Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 48: Cậu Là Ai Vậy? - Ký Ức - Người Đàn Ông Kỳ Lạ

Đêm nay cũng là một đêm yên bình như mọi đêm khác. Gwen và Nami đã ôm nhau ngủ từ lâu, chỉ còn Robin vẫn ngồi dưới ánh đèn mờ, miệt mài đọc sách nghiên cứu. Đôi khi, Robin ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, bầu bĩnh của Gwen mà khẽ mỉm cười, lòng tràn đầy tình yêu thương.

Giữa đêm, Gwen đột nhiên tỉnh giấc, cảm giác khát nước làm nàng mơ màng ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở bước ra khỏi giường. Robin thấy vậy, đoán rằng nàng muốn đi uống nước, liền im lặng theo dõi từ xa. Gwen bước ra khỏi phòng, tiến về phía nhà bếp trên tàu trong ánh sáng yếu ớt.

Bất ngờ, một tiếng sáo bí ẩn vang lên trong đêm tĩnh mịch, từng âm thanh như thấm sâu vào tâm trí của Gwen. Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu nàng: "Ký ức của ngươi rất thú vị, mau đi theo ta nào."

"50%.......70%........100%, Nemu Nemu no Mi"

Gwen cảm thấy như bị thôi miên, khi mở mắt ra, trước mắt nàng là một cặp mắt đỏ rực đầy uy lực. Giọng nói lại vang lên, thúc giục: "Đúng vậy, đi thôi nào. Mau đưa ta đi."

Như bị điều khiển, Gwen bước lại gần người mặc áo choàng bí ẩn. Trong nháy mắt, cả hai đã biến mất. Người kia ra lệnh cho Gwen tạm thời ở đây đợi, cho phép nàng được ngủ. Gwen không tự chủ mà nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ mê man.

Khi nàng lần nữa mở mắt, tiếng sáo đó lại vang lên, và người bí ẩn lại xuất hiện trước mặt nàng: "Mau tỉnh dậy, trời đã tối rồi, đến lúc đi lấy những ký ức đó rồi, Gwen. Đưa ta đến chỗ con thuyền của các ngươi." Chỉ trong chớp mắt, cả hai đã xuất hiện ngay trên con tàu.

Gwen đứng đó như một bức tượng, đôi mắt vô hồn, không khác gì một con búp bê bị bỏ rơi. Tiếng sáo bí ẩn vang lên lần nữa, thu hút sự chú ý của những người khác trên tàu vẫn còn thức. Kẻ bí ẩn chửi thề trong cơn giận dữ: "Chết tiệt, đã tối rồi mà các ngươi vẫn chưa ngủ sao?"

Bất ngờ, một cô gái tóc đen lao ra, hét lớn: "Ngươi là kẻ đã ăn cắp ký ức của mọi người! Gwen, cậu rốt cuộc đã đi đâu? Mình đã rất lo cho cậu, mau lại đây!" Giọng cô gái đầy lo lắng và tức giận. Gwen nhìn cô mà không hiểu sao cô ta lại biết tên mình. Phía sau cô gái, những người khác cũng chạy tới, trong đó có một người tiến lên tấn công kẻ bí ẩn, khiến hắn hoảng sợ.

"Gwen, mau đưa ta đi!" Kẻ bí ẩn ra lệnh. Cơ thể Gwen tự động lại gần hắn, đôi mắt vô hồn không chút biểu cảm. Nàng đá văng người đội mũ rơm ra xa, nắm lấy cổ áo của kẻ bí ẩn và trong chớp mắt, cả hai đã biến mất. Trước khi biến mất, Gwen thoáng thấy ánh mắt lo lắng và đau đớn của cô gái tóc đen nhìn mình. Một cảm giác khó chịu xâm chiếm lòng nàng, nhưng cơ thể vẫn không thể ngừng lại được. Nàng không hiểu tại sao mình phải nghe theo, nhưng cứ thế mà quay lại căn cứ như lời hắn nói.

"Ngươi rất có ích, Gwen. Ngươi có lẽ là người mạnh nhất ở đây, nhưng ngươi cũng cần một đồng đội, cũng như một đối thủ. Đừng lo, ta đã biết tìm ai rồi. Ngày mai ngươi sẽ biết, còn bây giờ thì ngủ đi." Giọng nói của kẻ bí ẩn vang lên bên tai nàng như một lời thôi miên. Một lần nữa, Gwen lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ mê man.

Trong cơn mơ, những cảm xúc hỗn loạn xâm chiếm tâm trí nàng, không hiểu tại sao mình phải nghe theo, không hiểu tại sao mình lại ở đây, và rốt cuộc mình là ai. Những câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu, cho đến khi nàng tỉnh lại. Lần này, trước mắt Gwen là một người khác, một kẻ mà nàng cảm thấy rất quen thuộc, nhưng không thể nhớ rõ là ai.

"Được rồi, Zoro, ngươi hãy đi đấu với Luffy Mũ Rơm," người bí ẩn ra lệnh, ánh mắt đầy sự thỏa mãn khi nhìn thấy cảnh hỗn loạn diễn ra xung quanh. "Còn Gwen, ngươi đi theo ta. Nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ ta." Nghe lệnh, cơ thể Gwen tự động gật đầu, vô hồn thực hiện theo mệnh lệnh. Nàng giúp hắn di chuyển đến nơi hắn muốn, mỗi bước chân nặng nề nhưng không thể chống lại.

Khi họ đến nơi, Zoro đang cầm kiếm tấn công Luffy, nụ cười đắc ý hiện rõ trên khuôn mặt người bí ẩn. Nhưng khi phát hiện Nami và Usopp đang âm thầm rời đi, hắn lập tức ra lệnh cho Gwen đưa hắn đến đó và thôi miên hai người họ.

Ẩn mình trong một cái cây gần đó, Gwen đứng sẵn sàng bảo vệ hắn nếu có ai tấn công. Khi nhìn thấy hắn sắp thôi miên Nami, lòng nàng không ngừng dậy sóng, tâm trí muốn di chuyển, muốn chống lại, nhưng cơ thể lại không nghe theo, không thể động đậy.

Bất ngờ, những cánh tay mọc lên từ đâu che mắt Nami và Usopp lại. Sanji, với sự nhanh nhẹn và quyết đoán, lao tới tấn công kẻ bí ẩn. Ngay lập tức, Gwen theo lệnh của hắn, đứng ra chặn cú đá của Sanji, ánh mắt vô hồn nhưng bên trong lòng đang dậy sóng.

"Gwen, mau tỉnh lại đi! Đừng nghe lời hắn! Là mình đây, Robin, Gwen mau tỉnh lại!" Robin hét lớn, giọng nói đầy lo lắng và khẩn thiết. Tiếng gọi của Robin vang lên trong tâm trí Gwen, như một hồi chuông thức tỉnh, cái tên Robin mang theo một ý nghĩa đặc biệt, khiến cơ thể nàng khựng lại, đôi mắt thoáng chớp.

Nhân cơ hội này, Sanji đẩy Gwen về phía Robin, rồi tung cú đá mạnh vào con cá ngựa trên tay kẻ bí ẩn, khiến hắn hoảng sợ bỏ chạy, chỉ còn lại con cá ngựa rơi xuống đất. Nó hét lớn, ra lệnh: "Mau giết đám người đó cho ta, mau lên!" Nghe lệnh, cơ thể Gwen lại bị điều khiển, lao tới đánh bay Sanji ra xa.

"Bây giờ thì giết cô gái tóc đen kia đi. Rút dao ra và giết cô ta ngay!" Con cá ngựa hét lên, đôi mắt đầy sự tàn ác. Một con dao từ đâu xuất hiện trên tay Gwen, và nàng bắt đầu tiến về phía Robin, đôi mắt vô hồn, bước đi như một cái máy.

"Gwen, hãy tỉnh lại, làm ơn!" Robin nhìn thấy khuôn mặt không còn sức sống của Gwen, trái tim cô như thắt lại khi nhìn vào đôi mắt trống rỗng đó. Cô muốn lại gần nhưng đôi chân như bị đóng băng bởi nỗi sợ hãi và đau đớn.

Trong lúc này, trái tim và lý trí của Gwen đang tranh giành quyền kiểm soát cơ thể. Lý trí cố gắng ngăn cản, nhưng bàn tay nàng không thể khống chế được, con dao vẫn giơ cao, sẵn sàng đâm vào Robin. Cánh tay run rẩy, nhưng đôi mắt vẫn vô cảm, không chút biểu hiện.

Giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên má Robin. Đột nhiên, một nhát dao nhanh như chớp đâm xuống. Máu bắn ra khắp nơi, khiến mọi người xung quanh vô cùng hoảng sợ. Gwen đã tự đâm vào chân phải của mình, cố gắng giữ bản thân không làm hại Robin.

Nước mắt nàng không ngừng rơi xuống, thể hiện sự đau đớn và tuyệt vọng.

Sanji lúc này liên tục tấn công con cá ngựa, vừa đá vừa tức giận nói: "Mau trả lại ký ức cho chúng ta, đồ đáng ghét! Nami, Usopp, Chopper, mau lại ngăn cản Gwen!"

Gwen rút con dao ra, tay run rẩy nhưng vẫn định tấn công những người đến gần. Nước mắt nàng chảy đầy trên khuôn mặt, sự đau khổ và tuyệt vọng hiện rõ trong ánh mắt.

Cuối cùng, với sự hỗ trợ của mọi người và nỗ lực kiểm soát bản thân, Sanji đã đá văng con cá ngựa ra xa. Ký ức của mọi người dần trở lại, và Gwen không còn bị khống chế nữa. Nami và Robin lập tức ôm chặt lấy nàng, như sợ rằng nếu buông tay, Gwen sẽ lại tự làm tổn thương bản thân để bảo vệ mọi người.

"Đừng ôm chặt mình như vậy, mình nhớ lại hết rồi, Robin, Nami." Gwen yếu ớt nói, giọng nói nhẹ nhõm nhưng vẫn còn mệt mỏi. Nghe nàng nói vậy, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng nỗi lo lắng và sợ hãi vẫn còn đó, khuôn mặt vô hồn của nàng trước đó đã khiến tất cả phải kinh hãi.

"Cậu biến mất hai ngày rồi, làm mình lo chết đi được! Nửa đêm cậu đi vệ sinh rồi biến mất tiêu." Robin trách móc, giọng đầy yêu thương và lo lắng. Gwen cảm nhận được sự lo lắng và tình yêu của Robin, chỉ có thể đáp lại bằng một cái ôm thật chặt.

"Mau thả Gwen ra đi, nếu không cậu ấy sẽ mất máu nhiều quá. Đỡ cậu ấy xuống để tôi băng lại vết thương." Chopper lo lắng nói, nhanh chóng lấy hộp băng bó ra để sơ cứu cho nàng.

Gwen được đưa xuống, vết thương trên chân được băng bó cẩn thận. Nàng ngồi đó, nhìn những gương mặt quen thuộc xung quanh, lòng tràn ngập biết ơn và xúc động. Dù mọi người đều mệt mỏi, nhưng ánh mắt họ tràn đầy niềm vui và sự nhẹ nhõm khi thấy Gwen đã trở lại bình thường. Robin và Nami vẫn không buông tay nàng, như thể sợ rằng nếu buông ra, Gwen sẽ biến mất lần nữa.

Nước mắt nàng không ngừng rơi xuống. Gwen không thể kiềm chế được cảm xúc, những giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má. Những ký ức đau đớn, sự sợ hãi và bất lực dường như tan biến trong vòng tay của những người thân yêu. Nàng ôm chặt lấy Nami và Robin, cảm nhận sự ấm áp và an toàn mà họ mang lại, lòng đầy xúc động và biết ơn.

"Xin lỗi... khi đó mình không thể kiểm soát bản thân. Xin lỗi mọi người... đã khiến các cậu lo lắng rồi," Gwen nghẹn ngào, giọng lạc đi vì xúc động. Nami và Robin cũng không kìm được nước mắt, cả hai siết chặt Gwen hơn, như muốn truyền tải hết tình yêu và sự an ủi qua cái ôm đầy ấm áp ấy.

"Không sao đâu, Gwen. Mọi chuyện đã qua rồi, cậu đã trở về với bọn mình," Robin thì thầm, giọng nhẹ nhàng và dịu dàng, tạo nên một cảm giác yên bình bao phủ lấy họ. Gwen nhận ra rằng nàng không còn đơn độc, luôn có những người bạn ở bên cạnh, sẵn sàng bảo vệ và che chở cho nàng.

Đột nhiên, Zoro xuất hiện với gương mặt hầm hầm, trên miệng vẫn ngậm ba thanh kiếm, ánh mắt lấp lánh sát khí. Mọi người bắt đầu lo lắng khi không thấy Luffy, sợ rằng Zoro có thể không kiểm soát được và làm hại thuyền trưởng của họ.

Ngay lập tức, Sanji tiến lên phía trước, tung một cú đá từ trên cao xuống Zoro. Nhưng Zoro vẫn trụ vững, bật lại: "Đừng có làm phiền, tên đầu bếp biến thái."

"Hửm, là sao?" Mọi người còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì từ đâu, Luffy lao tới kéo theo Zoro, cả ba người cùng lao thẳng vào một hòn đá gần đó, khiến nó tan tành. May mắn là Zoro, giống như Gwen, đã thoát khỏi sự kiểm soát. Hóa ra kẻ chủ mưu lại chính là con cá ngựa kia, nhưng thay vì bỏ chạy, nó lại ngu ngốc ẩn mình dưới nước.

"Đáng ghét, cả ta mà ngươi cũng dám lấy luôn ký ức nữa hả! Còn dám điều khiển bọn ta! Ta phải bắt ngươi làm lẩu cho mọi người ăn," Zoro giận dữ hét lên, nhảy xuống nước, bơi theo để bắt con cá ngựa, khiến cả đám đứng từ xa nhìn mà không nhịn được cười, đặc biệt là với sự lồng tiếng hài hước của Usopp.

"Úi chà, cứ như tình nhân đuổi bắt nhau ấy nhỉ," Usopp chốt lại một câu khiến cả bọn phá lên cười.

Nhưng ngay khi tiếng cười còn vang vọng, con cá ngựa bất ngờ tuyên bố rằng nó vẫn còn con át chủ bài. Từ miệng nó, một đám khói hồng lan tỏa, bao trùm lên khắp mọi người xung quanh. Trong làn sương mờ, những hình bóng bắt đầu dần dần hiện ra. Gwen nhìn từ trái sang phải, những gương mặt lạ lẫm hiện ra, chỉ có Shanks và Ace là quen thuộc. Nhưng rồi, một hình bóng mà nàng không thể nào quên, một người khiến trái tim nàng đau nhói, từ từ xuất hiện.

Hai tay nàng không tự chủ được mà run lên, nước mắt lại rơi, lần này nhiều hơn. Nụ cười của người đó như một lưỡi dao đâm vào tim nàng. Gwen loạng choạng tiến lại gần, miệng lẩm bẩm: "Anh à, em xin lỗi... em vô dụng... em đã hứa sẽ chăm sóc tốt bản thân mà." Cổ họng như bị bóp nghẹn, dù biết chỉ là ảo ảnh, nàng vẫn không kiềm được mà muốn chạy lại gần.

Robin đứng kế bên, nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Gwen, cô nhanh chóng kéo nàng lại, không để Gwen chạy về phía ảo ảnh kia. Khi được giữ chặt trong lòng Robin, Gwen thẫn thờ nhìn những hình bóng biến mất, hóa thành tia sáng bay lên cao. Nhưng rồi, từ đâu lại xuất hiện những kẻ thù mà cả bọn đã từng đối mặt, trong đó có cả những tên Thiên Long Nhân đáng ghét. Cơ thể Gwen lại run lên, nhưng lần này Robin ôm chặt nàng hơn, vỗ lưng an ủi, giúp nàng vượt qua nỗi sợ hãi và đau khổ.

Đột nhiên, mọi thứ biến mất, con cá ngựa tức giận gào lên: "Tất cả là tại các ngươi! Tại các ngươi mà ta đã mất hết ký ức của người dân trong làng. Nhưng nếu bây giờ ta lấy đi hết kỷ niệm vô giá của các ngươi, ta sẽ có thể tiến hóa. Ta sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu!" Vừa dứt lời, đôi mắt nó phát sáng rực rỡ. Gwen nhìn thấy luồng năng lượng sáng chói phát ra, những ký ức dần bay ra khỏi mọi người xung quanh. Nhưng lần này, nàng đủ tỉnh táo để vô hiệu hóa năng lực của nó.

Ánh sáng chói lóa khiến Gwen phải nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, cơ thể con cá ngựa đã lớn hơn rất nhiều, đang từ từ bay lên cao.

"Chuyện gì vậy? Nhưng mà... tôi là ai?" Luffy chỉ lên trời hét lớn, rồi đặt ra câu hỏi khiến Gwen cũng hoảng sợ. Điều còn đáng sợ hơn là, ngoài nàng ra, tất cả mọi người đều đã mất trí nhớ. Robin cũng dần buông tay Gwen ra, nhìn nàng một cách kỳ lạ.

"Cuối cùng thì ta cũng có thể trở thành rồng Sennenryu!" Chopper dịch lại lời con cá ngựa, khiến mọi người ngạc nhiên, chỉ trừ Gwen.

"Đồ cá ngựa điên, ngươi có mà nằm mơ mới trở thành rồng Sennenryu!" Gwen tức giận hét lên từ dưới, ánh mắt đầy quyết tâm.

"Ngươi... ngươi không bị mất ký ức? Làm sao... làm sao có thể như vậy được?" Chopper tiếp tục thuật lại, và mọi người quay sang nhìn cô bé nhỏ nhắn trước mặt.

"Ta mà không đánh chết ngươi thì thôi! Mau trả lại ký ức cho mọi người, ngay lập tức!" Gwen hét lớn, rồi tức thì dịch chuyển đến trước mặt con cá ngựa.

"Shōgekiha" Nàng đưa hai bàn tay hướng về phía phần bụng phình ra của nó, kích hoạt một làn sóng xung kích cực lớn.

Khoảnh khắc sức mạnh của làn sóng chạm vào bụng con cá ngựa, mọi ký ức bị nó nuốt chửng được phun ra từ miệng, quay trở lại với mọi người, và cơ thể con cá ngựa dần trở lại hình dạng ban đầu. Nó bị Gwen đánh bay lên trời, biến mất không để lại dấu vết.

Khi nhìn xuống, thấy mọi người đã trở lại bình thường, không còn vẻ hoang mang, Gwen thở phào nhẹ nhõm và tiến về phía họ. Trên đường quay về thị trấn, cả bọn đều tưởng tượng ra cảnh sẽ được người dân cảm ơn rối rít, nhưng đời không như mơ. Họ buộc phải bỏ chạy tán loạn vì bị hiểu lầm rằng chính mình là kẻ đã ăn cắp ký ức.

Khi cuối cùng cũng trở lại tàu, ai nấy đều mệt nhoài. Từ xa, Gwen thấy Robin đang đứng ở cuối tàu, vẻ mặt trầm tư, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời. Nhớ lại chuyện khi nãy, Gwen đi lại gần và hỏi nhỏ: "Cậu... nhớ bác Jaguar và mọi người sao?"

Robin khẽ giật mình, đôi mắt đầy tâm trạng nhìn Gwen. Đôi môi cô run run như muốn nói điều gì đó, nhưng không thể thốt nên lời. Nỗi buồn và mất mát hiện rõ trên khuôn mặt Robin. Gwen nắm chặt tay Robin, cảm nhận sự run rẩy nhẹ nhàng qua từng ngón tay, như muốn truyền đi chút hơi ấm và an ủi. Cảm giác lạnh lẽo từ cơ thể Robin truyền sang khiến trái tim Gwen thắt lại, nàng lặng lẽ ngồi xuống thành tàu, ôm lấy Robin, để cô cảm nhận được rằng nàng luôn ở bên, sẻ chia mọi nỗi đau.

Robin lặng lẽ gật đầu, đôi mắt ngấn nước, giọng nói nhỏ nhưng đầy xúc động: "Ừm... mình có chút nhớ họ rồi." Robin vùi mặt vào tóc Gwen, hơi thở nhẹ nhàng nhưng chất chứa nhiều nỗi niềm.

Gwen cảm nhận được nỗi buồn của Robin qua từng hơi thở, từng cái ôm. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve lưng Robin, đôi mắt cũng dần trở nên mờ đi bởi nước mắt. Sự đồng cảm và tình yêu thương dâng lên trong lòng, nàng muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Cả hai chỉ lặng lẽ ôm nhau, cảm nhận sự ấm áp và an ủi từ người kia, như muốn xoa dịu nỗi đau trong lòng. Gwen siết chặt vòng tay hơn, như sợ rằng nếu buông ra, nỗi đau sẽ quay trở lại. Robin cũng ôm chặt Gwen, tìm kiếm sự an ủi và cảm giác an toàn. Trong khoảnh khắc ấy, lời nói trở nên thừa thãi; chỉ cần sự hiện diện và tình yêu thương của nhau là đủ để làm dịu đi nỗi đau.

Khi Sanji gọi vào ăn tối, cả hai mới nhẹ nhàng buông nhau ra, nhưng tay họ vẫn đan chặt vào nhau, ánh mắt trao nhau sự an ủi và yêu thương.

Mấy ngày đã trôi qua kể từ khi họ rời khỏi hòn đảo. Giờ đây, cả nhóm đang lo lắng về cột buồm chính của con tàu. Nó dường như sắp không chịu nổi nữa, trời thì đang mưa, sóng biển dữ dội. Gwen bị Nami và Robin ép phải mặc áo mưa để tránh bị ốm. Nàng miễn cưỡng nghe lời, khoác áo mưa vào và bước ra ngoài để trò chuyện cùng các thành viên khác.

Phía xa, giọng nói quen thuộc vang lên—đó là đám người của Cáo Bạc Foxy. Nhìn thấy hắn, Gwen không ưa, nhưng Luffy lại đưa ba người kia lên tàu. Dù việc đó không ảnh hưởng gì đến nàng, nhưng nàng vẫn lo lắng rằng đám người này có thể giở trò.

Mấy người họ ở lại tàu suốt đêm. Sáng hôm sau, khi Luffy và Usopp đang câu cá, họ phát hiện ra tàu Sexy Foxy. Trên Going Merry, Chopper, Robin và Gwen đang chơi board game với nhau. Nghe thấy tiếng động từ phía bên kia, Gwen và Chopper nhìn Robin hỏi.

"Bọn họ làm gì bên đó, như mở tiệc vậy?"

"Có muốn qua đó chơi thử không, Robin? Nghe có vẻ thú vị đấy," Gwen đề nghị.

"Sao, các cậu chán rồi không muốn chơi với tôi nữa hả?" Robin nhướng mày hỏi, nở một nụ cười mỉm.

Thấy vậy, Gwen và Chopper nhanh chóng thảy viên xúc xắc, tiếp tục trò chơi. Sau một lúc chơi xong, phần thắng đương nhiên thuộc về Robin. Cả ba quyết định bày trò mới để chơi. Đang chơi thì có người bất ngờ bay ra từ con tàu lớn bên cạnh, nhưng cả ba không quan tâm và tiếp tục trò chơi. Chơi một lúc cũng chán, Robin lấy sách ra đọc, Chopper bắt đầu điều chế thuốc, còn Gwen thì ngồi viết vẽ những tuyệt chiêu mới. Cơ thể nàng cũng sắp trở lại trạng thái bình thường rồi.

"Robin này, nếu mình kết hợp chiêu thức này với chiêu thức kia thì cậu nghĩ sao? Hay là mình nên đổi sang tổ hợp chiêu thứ hai này?" Gwen viết lên iPad của mình rồi đưa cho Robin xem. Robin chăm chú lắng nghe rồi đáp: "Chọn cái thứ hai đi."

"Được rồi, đến lúc đặt tên rồi. Hừm... Đặt tên gì cho ngầu đây?" Gwen ngồi viết lung tung một đống cái tên vào ghi chú. Mọi người cũng lần lượt quay về, Usopp thì ngất xỉu. Có lẽ ban nãy không phải là một buổi tiệc vui vẻ gì. Con tàu của họ lại căng buồm, tiếp tục hành trình đến địa điểm tiếp theo, bỏ xa tàu Sexy Foxy phía sau.

Rất nhanh, Usopp phát hiện ra một hòn đảo ở phía trước. Khi tàu đổ bộ lên đảo, Sanji liền phân công mọi người đi tìm đồ ăn. Dù linh cảm có chút khó chịu khi vừa đặt chân lên hòn đảo, nhưng ai nấy đều bị cơn đói chi phối. Gwen được Sanji giữ lại để giúp nhóm lửa.

"Nè Sanji, Gwen, bọn này tìm được nhiều cá và trái cây cho bữa trưa luôn nè!" Những người khác cuối cùng cũng quay về, mang theo chiến lợi phẩm.

"Mọi người vất vả rồi." Sanji nói với giọng đầy cảm kích.

"Mau nấu lên ăn thôi nào." Gwen nhanh chóng chạy lại nhận lấy mấy món đồ nặng, giúp Robin và Nami khiêng chúng đến chỗ Sanji.

Nguyên liệu đã sẵn sàng, chỉ chờ đầu bếp ra tay. Không lâu sau, mọi người đã cầm trên tay ly nước uống, sẵn sàng cho bữa tiệc nướng thơm lừng.

"CẠN LY!" Cả nhóm cụng ly, bắt đầu thưởng thức bữa ăn ngon lành.

"Robin, mau há miệng ra nào a~~~~~" Gwen nhận thấy Robin vừa về đã chăm chú đọc sách, nàng biết thói quen này của cô khó bỏ. Gwen chỉ có thể ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng đút cô ăn từng miếng. Robin nhìn Gwen, nở một nụ cười nhẹ, sau đó ngoan ngoãn há miệng để Gwen đút cho.

Nami từ xa nhìn thấy cảnh đó, không kiềm chế được liền chạy lại, giọng đầy nũng nịu: "Nè, sao lại chỉ có mình Robin được Gwen đút ăn thôi hả? Mình cũng muốn nữa!"

Gwen mỉm cười nhìn Nami, không từ chối được sự đáng yêu đó, nàng liền nói: "Được rồi, được rồi, Nami cũng há miệng ra nào."

Cô cười tươi như hoa, há miệng chờ đợi, mắt lấp lánh vui sướng. "A~~~~~" Gwen đút cho Nami một miếng lớn, rồi quay lại đút tiếp cho Robin.

Nami vừa nhai vừa nheo mắt trêu Gwen: "Gwen đúng là cô vợ nhỏ đáng yêu của tụi mình. Ai mà không muốn được chăm sóc như thế này chứ?"

Gwen đỏ mặt, hơi ngượng ngùng nhưng cũng cười đáp lại: "Nếu hai người muốn, mình sẽ chăm sóc mãi luôn."

Robin mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương nhìn Gwen: "Cậu giỏi thật đấy, Gwen. Vừa chăm lo cho tụi mình, vừa khiến bữa ăn vui vẻ đến vậy."

Nami thấy Gwen càng lúc càng đáng yêu, không kiềm chế được mà bế nàng lên, cười tươi nói: "Cô vợ nhỏ đáng yêu quá đi!" Rồi Nami không chịu nổi mà cắn nhẹ vào cặp má phúng phính của Gwen, sau đó hôn liên tiếp lên đó, như muốn nựng nàng thêm nữa.

Đang lúc mọi người đang vui vẻ ăn uống, bỗng từ đâu xuất hiện một con cua máy khổng lồ. Tất cả đều dễ dàng nhận ra đó là Foxy, Porche, và Hamburg đang điều khiển nó, chỉ trừ mỗi thuyền trưởng Luffy. Cậu ta nhanh chóng lao tới, định bắt lấy con cua, nhưng lại bị nó đấm ngã xuống đất. Quá tức giận, Luffy ngay lập tức trả đũa, ném chiếc tàu ngầm của bọn họ xuống bãi biển, khiến nó phát nổ.

Ba người kia vẫn còn quỳ trên cát, có vẻ rất mệt mỏi. Sanji, không kiềm được lòng tốt của mình, nghe Porche nói đói bụng liền mời cô ta cùng ăn. Chẳng bao lâu sau, Porche đã liên lạc với tàu Sexy Foxy, và ngay lập tức, một chiếc thuyền được cử đến để rước ba người họ quay về. Khi họ rời đi, bữa trưa của cả nhóm cũng kết thúc, mọi người cùng nhau dọn dẹp và chuẩn bị đi kiếm thêm lương thực dự trữ cho tàu.

Gwen, sau khi ăn no căng, đang xoa cái bụng tròn của mình. Thấy cảnh đó, Nami và Robin không khỏi bật cười trước dáng vẻ đáng yêu của nàng.

"Bụng no căng tròn luôn rồi," Nami nói, vừa chọc chọc vào cái bụng đang căng lên của Gwen.

"Hihi... nhìn cậu dễ thương quá," Robin cười khúc khích, nhẹ nhàng nhéo má Gwen.

Thấy hai người đẹp khen mình, Gwen không ngại pha trò: "Đúng vậy đó, nó là con của ba chúng ta. Mấy người phải yêu thương nó đó~" Nàng xoa xoa cái bụng căng lên, rồi nháy mắt đầy tinh nghịch với Robin và Nami.

Hai người kia bị Gwen ghẹo, mặt hơi hồng lên, không biết đang tưởng tượng gì trong đầu. Cả Nami và Robin cùng nhau tưởng tượng cảnh Gwen thật sự mang thai, bụng tròn trĩnh, đôi mắt long lanh, dáng vẻ vừa mệt mỏi nhưng lại vô cùng xinh đẹp và dịu dàng. Hình ảnh ấy hiện lên trong đầu họ như một giấc mơ ngọt ngào, khiến cả hai không khỏi ngẩn ngơ, ánh mắt dường như không thể rời khỏi Gwen.

Họ quay lại nhìn nàng chăm chú, ánh mắt chứa đựng một chút bối rối, chút ngạc nhiên, nhưng trên hết là một sự dịu dàng lạ thường. Bị nhìn chằm chằm như vậy, Gwen bỗng cảm thấy ngại ngùng, tim nàng đập nhanh hơn, không hiểu sao mình lại bày ra trò đùa này. Nàng hơi lùi lại một chút, nụ cười ngượng ngùng hiện lên trên môi, cố gắng tìm cách thoát khỏi ánh nhìn chăm chú của hai người họ.

Sau khi rời bãi biển, mỗi người đều đã thu thập được khá nhiều đồ ăn. Gwen và Chopper cũng kiếm được nhiều dược liệu để chế thuốc. Trong lúc đang tập trung vào việc thu thập, Chopper đột nhiên lên tiếng: "Có một điều khiến tôi bận tâm, là cái dấu vết xe này nè. Thật là kỳ lạ."

Nghe vậy, ai cũng chỉ nghĩ rằng đó là dấu vết của một người nào đó đạp xe vào rừng, không có gì đáng lo ngại. Nhưng khi nhìn kỹ những dấu vết ấy, lòng Gwen bỗng nhiên cảm thấy bất an, linh cảm của nàng từ nãy giờ có lẽ không phải là vô cớ.

Cả nhóm tiếp tục tiến lên phía trước, nhưng Gwen không ngừng liếc nhìn những dấu vết lạ kia, nỗi lo sợ mơ hồ dần len lỏi trong tâm trí, như thể có điều gì đó sắp xảy ra.

Robin, nhận thấy biểu cảm lo lắng của Gwen khi nhắc đến dấu vết xe đạp, liền nhẹ nhàng hỏi: "Cậu có thấy không khỏe ở chỗ nào không?" Gwen lắc đầu, cố tỏ ra bình thường để Robin không phải lo lắng, dù trong lòng nàng vẫn cảm thấy bất an.

Mọi người bắt đầu đi nhanh hơn, Gwen và Robin ở lại phía sau. Nàng vô thức nắm chặt tay Robin, cảm giác không yên trong lòng khiến nàng phải thốt lên: "Nếu có chuyện gì xảy ra, cậu nhớ chạy trước. Đừng chần chừ, hiểu chưa? Mình chỉ dặn vậy thôi." Nàng cố gắng lấp liếm lời nói của mình, nhưng không thể che giấu hết sự lo lắng.

Khi nghe thấy có tiếng động phía trước, Gwen nhanh chóng cùng Robin chạy lên để xem chuyện gì đang diễn ra.

"Có chuyện gì vậy hả, Luffy?" Sanji nhanh chóng tiếp cận Luffy để hỏi.

"Các ngươi là ai?" Một giọng nói lạ vang lên từ đâu đó, đầy thách thức.

"Câu đó ta hỏi ngươi mới đúng!" Luffy đáp lại, không chịu thua.

"Gì vậy, tự nhiên ở đâu ra tên kỳ lạ nữa?" Usopp thắc mắc.

"Rốt cuộc thì người đàn ông này là ai chứ?" Nami cũng lên tiếng, giọng đầy hoài nghi.

————————————

Đố mọi người, người ấy là ài ai ai ái.... ƪ(˘⌣˘)ʃ này không biết nữa thì thua lun đó :">>>

Đoán đúng đăng thêm 2 chương nữa cho tròn 50 chương (ê không đoán trúng chắc sốp quê lắm nha) :">>

Sốp vẫn đang quằn quại cho Thriller Bark Arc ai đó cho xin ý tưởng nào không? Kiểu có muốn tình tiết phải đặc biệt thích hẻm. Nói thiệt sốp đang kiểu ở đầu đầu arc, mà thấy nó sao sao á, xì poi cuối cùng Nami- san không còn phải ăn chay nữa, cuối cùng cô í đã được ăn thịt. 

Làm ơn cho sốp xin tí ý tưởng :">>> tại đầu sốp giờ toàn bên ngoại truyện với Fairy Tail đồ đó :">>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro