Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 12:


Vương Thiên Tuấn nuốt là loại gì, nhị phẩm Bạo Liệt đan, hiệu quả cực kỳ mãnh liệt, trong thời gian nhanh nhất sẽ phát huy hết lực lượng toàn thân, công kích tuyệt đối mạnh hơn so với thực lực của bản thân, bất quá loại đan dược này cũng có ảnh hưởng phụ. 

Đó chính là tác dụng của nó chỉ kéo dài trong thời gian ngắn, hơn nữa khi chiến đấu, thần trí sẽ có chút không rõ ràng, bởi vì lực lượng cả người đều bị đem ra nghiền ép, nên đầu óc không thể khống chế, sau khi sử dụng sẽ suy yếu trong thời gian dài, thậm chí thực lực có thể giảm sút.

Vương Thiên Tuấn xuất ra những cú đấm đầy Thiên Lực không ngừng công kích Mộ Chỉ Ly, mà Mộ Chỉ Ly cũng không hề né tránh, bàn tay nhỏ dài trắng nõn trực tiếp đón lấy quả đấm của Vương Thiên Tuấn. Lần đụng chạm đầu tiên, Mộ Chỉ Ly liền phát hiện lực lượng của Vương Thiên Tuấn mạnh hơn lúc nãy rất nhiều, ngay cả nàng đối đầu cũng có chút miễn cưỡng. Tác dụng đan dược không ngờ lớn như thế.

Hai người đấu mấy chục quyền mới tách ra, Mộ Chỉ Ly hổn hển thở, lực tiêu hao quả thực có chút lớn. Nhìn về phía Vương Thiên Tuấn, sắc mặt hắn đỏ ửng lên, giống như một con sư tử mạnh mẽ đang hung hăng tức giận nhìn mình, biểu hiện không có chút nào chật vật.

Tim Mộ Chỉ Ly tâm khẽ run, đổi lại là người khác, chỉ sợ viên thuốc kia có thể phá vỡ kết cục cuộc tỷ thí! Nhưng Mộ Chỉ Ly nàng không phải người bình thường, muốn khiến nàng thất bại như vậy, không có khả năng!

Mộ Kình Lệ sau nhìn thấy một màn này, vẻ kinh sợ trong mắt càng sâu. Dưới tình huống này nàng vẫn có thể đón lấy chiêu thức của Vương Thiên Tuấn? Ý nghĩ lúc này của Mộ Kình Lệ cũng chính là suy nghĩ của những người khác.

Vương Thiên Tuấn thấy mình công kích không có bất kỳ hiệu quả nào, liền lấy ra vũ khí là một thanh đại đao màu vàng xanh*, phong cách cổ xưa, trên đao điêu khắc nhiều lớp hoa văn, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện phía trên là một con rồng uy phong lẫm lẫm, dưới ánh mặt trời, dưới ánh mặt trời thân đao tản ra một chút lạnh lẽ. Chỉ nhìn một cái liền biết đao này có phẩm chất cao. 

Đây là vũ khí sở trường của Vương Thiên Tuấn- Cuồng Long Đao. Nghe nói đây cũng là một trong những binh khí cực kỳ nổi danh của Vương gia. Nếu nói Thiên Huyền đại lục lấy võ vi tôn, như vậy rõ ràng vũ khí là không thể thiếu, người thực lực càng cao cường, truy cầu vũ khí càng thêm cuồng nhiệt.

Mộ Chỉ Ly nhìn vũ khí của Vương Thiên Tuấn, đáy mắt cũng hiện lên vẻ hâm mộ. Xem người ta, lại nhìn lại mình, thật đúng là khó coi a! Đến bây giờ mình căn bản cũng chưa cầm qua vũ khí, giỏi lắm chỉ là lấy nhánh cây giả làm kiếm, cảm giác sao có thể giống nhau?

Mộ Kình Hoa thấy vậy liền ném vũ khí của mình cho Mộ Chỉ Ly: “Chỉ Ly, đón kiếm!”

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly không nhịn được nhìn về phía Mộ Kình Hoa, thuận tay đón lấy kiếm, nhìn qua có vẻ giá trị không nhỏ. Lại thấy Mộ Kình Hoa hướng nàng gật đầu, đáy mắt đầy vẻ xin lỗi cùng cao hứng.

Thấy thế, Mộ Chỉ Ly cảm thấy cả người chấn động, ánh mắt có chút phức tạp, song cũng hướng Mộ Kình Hoa gật đầu, ý bảo nàng sẽ cố gắng, sẽ chính diện đối mặt đánh bại người Vương gia.

Có lẽ nàng đã quá cực đoan rồi, Mộ Kình Hoa cũng không phải người xấu, chẳng qua do mình ngày trước quá mức vô dụng, trở thành khối u ác tính của gia tộc, cho nên bọn họ mới đối xử với mình như vậy. Nếu trước kia mình là một thiên tài.. chắc chắn sẽ không bị đối xử như vậy, giống như không bị bệnh, không biết nỗi khổ của người bị bệnh, trong nháy mắt, Mộ Chỉ Ly đột nhiên hiểu được rất nhiều điều.

“Thương Linh đao pháp!” Vương Thiên Tuấn hét lớn một tiếng, tay phải động, đao phong quất về phía Mộ Chỉ Ly, ánh sáng màu vàng tràn ra từ trên đao, giống như ánh trăng giữa đêm, dưới tốc độc cực nhanh không cách nào địch nổi, chém tới Mộ Chỉ Ly, tựa hồ muốn cắt nàng ra làm hai mảnh.

Mọi người đều bị một đao này làm rung động, thật sự quá mạnh mẽ. Dù đứng ở nơi xa như thế này, bọn họ vẫn có thể cảm giác được đao phong kia mang theo bao nhiêu uy thế, bị công kích như vậy, Mộ Chỉ Ly sẽ ra sao đây?

“Vương Thiên Tuấn có thể xuất ra Thiên Lực đạt đến cảnh giới này, không nghĩ tới tốc độ hắn cũng phát triển nhanh như vậy.” 

“Lần này Mộ Chỉ Ly gặp nguy hiểm rồi, một chiêu này cũng không phải dễ kháng cự.”

“Chỉ Ly, mau tránh!” Mộ Kình Lệ không khỏi lên tiếng nhắc, dựa vào tình huống hiện tại mà nói, so với thắng lợi, hắn quan tâm an nguy của Mộ Chỉ Ly hơn.

Nghe vậy, trong lòng Mộ Chỉ Ly cảm thấy ấm áp. Cũng dựa theo thuyết pháp, vận động Phiêu Miểu thân pháp, thân mình như ảnh. Mọi người chỉ thấy một bóng người màu trắng chợt lóe, Mộ Chỉ Ly đã tránh thoát phạm vi Vương Thiên Tuấn công kích, xuất hiện phía sau Vương Thiên Tuấn.

Chỉ trong chớp mắt, khi đối mặt với công kích bá đạo của Vương Thiên Tuấn, nàng lại có thể bình yên vô sự tránh thoát, tốc độ này khiến mọi người không nhịn được mà sợ hãi, thán phục, thân pháp quỷ dị như vậy quả thực chính là tuyệt kỹ hạng nhất!

Thấy Mộ Chỉ Ly né tránh, Vương Thiên Tuấn không nhịn được hét lênh: “Có bản lãnh ngươi hãy nghênh đón, né tránh còn ra cái gì!” Hắn rõ ràng biết, nếu Mộ Chỉ Ly vẫn tiếp tục né tránh, hắn sợ sẽ theo không kịp.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khóe miệng lộ vẻ châm chọc: “Ngươi nếu có bản lãnh sẽ cần dựa vào đan dược để thắng sao! Trước khi nói người khác hãy nhìn lại mình đi!”

“Ngươi!” Bị Mộ Chỉ Ly nói như thế, Vương Thiên Tuấn đáp không lại. Dù sao lời Mộ Chỉ Ly nói rất đúng, chẳng qua dược lực cũng không thể giữ vững được bao lâu, nếu trong thời gian dài, hắn có thể chống đỡ không được! “Ngươi không phải rất mạnh sao? Nếu bây giờ ngươi có thể thắng, ta sẽ liền phục ngươi!”

“Phép khích tướng vô dụng với ta.” Chính nàng thường sử dụng chiêu khích tướng, như thế nào lại dễ dàng mắc phải? Chẳng qua chính nàng cũng biết hiện tại không tốt, thời gian nàng tấn nhập Tiên Thiên cảnh giới quá ngắn, phóng Thiên Lực ra ngoài theo lời bọn họ cũng không được, làm sao có thể so?

Chỉ cần nàng vẫn tiếp tục tránh né, khiến dược lực trên người Vương Thiên Tuấn tiêu tán, có lẽ là phương pháp xử lí để thắng lợi duy nhất. Nghĩ tới đây, chân mày Mộ Chỉ Ly không khỏi nhíu lại.

Vương Thiên Tuấn thấy Mộ Chỉ Ly cau mày nghĩ cái gì, như bắt được cơ hội, lần nữa phát động công kích: “Thương Long đao pháp thức thứ hai!”

Mộ Chỉ Ly thấy vậy cũng muốn đón đỡ một chiêu này, liền huy động kiếm trong tay, “Vạn Nguyên Quy Nhất kiếm pháp – Kiếm Tảo Thiên Địa!” Mộ Chỉ Ly rót Thiên Lực vào trong thân kiếm, lại phát hiện có chút ít khó khăn, bởi vì nàng không thể khống chế tốt những thứ này, dù sao trước giờ nàng cũng chưa từng thử qua, chẳng qua là từ phương thức công kích của Tiên Thiên cảnh giới Vương Thiên Tuấn tự nhìn ra được một vài phần.

Đao của Vương Thiên Tuấn mang theo một độ cong quỷ dị, hướng Mộ Chỉ Ly quét ngang tới, khí kình cường đại của hắn bay múa thổi về phía Mộ Chỉ Ly, tay áo màu trắng tung bay trong gió, trông như người từ cõi khác khiến người ta phải nhìn lên. Chẳng qua hiện tại tâm mọi người như đang treo ngược, sợ là sau một chiêu này, thắng bại sẽ được phân.

“Keng” Mộ Chỉ Ly dùng hết khí lực tòan thân, công kích về phía Vương Thiên Tuấn. Khi Mộ Chỉ Ly dốc sức liều mạng, đuôi kiếm kia cũng tản ra một đạo kiếm quang màu trắng, kéo dài vài thước, đúng là đạt tới cảnh giới phóng thích Thiên Lực ra ngoài!

Đao phong màu vàng cùng kiếm quang màu trắng va chạm trên không trung, trong khoảng thời gian ngắn cát bay đá chạy, ngay cả cương thạch chế tạo đài tỷ võ vô cùng cứng rắn, lúc này cũng nứt ra từng khe hở, mà trên trận đài, cát vàng che khuất tầm mắt của mọi người, một số người phải nhắm cả hai mắt lại nếu không cát đá kia đã bay thẳng vào mắt bọn họ rồi. Ai cũng tò mò không dứt về kết quả.

Dĩ nhiên, cũng có một vài người, giống như Mộ Kình Lệ, Vương Tĩnh Hoành, ánh mắt bọn họ lòe lòe nhìn tình trạng trên đài, quả đấm Mộ Kình Lệ không tự chủ nắm chặt.

Hai người đồng thời lui về sau mấy bước. Vương Thiên Tuấn sắc mặt tái nhợt, miệng run rẩy, hiển nhiên đã bị nội thương, nhưng vẻ mặt vẫn cuồng nhiệt như cũ. Sau khi nuốt đan dược, hắn dường như không cảm giác được bất kỳ một loại đau đớn nào.

Mộ Chỉ Ly cũng lui về mấy bước, lúc này thân hình đứng lại, tay nàng run rẩy, rút cục không nhịn được, “phụt” phun ra một ngụm máu tươi. Thực lực nàng bây giờ không cách nào chống lại Vương Thiên Tuấn đã nuốt đan dược, mặc dù miễn cưỡng phóng được Thiên Lực ra ngoài, nhưng điều này hiển nhiên không cùng cấp bậc với Vương Thiên Tuấn.

Nhất định phải trai qua nhiều lần luyện tập mới có thể đạt tới hiệu quả như vậy, nàng hiện tại vẫn còn chưa đủ.

“Chỉ Ly!” Mộ Hàn Mặc thấy thế không khỏi khẩn trương, đồng thời nhìn về phía Vương Thiên Tuấn, trong mắt tràn đầy tức giận: “Ngươi đồ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ!”

“Tam tỷ!” Những đệ tử khác cũng rốt rít hô, trong lời nói đều mang ý quan tâm đến Mộ Chỉ Ly.

Dù sao, mặc kệ kết quả tỷ thí lần này như thế nào, trong mắt bọn họ cũng là Mộ Chỉ Ly thắng, bởi vì Vương Thiên Tuấn vốn dựa vào đan dược mới có thể mạnh được như vậy.

Mộ Chỉ Ly khoát tay với bọn họ, ý bảo mình không có chuyện gì. Chợt đưa mắt nhìn sang Vương Thiên Tuấn.

Trên mặt Vương Thiên Tuấn hiện tại đều là vẻ đắc ý. Rút cục, hắn đã đánh bại được nàng, lúc này Mộ Chỉ Ly sắc mặt tái nhợt, xem nàng còn cười được sao!

“Ngươi bất quá chỉ mới tấn nhập Tiên Thiên cảnh giới, xem ngươi làm sao so với ta!”

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cười, nụ cười này có thể nói là phong hoa tuyệt đại, vẻ tái nhợt trên mặt càng tăng thêm mấy phần yếu đuối mỹ cảm. “Ngươi cho rằng, như vậy đã thắng rồi sao?”

Vương Thiên Tuấn sắc mặt cứng đờ, chẳng rõ tại sao, nhìn bộ dáng kia của Mộ Chỉ Ly , hắn liền cảm thấy có chút không ổn, hắn cực kỳ không thích cảm giác không thể khống chế mọi chuyện như thế này. Hắn không hiểu được, rõ ràng chính là nàng thua, nhưng sao vẫn có thể cười như vậy?

Hết thảy, đến tột cùng là tại sao?

“Ta cho ngươi biết, thứ ta am hiểu nhất không phải kiếm thuật, mà là châm pháp!”

Quân Thiên Vũ bật cười " Ly nhi thật đáng yêu ". Kiếm pháp của Ly nhi chắt có lẽ mới bắt đầu sử dụng chỉ trong thời gian ngắn vẫn chưa am hiểu nhiều, nhưng ngân châm đã làm bạn với nàng từ khi mới ra đời, hai thứ so sánh với nhau, đã rõ kết quả.

“Nói đùa gì vậy? Ngươi hay thêu thùa lắm sao?” Vương Thiên Tuấn càn rỡ cười, hắn xem ra Mộ Chỉ Ly quả thực điên rồi, điên vì chịu không được đả kích khi thất bại sao? 

Đối với sự giễu cợt của Vương Thiên Tuấn, Mộ Chỉ Ly cũng không thèm để ý, ngân quang trong tay chợt lóe, Vương Thiên Tuấn chỉ cảm thấy một trận mưa sao sa màu bạc hiện lên, hoa cả mắt, Khua Cuồng Long Đao đỡ được đại đa sô ngân châm, nhưng một số vẫn như cũ chạm lên người hắn, dù sao ngân châm kia số lượng quá nhiều, góc độ lại vô cùng xảo trá, muốn né tránh thực rất khó khăn.

Song, trong lúc Vương Thiên Tuấn đang phí sức ngăn cản, Mộ Chỉ Ly dùng Phiêu Miểu thân pháp, thoáng động, đã xuất hiện trước mặt Vương Thiên Tuấn, trong tay ngân quang lóng lánh, rất nhanh, mấy huyệt vị của Vương Thiên Tuấn đã bị nàng đâm ngân châm vào.

Nàng rõ ràng biết, lấy thực lực Vương Thiên Tuấn, kim châm không khiến hắn tổn hại bao nhiêu, chỉ có đâm vào một số huyệt vị trọng yếu, may ra mới có thể.

“A a a!” Vương Thiên Tuấn đột nhiên hét lên như phát điên, gân xanh nổi trên trán, sắc mặc đỏ lên, thoạt nhìn hết sức ghê người, một giây sau hắn đã ngã lăn lộn trên mặt đất, dường như đau đến sắp chết.

Trong lòng Vương Thiên Tuấn hoảng sợ tới cực điểm, vốn dĩ sau khi nuốt đan dược, thân thể sẽ không có cảm giác gì quá rõ ràng, thế mà bây giờ hắn lại thấy đau đớn tận xương tủy, một loại cảm giác như sống không bằng chết!

Thấy thế, trên khuôn mặt tái nhợt của Mộ Chỉ Ly lộ ra nụ cười, châm pháp của nàng tuyệt đối không người nào có thể địch nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro