Chương 114.
Lâm Như Kiều cầm điều khiển đổi kênh, vừa nghe thấy tiếng mở cửa biết là Lâm Phán về, vừa quay đầu lại vừa nói: “Phán Phán con về…” Nói đến nửa chừng, bà ta như sững sờ, “Về rồi à.”
Thư Thanh Thiển khẽ ừ một tiếng, Lâm Như Kiều đánh giá con gái mình, phát hiện ra nàng đang mặc một chiếc váy trông rất đắt tiền, khác hẳn so với mọi ngày, trông xinh đẹp hơn nhiều.
“Phán Phán, tối nay con đi đâu vậy? Cái váy này là…” Lâm Như Kiều vừa nói vừa sáng mắt lên, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, “Váy đắt tiền như vậy nhà mình làm sao mua nổi, chẳng lẽ là cha con –”
“Không phải.” Thư Thanh Thiển đương nhiên hiểu ý đối phương “Không liên quan gì đến Mộ Sinh Hàn cả.”
Lâm Như Kiều lập tức nói: “Vậy dạo này con với Mộ Diệc Thu thân thiết thế nào rồi? Mẹ nghe nói hai đứa rất hợp nhau, có gặp cha con không?”
Thư Thanh Thiển nói: “Tôi với Mộ Diệc Thu thân thiết thì liên quan gì đến Mộ Sinh Hàn?”
“Chỉ cần con nịnh nọt Mộ Diệc Thu thật tốt, chẳng sợ không có cơ hội gặp cha con.” Lâm Như Kiều nói, “Mẹ nói cho con biết này, con là con gái của ông ấy, chỉ cần tìm cơ hội nói rõ, ông ấy sẽ không không nhận con đâu.”
Thư Thanh Thiển cười lạnh rồi xoay người định về phòng, không muốn nói thêm lời nào, Lâm Như Kiều đuổi theo phía sau nói: “Trước đây con không phải rất muốn có cha sao? Lúc nhỏ cứ luôn hỏi mẹ cha con là ai? Bây giờ cơ hội đến rồi, chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa là chúng ta có thể quay về nhà họ Mộ hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, không cần phải ở trong cái nhà tồi tàn này nữa.”
Thư Thanh Thiển đóng sầm cửa lại, không muốn nghe Lâm Như Kiều nói nhảm, làm cho bà ta tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu như trước đây bà ta chắc chắn sẽ lôi Lâm Phán ra đánh một trận, nhưng gần đây Lâm Phán ngày càng ngang ngược, không nghe lời, Lâm Như Kiều cũng không dám làm gì, đành phải thôi.
Đến ngày hôm sau, Lâm Như Kiều muốn xem xem gần đây Lâm Phán đang làm gì mà cứ về nhà muộn như vậy nên đã đến cổng trường chờ. Kết quả là học sinh tan học gần hết mà vẫn không thấy Lâm Phán đâu.
“Con bé chết tiệt kia làm sao mà chưa ra nữa.”
Lúc này, Khương Vũ Mạt bước ra. Thấy mẹ của Lâm Phán đứng đợi bên ngoài, cô hơi ngạc nhiên. Dù trước đây không ưa người phụ nữ này lắm, nhưng nghĩ đến việc Lâm Phán đã cứu mình tối qua, Khương Vũ Mạt liền tỏ thái độ hòa nhã hơn.
Khương Vũ Mạt nói: “Dì ơi, dì đến đón Lâm Phán ạ?”
Lâm Như Kiều từng gặp Khương Vũ Mạt, biết cô là bạn học của con gái mình, bèn gật đầu: “Đúng rồi, nhưng mãi không thấy con bé đâu. Con có biết nó đang làm gì không?”
Khương Vũ Mạt đáp: “Dạo này Lâm Phán bận học thêm nên tan trường muộn hơn. Bạn ấy chưa nói với dì sao?”
Lâm Như Kiều cười gượng: “Có lẽ Lâm Phán từng nói mà dì quên mất rồi. Để dì đợi thêm một lát nữa.”
Khương Vũ Mạt thấy thái độ của Lâm Như Kiều có chút kỳ lạ, bèn đề nghị: “Chúng ta vào quán cà phê bên cạnh ngồi đợi đi ạ, các bạn ấy còn một lúc nữa mới ra cơ.”
Lâm Như Kiều nói: “Con cũng đang đợi người khác hả?”
Khương Vũ Mạt cười: “Dạ, con đang đợi chị họ.”
Lâm Như Kiều nghĩ rằng hiếm lắm mới gặp được bạn học của Lâm Phán, là cơ hội để hiểu thêm về con gái mình ở trường nên đồng ý ngay.
Cả hai ngồi xuống quán nước, nhâm nhi tách cà phê. Lâm Như Kiều luôn vô tình hỏi về mối quan hệ giữa Lâm Phán và Mộ Diệc Thu.
Khương Vũ Mạt tùy ý kể một vài chuyện, thấy Lâm Như Kiều cười rất tươi, trong lòng càng cảm thấy lạ lùng.
“Mối quan hệ của hai người rất tốt. Mộ Diệc Thu dạy kèm cho Lâm Phán mỗi ngày, hai người thân thiết như chị em ruột ấy.”
Khương Vũ Mạt định nói thêm về việc mình cũng muốn được Mộ Diệc Thu dạy kèm nhưng cuối cùng đành bỏ ý định đó. Ai ngờ Lâm Như Kiều lại buột miệng thốt lên: “Hai đứa vốn dĩ là chị em ruột mà.”
Nghe câu nói này, Khương Vũ Mạt giật mình, rồi tò mò nhìn Lâm Như Kiều: “Dì nói gì vậy ạ?”
Lâm Như Kiều vốn nghĩ mình đang đối mặt với một cô bé mới lớn nên không hề giấu giếm điều gì. Nhưng Khương Vũ Mạt đâu phải đứa trẻ ngây thơ dễ bị lừa, bà ta đã bất ngờ rơi vào cái bẫy mà cô bé đào ra mà không hề biết.
Lâm Như Kiều vội cười xua đi: “Không có gì đâu, dì chỉ nói linh tinh thôi.”
Sau khi Lâm Như Kiều đi rồi, Khương Vũ Mạt cau mày suy nghĩ. Cô đã nghe nhiều chuyện về những gia đình giàu có, những âm mưu tranh giành tài sản.
Hành động của Lâm Như Kiều khiến cô liên tưởng đến một chuyện không hay, chuyện những đứa con riêng đến đòi thừa kế thì không phải là hiếm.
Quả nhiên, về nhà hỏi thăm, vừa nhắc đến tên Lâm Như Kiều, các bậc trưởng bối trong gia đình cô đều biết chuyện năm đó, chỉ là mọi người đã giấu kín đi.
Nghe xong, Khương Vũ Mạt tức giận vô cùng. Không ngờ chú Mộ lại là người như vậy, quả thật là một kẻ tồi tệ. Rõ ràng Lâm Phán chính là con gái ngoài giá thú của chú Mộ.
Thư Thanh Thiển cảm thấy dạo này Khương Vũ Mạt nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, phức tạp đến mức nàng không thể hiểu được cô ấy muốn biểu đạt cái gì.
Đúng như dự đoán, hôm nay tan học, Khương Vũ Mạt chặn đường nàng ở góc khuất: “Cậu đừng đi, tôi có chuyện muốn nói.”
Thư Thanh Thiển nhìn Khương Vũ Mạt, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Lâm Phán,” Khương Vũ Mạt do dự một lúc, vẻ mặt rất khó xử, sau một hồi mới nói: “Nói thật nhé, cậu đến gần chị ấy có mục đích gì không?”
Thư Thanh Thiển cười nhạt, không hiểu ý cô: “Mục đích? Mục đích gì?”
Khương Vũ Mạt sắc mặt vô cùng khó coi, hạ thấp giọng: “Lâm Phán, cậu đừng có giấu tôi. Cậu… cậu chính là con gái ngoài giá thú của chú Mộ đúng không?”
Khương Vũ Mạt lúc này không biết nên đối mặt với Thư Thanh Thiển như thế nào. Về lý mà nói, cô ấy nên ghét bỏ Thư Thanh Thiển, nhưng Thư Thanh Thiển đã từng cứu mạng cô, hai cảm xúc mâu thuẫn khiến cô rất khó xử. Mấy đêm nay cô trằn trọc không ngủ được, cuối cùng quyết định tìm Thư Thanh Thiển nói rõ mọi chuyện.
Thư Thanh Thiển sững sờ: “Cậu biết rồi ư? Không lạ gì dạo này cậu nhìn tôi lạ lùng như thế.”
Nghe Thư Thanh Thiển nói vậy, Khương Vũ Mạt càng đen mặt: “Cậu thừa nhận luôn! Vậy là cậu cố ý tiếp cận chị ấy đúng không?”
Thư Thanh Thiển gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Chuyện không đơn giản như cậu nghĩ. Mặc dù tôi biết thân phận của mình, nhưng...”
Khương Vũ Mạt nghe vậy tức giận nói: “Lâm Phán, cậu quá đáng rồi! Sao cậu có thể lừa gạt chị ấy như vậy? Còn lợi dụng tình cảm của chị ấy nữa chứ. Tôi sẽ đi nói cho chị ấy biết ngay bây giờ!”
Thư Thanh Thiển im lặng, không biết nên nói từ đâu. Tất cả là tại cái hệ thống đáng ghét kia, chọn nhân vật nào không chọn, lại đi chọn nhân vật kéo đầy đủ giá trị thù hận. Nhiệm vụ này đúng là cái hố chết người, hệ thống có thù oán với mình chứ gì.
Thấy Thư Thanh Thiển im lặng, Khương Vũ Mạt cảm thấy trong lòng như bị dao cứa. Cô trừng mắt nhìn Thư Thanh Thiển một lúc rồi bỏ đi.
Thư Thanh Thiển nhìn Khương Vũ Mạt rời đi, ánh mắt trở nên sâu lắng. Nàng từ từ thu dọn sách vở.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro