Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60

Đầu tiên, cúi đầu tạ lỗi với mọi người gần 1 tuần chưa lên chương mới. Công việc của Linh hơi nhiều nên chậm trễ, mong mọi người thông cảm! 😖😖😖

Đây là lần đầu tiên Linh viết truyện nếu chỗsót mong mn nhắc nhở, đóng góp ý kiến bỏ qua cho. Linh sẽ cố gắng tiếp tục không để hố đọc giả.

Nói nhảm hơi nhiều!!! Chúc mn nghỉ 2/9 vui vẻ. Chúc Đội U23 dành chiến thắng. Tất cả mn CỐ LÊN!! CỐ LÊN!!!!
__________________________________________

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nguyễn Tri Thu (thủ tich trưởng lão Nguyễn gia) tức giận hỏi, sau đó lại bắt đầu ho khan. Vừa rồi tiếp một quyền của hắc y nam tử kia, bị thương nguyên khí cũng không phải nhẹ.

"Thái gia gia ngài bị thương?" Nguyễn Ngọc Hành vội vàng tiếng lên đỡ lấy Nguyễn Tri Thu. Chợt nhớ Mộ Chỉ Ly đưa bình đan dược nên đưa lên cho thái gia gia dùng.

"Ngọc Hành đã xảy chuyện gì? mau kể cho thái gia gia nghe" thấy mọi người im lặng cúi đầu lão cũng chỉ đành hỏi Ngọc Hành

"Thái gia gia chuyện là như thế này .... "

"Ngu xuẩn, các ngươi làm sao có thể võ đoán như vậy. Không biết câu nói 'tài không đợi tuổi' sao?" nói xong cũng là thở dài. Y thuật của Mộ cô nương kia không ngờ lại giỏi như vậy, nói không chừng có thể chữa khỏi bệnh của Ngọc Hành, vốn là chuyện song hỷ lâm môn lại bị bọn họ biến thành như vậy.

“Ngọc Hành, ngươi có biện pháp đem Mộ cô nương về lại một lần nữa hay không?” Nhìn bộ dạng hối hận của phụ thân mình, lại bị gia gia trách mắng, Nguyễn Tịch không khỏi quay sang hỏi nhi tử. Hiện tại, sợ là ở Nguyễn gia không có một người nào không hối hận.

Nguyễn Ngọc Hành sắc mặt xanh mét: “Các ngươi đã đem Mộ cô nương đuổi đi, ta làm sao còn có thể mời nàng về nữa! Tại sao các ngươi tình nguyện tin tưởng lời của Ngọc Thanh mà cũng không nguyện ý tin lời ta nói?” Không có chuyện gì làm hắn căm tức hơn chuyện ngày hôm nay, vốn là chứng bệnh của mình có thể chữa lành, mà còn có thể thông qua các phương thức khác để giao hảo cùng Mộ Chỉ Ly, mà bây giờ thì Mộ Chỉ Ly không trở mặt với hắn đã là tốt lắm rồi.

Nghe Nguyễn Ngọc Hành chỉ trích, trên mặt Nguyễn Tịch cũng lúng túng, chuyện này chính xác là bọn họ không đúng, nhưng toàn bộ cũng không thể trách bọn họ được, dù sao tuổi tác của Mộ cô nương thực sự rất có tính lừa gạt.

"Còn có, các người có biết nam tử đi bên cạnh Mộ cô nương là ai không? Là các chủ Thông Thiên các, ngay cả hoàng gia cũng phải nể mặt ba phần" Nguyễn Ngọc Hành chán nản ngồi trên ghế.

...................

Đoàn người Mộ Chỉ Ly rất nhanh đã đi theo Hồng dược sư đến chỗ ở của hắn, khác với Nguyễn gia, chỗ ở của Hồng dược sư cũng không phải là nơi náo nhiệt trong thành, mà là một nơi khá xa, có điều lúc Mộ Chỉ Ly nhìn thấy nơi này cũng gật đầu, hoàn cảnh thanh tịnh như thế này dường như khá là thích hợp.“Ta có lúc sẽ ở thành Bạch Hồng, cho nên ở nơi này có một chỗ ở.” Hồng dược sư cười giới thiệu.

Phủ đệ này cũng không lớn như Nguyễn gia, nhưng cũng là không tệ rồi, thậm chí hoàn cảnh còn tốt hơn so với Nguyễn gia.

Mộ Chỉ Ly đột nhiên hít hà mùi vị trong không khí: “Chỗ này của Hồng dược sư có trồng dược liệu?” Nàng đối với mùi vị của dược liệu là mẫn cảm nhất, thời điểm tiến vào nơi này, nàng có thể ngửi thấy mùi vị dược liệu.

Hồng dược sư gật đầu, trong mắt còn có một tia tán thưởng: “Không sai, tại hậu viện ta trồng không ít dược liệu, nếu Mộ cô nương cảm thấy hứng thú có thể cùng ta đi xem một chút.”

“Được.” Mộ Chỉ Ly cười đáp ứng, nàng đối với dược liệu cũng cảm thấy hứng thú thật lớn, cũng không phải là nàng muốn có, mà thân là một thầy thuốc thì luôn không nhịn được sự hấp dẫn này.

Đám người Mộ Vũ Hoài cũng không hiểu về dược liệu, cho nên Hồng dược sư liền để cho bọn hạ nhân dẫn bọn họ đi phòng khách nghỉ ngơi, mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn bôn ba, hiện tại có thời gian buông lỏng nghỉ ngơi một chút cũng không tệ.

Quân Thiên Vũ không đi theo Mộ Chỉ Ly mà trở lại phòng đem tất cả công việc còn đọng trên tay xử lý hết. Bọn họ một già một trẻ muốn thảo luận y thuật, nàng là một người ngoài nghề đi vào rất không tiện.

Hồng dược sư phát hiện chỉ cần hắn nói lên vấn đề Mộ Chỉ Ly đều có thể trả lời được, thậm chí còn có thể nói ra nhiều thứ ngay cả hắn cũng không biết, vốn hắn cũng không tin, nhưng sau khi nghiệm chứng hắn mới phát hiện những điều Mộ Chỉ Ly nói là thật.

Hai người hàn huyên tới khuya Mộ Chỉ Ly mới trở về phòng. Trong phòng vẫn sáng đèn, hẳn là Vũ vẫn còn thức đợi nàng trở về.

Đẩy ra cửa phòng, ánh sáng của ngọn nến nhu hoà chiếu lên gương mặt tuấn tú, yên lặng đọc sách như một bức hoạ. Vũ nhìn nàng cười đứng dậy nghênh đón.

“Ta đã trở về, vẫn luôn chờ ta a? Ta cùng Hồng dược sư nói chuyện quên mất thời gian, cho nên về muộn một chút.” Nàng cùng Hồng dược sư thảo luận rất nhiều, ở phương diện luyện đan Hồng dược sư đã cho nàng rất nhiều sáng kiến, những điều này là kinh nghiệm tích lũy từ nhiều năm trước, vô cùng trân quý.

Quân Thiên Vũ cười khẽ, nâng tay vuốt tóc nàng hỏi "Nàng vui vẻ sao?"

Mộ Chỉ Ly gật đầu "Ừm, hôm nay ta rất vui vẻ" có được Hồng dược sư trao đổi y thuật sẽ giúp nàng rất nhiều. Nàng cũng không ngại truyền thuật cham cứu cho hắn.

Ở phương diện luyện đan Hồng dược sư đã cho nàng rất nhiều sáng kiến, những điều này là kinh nghiệm tích lũy từ nhiều năm trước, vô cùng trân quý.

Thậm chí những vấn đề khó hiểu mà Mộ Chỉ Ly gặp phải trong lúc luyện đan thường ngày, Hồng dược sư đều giải thích từng cái cho nàng.

Trừ việc đó, Hồng dược sư cũng thỉnh giáo nàng về châm cứu, dùng thái độ thỉnh giáo, chứ không phải là tư thái trưởng giả, chính vì vậy mà Mộ Chỉ Ly càng tôn kính hắn, đây có lẽ là một vị tiền bối tôn kính nhất mà mình biết.

Đối với chuyện này, Mộ Chỉ Ly cũng không có giấu diếm, mà đem những kiến thức căn bản của châm cứu nói cho Hồng dược sư, Hồng dược sư vốn có thành tựu rất cao về y thuật, cho nên khi nàng nói hắn hiểu rất nhanh, nhớ tới dáng vẻ Hồng dược sư nghe mình giảng về phương pháp châm cứu xong, bộ dạng khiếp sợ kia làm cho nàng cảm thấy buồn cười.

Mộ Chỉ Ly còn vẽ bức họa kinh mạch cơ thể con người cho Hồng dược sư, bức họa kinh mạch cơ thể con người nàng đã sớm ghi nhớ trong lòng.

Vốn là Hồng dược sư đã có thâm niên khi nhìn thấy bức tranh vẽ kinh mạch con người càng trở nên giống như một học sinh tiểu học, không ngừng hỏi Mộ Chỉ Ly về đặc điểm các huyệt vị, cùng với khi châm cứu thì có tác dụng gì.

Y học không thể chỉ là của riêng, phải giao lưu trao đổi như thế nó mới có cách tồn tại và phát triển phù hợp nhất.

"Khi nào về La Thiên thành ta lại làm cho nàng thêm một bộ dụng cụ y khoa có được không?"

Mộ Chỉ Ly trố mắt " Có thật không? "

"Nha đầu ngốc có khi nào ta gạt nàng?"

Mộ Chỉ Ly nhảy lên ôm lấy cổ Thiên Vũ, mãnh hôn một cái "Đây là thưởng cho" sau đó lại cười khúc khích.

Nàng đã muốn làm một bộ dao giải phẫu lâu rồi. Tỷ dụ như lần chữa trị cho Trầm Duệ Thu, nàng phải bất đắc dĩ mới sử dụng Vị Ương kiếm. Bây giờ có Vũ làm cho nàng cũng tốt hơn tìm thợ rèn, các nàng đều là người hiện đại nên biết nó sẽ như thế nào huống chi còn có nàng tại.

"Hôn một cái làm sao đủ? Ta làm bao nhiêu món thì phải hôn mấy cái"

"Ưm, gian thương... Ngô..." giẩy giụa cũng không có tác dụng, chỉ có thể để Vũ ôm đến bên giường.
.................................

Hôm nay bọn họ không tiếp tục ở lại thành Bạch Hồng mà về thẳng thành La Thiên, người Nguyễn gia cũng không xuất hiện, có lẽ bọn họ lo lắng Hồng dược sư tức giận, lúc này bọn hắn cũng không có bất kỳ hảo cảm nào đối với Nguyễn gia, nghĩ gì bọn họ cũng không cần biết.

Ba ngày sau, đoàn người đứng trước cổng thành của thành La Thiên, trên mặt Mộ Vũ Hoài cùng với Tô Dự đều lộ ra chút kích động, có lẽ là vì lần tham gia cuộc thi cả nước này lúc nào cũng gặp phải tử vong, cho nên khi về đến nhà cảm nhận được cảm giác an toàn đã lâu không thấy, làm cho bọn họ rất là nhớ nhung.

Sau khi đám người Mộ Chỉ Ly tiến vào thành La Thiên, chung quanh có rất nhiều người, so với lúc Nguyễn Ngọc Hành trở về thành Bạch Hồng còn muốn khoa trương hơn, dù sao thành Bạch Hồng là một chủ thành có người tiến vào trong năm người đứng đầu cũng không tính là quá mức ly kỳ, trước kia cũng đã từng có, nhưng thành La Thiên một thành trì nhỏ như vậy cũng có thể có.

Trừ Mộ Thiên Tĩnh, Mộ Chỉ Ly là người thứ hai của thành La Thiên đạt được thứ hạng trong cuộc thi cả nước từ trước đến nay, hơn nữa nàng lại là nữ nhân, chuyện này làm cho mọi người cực kỳ chú ý, lúc đám người Mộ Chỉ Ly chưa trở về bọn họ đã bắt đầu thảo luận chuyện này, hơn nữa lại còn sôi nổi hơn bất cứ chuyện nào trong quá khứ.

“Mau nhìn xem! Mộ gia Tam tiểu thư đã trở lại!” có người nhìn thấy được đoàn người thì cao giọng hét lớn.

“Đúng vậy a, thật không nghĩ tới thực lực của Mộ gia Tam tiểu thư lại mạnh như vậy, ở trong cuộc thi cả nước lại đạt được thứ hạng, quả thực chính là thần tượng của ta!”

“Còn không phải sao, Mộ gia ở thành La Thiên này không thẹn là đệ nhất gia tộc rồi, nghe nói hôm qua phong thưởng của hoàng gia đã tới đây a! Thật là làm cho người ta hâm mộ. . . . . . . . . . . .”

Tô Dự nói với đám người Mộ Chỉ Ly một chút rồi liền trở về Tô gia, hắn cũng không có lý do gì để đi Mộ gia, huống chi người trong nhà còn đang chờ hắn.

Lúc đám người Mộ Chỉ Ly tiến về phía Mộ gia, từ rất xa đã nhìn thấy Mộ Kình Lệ cùng chư vị trưởng lão đang đứng ở cửa nghênh đón bọn họ trở về.

“Gia chủ, các vị trưởng lão” Trên mặt Mộ Chỉ Ly mang theo nụ cười nhợt nhạt: “Sao mọi người lại đi ra đây?”

Từ khi Mộ Chỉ Ly xuất hiện thì nụ cười trên mặt Mộ Kình Lệ một khắc cũng chưa hề biến mất: “Niềm tự hào của Mộ gia chúng ta trở về, chúng ta tất nhiên là phải ra đón tiếp chứ.”

Vỗ vỗ bả vai Mộ Chỉ Ly, Mộ Kình Lệ lộ ra vẻ rất chi là kích động, Mộ Chỉ Ly chú ý tới khóe mắt Mộ Kình Lệ có chút sáng sủa, nàng biết một màn hôm nay đối với lão nhân mà nói có ý vị như thế nào.

“Chúng ta mau vào nhà đi thôi!” Mộ Kình Lệ mở miệng nói, xung quanh đã có không ít người đứng vây xem, tiếp tục đứng như vậy có chút không thích hợp.

Cao Chính Thanh trước tiên đi đến phòng khách, mà Mộ Chỉ Ly, Quân Thiên Vũ cùng Mộ Vũ Hoài cùng mọi người đi đến nghị sự đường của Mộ gia, Mộ Vũ Hoài mặc dù lần này không đạt được thứ hạng, nhưng có thể tiến vào trận tỷ thí thứ hai liền chứng minh năng lực của hắn, lần này trở về Mộ gia địa vị của hắn sẽ tăng lên không ít.

Quân Thiên Vũ bây giờ ở Mộ gia đã không tính là người ngoài, cùng theo Mộ Chỉ Ly vào nghị sự đường nhận lời khen tặng của mọi người.

Gương mặt Thiên Vũ nhìn qua sẽ không thấy khác biệt gì nhưng Mộ Chỉ Ly nhìn thấy được trong mắt Vũ đang loé lên sự kêu ngạo, bởi vì nàng mà kêu ngạo. Chỉ với ánh mắt này đã có thể làm nàng vui hơn so với nhận lời khen ngợi của mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro