Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52

Mộ Chỉ Ly hít một hơi lãnh khí, tin tức kia đối với nàng mà nói thật sự là quá rung động rồi, lúc đó Lôi gia quả thật là đã hạ thủ lưu tình rồi, thế gia như vậy nếu muốn phế bỏ Mộ gia cũng chỉ đơn giản như là bóp chết một con kiến vậy thôi.

Lúc này nàng cũng mới hiểu rõ, cái thế giới này bao la bát ngát và kỳ diệu, mà nàng cũng đem sự kiên định của mình giữ vững, nàng nhất định sẽ đạt được mục tiêu của mình, nhất định sẽ! Ban đầu phụ thân làm được, nàng là nữ nhi cũng sẽ làm được như thế!

"Tin tức kia coi như là cơ mật, theo như quy định không được nói lộ ra ngoài. Ở Thiên Thăng quốc hay bất kỳ quốc gia nào, cũng là do người trong hoàng thất nói những thứ kia cho những nhân tài ưu tú được lựa chọn, trừ bọn họ ra sẽ không có ai biết. Bọn họ không muốn người dân thấy được sự hùng mạnh của một quốc gia lại có thể bị xóa sạch bất cứ lúc nào. Đối mặt với môn phái, đại gia tộc là nhỏ yếu như vậy."

“Ta hiểu.” Mộ Chỉ Ly gật đầu nói, nếu đây vốn là bí mật, đương nhiên mình là sẽ không nói cho người bên cạnh, để tránh đưa tới phiền toái.

Trong những ngày kế tiếp, Mộ Chỉ Ly cũng bắt đầu bế quan, nàng đã đột phá lên tới Lăng Thiên cảnh! Sau khi biết rõ một ít thông tin kia, áp lực của nàng trở nên lớn hơn rất nhiều, nàng phải cũng cố lại Lăng Thiên cảnh thì ít nhất cũng nắm chắc được thêm mấy phần thắng.

Bụi Thái Lang và Phượng Phượng đều vào không gian của Thiên Vũ, bọn chúng đều đang hấp thụ những thứ chúng đã mua tại thành Ngải Y.

Còn Quân Thiên Vũ, từ khi Chỉ Ly bế quan cũng đã khóa lại cửa phòng ai cũng không cho vào, chẳng biết là làm gì.

Hai tháng sau, ban đêm, Mộ Chỉ Ly lúc này mới lộ vẻ mỉm cười mở hai mắt ra, cảm thụ được lực lượng trong cơ thể cũng cố mấy lần, khổ tu hai tháng, sức lực của nàng cũng đã đầy đủ vững chắc!

Đứng lên, phun ra một ngụm khí bẩn, thân thể bùm bùm giòn vang một trận, một loại cảm giác thư thái khó nói nên lời truyền khắp thân thể Mộ Chỉ Ly.

"Tốn gần hai tháng bây giờ mới củng cố được, ngày mai có phải hay không phải đi Hoàng Thành rồi?” mấy ngày nay bế quan, nàng có thể nói là một lòng đắm chìm ở trong đó, đối với rất nhiều tin tức cũng không có chú ý.

Thiên Nhi gật đầu: “Nếu như hôm nay ngươi còn không có tỉnh, ngày mai sợ là phải gọi ngươi, may mắn.” Gần hai tháng đúng là không ngắn, bất quá Mộ Chỉ Ly cũng không có cái gì là thiên tài địa bảo báu vật quí giá gì, cho nên điều này cũng là bình thường.

Dĩ nhiên, tốc độ này đổi lại là người bình thường sợ là chỉ có nước hâm mộ, nhưng là ở trong mắt Thiên Nhi cũng không đáng giá nhắc tới.

Nhìn lại cửa phòng của Thiên Vũ, vẫn đóng chặt. "Vũ vẫn chưa ra sao?"

Thiên nhi cũng nhìn lại gật đầu "Vẫn chưa có động tĩnh gì"

Vừa nói xong thì cửa phòng mở ra. Quân Thiên Vũ đầu tóc có chút loạn, gương mặt mệt mỏi, dưới mí mắt còn có thâm đen. Nhìn thôi cũng biết là nhiều ngày không có nghỉ ngơi.

Quân Thiên Vũ vừa mới nghiên cứu xong một vật phẩm cho Chỉ Ly sau khi vào chiến trường. Không có nàng ở bên cạnh, Chỉ Ly có thể đối mặt với những nguy hiểm không luờng được. Nàng cũng không thể ngăn cản lại Chỉ Ly đi trên con đường này.

Vừa mở cửa lại lập tức nhìn thấy ái nhân đang ở trước mắt, điều này làm nàng rất vui. Nhưng khi thấy Chỉ Ly với ắnh mắt kinh ngạc nhìn mình thì có nghi hoặc.

Vừa cúi đầu mới nhìn thấy bản thân mình bây giờ như thế nào. Quần áo hỗn độn, dơ bẩn, còn có chỗ bị cháy, đầu tóc rối loạn.

"Rầm~" cửa phòng lập tức đóng lại

"Thiên nhi, Vũ bị làm sao vậy?" đến lượt Mộ Chỉ Ly nghi hoặc.

"Ta không biết, đừng hỏi ta" hai người này càng lúc càng không biết đang nghĩ gì.

Quân Thiên Vũ đóng cửa lại lập tức bay ra ngoài cửa sổ. Nàng cần tắm rửa, sửa soạn lại một chút. Thật mất mặt, đây là lần thứ hai để nàng ấy thấy mình chật vật như vậy.

Lần thứ nhất đương nhiên là lúc Chỉ Ly cứu nàng ở hiện đại rồi! Không biết Chỉ Ly có nhớ lại cảnh tượng lúc đó không nhưng tốt nhất là quên đi.

Lần nửa mở cửa, Quân Thiên Vũ đã trở lại tuấn tú, soái khí như trước. Nhịn không được mà bước tới ôm Chỉ Ly vào lòng.

"Nàng có mệt không?" vòng tay ôm lấy eo Thiên Vũ quan tâm hỏi. Nàng học y, có thể nhìn ra được Vũ cũng là nhiều ngày mệt mỏi.

"Ta không mệt" đã nhiều ngày không ôm Chỉ Ly, nàng thật nhớ huong vị trên người nàng

"Vậy lại cùng bồi ta ngủ"

"Nhưng mà.... "

"Có chuyện gì ngày mai lại nói"

"....." chỉ có thể bé ngoan mà đi theo

"Mau cởi áo ngoài ra, ta xoa bóp cho nàng"

"Khoan đã, nhưng mà.... "

"Không nhưng mà, mau lên giường chớ có lộn xộn"

Mộ Chỉ Ly xoa bóp rất tốt, chẳng bao lâu thì Quân Thiên Vũ cũng đã lâm vào ngủ say.

"Đứa ngốc" Nhìn gương mặt mệt mỏi, hô hấp bình ổn. Mộ Chỉ Ly nhẹ giọng trách mắng, lại có chút yêu thương. Vũ không phải thần, dù mạnh đến mức nào thì vẫn sẽ biết mệt, nàng ấy là người, cũng là người yêu của nàng.

"Ngủ ngon" nằm bên canh nhìn Quân Thiên Vũ, bất tri bất giác nàng cũng đã ngủ. Một đêm vô mộng

Sáng hôm sau

Ba người Mộ gia còn có Chỉ Ly và Thiên Vũ cùng đi tới hành cung, hai người Tô gia so với bọn họ còn sớm hơn, trong mắt còn có mơ hồ hưng phấn.

Hoàng Xích sau khi nhìn thấy Quân Thiên Vũ cũng cùng đi, khẽ cau mày nhưng cũng không có nói gì, việc hắn phải làm hiện tại chỉ là dẫn năm người bọn họ tới Hoàng Thành thôi, về phần những người khác hắn cũng không cần để ý tới, huống chi từ trên người nam tử trẻ tuổi này hắn có thể cảm giác được nguy hiểm, kẻ trước mặt mình này lại sâu không lường được, cũng không nên đắc tội.

“Chúng ta lên đường đi!”

Thời điểm mọi người hướng ra cửa chuẩn bị lên đường, thì Hoàng Xích cũng là xoay người hướng bên kia đi tới, mọi người liếc mắt nhìn nhau đều là ngờ vực.

Quân Thiên Vũ im lặng lôi kéo Mộ Chỉ Ly cùng nhau đi theo phía sau Hoàng Xích hướng sâu trong hành cung đi tới.

Thấy thế, bốn ngươi kia cũng lập tức đi theo phía sau hai người Mộ Chỉ Ly hướng nội bộ hành cung đi tới.

Càng đi bọn họ càng phát hiện hành cung này khổng lồ, nơi mà bọn họ nhìn thấy qua cũng chỉ là một góc hành cung thôi, lúc này xâm nhập vào mới thây rõ hành cung này đến tột cùng lớn bao nhiêu, sợ là Mộ gia cùng Tô gia hai thế gia có tích góp từng ngày cũng không vượt qua được hành cung trước mắt này.

Ước chừng đi được thời gian khoảng một nén hương, Hoàng Xích dừng lại trước một đại môn màu vàng kim, chỉ thấy Hoàng Xích đem một miếng ngọc thạch hình ngôi sao đặt ở trong máng ngũ giác hình sao lõm xuống bên cạnh cửa, hai thứ khớp nhau đến hoàn mỹ, một trận tia sáng màu vàng kim hiện lên.

“Ùng ùng.” Cánh cửa cực lớn kia tự động mở ra, hơi thở vô cùng dày cộp nặng nề phả vào mặt, vẻ mặt năm người trở nên rung động, bởi vì ở phía sau cánh cửa chính là một cung điện vô cùng khổng lồ, cung điện này so với đài tỷ võ lúc trước thấy ở bên ngoài cũng phải lớn hơn gấp mấy lần!

Trong cung điện này có mười hai cây Tường Long Kim trụ, trừ đó ra cũng không có thứ đồ gì khác, bất quá tầm mắt mọi người cũng là tập trung vào đài cao ở chính giữa, từ đó bọn họ có thể cảm nhận được hơi thở huyền ảo từ phía trên mơ hồ truyền đến, mặc dù không rõ ràng nhưng thần bí khó hiểu, làm cho người ta nhìn không ra.

“Đó là Truyền Tống Trận” Quân Thiên Vũ đứng bên cạnh Mộ Chỉ Ly nói: “Tiến vào Truyền Tống trận này là có thể trong thời gian ngắn đi tới đích đến, ta nghĩ đằng kia của Truyền Tống trận chắc là Hoàng Thành đi! Nhưng cái này so với cái truyền tống trận đến nơi của sư phụ ta lúc trước chắc chắn thấp kém hơn nhiều."

Hoàng Xích chợt xoay đầu lại, quả nhiên như hắn đoán, nam tử này tuyệt đối không phải người bình thường, bối cảnh chắc chắn không tầm thường. Truyền Tống trận này coi như là ở Thiên Thăng quốc cũng chỉ một ít người trong hoàng thất biết được, vậy mà hắn lại có thể biết rõ như vậy.

“Không sai, đây chính là Truyền Tống trận, bây giờ các ngươi theo ta cùng đi vào đi thôi.”

Sáu người đi theo Hoàng Xích cùng tiến vào Truyền Tống trận, Hoàng Xích chính là lấy ra một miếng tinh thể cao cấp đem khảm vào trong Truyền Tống trận, mọi người chỉ cảm thấy tầm mắt hoàn toàn bị màu vàng kim phủ kín, đâm vào làm đau ánh mắt bọn họ, cho nên cũng là nhắm hai mắt lại, bọn họ chỉ cảm thấy thân thể của mình không bị khống chế, chung quanh người hoàn toàn là không gian rộng lớn.

Đợi đến lúc mọi người mở mắt ra lần nữa, hoàn cảnh chung quanh bọn họ đã hoàn toàn thay đổi, chung quanh truyền đến từng trận âm thanh ồn ào náo động, bên cạnh bọn hắn hản là có không ít người, trên căn bản toàn là những người ba mươi tuổi trở xuống, chắc đều là những người có tư cách tuyển thủ, mà bên cạnh Truyền Tống trận chỗ bọn họ còn có mấy cái Truyền Tống trận khác nữa, có thể thấy bọn họ giống nhau đều là truyền tống tới nơi này.

Người trông coi Truyền Tống trận nơi này nhìn thấy Hoàng Xích cũng là nhiệt tình chào hỏi: “Hoàng Xích, ngươi đã đến rồi ah, đây cũng là năm tiểu tử của thành La Thiên sao? Di, sao nhiều hơn một?”

Hoàng Xích khẽ lắc đầu: “ Chỉ có năm, trong đó có một người không phải.”

Trong mắt nam tử kia cũng là lộ vẻ kinh ngạc, phải biết rằng Truyền Tống trận này chuyên môn dùng để truyền tống tuyển thủ, tầm mắt của hẳn liền chuyển dời đến trên người Quân Thiên Vũ.

Người này thanh niên này, hắn là không cảm nhận được Thiên lực, chỉ có hai khả năng. Một, hắn ta là phế vật không thể tu luyện. Hai, thực lực của hắn đã vượt qua bản thân đến mức không thể cảm nhận được.

Nhưng nhìn thấy khí chất của đối phương cộng thêm cách làm việc của Hoàng Xích thì chắc chắng là khả năng thứ hai.

Lập tức cũng là gật đầu không nói gì, nhưng trong lòng thì đã sáng tỏ….

Sau khi mấy người Mộ Chỉ Ly tới cũng đưa tới oanh động không nhỏ, không ít mọi người đem ánh mắt chuyển đến trên người bọn hắn, không phải vì cái khác, mà là vì tướng mạo của bọn hắn.

Muốn nói bọn họ đều là thiên tài của từng cái thành trì, đương nhiên sẽ không bởi vì thân phận của bọn người Mộ Chỉ Ly mà cảm thấy kinh ngạc, chỉ vì tướng mạo của bọn họ thật sự có tính rung động.

Mộ Chỉ Ly một bộ áo trắng đem dáng người nàng duyên dáng yêu kiều vây kín mít, có thể nói khuôn mặt tinh xảo là kiệt tác của thượng đế, lúc này lộ ra hết sức trong trẻo lạnh lùng, mà loại này nhàn nhạt xa cách nhưng lại càng thêm để cho người khác có ý nghĩ muốn đến gần , không biết nhìn qua tiểu mỹ nhân này trong trẻo lạnh lùng đến cực điểm phải chăng có thật sự lạnh như vậy?

Quân Thiên Vũ cũng không hề thua kém, gương mặt tuấn tú mang nét kiên nghị làm người khác có cảm giác an tâm. Đặc biệt là đôi mắt thâm sâu như u lam giếng cổ không hề gợn sóng, nếu không cẩn thận sẽ bị lạc vào. Một thân áo đen viềng bạc càng làm nên sức hút khó cưỡng. Đứng bên cạnh Chỉ Ly không nhưng không bị phai mờ mà còn bổ trợ cho nhau làm nổi bật lên đối phương. Trắng đen đối nghịch mà lại hoà hợp một cách tự nhiên.

Tô Dự vốn cũng là khí khái hào hùng bức người, lúc này đứng bên cạnh hai người thì giống như là làm nền, bất quá mọi người nhìn kỹ cũng là sẽ phát hiện hắn cũng tuấn tú lịch sự, về phần ba người khác thì không  được để ý đến

Bọn người Mộ Chí Cương sờ lên mũi, bọn hắn đã biết rõ, dùng tướng mạo ba người kia tất nhiên sẽ khiến cho không ít người khiếp sợ, còn ba người bọn hắn ngược lại là trực tiếp biến thành làm nền, sợ là căn bản không có người chú ý tới sự tồn tại của ba người bọn hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro