Chương 29:
Mộ Chỉ Ly đối với lời nói này của Trầm Duệ Thu cũng không có cảm thấy kỳ quái, đợi mình đem thương thế của Trầm Duệ Thu chữa lành, thực lực của hắn tất nhiên sẽ nhanh chóng tiến bộ, đến lúc đó địa vị đương nhiên cũng giống như nước lên thì thuyền lên, nhân tình của một gã cường giả hiển nhiên là rất nặng.
Nàng biết rõ tương lai một mình xông pha bên ngoài, có thể dựa vào chính là bằng hữu, có thể cùng bọn họ giao hảo tương lai đối với mình có lẽ sẽ có trợ giúp không nhỏ, có thể chuẩn bị trước!
Bởi vì chuyện này, tiếp theo Mộ Chỉ Ly ở cùng với bọn họ, mà Trầm Thanh Nhân đối với nàng vô cùng nhiệt tình, tuyên bố muốn cùng Mộ Chỉ Ly làm chị em tốt.
Mộ Chỉ Ly lúc đó mới biết bọn họ ở môn phái Thần Quyết Cung, nghe nói là một môn phái thực lực cực mạnh, nhưng bởi vì nguyên nhân nàng cũng không phải là đệ tử trong môn phái, bọn họ cũng không có nói kỹ, dù sao những chuyện này chỉ các đệ tử trong môn phái mới có thể hiểu rõ
Trầm Thanh Nhân là một cô nhi, một hôm gặp được Trầm Duệ Thu nên được đưa về nuôi lớn, cũng vì vậy nàng theo Trầm Duệ Thu mang họ Trầm, nàng tuy nói Trầm Duệ Thu là sư phụ, nhưng kỳ thật trong lòng nàng đã sớm đem Trầm Duệ Thu trở thành phụ thân của mình, cho nên mới quan tâm đến thương thế của Trầm Duệ Thu như vậy.
Mà nam tử thoạt nhìn rất khả ái kia tên là Kha Tư Mặc, hắn lớn hơn Mộ Chỉ Ly một tuổi, tính cách rất hoạt bát, rất dễ làm người ta thích.
Gã nam tử khác mặc cẩm bào màu đen tên là Nguyễn Kiêm Mặc, tính cách của hắn tương đối trầm ổn, đúng như tên hắn, hắn rất ít nói chuyện, nhưng mỗi lời nói ra đều rất trọng yếu. Người bình thường sẽ cho rằng hắn khó gần, sau khi mọi người quen biết đều thấy hắn cũng rất tốt.
Ban đêm.
Mộ Chỉ Ly ngửa đầu nhìn ánh sao trên trời, vừa mới tách khỏi đám người Trầm Thanh Nhân, buổi tối bọn họ sẽ không nghỉ ngơi, bởi vì bọn họ cảm nhận được lực lượng cấm chế đang mất đi từng chút một, thời điểm cấm chế hoàn toàn mất đi, chính là thời điểm bọn họ tiến vào.Nàng đối với di tích viễn cổ này tràn ngập tò mò, lúc này cũng muốn ngắm sao một chút làm cho tâm tình bình tĩnh một chút, đồng thời điều chỉnh trạng thái của mình.
Nhìn ánh sao trên bầu trời, Mộ Chỉ Ly nhớ đến đêm đó Vũ hát cho nàng nghe, nói lời thổ lộ. Một năm này, nàng đã rất nhớ rất nhớ Vũ. Thói quen thật đáng sợ, Vũ dùng một tháng thời gian xâm nhập vào cuộc sống của nàng, dùng ôn nhu bao bọc trái tim nàng, bắt làm tù binh.
Nhưng sao gặp lại Vũ, lại có những hành động kỳ lạ như vậy, nàng chưa kịp nói lời nào đã bỏ đi.
Tâm hồn trôi xa miệng lại bất giác hát lên.
Mộ Chỉ Ly ngồi xuống không bao lâu, Lăng Lạc Trần cũng xuất hiện bên cạnh nàng.
“Không ngại ta ngồi xuống đây chứ?”
“Dĩ nhiên.” Mộ Chỉ Ly thu lại tâm hồn, cười nói. Theo bọn họ tiếp xúc một phen, nàng mới biết được Lăng Lạc Trần cũng không phải giống như cái bộ dạng trước kia mà nàng gặp.
Bây giờ nàng đã biết Lăng Lạc Trần cũng không phải rất ít nói chuyện, tính cách của hắn rất ôn hòa, rất ít người có thể đi vào trong tâm hắn, nhưng bất cứ người nào đi vào trong tâm hắn đều được hắn thẳng thắn đối đãi.
“Lần đầu từ biệt, không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp lại, duyên phận thật đúng là xảo diệu.” Lăng Lạc Trần giống như có mấy phần cảm khái nói.
“Ha ha, đúng vậy a. Ta cũng không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp ngươi.”
“Ngày mai, di tích sẽ mở ra, ngươi lần này đi tới một mình, không khỏi có chút nguy hiểm, không bằng đi cùng chúng ta?” Lăng Lạc Trần đề nghị, người Tiền gia khẳng định sẽ ghi hận chuyện hôm nay, nếu lúc Mộ Chỉ Ly lại đụng bọn họ chẳng phải là sẽ gặp nguy hiểm sao.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng hiểu suy nghĩ của Lăng Lạc Trần, nhưng nàng lại cự tuyệt: “Cám ơn ngươi, ta nghĩ tự mình có thể, quý môn phái cũng đi tầm bảo, ta đi theo tự nhiên có chút không tiện.” Mộ Chỉ Ly nhìn dáng vẻ Lăng Lạc Trần không khỏi nhỏ giọng nói tiếp: “Ta sẽ tự bảo vệ mình thật tốt.”
Nghe được Mộ Chỉ Ly từ chối khéo, nhìn vẻ kiên định trên mặt nàng, Lăng Lạc Trần chỉ trầm mặc chốc lát sau đó nói: “Vậy thì theo ý ngươi, bất quá ngươi nhất định phải bảo vệ tốt cho mình, phải biết răng bảo bối mặc dù tốt, nhưng mệnh mới là trọng yếu nhất.”
“Ta sẽ nhớ.”
****************************************
Bầu trời vừa mới hiện lên màu trắng bạc, người trên núi Tử Vân đều sôi trào, không phải vì cái gì khác, chỉ vì cấm chế kia đã biến mất!
Trong di tích viễn cổ có bảo bối là nổi danh, tương ứng nguy hiểm cũng nổi danh, ai biết tiến vào cửa rồi sẽ hiện lên ám khí hay không đây?
Mộ Chỉ Ly cũng có suy nghĩ này, cũng không vội vàng nhất thời, trước hết để cho người khác tìm tòi trước rồi mình đi vào sau cũng không muộn, cẩn thận thì thuyền sẽ chạy được vạn năm!
Mộ Chỉ Ly chú ý đến tình trạng của đại môn di tích, đi tới trước đại môn di tích mọi người đều trở nên nhỏ bé, mà khí thế cửa lớn làm cho bọn họ sinh ra một tia cảm giác kính ngưỡng, nhẹ nhàng đẩy cửa kia, chỉ nghe “két” một tiếng, cửa mở ra, tối đen như mực, nhìn không rõ lắm nhưng đối với mọi người lại tràn đầy lực hấp dẫn.
Trong lúc mấy người này đang âm thầm cao hứng, bi kịch đã xảy ra, một người trong đó hướng vào bên trong bước một bước, giống như bị trúng phải một cơ quan nào đó, vô số mũi tên liền bắn nhanh về phía bọn họ, chi chít, làm cho người ta da đầu tê dại.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, dĩ nhiên nếu phía trước có một nhóm người, thì người phía sau sẽ kịp thời ngăn cản và nhanh chóng lui đi ra ngoài. Di tích lại một lần nữa yên tĩnh, đại môn đã bị máu tươi nhuộm đỏ
Thiên Nhi mở miệng giải thích: “Đây mới chỉ là một cái đáng sợ đầu tiên, vị cường giả năm đó nếu như không thật sự nguyện ý để cho người ta tiến vào, bọn họ làm sao có thể tiến vào được đúng không? Nhóm người đầu tiên chẳng qua chỉ là kẻ xui xẻo thôi, để cho người ta thu liễm mấy phần, đối với di tích càng thêm coi trọng cùng tôn trọng! Sau đó đi vào mỗi người gặp được lại không giống nhau, có thật có giả. Công kích mũi tên không coi là nguy hiểm, chân chính nguy hiểm có lẽ sau khi ngươi đi vào mới có thể nhìn thấy.”
“Chúng ta cũng hành động đây! Một mình Mộ cô nương nhất định phải cẩn thận hơn nhiều.”
Mộ Chỉ Ly gật đầu cười: “Ta sẽ, ngươi cũng thế.”
Hàn Dạ cũng hướng Hàn Như Liệt nói: “Công tử, hiện tại thời cơ đã đến, chúng ta cũng nên lên đường.”
Hàn Như Liệt gật đầu: “Lên đường đi. ” sau khi trở về gia tộc xử lý sự vụ. Hàn Như Liệt cùng quyết định ra ngoài dạo dạo, không ngờ lại nghe có di tích nên đến góp vui. Nghe nói ' tảng băng ' cũng đến, cũng đã lâu rồi không thấy hắn. Mỗi lần đều không thú vị. Haiz~~~~
"Đoàn trưởng tất cả đã sẵn sàng " Trương Nhân đứng phía sau nói
"Mọi người xuất phát, nhớ kỹ nếu được thì nhanh chóng tập hợp, tránh xung đột môn phái lớn để người khác ngư ông đắt lợi."
Nàng vốn dĩ, sau khi rời di tích viễn cổ sẽ trở lại Thanh Phù viện chờ Ly nhi trở về. Thật không ngờ! Từ lúc nào mình lại trở nên táo bạo như vậy?
Loại bỏ suy nghĩ vẫn vơ, dong binh đoàn thiên Lang cũng đã tiến vào di tích.
Mộ Chỉ Ly cùng đám người Lăng Lạc Trần tách ra, tự mình đi về phía bên trong di tích, lúc này mới phát hiện bên trong di tích có khoảng trăm lối đi, mỗi lối đều tối đen làm cho người ta không rõ bên trong có tình huống gì.
Kỳ quái nhất chính là rõ ràng tất cả mọi người cùng nhau đi vào, tại sao hiện tại nàng chỉ thấy có một mình?
“Đúng là thủ đoạn của vị tiền bối kia, mỗi người hiện tại đều thấy tình huống giống nhau, bất quá như vậy cũng tốt, tránh đông người chật chội.”
Bất quá tình huống này cũng chỉ có thể dựa vào vận khí rồi, dù sao căn bản nàng cũng không phán đoán được những thông đạo này sẽ thông ra đâu, chẳng qua là từ chỗ này có thể nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, cũng là từ trong thông đạo truyền tới, song nơi này có một loại hiệu quả âm thanh rất kỳ lạ, chỉ có thể đủ để nghe được âm thanh nhưng căn bản không phán đoán được nó từ thông đạo nào truyền ra.
Thấy thế, Mộ Chỉ Ly cũng liều vượt qua, đã như vậy chỉ có thể tùy tiện chọn một con đường thôi, đã vậy chọn cái này đi, Mộ Chỉ Ly hướng lối đi đối diện đi vào.
Song, ngay lúc này nàng phát hiện Thiên Sát Cổ Giới dị động trên tay mình, trên Cổ Giới tản ra ánh huỳnh quang yếu ớt, ngay tại thời điểm ban đầu trích máu nhận chủ nhân, nàng cùng Thiên Sát Cổ Giới đã hòa thành một thể, tự nhiên có thể cảm nhận được Thiên Sát Cổ Giới dị động.
Ngón tay hướng về mấy con đường này quay một vòng, rồi lại phát hiện Thiên Sát Cổ Giới ở lối đi đầu tiên bên phải trở nên sáng nhất, hiển nhiên làm cho Mộ Chỉ Ly chọn đúng con đường kia.
Thấy thế, Mộ Chỉ Ly không chút do dự nào đi về lối đầu tiên bên phải, lúc đầu đi tới Thiên Huyền Đại Lục cũng là Thiên Sát Cổ Giới mang nàng đến, nàng nếu không tin Thiên Sát Cổ Giới thì còn có thể tin ai đây? Qua thời gian lâu như vậy, nàng có thể đạt được thành tựu như bây giờ giúp đỡ nàng lớn nhất chính là Thiên Sát Cổ Giới.
Bởi vì trong Thiên Sát Cổ Giới có nhiều kiến thức làm cho nàng giảm đi không ít hao phí, nếu không chỉ dựa theo công pháp Mộ gia tu luyện thì căn bản nàng không có cách nào tu luyện nhanh như vậy.
Lối đi rất nhỏ hẹp, chỉ có thể đủ cho một người đi lại, thời điểm mới đầu còn có chút ánh sáng, nhưng là càng về sau lại càng tối đen như mực làm cho người ta không nhìn rõ, lối đi là một loại đá rất kỳ lạ, bóng loáng như gương, sờ có chút lạnh lẽo, phảng phất giống như hàn ngọc.
Cũng may Mộ Chỉ Ly trước kia thường ở nơi tối đen như mực như trong động cánh sắt Kiến Bay, cho nên đối với bóng tối này cũng tương đối quen thuộc, hơn nữa có thể nhìn thấy một chút, chứ không phải hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Trong thông đạo cũng không có những thứ khác, chẳng qua là rất dài, làm cho người ta không biết đến tột cùng là dài bao nhiêu, Mộ Chỉ Ly cũng không biết mình đã đi bao lâu rồi, chỉ cảm thấy mình ở nơi này đã rất lâu, lại không thấy được một tia ánh sáng.
Dần dần, Mộ Chỉ Ly cảm thấy không được bình thường, lấy cước bộ của mình dù thế nào cũng nên đi tới cuối rồi, làm sao vẫn một mực ở chỗ này.
Lúc này nếu có người nhìn thấy Mộ Chỉ Ly sẽ có thể phát hiện ra nàng mặc dù vẫn bước đi, nhưng kỳ thật vẫn đứng ở một chỗ, căn bản chưa từng đi tới chỗ nào.
“Thiên Nhi” phát hiện điểm này xong, Mộ Chỉ Ly hô một tiếng Thiên Nhi, song làm cho Mộ Chỉ Ly khiếp sợ chính là Thiên Nhi không có trả lời, hơn nữa mình không cảm nhận được Thiên Nhi, thậm chí liên lạc với Thiên Sát Cổ Giới còn nhạt đi mấy phần, chẳng qua là trên tay vẫn giống như cũ tản ra ánh huỳnh quang ảm đạm, như là Thiên Sát Cổ Giới xác định nó chính là ở chỗ này.
Phát hiện vấn đề, Mộ Chỉ Ly liền dừng bước, tinh tế hồi tưởng lại, kể từ khi mình đi vào thông đạo này liền một mực đi tới, mà hoàn cảnh chung quanh cơ hồ không có chút biến hóa, Mộ Chỉ Ly muốn quay đầu lại nhìn, nhưng trong một khắc kia khi nàng định quay đầu lại thì liền dừng lại.
Không thể quay đầu lại, trong đầu nàng hiện lên ý nghĩ này, giống như là không có đường về, nếu đã vào thì không thể quay đầu lại, tựa như mình vẫn luôn kiên định, nếu quyết định đi vào, như vậy quyết không thể bỏ dở giữa chừng.
Nghĩ tới đây, Mộ Chỉ Ly chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, đường đang ở dưới chân mình, trong lòng muốn đi đường, nếu tâm đã đạt tới điểm cuối, như vậy chân há lại không thể đến điểm cuối?
Sau khi Mộ Chỉ Ly đạt đến tâm cảnh này, bóng tối chung quanh chợt biến mất hẳn, giống như hết thảy lúc trước đều chưa từng tồn tại, khi nàng mở mắt lần nữa, nàng đang đứng trên đất bằng, mà nhìn sang bên cạnh lại thấy một màn kinh ngạc, chỉ thấy bên cạnh nàng là những lối đi trong suốt, còn có thần sắc của phần lớn những người khác nhau đang không ngừng bước đi, bất quá trong nhiều thông đạo lại là người chết, bọn họ chết rất thảm, làm cho người ta không rét mà run.
Lúc trước nàng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ đâu tới, Thiên Sát Cổ Giới lựa chọn là chính xác, ở nơi này có trên trăm thông đạo chỉ sợ có duy nhất cái lối đi mình chọn là không có nguy hiểm, những thông đạo khác sợ là mọi người đều phải chết, dĩ nhiên bởi vì mỗi người đều chọn một cái lối đi, nên hiện tại Mộ Chỉ Ly nhìn thấy có khoảng ngàn vạn cái lối đi.
Nhìn những người kia vẻ mặt mê võng tiếp tục bước đi, Mộ Chỉ Ly cười cười, lúc trước mình cũng như vậy đi, cũng may mình phát hiện có cái gì không đúng mà nghĩ thông suốt.
Đang đi ra phía sau thông đạo, Mộ Chỉ Ly phát hiện liên lạc của mình và Thiên Sát Cổ Giới vừa khôi phục lại bình thường, mà Thiên Nhi cũng mở miệng nói chuyện: “Mới vừa rồi ta chỉ cảm thấy có một loại lực lượng cường đại ngăn chặn liên lạc giữa ta và ngươi, lời của ta nói ngươi không nghe được. Xem ra chủ nhân của di tích viễn cổ này thật là cực kỳ khủng bố.”
Nhớ tới một màn trước kia, Thiên Nhi trong lòng vẫn còn sợ hãi, nàng là thần thú, bản thân chính là lực lượng cực kỳ cường đại, mặc dù hiện tại chỉ còn là yêu linh, nhưng thực lực cũng không kém, song lực lượng vừa rồi làm cho nàng không hề có lực để hoàn thủ.
Xem ra di tích viễn cổ này không hề đơn giản, sợ là so với dự liệu của mình mạnh hơn không ít!
Nghe được lời Thiên Nhi nói, Mộ Chỉ Ly cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu, nàng dĩ nhiên biết Thiên Nhi sẽ không cố ý không nói lời nào, cho nên ngay từ đầu nàng đã nghĩ ra nguyên nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro