Chương 36:
Tại chỗ đùi của Trầm Duệ Thu, hiện ra màu đen cùng tím xanh đang từng chút từng chút ngưng tụ lại, tốc độ tuy nhiên không nhanh, nhưng tất cả mọi người có thể nhìn ra, mà chính bởi vì hướng phía trung tâm ngưng tụ, màu sắc càng làm sâu sắc thêm vài phần.
Nhìn thấy một màn này, mọi người trong mắt lộ ra thêm vài phần vui mừng, như vậy ít nhất chứng minh là có hiệu quả.
Sau nửa canh giờ, Mộ Chỉ Ly mới ngừng lại, chậm rãi đem ngân châm trên đùi Trầm Duệ Thu nhổ xuống.
Cái trán Trầm Duệ Thu đã hiện đầy mồ hôi, mà y phục của hắn cũng bị mồ hôi thấm ướt, bởi vậy có thể thấy được lúc trước đã nhẫn nại thống khổ như vậy.
Trầm Duệ Thu sờ lên chỗ chân đã khôi phục màu da bình thường một lần nữa, cảm thấy tại đây dường như khôi phục lại cảm giác
"Mộ cô nương, nơi này ... đã xong chưa?" Dù là Trầm Duệ Thu, thì thời điểm hỏi lời này cũng nhiều thêm vài phần thấp thỏm không yên tâm, vài phần không xác định.
Tất cả mọi người là đồng loạt nhìn Mộ Chỉ Ly, chờ mong câu trả lời của nàng.
Mộ Chỉ Ly gật đầu: "Đúng vậy, chính ngài thử xem có cảm giác không là được."
Trầm Thanh Nhân trên mặt không khỏi hiện lên vẻ mừng như điên: "Cái này... cái này dĩ nhiên là thật sự!"
Trầm Duệ Thu vành mắt có chút hiện hồng, hiển nhiên là vô cùng kích động, bất quá rất nhanh bị hắn che dấu đi, hiện tại trước mặt có nhiều tiểu bối như vậy mà làm ra bộ dáng như vậy không thể nghi ngờ là hết sức khó coi đấy.
Mấy người khác trên mặt cũng đều tràn ngập sắc mặt vui mừng, ai cũng không nghĩ tới lần này vậy mà sẽ tìm được người có thể trị liệu bệnh này, nếu là nói lúc trước trong lòng còn có ẩn ẩn hoài nghi, hiện tại mỗi người đều tin tưởng Mộ Chỉ Ly có thể chữa tốt bệnh của Trầm Duệ Thu.
Nhất là Trầm Thanh Nhân khi nhìn thấy một màn này, trong mắt càng chảy ra nhiều thêm nước mắt, vui đến phát khóc.
Mộ Chỉ Ly bởi vì thi châm, thân thể có chút tiêu hao mặc dù có Thiên Vũ giúp đỡ nhưng nàng cũng cần nghỉ ngơi, cho nên Trầm Thanh Nhân muốn đưa nàng đưa đi nghỉ ngơi, tuy nhiên Mộ Chỉ Ly một mực nói chính mình đã có Vũ dẫn đi là được rồi, nhưng Trầm Thanh Nhân lại kiên trì tiễn đưa nàng đi, thấy thế cũng chỉ có tùy ý Trầm Thanh Nhân rồi.
Đi vào gian phòng, Mộ Chỉ Ly nhìn hốc mắt Trầm Thanh Nhân hiện sắc hồng, trong lòng cũng hiểu rõ.
"Thanh Nhân, bệnh của Trầm tiền bối có thể trị lành là chuyện tốt ah, ngươi phải vui vẻ một chút chứ, đừng khóc, khóc thì mặt không xinh đẹp nữa rồi." Mộ Chỉ Ly cười nói.
Trầm Thanh Nhân nhìn Mộ Chỉ Ly liền ôm lấy Mộ Chỉ Ly, thanh âm có chút khàn khàn: "Chỉ Ly, cám ơn ngươi, qua nhiều năm như vậy mỗi lần thất bại lại để cho tất cả mọi người buông hi vọng, mà ngay cả sư phụ mình cũng nói buông tha, nhưng ta không muốn, ta tin tưởng nhất định sẽ có biện pháp đấy.
Kết quả thật sự để cho chúng ta gặp gỡ ngươi rồi, nói cái gì đều biểu đạt không được lòng cảm kích của ta đối với của ngươi, Chỉ Ly, tương lai khi cần đến ta, ngươi chỉ cần nói một tiếng!"
Mộ Chỉ Ly vỗ nhè nhẹ phía sau lưng Trầm Thanh Nhân, nói: "Ta cứu Trầm tiền bối cũng không phải là vì như vậy, chúng ta là bạn tốt không phải sao? Ngươi nói lời này thật sự là khách khí rồi."
"Chỉ Ly, ta biết rõ ngươi cũng không có nghĩ muốn hồi báo gì, nhưng đây cũng là ý nghĩ chân thật trong lòng của ta, tại trong lòng của ta, sư phụ so với chính ta thì còn trọng yếu hơn, đời này, ngươi là tỷ muội tốt nhất của ta!"
"Ừ!" Mộ Chỉ Ly gật đầu, coi như cùng Trầm Thanh Nhân đã quyết định như vậy, nàng cũng không cần phải nói thêm nữa, đi một chuyến có một tỷ muội tốt như vậy cũng là chuyện rất xứng đáng.
Hai người nhìn nhau cười cười.
Quân Thiên Vũ nhìn thấy cảnh như vậy cũng rất vui mừng. Ly nhi lại có thêm một người bạn tốt thật lòng đối đãi nàng.
Đợi Trầm Thanh Nhân rời khỏi, Quân Thiên Vũ liền thúc dục Mộ Chỉ Ly mau mau nghỉ ngơi. Sau đó lại đưa yêu linh được chứa trong một cái tháp nhỏ cho Thiên Nhi.
Đây là yêu linh nàng bắt được, tuy không nhiều như trong di tích nhưng phẩm cấp đều rất cao.
Khi Mộ Chỉ Ly tỉnh dậy đã đến bữa tối. Bởi vì hơn một tháng qua chưa từng ăn uống, Mộ Chỉ Ly chuẩn bị đi ăn bữa cơm, hiện tại nàng không ăn cơm trong một thời gian ngắn cũng được, nhưng thời gian quá dài thì không được.
Đang muốn đi thay đổi quần áo thì nghe tiếng gỏ cửa. Vừa mở cửa ra thì thấy Quân Thiên Vũ, trong tay còn cầm khay thức ăn.
" Ly nhi, nàng tỉnh rồi, có đói bụng không? Ta có nấu ít thức ăn nàng dùng trước "
" Được, chúng ta cùng ăn" Mộ Chỉ Ly cười tươi, nàng thích những lúc như thế này. Bình dị, ấm áp.
" Phải rồi Ly nhi, ba ngày sau chính là ngày hội trao đổi ở thành Ngải Y rồi, đến lúc đó chắc sẽ náo nhiệt lên rồi". 'Sẵn tiện chúng ta cùng đi hẹn hò' câu sau Quân Thiên Vũ chưa nói ra.
" Thật sao?" Mộ Chỉ Ly có chút ngạc nhiên, nàng đến cũng thật đúng dịp.
" Đúng vậy a, hàng năm đúng dịp này là náo nhiệt nhất đấy, bất quá lúc trước bởi vì cái di tích Viễn Cổ gây ra động tĩnh cũng không nhỏ. Trước đó không lâu, mọi người bởi vì di tích Viễn Cổ mà đến, người lúc này mới vừa đi, lập tức sẽ lại xuất hiện rất nhiều người rồi ".
"Không biết năm nay hội trao đổi sẽ xuất hiện bảo bối gì. Nhìn xem một chút cũng không tệ, đúng không?" Mộ Chỉ Ly cười nói, phải biết đây chính là mục đích của nàng lúc trước đến thành Ngải Y ah! Chỉ là đã chậm đến một tháng mà thôi.
"Đến khi ta đem bệnh của Trầm tiền bối trị liệu tốt rồi, chúng ta liền trở về đi! Thời gian còn lại đã không nhiều lắm, nếu là bỏ qua thời gian vậy liền cái được không bù nổi cái mất rồi." Nàng thế nhưng đã đáp ứng sư phụ nhất định phải chạy trở về tham gia cuộc thi đấu cả nước, cứ như vậy cơ hội một lần nàng tuyệt đối không thể bỏ qua rồi.
" Được chúng ta cùng đi"
" Ly nhi, nàng có muốn cùng ta đi dạo Ngải Y thành không? Ở đâu tuy là ban đêm nhưng lại rất náo nhiệt không thu gì ban đêm ở Bắc Kinh, cũng sẽ bán rất nhiều đồ vật. "
" Được, vậy ta đi thay quần áo "
Bước ra khỏi bình phong thì nhìn thấy Quân Thiên Vũ nhìn nàng sững sờ không dời mắt đi. Nàng cũng không biết Vũ bị làm sao vậy. Không lẽ trên mặt nàng có gì.
" Ly nhi, nàng rất đẹp, rất gợi cảm " lúc này Mộ Chỉ Ly đang mặc bộ một bộ váy vải bông màu đen mặc ở trên người của nàng, vốn là làn da trắng nõn mượt mà càng được phụ trợ ánh sáng long lanh, vừa y như trân châu trân quý bình thường mê người.
Dáng người có lồi có lõm không có vì quần áo màu đen mà bị che dấu, ngược lại càng tăng thêm một phần thần bí cùng gợi cảm, nếu chỉ là từ bóng lưng nhìn qua, sẽ cho rằng đây là một nữ tử thập phần gợi cảm mị hoặc.
Mộ Chỉ Ly trên mặt ngược lại lộ ra vài phần xấu hổ. Hơn nữa hai năm qua, dáng người càng phát triển bắt đầu có lồi có lõm, Mộ Chỉ Ly ngược lại không để ý lắm, bất quá hôm nay mặc bộ này màu đen quần áo cũng phát hiện điểm này.
Hai má đỏ hồng càng làm tăng thêm sức hút. Quân Thiên Vũ không nhịn được bước lại gần ôm lấy nàng.
Trong mắt là si mê, càng nhiều hơn đó là tình yêu nòng đậm không thể kể hết bằng lời.
Cả hai không nói gì, chỉ nghe theo tiếng gọi con tim. Khi đôi môi của hai người chạm vào nhau lại mang đến cảm giác là mới lạ, là ngọt ngào, là sự dân trào hạnh phúc.
Không ai muốn buông tha cho giờ khắc này, đôi tay bất giác ôm chặt lấy nhau làm sâu sắc hơn nụ hôn đầu tiên.
Ban đầu chỉ là hôn trúc trắc, vụng dại. Nhưng cả hai đều là người thông minh chỉ một lúc sâu đã biết phải làm như thế nào. Nhắm mắt cảm nhận hơi thở của đối phương, môi lưỡi cùng bay múa cho đến khi không thở nổi.
Trán tựa trán cùng nhau bình ổn lại hô hấp. Trong lòng không tên dân lên sự thoả mãn.
Vào đêm, trên đường cái giăng đèn kết hoa rất náo nhiệt, phảng phất giống như thành không có ban đêm vậy, nhất là hai ngày này không ngừng có dòng người tràn vào, cho nên càng náo nhiệt thêm vài phần.
Hai người nắm tay nhau, mười ngón tay đan xen khăn khích tùy ý dòng người đi tới, nhìn đám người chung quanh, Mộ Chỉ Ly trên mặt cũng có vài phần ung dung, phảng phất trở lại cảm giác dạo phố trước lúc, chỉ là phong cảch hoàn toàn bất đồng rồi.
Đi không lâu, Mộ Chỉ Ly thấy được một đầu vỉa hè bày đầy hàng, liếc nhìn qua cảm thấy rất kỳ quái, sở dĩ tất cả người bày hàng vỉa hè đều mặc áo choàng màu đen, để cho người ta thấy không rõ tướng mạo bọn hắn, hơn nữa tại đây cực kỳ yên tĩnh, không ai rao hàng, mọi người lẫn nhau trong đó cũng không nói chuyện, lộ ra yên tĩnh và quỷ dị.
Thấy Mộ Chỉ Ly dừng lại, ánh mắt hiếu kỳ nhìn bên vỉa hè thì chủ động giải thích "Đây là phong cách đặc thù ở thành Ngải Y, con đường này buôn bán một ít đồ vật có chút giá trị, cách thức các loại, nàng có thể đi xem, nếu là nhìn trúng đồ đạc có thể cùng người bán hàng nói chuyện với nhau, nhưng không thể tùy ý tìm hiểu danh tự người bán hàng vân...vân, chỉ có thể hỏi thăm tin tức về vật phẩm.
Hơn nữa thanh âm của nàng không thể lớn, nhất định phải nhỏ giọng nói chuyện với nhau, đơn giản nói chuyện với nhau, về sau nếu là hai bên có thể đồng ý, người bán hàng sẽ cùng nàng rời đi, sau đó cả hai tìm một chỗ bắt đầu hảo hảo trao đổi."
"Có thể có hình thức giao dịch thị trường như vậy à, này phong cách giao dịch thật đúng là kỳ quái, bình thường bày hàng vỉa hè đều là vô cùng náo nhiệt, kêu giá nâng giá đấy sao?" Ở trong ấn tượng của Mộ Chỉ Ly, bày hàng vỉa hè chính là như vậy đấy, không nghĩ tới vậy mà hoàn toàn bất đồng.
"Tại đây rất nhiều thứ không thể nói ở ngoài sáng, nơi phát sinh lại càng không biết, cái gì con đường này cũng có, cho nên đây cũng là điều bọn hắn kiêng kị, đã tới đây, tất cả mọi người là rất có ý chỉ trò chuyện đồ đạc, không trò chuyện cái khác."
Nói xong Quân Thiên Vũ kéo Mộ Chỉ Ly vào xem, cả hai trao đổi, thảo luận vật phẩm. Nhất là Mộ Chỉ Ly chú ý tới hàng hóa bên trên vỉa hè, dược liệu khó có thể mua được ở trong tiệm thuốc thì ở chỗ này gặp không ít.
Ngoại trừ dược liệu, còn có vũ khí, khoáng thạch quý, đan dược vân...vân, đều là đồ vật liên quan đến tu luyện, thậm chí còn có vũ kỹ, công pháp, những công pháp này nếu phóng tới thành La Thiên tất nhiên sẽ thành bảo bối các gia tộc tranh đoạt, nhưng ở chỗ này lại chỉ có bày ở vỉa hè, này chênh lệch cũng thật sự là quá lớn đi.
" Ly nhi nếu nàng thích cái gì thì cứ việc mua, chúng ta có tiền không cần quá khó khăn với chính mình "
" Nhưng đây là tiền của Vũ ta không thể lấy như vậy "
" Tại sao lại không thể? Ly nhi, nàng phải biết nàng là người ta yêu, là quan trọng nhất trong đời ta. Ta nghĩ cách kiếm tiền là để nàng có thể thoải mái dùng không lo nghĩ, cho nên của ta chính là của nàng. Nàng muốn luyện đan thì cứ việc luyện. "
" Hiện giờ việc làm ăn của Thiên Công các và Ám môn vẫn rất tốt cho nên nàng cũng không cần lo lắng "
" Vậy được, ta sau này luyện đan sẽ để Vũ bán kiếm tiền. Ta cũng muốn chúng ta có thể cường đại, xây dựng thế lực của chính mình " tuy Vũ không nói rõ ràng nhưng nàng biết để xây dựng một thế lực cũng không phải dễ dàng. Nàng muốn cùng Vũ cùng nhau phấn đấu.
" Oa! ta có lão bà là luyện đan sư, lại có y thuật cao siêu nhưng vậy thật đã tích đức được mấy đời "
" Đáng ghét! Ai là lão bà của ngươi" nghe được lời này, nàng không khỏi thẹn thùng đỏ mặt.
" Ai trả lời thì là người đó"
" Ngươi vô lại "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro