích) tiếp đó như dì M đã để.
Ừm, tôi xin cảnh báo trước, kết mới có liên hệ máu mủ nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro