Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34:


Hai người của Tiền gia thì không may mắn như vậy. Ra sức ngăn cản sóng xung kích, nhưng hắn cũng không có thực lực đủ mạnh để ngăn cản. Hắn không ngờ vũ kỹ của Mộ Chỉ Ly lại mạnh đến như vậy, dù cho ra sức chống cự cũng tránh không được bị thương.

"Phốc phốc" một tiếng, nam tử áo xanh hộc ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt vài phần, tinh thần càng là uể oải rất nhiều, có lẽ bị thương rất nghiêm trọng.

Đem làn dư âm còn lại triệt để biến mất về sau, mọi người kinh hãi nhìn xem một mảnh mật thất bừa bộn, mặt đất vô cùng chắc chắn giờ phút này xuất hiện một cái hố cực lớn, bọn họ đều ngây người ở bên trong di tích một tháng, tự nhiên biết rõ cái mặt đất này có bao nhiêu cứng rắn.

Không ít người sau khi nhìn thấy một màn này thì bước nhanh rời đi, hiển nhiên thực lực của hai bên đều muốn vượt qua thực lực của bọn hắn, đi vào không chiếm được chỗ tốt không nói, nói không chừng cái mạng nhỏ của mình đều mất ở nơi này rồi.

Huynh đệ Tiền gia chèo chống đứng lên nhìn hai người kia. Hắn không biết tên kia là ai, thực lực lại mạnh tới vậy. Nhưng hắn không thể bỏ qua cho Mộ Chỉ Ly.

" Ngươi là ai? Tại sao lại xen vào chuyện của ta? Nói cho ngươi biết tốt nhất đừng nhúng tay vào nếu Tiền gia sẽ không bỏ qua cho ngươi" hiện tại hắn bị trọng thương và cũng không thể chóng lại tên kia, chỉ có thể đem Tiền gia ra đe dọa một chút hi vọng tên áo đen kia rời khỏi.

" A ha ha ha Tiền gia? Tiền gia là cái gì? Dám đụng đến người của ta còn dám ở đây đe dọa? Ngươi không thấy đáng buồn cười sao"

" Tốt, rất tốt. Ngươi hãy chờ xem " nói rồi hắn muốn rơi đi. Không thể ở lại đây như vậy quá mạo hiểm. Mới đi được hai bước thì bị trói lại.

" Chờ đã ta có nói để cho hai người đi sao?"

" Ngươi muốn gì? Ngươi không thể giết ta nếu không ngươi sẽ phải hối hận, Tiền gia sẽ không tha cho ngươi " huynh đệ Tiền gia hoảng sợ bởi vì sợi dây trói cả hai đang dần xiết chặt

" Ngươi cho ta là ngu ngốc sao? Thả hổ về rừng. Các ngươi cứ ở lại đây đi"

Ngân tuyến bay qua chỉ để lại một đường tơ máu trên cổ.

Quân Thiên Vũ lại xoay qua nhìn Mộ Chỉ Ly từ trên xuống dưới nói " Ly nhi, nàng có sao không? Có bị thương ở đâu không? "

Mộ Chỉ Ly lúc này mới hồi lại tinh thần nhìn Quân Thiên Vũ.' Vũ bây giờ mạnh đến mức nào rồi? Ngay cả Lăng Lạc Trần cũng có thể đánh. Phải rồi nàng còn chưa quên việc tên xấu xa này đã làm đâu '

" Sao ngươi lại ở đây? Quân công tử không phải đã bỏ đi không thèm nhìn tiểu nữ tử ta đến một lần sao?"

Quân Thiên Vũ xấu hổ chắc hẳn Chỉ Ly vẫn còn nhớ việc trước khi vào di tích " Xin lỗi, lúc đó ta đang nóng giận mà, nên có chút ra tay lỗ mãng"

" Ngươi nóng giận thì có thể đánh người sao? Nói, tại sao lại đánh Lăng Lạc Trần" Giọng nói của Mộ Chỉ Ly rất nghiêm túc. Nàng biết Vũ không phải vô duyên vô cớ như vậy.

" Lúc trước không phải là do ta nhìn thấy hai người...... Hắn đang ôm nàng sao? Ta ghen tị thôi " gương mặt Quân Thiên Vũ quay sang chỗ khác, giọng nói càng ngày càng nhỏ. Nàng không dám nói 'hai người hôn nhau'. Nếu để Chỉ Ly biết được chắc chắn mình sẽ  không tốt đẹp gì.

" Ngươi.... " Mộ Chỉ Ly hết chỗ nói rồi. Vũ từ khi nào trở nên trẻ con như vậy. Tuy vậy trong lòng nàng vẫn rất vui mừng.

" Ly nhi, tha thứ cho ta có được hay không?" vừa nói vừa lắc tay của Mộ Chỉ Ly.

Đây là làm sao? Làm nũng, bán manh sao? Nàng mới sẽ không bị lừa đâu.

" Ly nhi, tha thứ ta có được không, có được không? "

" Được rồi, được rồi. Ta tha thứ ngươi được chưa. Đi thôi " Mộ Chỉ Ly dẫn đầu ra ngoài. Thật là chịu không nổi Vũ là nũng.

" Yes" người nào đó ăn mừng qua ải, nhanh chóng theo sau hiến ân cần.

" Ly nhi, một năm nay nàng có tốt không? " Nàng muốn biết Chỉ Ly đã trải qua những gì, muốn hình dung, cảm nhận. Nàng cũng muốn được ở bên Chỉ Ly nhưng nàng biết chưa phải lúc. Nên nàng quý trọng thời gian hai người ở bên nhau.

" Cũng chẳng có gì, mỗi ngày tu luyện, luyện kiếm, giết yêu thú. Tuy vậy ta lại cảm thấy rất phong phú "

" Có mệt không? " Quân Thiên Vũ ôm Mộ Chỉ Ly quan tâm hỏi.

" Không mệt, ta cảm thấy rất vui như khi luyện dược. Thực lực của ta tăng lên, cũng sẽ lợi hại giống Vũ " Vũ sẽ luôn làm nàng cảm thấy được quan tâm, ấm áp.

" Phải, nàng sẽ không dừng lại, nàng sẽ trở nên mạnh mẽ, độc nhất vô nhị"

" Còn Vũ thì sao? Đã đi đâu?"

" Ta sao? Ta đến Ngải Y thành, thành lập dong binh đoàn, mở Thiên Công các và Ám môn bàn chuyện làm ăn kiếm tiền...... Phải rồi, ta đã thu thập dược liệu cho nàng, còn có yêu linh cho Thiên Nhi. Khi ra ngoài ta dẫn nàng đi lấy, nàng sẽ thích "

" Vũ, tại sao lại đối tốt với ta như vậy? " Mộ Chỉ Ly nhìn Quân Thiên Vũ

" Ta đã nói rồi, ta yêu nàng."

" Như vậy có đáng giá không? Nếu như ta không lựa chọn ngươi, làm sao bây giờ? " ánh mắt Mộ Chỉ Ly đỏ hồng, nước mắt như chực trào nói

" Không sao cả, những gì ta làm đều là ta nguyện ý, là đáng giá chỉ cần nàng vui vẻ "

Mộ Chỉ Ly ôm lấy Quân Thiên Vũ 'làm sao đây? Nàng đã bị sự ôn như, ấm áp của Vũ bắt làm tu binh, không thể tự thoát thân. Vậy thì cứ sa vào đi, dù cho trái luân thường thì đã sao, nàng luôn thích làm theo ý mình và lần này cũng thế.' 

" Quân Thiên Vũ, một năm trước ngươi hỏi ta có nguyện ý ở bên cạnh ngươi không. Bây giờ ta đã có đáp án" cách lớp quần áo nhưng giọng nói của Mộ Chỉ Ly lại rõ ràng.

Cảm nhận Quân Thiên Vũ không ngừng run rẩy, nhịp tim đập nhanh, nàng biết Vũ đang hồi hộp, chờ đợi đến mức nào.

Nàng nắm tay tháo chiếc nhẫn, ngẩn đầu lên nhìn người con gái trước mặt nói " ta nguyện ý "

Chỉ có ba từ ngắn ngủi  nhưng lại mang đến hạnh phúc to lớn. Gió ở xung quanh nổi lên, Quân Thiên Vũ ôm chặt Mộ Chỉ Ly vào lòng không ngừng cười lớn, âm ba chấn động cả khu di tích, thể hiện chủ nhân vui sướng đến mức nào. Mộ Chỉ Ly cũng cười, ôm chặt Vũ hơn.

" Được rồi, đừng cười nữa, Vũ muốn kéo tất cả mọi người tới đây sao"

" Ta còn ngại chưa công bố cho cả thế giới biết đây. "

Bất đắc dĩ nhìn tên ngốc nào đó cứ mãi cười khúc khích. Nắm tay lôi kéo Vũ mau chóng rời đi. Nếu đợi thêm chút nữa nàng không biết tên ngốc này sẽ làm ra những gì.

" Ly nhi chúng ta đi tìm bảo bối đi" sau đó gọi Phượng Phượng ra. Vừa được ra ngoài nó liền bay thẳng đến trong lòng Mộ Chỉ Ly nói

" Thiên Vũ, trên người tỷ tỷ này thật thơm. Phượng Phượng ngửi thấy mùi đan dược "

Quân Thiên Vũ lấy tay che mặt ' sai lầm, đáng lý không nên để nó ra. Thật mất mặt '

Lúc này Thiên Nhi cũng đi ra" Phượng Hoàng? Không ngờ ở đây cũng có một con"

Mộ Chỉ Ly nhìn Vũ với ánh mắt nghi hoặc.
" Ta sẽ giải thích sau, Phượng Phượng đi tìm bảo bối thôi. Lại đây "

" Không muốn, Phượng Phượng muốn vị tỷ tỷ này ôm. "

Thế là hai người hai thú tiếp tục hành trình càn quét. Lúc trước Mộ Chỉ Ly chỉ lấy thứ hữu dụng cho mình bây giờ đi theo Quân Thiên Vũ thấy cái gì cũng không chừa lại. Một người hai thú lấy bảo bối bất diệt nhạc hồ. 'Vũ cần tiền lắm sao?'

Có thể không cần sao, 'chỉ có quả gia mới biết dầu muối đắc'.

Sau vài ngày lang thang, nhờ có sự chỉ dẫn của Phượng Phượng, cả hai đều có thu hoạch rất tốt. Có những mật thất mà Mộ Chỉ Ly không ngờ tới, nhưng chỉ cần biết được nó ở đâu thì Quân Thiên Vũ đều có thể mở ra. Hỏi Vũ tại sao lại biết thì Vũ nói " lúc còn trong tổ chức có những nhiệm vụ cần lấy tài liệu mật nên việc mở kép hay mở mật thất gì đó rất quen thuộc, bây giờ thì nghiên cứu luyện khí nên sẽ rõ hơn nàng."

Lúc hai người đang đi tới, một thanh âm già nua và xa xưa truyền vào trong tai hai người: "Những người được đề cử của ta, hiện tại đã đến thời điểm ta lựa chọn rồi, đồng loạt vào đi!"

Những lời này xuất hiện đột nhiên, chỉ là sau những lời này nói, thấy hai người mi tâm màu vàng ấn ký đóng dấu phát sáng lên, Mộ Chỉ Ly nhìn thấy trên trán Quân Thiên Vũ cũng có ấn ký đóng dấu giống mình, không khỏi mở miệng nói: "Ngươi cũng thế..."

" Ly nhi thật tài giỏi, chúc nàng may mắn. Chúng ta cùng cố gắng " nắm tay Chỉ Ly sau đó hôn lên tráng như lời chúc phúc.

" Được chúng ta cùng cố gắng "

Tại thời điểm hai người nói dứt lời, hai luồng cột sáng màu vàng chiếu rọi trên người hai người, một màn này cũng đồng thời phát sinh trên người ở các địa phương khác trong di tích, cột sáng màu vàng đem thân thể của bọn hắn chiếu rọi trở thành màu vàng sáng lạn, cả người phảng phất đều xuất hiện khí tức thánh khiết.

Mà ở chân của bọn họ, cái bệ Liên hoa màu vàng cũng xuất hiện, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mất ba giây thời gian.

Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy cái cột sáng màu vàng kia chiếu rọi trên người của mình lộ ra vô cùng thoải mái, phảng phất từng tế bào đều có thể nhẹ nhàng hô hấp, toàn thân mệt mỏi trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, nếu một mực đứng ở bên trong cột sáng, đối với thân mình sẽ có chỗ tốt rất lớn, di tích Viễn Cổ quả nhiên thần kỳ!

Trước mặt Quân Thiên Vũ là một không gian cực kỳ quái dị, ngoại trừ dưới chân của mình là đá hoa cương, bốn phía phảng phất đều là nước, một mảnh màu xanh lam xen lẫn không gian trong suốt, cùng với sóng nước dao động dịu dàng, thoạt nhìn thật mỹ lệ dị thường.

Lúc này, bên cạnh của nàng cũng không cón nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, xem ra bọn họ mỗi người ở một không gian độc lập.

Thanh âm già nua và xa xưa lần nữa lại vang lên bên tai Mộ Chỉ Ly: "Ngươi tên là gì?"

Lời này vừa nói ra, Quân Thiên Vũ thấy trước mặt xuất hiện một đạo thân ảnh, thân thể của hắn cao chừng tầm 1m9, đang mặc một kiện trường bào màu đen Tường Long đường viền tơ vàng.

Hướng bên trên nhìn lại, lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt nam tử, không như nàng hình dung ban đầu, nam tử ước chừng bốn mươi lăm tuổi nghe thanh âm kia, nàng còn tưởng rằng là một lão giả cao tuổi, không nghĩ tới lại là nam tử trung niên. Từ trên thực lực vị cường giả này đủ khả năng nhìn ra, ít nhất được sống mấy trăm năm đi.

" Vãn bối Quân Thiên Vũ gặp qua tiền bối " Ngoài sư phụ ra thì người trước mặt này là cường giả thứ hai nàng gặp qua. Nên cung kính là điều đương nhiên.

" Hai mươi tuổi đã là Sinh Tử cảnh. Ngươi quả là làm ta cảm thấy ngạc nhiên. Ha ha ha tiểu tử ngươi có muốn truyền thừa y bát của ta không? "

" Không muốn? " Quân Thiên Vũ trả lời rất kiên định.

" Tại sao? Ngươi chê không xứng? Không muốn có được bảo tàn vô giá sao? " Tần Ngạo Thiên rất tức giận, từ trước đến giờ chỉ có người khác cầu hắn không có người từ chối hắn. Hôm nay là bị mất mặt đến như vậy.

" Tiền bối bờt giận, tại hạ không muốn nhận truyền thừa là bởi vì ta đã có sư phụ ta rất kính trọng ngài ấy. Không có người cho phép ta sẽ không nhận bất cứ người nào. Còn bảo vật vô giá gì đó chính ta đã tìm được. " nói rồi nở nụ cười hạnh phúc.

Không phải nàng cổ hủ chỉ nhận một vị sư phụ thì ai cũng không chịu học mà là sư phụ đã trở thành người thân, chiếm địa vị trọng yếu trong nàng.

Còn một điều nữa đó là, nếu nàng nhận truyền thừa thì Chỉ Ly phải làm sao đây. Tuy cảnh tượng nàng thấy được rất mơ hồ sơ lược nhưng nàng chắc chắn truyền thừa lần này sẽ thuộc về Chỉ Ly.

'Ly nhi của nàng tài giỏi như vậy hắn nhận nàng làm đồ đệ đã là kiếm lời. ' người nào đó không ngại ở trong lòng đắc ý một phen.

Tần Ngạo Thiên nhìn thấy nụ cười của Quân Thiên Vũ không khỏi nghĩ đến chuyện trước kia.

" Hahaha tốt tiểu tử quả nhiên có tình có nghĩa. Nói cho ta biết sư phụ ngươi là ai. Xem ra chúng ta không có duyên làm thầy trò "

" Gia sư gọi Lão Nhân Thời gian "

" Tiểu tử ngươi có thể đi. Mong rằng ngươi có thể giữ vững ý nguyện ban đầu, đừng để bản thân phải hồi hận"

" Đa tạ tiền bối chỉ điểm, ta sẽ nhớ kỹ "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro