Chương 70.
Thư Thanh Thiển nhận được nhiệm vụ này mà không hiểu gì, đành thôi không suy nghĩ nữa. Dù sao hệ thống cũng yêu cầu nàng đến nhà Carl trong vòng mười phút, nàng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, đi trước lại nói.
Thấy Aso vỗ tay vào ván cửa rồi đi thẳng, vẻ mặt có vẻ suy tư, Mia bèn chạy theo, lo lắng hỏi: “Aso, chị định đi đâu vậy? Đừng đi nhanh quá, cẩn thận chân chị.”
Thư Thanh Thiển nói: “Tôi định đến nhà Carl xem sao.”
Mia nhớ lại những mâu thuẫn giữa hai người, lại nghĩ Aso nóng tính, tưởng Aso chuẩn bị đi tìm Carl đánh nhau, bèn vội vàng chạy theo vài bước, “Chị đi tìm anh ấy bây giờ không tốt lắm đâu, Megan đang sinh con, hay là thôi đi. Thực ra Carl cũng không tệ, hai người chỉ là có chút hiểu lầm thôi.”
Thấy đôi mắt xanh biếc của Mia tràn đầy lo lắng, Thư Thanh Thiển không nhịn được mà dở khóc dở cười, “Em yên tâm, tôi chỉ đi giúp một chút thôi mà.”
“Hả, Aso, chị biết đỡ đẻ ư?”
“Có lẽ là biết một chút.”
“Nghe giọng chị có vẻ không tự tin lắm, thật sự không sao chứ?”
“Tùy tiện thôi.”
“Này...”
Hình bóng của hai người càng lúc càng xa, tiếng nói dần biến mất trong không trung.
***
“Thưa thầy lang, tôi van xin thầy, xin thầy cứu lấy Megan và đứa con của tôi. Tôi sẵn sàng dâng hết tất cả thức ăn trong nhà cho thầy.”
Carl điên cuồng đi vòng quanh căn phòng, anh nhìn Megan đang nằm trên giường với khuôn mặt đau đớn, máu chảy lênh láng, nhưng đứa trẻ vẫn chưa chịu ra, anh ta không biết phải làm sao.
Lúc này, sân nhà Carl đã chật kín người. Trong thế giới còn khá lạc hậu này, việc sinh con là một sự kiện lớn đối với cả bộ lạc, những người hàng xóm gần nhà đều đến giúp đỡ.
Thấy đứa trẻ không thể ra ngoài, mọi người đều rất buồn, cùng nhau nói: “Thầy lang, thầy thử lại xem?”
“Bộ lạc chúng ta năm nay chưa có đứa trẻ nào chào đời, đây là đứa đầu tiên.”
“Đúng rồi, nhất định phải sinh đứa bé ra.”
Thầy lang dùng tay kéo đứa trẻ ra, nhưng nó bị mắc kẹt, nếu kéo mạnh đứa trẻ có thể bị thương, Megan cũng vì cú rặn quá mạnh mà hét lên đau đớn, “Aaaaa...”
Tiếng kêu của cô ngày càng yếu dần, thần trí cũng trở nên mơ hồ, cả người đang ở bên bờ vực hôn mê.
Thật không may, vẫn không thành công.
Thấy Megan sắp nhắm mắt, Carl vội nắm lấy tay cô nói, “Megan, em đừng ngủ.”
Thầy lang thở dài, lau đôi bàn tay dính đầy máu. Bà đã đỡ đẻ cho hầu hết các đứa trẻ trong bộ lạc, nên không lạ gì tình huống này.
Bà từ tốn nói với Carl: “Không cách nào khác được, bình thường trẻ con thường ra đầu trước, mà con của anh lại ra chân trước, chắc chắn là không thể sống được rồi.”
Carl như bị sét đánh, vội vàng đến mức sắp khóc. Lúc này, một thú nhân lớn tuổi trong sân nói: “Tôi còn một cách khác, nhưng khá nguy hiểm. Megan có sống sót được hay không còn tùy thuộc vào vận may của cô ấy.”
Nghe vậy, mặt Carl tái nhợt, trong lòng có một dự cảm chẳng lành, nhưng anh ta vẫn hỏi: “Cách gì vậy?”
Thú nhân kia nói với giọng điệu nặng nề: “Cách này cũng không khó lắm, trước đây cũng có một giống cái sinh không được, người ta đã trói cô ấy lên lưng thú nhân rồi cứ thế mà đi, cuối cùng đứa trẻ cũng ra, nhưng người mẹ thì chết.”
Mọi người nghe vậy đều hít một hơi lạnh, kinh ngạc nhìn thú nhân đó.
Thầy lang suy nghĩ một lúc, dường như đang hồi tưởng lại điều gì đó, rồi chậm rãi gật đầu: “Quả thật có chuyện như vậy, có lẽ anh có thể thử.”
Carl vội vàng lắc đầu như điên: “Không được, không được, như vậy Megan sẽ rất nguy hiểm, không có cách nào khác sao?”
Thầy lang lắc đầu.
Lại nói, Thư Thanh Thiển đi đến trước cửa nhà Carl rồi dừng lại, nghiêng tai lắng nghe, bên trong vẫn còn tiếng nói chuyện của nhiều người, xen lẫn tiếng rên rỉ đau đớn của một giống cái, hơn nữa âm thanh đó ngày càng nhỏ dần, có vẻ như bên trong đang rất hỗn loạn.
Vừa bước vào sân, Thư Thanh Thiển đã thấy một khoảng sân nhỏ đã có đến sáu bảy người đứng, không khí vô cùng nghiêm trọng.
Mia chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ. Cô bám sát theo Aso, cảm giác như từng hơi thở cũng phải thật nhẹ nhàng. Đứng trong sân, cô liếc mắt nhìn vào nhà, thấy Carl đã biến trở lại nguyên hình và đứng trong nhà. Thầy lang đang đứng ở cửa chuẩn bị bước ra ngoài. Cô không nhịn được hỏi người đứng cạnh: “Carl đang làm gì vậy?”
Người kia thấy Mia hỏi, bèn kể lại kế hoạch mà họ vừa nghĩ ra. Nghe xong, mặt Mia tái mét, trừng to mắt không thể tin nổi.
“Đúng là điên rồ!”
Đứng bên cạnh, Thư Thanh Thiển nghe vậy nhíu mày, giọng điệu trầm xuống, rõ ràng là đang tức giận. Nàng đi thẳng vào nhà.
Nghe thấy tiếng bước chân, Carl quay đầu lại nhìn người vừa vào. Ánh mắt anh ta tràn đầy tức giận, không ngờ Aso lại đến đây vào lúc này. Anh ta cố gắng kìm nén cơn giận muốn gào thét, đứng chắn trước cửa, gầm nhẹ: “Cút ra khỏi đây ngay, chỗ này không chào đón mày.”
Thư Thanh Thiên nhìn Carl dưới hình dạng thú, nghiêm túc nói: “Carl, tao đến để cứu Megan, mày không muốn cô ấy sống sao?”
Nghe vậy, trên mặt thầy lang lộ rõ vẻ giễu cợt: “Aso, đừng nói những lời khoác lác nữa, cô nghĩ mình là ai?”
Thầy lang đã sống hơn nửa đời người trong thế giới này, là một điều hiếm thấy. Kinh nghiệm của bà cho bà biết điều gì có thể làm được, điều gì là không thể. Và rõ ràng, Megan đã không còn cách cứu chữa, tốt nhất là nên lấy đứa trẻ ra.
Thư Thanh Thiển lạnh lùng nhìn người thầy lang mặt đầy nếp nhăn kia, chưa kịp nói gì thì Carl đã không kiềm chế được nữa, lao tới tấn công Thư Thanh Thiên.
Thư Thanh Thiển lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc sự lạc hậu của thế giới này, sự ngu muội của con người nơi đây. Nàng thậm chí còn cảm thấy bi ai cùng thương hại và buồn bã tràn ngập.
Ai cũng cho rằng mình đúng, kiến thức và cuộc sống của họ vốn dĩ là như vậy.
Thư Thanh Thiên lắc đầu, thở dài, vứt cây giáo xuống.
Dưới cơn giận dữ, Carl hành động rất nhanh và mạnh mẽ. Khoảng cách sức mạnh giữa hai người quá lớn, Thư Thanh Thiển buộc phải biến hình trở lại thành thú và chiến đấu với Carl trong sân.
Những người hàng xóm vốn đến giúp đỡ giờ đây không ngờ lại xảy ra chuyện này. Họ vô cùng căm ghét Aso, cho rằng nàng quá đáng khi đến gây rối vào lúc này, thật quá tàn nhẫn.
Dưới sự hiểu lầm này, Thư Thanh Thiển đã chiến đấu với họ. Không ai tin nàng đang tới giúp đỡ, nên giải thích cũng vô ích thôi.
Trong tình huống này, nàng chỉ có thể giải quyết nhanh chóng. Chỉ có sức mạnh tuyệt đối mới khiến họ nghe lời. Vì vậy, Thư Thanh Thiển không muốn phí lời, cũng không giữ lại sức mạnh nữa, trực tiếp há miệng phun ra một luồng lửa mạnh mẽ.
“Chiến binh thức tỉnh!”
“Trời ơi, Aso cũng thức tỉnh rồi.”
Bình thường, nếu bộ lạc phát hiện ra một chiến binh thức tỉnh, mọi người sẽ rất vui mừng vì điều đó có nghĩa là sức mạnh của bộ lạc đã tăng lên. Mỗi khi có một chiến binh thức tỉnh ra đời, họ thậm chí còn tổ chức lễ ăn mừng lớn.
Nhưng bây giờ, họ lại không hề vui vẻ chút nào.
Carl thậm chí còn cảm thấy tuyệt vọng, như muốn sụp đổ, nước mắt tuôn trào.
Họ hoàn toàn không thể đánh lại Aso.
Rất nhanh, Thư Thanh Thiên đã kết thúc trận chiến. Nàng trói những người đó lại và ném họ vào sân, không cho họ gây rối nữa, rồi quay vào nhà.
Thư Thanh Thiển nói với Mia: “Em tiến vào giúp tôi.” Mia gật đầu vội vàng theo sau.
Vào đến trong, Thư Thanh Thiên nhìn thấy cảnh tượng trong nhà thì nhíu mày càng sâu hơn, liên tục gọi hệ thống một cách điên cuồng. Dù đã xuyên qua nhiều thế giới, đối mặt với đủ loại tình huống bất ngờ, nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp phải một cảnh tượng như vậy mà hoàn toàn không biết phải làm sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro