Thế giới thứ năm: Nữ phụ nơi học đường.
Lần này, khi Thư Thanh Thiển tỉnh dậy thấy mình đang ở trong một lớp học rộng rãi và sáng sủa, trên bàn học trước mặt có một quyển sách toán.
Thư Thanh Thiển lật qua lật lại một cách tùy ý, rồi nhướng mày, không ngờ lần này mình lại trở thành một học sinh cấp hai.
Giáo viên toán đã hói đầu đang say sưa giảng bài trên bục, không ai chú ý đến mình, Thư Thanh Thiển mở bảng thông tin nhân vật để xem nhiệm vụ.
Nhân vật: Lâm Phán
Giá trị sinh mệnh: 20/100 (Nhắc nhở: Khi giá trị sinh mệnh đạt 100, sẽ tự động xóa bỏ khỏi thế giới này)
Nội dung nhiệm vụ: Thỏa mãn nguyện vọng của nguyên chủ, trở về nhà họ Mộ
Độ khó nhiệm vụ: A
Độ khó nhiệm vụ cũng không quá lớn, Thư Thanh Thiển thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục xem cốt truyện, mới phát hiện ra cốt truyện vô cùng máu chó, nữ chính thế giới này - Mộ Diệc Thu chính là chị gái cùng cha khác mẹ của nguyên chủ.
Nhà họ Mộ ở địa phương này vô cùng hiển hách, có thể nói là giàu có bậc nhất. Mộ Diệc Thu không chỉ xinh đẹp, là hoa khôi của trường, mà còn luôn đứng đầu lớp.
Khác với Lâm Phán, Mộ Diệc Thu lớn hơn hai tuổi, hiện tại đã học cấp ba, cho nên mặc dù cả hai học cùng một trường nhưng thực tế không có nhiều giao thoa.
Nếu nói Mộ Diệc Thu là ánh sáng thì nguyên chủ chính là bóng tối, một sáng một tối, một là thiên kim tiểu thư tài sắc vẹn toàn, một là con gái riêng không được thừa nhận.
Luôn bị người ta khinh thường, cũng không ai quan tâm đến nguyên chủ, dần dần trong lòng Lâm Phán nhỏ bé nảy sinh hạt giống tự ti, trở nên nhạy cảm và thu mình vào vỏ ốc.
Có lẽ càng là những thứ không có càng khao khát, không ai nghe thấy tiếng kêu cứu trong lòng nguyên chủ, cuối cùng trong trạng thái trầm cảm nặng nề, nguyên chủ đã nhảy lầu tự sát.
Thư Thanh Thiển đọc xong toàn bộ bối cảnh, cảm thấy tâm trạng mình cũng trở nên u ám, gió không biết từ đâu thổi tới, thổi mạnh vào cửa sổ kêu lách cách, bên ngoài trời âm u, từng lớp mây đen bao phủ cả bầu trời.
Giáo viên toán đang say sưa viết trên bảng, nghe thấy tiếng động phía sau bèn quay đầu nhìn lại, “Bạn ngồi cạnh cửa sổ đóng cửa lại đi, mọi người đừng nói chuyện, chúng ta tiếp tục.”
Cửa sổ lần lượt được đóng lại, chỉ còn cửa sổ bên cạnh Thư Thanh Thiển vẫn mở. Nàng vẫn đang ngẩn người ra như thể không nghe thấy gì.
Bạn cùng bàn đã quá quen với việc Lâm Phán thường xuyên chìm đắm trong thế giới riêng của mình, dù sao thì Lâm Phán hàng ngày cũng chẳng nói chẳng rằng, toàn thân bao phủ một bầu không khí u ám, không hòa hợp với mọi người, mái tóc dài che khuất cả đôi mắt, không thể nhìn ra chút vui buồn nào.
Đối mặt với Lâm Phán như vậy, bạn cùng bàn có chút e ngại, không biết có nên nhắc nhở nàng hay không. Kết quả là, cô thấy Lâm Phán đứng dậy đóng cửa sổ lại, rồi ngồi xuống tiếp tục ngẩn ngơ.
Không lâu sau khi đóng cửa sổ, trên bầu trời xuất hiện một tia chớp chói mắt, ngay sau đó là tiếng sấm rền vang, mưa như trút nước, không nhìn thấy gì bên ngoài cửa sổ, cảm giác như cơn bão sắp nhấn chìm cả thành phố.
Giáo viên toán giảng bài một lúc, thấy hôm nay thời tiết xấu, hiếm khi không muốn kéo dài, lúc chuông reo vang thì liền rời đi, trong lớp học vang lên một tràng reo hò, mọi người thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà.
Thư Thanh Thiển chậm rãi thu dọn cặp sách của mình, bên ngoài mưa vẫn rơi rất to, nhiều phụ huynh đã đến đón con, các bạn học đã lần lượt ra về, cuối cùng trong lớp chỉ còn lại mình nàng.
Không cần nhìn, Thư Thanh Thiển cũng biết sẽ không ai đến đón mình. Ban đầu nàng định đợi một lúc cho mưa tạnh rồi mới đi, nhưng mưa không có dấu hiệu dừng lại, mà còn càng lúc càng lớn.
Sờ vào túi áo đồng phục, không tìm thấy một xu lẻ nào, Thư Thanh Thiển thở dài, quyết định cứ thế mà đi bộ về nhà, may mắn là nhà nàng cách trường không quá xa, đi bộ cũng chỉ mất khoảng hai mươi phút.
Thư Thanh Thiển thong thả đi về phía cổng trường, để mặc cơn mưa tạt vào người, nhìn những chiếc xe hơi sang trọng chạy qua, cuối cùng một chiếc xe hơi màu đen dừng lại và gọi nàng. Cửa sổ xe hạ xuống, người bên trong gọi tên nàng, rồi đưa cho nàng một chiếc ô từ bên trong.
Thư Thanh Thiển nhìn cô gái trong xe, lòng tràn đầy cảm xúc lẫn lộn, rồi lắc đầu.
Cô gái kia chỉ cười nhạt rồi lấy ô lại, sau đó bảo tài xế tiếp tục lái xe.
Nhìn theo chiếc xe đi xa, Thư Thanh Thiển thu lại ánh mắt, nàng không ngờ mình lại sớm gặp mặt nữ chính như vậy.
Thư Thanh Thiển trở về nhà mình, nói đúng hơn là căn phòng thuê của mình. Mở cửa ra, nàng thấy mẹ của nguyên chủ đang ngồi trên sô pha xem tivi.
Lâm Như Kiều khi ở nhà mặc một chiếc váy ngắn dây đỏ, để lộ vòng một đầy đặn, khuôn mặt trang điểm đậm, dù đã gần bốn mươi nhưng vẫn còn khá xinh đẹp, nếu không thì ngày xưa cũng chẳng được Mộ Chính Hàn để ý.
Ngày xưa, Lâm Như Kiều là tình nhân mà Mộ Chính Hàn bao nuôi, sau đó khi chán chê, ông ta đuổi bà ta đi với một khoản tiền lớn. Không ngờ hai tháng sau, bà ta phát hiện mình có thai.
Khi biết mình có thai, Lâm Như Kiều bèn nảy ra ý định, muốn dựa vào đứa con trong bụng để trèo cao, vì thế lại tìm đến Mộ Chính Hàn.
Mộ Chính Hàn ban đầu biết Lâm Như Kiều có thai thì còn đối xử với bà ta khá tốt, Lâm Như Kiều cũng đắc ý được vài tháng. Nhưng khi đứa bé sinh ra là con gái, thái độ của Mộ Chính Hàn lập tức thay đổi, không những không quan tâm mà còn không muốn nhận mẹ con bà ta về nhà họ Mộ.
Lâm Như Kiều đương nhiên không cam tâm, bế con đến gây chuyện. Lúc này, bà chủ nhà họ Mộ cũng biết đến sự tồn tại của Lâm Như Kiều, tức giận phát bệnh tim, Mộ Chính Hàn càng không dám để Lâm Như Kiều ở lại, bắt bà ta rời khỏi thành phố.
Kế hoạch dựa con mà lên của Lâm Như Kiều thất bại, bà ta chỉ có thể trút giận lên đứa con gái này, cho rằng nếu ngày đó sinh con trai thì đã có thể sống sung sướng rồi.
Ở ngoài lang thang mười mấy năm, Lâm Như Kiều không biết làm gì để kiếm sống, cũng chẳng muốn làm việc tử tế, chỉ dựa vào nhan sắc để qua ngày. Vài năm trước nghe nói bà chủ nhà họ Mộ đã mất, bà ta mới quay lại, thuê một căn phòng cùng với Lâm Phán.
Ban đầu tưởng rằng bà chủ nhà họ Mộ đã chết, cuối cùng cũng đến lượt mình, ai ngờ Mộ Chính Hàn chẳng cho bà cơ hội gặp mặt, trực tiếp đuổi người đi. Lâm Như Kiều thất bại vài lần cuối cùng cũng cam chịu, tiếp tục cuộc sống buông thả.
Thấy Thư Thanh Thiển về nhà, Lâm Như Kiều vắt chân lên ghế tiếp tục sơn móng tay, “Sao giờ mới về?”
Thư Thanh Thiển im lặng một lúc, nhìn đối phương nói: “Bên ngoài trời mưa.”
“Mưa tí tẹo mà cũng lề mề, mau đi nấu cơm, tao sắp chết đói rồi.”
Thư Thanh Thiển không trả lời, trực tiếp về phòng. Nàng thấy cửa sổ phòng mình vẫn mở, mưa đã tạt vào trong, ga giường bị ướt một mảng lớn, quần áo trong tủ cũng bị ẩm ướt, quả thật bừa bộn.
Căn phòng rất nhỏ, vốn là một văn phòng, khoảng năm sáu mét vuông, kê một chiếc giường sắt 1,2m, một cái bàn và một tủ quần áo bằng vải, thế là thành phòng ngủ của nàng.
Dọn dẹp phòng sơ sơ xong, Thư Thanh Thiển lục lọi trong chiếc hộp dưới gầm giường, cuối cùng tìm được một bộ quần áo sạch, tắm rửa xong rồi thay vào, sau đó đi vào bếp.
Bật bếp đun nước, đập trứng tráng, rắc hành lá, nêm nếm gia vị xong, Thư Thanh Thiển bưng bát ra.
Lâm Như Kiều thấy Thư Thanh Thiển bưng bát cơm ra, ngửi thấy mùi thức ăn liền cười toe toét, nhưng khi thấy con gái mình đi thẳng vào phòng, khóa cửa lại thì sững sờ.
Lâm Như Kiều mắng Lâm Phán không biết phép tắc, không biết mang thức ăn ra cho mình, rồi chạy vào bếp nhưng phát hiện Lâm Phán chẳng nấu cho mình bát nào, tức giận đùng đùng.
“Con bé chết tiệt kia, mày láo lắm rồi đấy! Mày chỉ nấu riêng mình mày, còn dám khoá cửa lại, tao nuôi mày lớn thế này để mày đối xử với tao như vậy hả? Mày cút ra đây cho tao!”
Bên ngoài cửa vang lên những tiếng đập cửa ầm ầm, Thư Thanh Thiển vẫn bình tĩnh ăn mì.
Lâm Như Kiều thấy Lâm Phán không mở cửa, đành chịu thua, mắng chửi một lúc rồi cảm thấy đói bụng, bèn lấy điện thoại ra gọi điện.
“Em ăn món Tây là được, em không thích đồ Nhật đâu.”
“Anh nhất định phải đến đón em đấy nhé, ngoài trời mưa to lắm, em sợ.”
“Dạ dạ, được rồi, em chờ anh.”
Nghe tiếng nói kệch cỡm bên ngoài, Thư Thanh Thiển khẽ cười lạnh, rồi nghe thấy tiếng giày cao gót của Lâm Như Kiều đi xa dần, cuối cùng đóng sầm cửa lại và ra ngoài.
Thư Thanh Thiển tiếp tục từ từ ăn mì, đợi đến khi ăn hết một bát mới cảm thấy no bụng, lúc này mới có sức lực để suy nghĩ về tương lai của mình.
Cơ thể này còn quá nhỏ, nàng không có một xu dính túi, nhiều việc bất tiện, hơn nữa người giám hộ lại không đáng tin cậy.
Đối với Lâm Như Kiều, Thư Thanh Thiển thực sự không muốn thừa nhận là mẹ của mình, trong mắt nàng chỉ là một người giám hộ tạm thời mà thôi, bà ta hoàn toàn không đủ tư cách.
Thư Thanh Thiển suy nghĩ xem mình có cách nào để kiếm tiền, nàng phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Lâm Như Kiều ăn uống no say, người đàn ông kia đề nghị về nhà gã ta chơi, Lâm Như Kiều đương nhiên hiểu ý, bèn dẫn "bạn trai" mới về phòng mình.
Trong phòng tối đen, hai người ôm nhau, vội vàng chuẩn bị "yêu".
Thư Thanh Thiển tỉnh dậy ngay khi hai người trở về, nghe thấy tiếng động bên ngoài, sắc mặt nàng càng lúc càng đen, thật khó tưởng tượng Lâm Phán trước đây đã lớn lên trong môi trường như thế nào.
Tách!
Đèn đột nhiên bật sáng, hai người quen với bóng tối nhắm mắt lại, sau đó mới phát hiện ra trong phòng còn có người khác.
Hai người đã cởi một nửa quần áo, đặc biệt là người đàn ông kia, vừa già vừa béo, trông thật khó coi.
Người đàn ông kia ban đầu giật mình khi nhìn thấy Thư Thanh Thiển, bị ngắt quãng cảm thấy không vui, “Chuyện gì vậy?”
Lâm Như Kiều vội dựa vào người đàn ông, dịu dàng nói: “Anh yêu, đây là con gái em, nó bị bệnh thần kinh, anh đừng để ý đến nó, chúng ta về phòng tiếp tục.”
Người đàn ông biết đó là con gái của Lâm Như Kiều thì thở phào nhẹ nhõm, đánh giá Thư Thanh Thiển từ trên xuống dưới bằng ánh mắt đầy dục vọng, “Không ngờ con gái của em tuy gầy nhưng lại có vẻ ngoài khá ổn đấy.”
Lâm Như Kiều cứng đờ người, sau đó bóp giọng nói: “Thật đáng ghét, chẳng lẽ em không xinh đẹp sao, nó có gì đẹp đâu.”
Người đàn ông giơ năm ngón tay lên, khẽ nói vào tai Lâm Như Kiều: “Để con gái em ngủ với am một đêm, anh sẽ cho em số tiền này.”
Lâm Như Kiều hơi dao động, trong lòng rất mâu thuẫn, thấy vậy, người đàn ông kia tiếp tục khuyên nhủ.
Thư Thanh Thiển không quan tâm đến việc hai người đang thì thầm gì, đi đến ngồi trên ghế sofa, cầm điện thoại lên, mở khóa và chụp một bức ảnh người đàn ông kia. Người đàn ông lập tức cảnh giác: “Cô bé, nhóc đang làm gì vậy?”
Thư Thanh Thiển liên tục vuốt màn hình, cuối cùng dừng lại ở một trang nào đó, nàng vốn im lặng bỗng lên tiếng: “Dư Quang Điền, 45 tuổi, nam, tổng giám đốc công ty Thiên Phổ, vợ là Vương Song Bình, con gái của chủ tịch công ty Thiên Phổ, con trai là Dương Thiên Phàm, năm nay mười chín tuổi, đang học năm nhất đại học.”
Mỗi khi Thư Thanh Thiển đọc một câu, sắc mặt của người đàn ông lại đen đi một phần, cuối cùng gã ta nhìn Lâm Như Kiều và hỏi: “Là cô nói cho nó biết?”
Lâm Như Kiều vội lắc đầu: “Em không biết gì cả, hơn nữa anh luôn nói mình tên là Dư Điền, em có biết tên thật của anh đâu.”
Thư Thanh Thiển vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, tiếp tục lướt xuống: “Số điện thoại của Vương Song Bình là 189××××××××. Chú có muốn tôi gọi điện không?”
“Mày dám!”
Thư Thanh Thiển thờ ơ đáp: "Ồ." Rồi nàng cầm con dao gọt trái cây trên bàn lên, bắt đầu gọt táo, đồng thời liếc nhìn điện thoại.
Dư Quang Điền thẹn quá hóa giận, chỉ vào Thư Thanh Thiển quát: “Cô bé, mày đừng tưởng biết những điều này thì có thể làm càn. Tao sống đến giờ chưa bao giờ bị ai đe dọa, mày cứ chờ đấy, tao sẽ khiến mày hối hận.”
Thư Thanh Thiển liếc nhìn Du Quang Điền, tiện tay quăng con dao gọt trái cây. Con dao bay vút qua tai gã ta, khiến gã ta sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.
Thư Thanh Thiển cắn một miếng táo, chậm rãi nói: “Tôi mới mười ba tuổi, vẫn còn là trẻ vị thành niên, nếu tối nay lỡ tay giết chết chú thì cũng chẳng có vấn đề gì đâu nhỉ?”
Dư Quang Điền không ngờ một cô bé lại có khí thế sát khí như vậy, gã ta sợ cô bé thật sự sẽ phát điên mà giết mình.
Gã ta nghĩ cô bé này thật điên rồ.
Dư Quang Điền vội vàng mặc quần áo rồi chạy ra ngoài. Thư Thanh Thiển nhìn theo bóng lưng của hắn ta, chậm rãi nói: “Lần sau đừng để tôi gặp lại chú, nếu không những bí mật của chú sẽ bị phơi bày đấy.”
Thư Thanh Thiển thấy bóng lưng của gã ta cứng đờ lại, rồi chạy nhanh hơn.
Thư Thanh Thiển thu hồi ánh mắt, thực ra nàng chỉ hù dọa gã ta mà thôi, làm sao nàng có thể thu thập được thông tin riêng tư của gã ta trong thời gian ngắn như vậy được, chỉ là muốn thử xem gã ta có phản ứng gì thôi.
Nàng nhìn Lâm Như Kiều một cái rồi quay về phòng. Lâm Như Kiều hoàn toàn bị con gái mình làm cho sợ hãi, không biết phải nói gì.
==========================
Hoa Hoa có lời muốn nói: Phúc lợi năm mới, chúc mọi người năm mới vui vẻ.
Đây là một trong ba thế giới mà tôi thích nhất, mọi người đoán xem tag đặc biệt lần này là gì nè.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro