Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Edit: Lò Thị Vi Sóng

Trần Thành tuy rằng yêu thích ngủ, thế nhưng đêm đó nàng chẳng ngủ ngon được, nàng cứ lo lắng rằng mình sẽ ngủ quên không đến kịp buổi hẹn, ở trên giường trằn trọc trở mình, đến lúc gần sáng lại mơ mơ màng màng ngủ.

"Cốc cốc cốc .... Thiếu chủ...."

Nghe được âm thanh, Trần Thành phản xạ có điều kiện ngồi dậy:"Xong rồi xong rồi, ngủ quá rồi." Rời giường mặc quần áo, một bên nói thầm một bên hoang mang. Vừa mở cửa đã túm lấy Thúy Nhi mà hỏi:"Mấy giờ rồi? Ngươi biết miếu Quan Âm nơi cách Tiết gia trang một trăm dặm ở đâu không?"

Nhìn thấy dáng vẻ Trần Thành hoang mang hoảng loạn, Thúy Nhi cho rằng xảy ra chuyện gì: "Thiếu chủ, có việc gì xảy ra sao?"

"Không có chuyện gì, ngươi mau nói cho ta biết, miếu Quan Âm này ở đâu."

"Từ cổng thành Tây đi ra ngoài, đi thẳng khoảng một trăm dặm đến nơi ấy sẽ nhìn thấy một sườn núi, lên sườn núi là có thể nhìn thấy miếu Quan Âm rồi."

"Cảm tạ." Tạ ơn xong, Trần Thành quay người về phía cửa mà đi.

"Thiếu chủ, ngươi đi nơi đó làm gì? Ngươi không ăn điểm tâm sao? Trang chủ có chuyện tìm ngươi." Thúy Nhi nhìn thấy Trần Thành vội vội vàng vàng đi ra ngoài, vội vã kêu.

Nghe được Thúy Nhi gọi, Trần Thành giật mình, ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng không khỏi mắng thầm chính mình, bởi vì nàng phát hiện sắc trời dường như còn sớm. Quay lại bên cạnh Thúy Nhi, Trần Thành xấu hổ hỏi:"Ngươi nói, Trang chủ, à không! Cha ta tìm ta?"

"Đúng vậy! Trang chủ đợi ngươi ăn xong điểm tâm rồi đến thư phòng tìm hắn."

"Nha, được." Chân bước vào cửa phòng, Trần Thành xoay người lại hỏi: "Cái kia, ngươi nói bây giờ là mấy giờ a?"

"Giờ Thìn." (7h-9h sáng)

"Nha!" Trần Thành trong lòng âm thầm vui mừng, may là chính mình đối với canh giờ này còn có chút hiểu biết. Trong lòng tính toán, thời điểm tối hôm qua nàng tới, hẳn là giờ Hợi (9 giờ đến 11 giờ đêm). Miếu Quan Âm cách nơi này 100 dặm, nếu như đi ô tô với tốc độ nhanh, có lẽ chưa cần tới một canh giờ, còn nếu như là dùng ngựa, vậy phải bao lâu?

"Cái kia, Thúy Nhi, ngươi nói, cưỡi ngựa đến miếu Quan Âm phải mất bao nhiêu thời gian?"

"Không cần đến một canh giờ, nếu như là Bạch Ngạo, phỏng chừng còn nhanh hơn một chút." Thúy Nhi nói với Trần Thành về Bạch Ngạo cùng kiếm U Linh, vì lẽ đó Trần Thành biết được Bạch Ngạo này chính là con tuấn mã màu trắng.

Nếu như vậy, buổi chiều ăn xong cơm tối là đi được rồi! Trần Thành suy nghĩ trong lòng.

Ăn xong điểm tâm, đổi qua một bộ quần áo, liền đi đến thư phòng.

"Cha, người tìm ta ?" Vừa vào thư phòng, Trần Thành lập tức hỏi.

"Ừm! Ngồi xuống đi! Cha có chuyện muốn cùng con nói." Tiết Nhân vừa nói vào đề, liền đóng cửa phòng.

"Ta biết bây giờ không nên cùng con nói những việc này, thế nhưng có một số việc vẫn nên để cho con biết." Tiết Nhân ngồi vào ghế bành, lộ ra một bộ mặt lo lắng.

"Mấy ngày trước đây, nhị thúc ngươi lại đây muốn gả con gái nuôi cho ngươi, nói muốn thân càng thêm thân."

Trần Thành không có nói tiếp, nàng cảm thấy thời điểm này không biết rõ tình hình, không nên tùy tiện mở miệng. Thế nhưng trong lòng lại có loại linh cảm không lành.

"Cái gì? Bệnh thần kinh, hắn nói muốn gả ai cho ai, ai đòi a? Đầu óc có bệnh." Trần Thành nghe được việc muốn cho nàng cưới một người không quen biết, hơn nữa là giới tính như vậy, trong lòng nén giận.

Có thể Tiết Nhân chưa từng thấy Tiết Hoàng Sanh nói như thế, hơi hơi run lên, lại nghĩ nguyên do có lẽ là mất trí nhớ, trong lòng không khỏi lại  khó chịu một hồi.

"Nghe được tin tức con trở về, nhị thúc con lát nữa sẽ cùng con gái nuôi đến Tiết gia trang, có điều con yên tâm, cha sẽ nghĩ biện pháp từ chối." Tiết Nhân cũng biết Tiết Hoàng Sanh không thể cưới, coi như muốn lấy vợ, cũng sẽ không phải là con gái nuôi của nhị thúc, đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp từ chối.

"Cha dự định từ chối thế nào?" Tuy rằng nghe Tiết Nhân nói như vậy, trong lòng Trần Thành vẫn không yên tâm.

Tiết Nhân cau mày suy nghĩ một chút "Liền lấy con hiện nay vẫn chưa muốn kết hôn thê làm lí do đi! Tạm thời giữ hắn được một thời gian."

"Ngộ nhỡ hắn nói muốn trước tiên đính hôn đây?" Trần Thành cảm thấy lí do này trước sau cũng không thể xem như là lí do tốt.

"Đính hôn?"

"Đúng vậy a! Nếu như bọn họ nói hiện tại không kết hôn, vậy trước tiên đính hôn, thế làm sao bây giờ?"

Tiết Nhân trầm mặc, đúng vậy, ta làm sao lại không nghĩ đến việc này đây! Nên làm thế nào cho phải ? Lấy lí do gì mà từ chối đây! Trực tiếp cự tuyệt, phỏng chừng hắn lại có ý kiến khác rồi. Lần này phỏng chừng là làm khó người hiền lành Tiết Nhân này rồi.

"Cha, nếu không thì thế này, đợi bọn họ đến rồi, ngươi đừng nói chuyện, hết thảy để cho ta làm." Trần Thành không phải là người hiền lành đàng hoàng, trong lòng mưu mô rất nhiều, hơn nữa trình độ chơi xấu cũng có chút hiểu biết.

Tiết Nhân suy nghĩ một chút, cuối cùng cho phép.

Vừa ăn xong bữa trưa thì có hạ nhân (đầy tớ) báo lại: "Trang chủ, Nhị lão gia bọn họ đến rồi." Bọn họ rốt cuộc đã tới, xem thử hắn muốn chơi trò bịp gì, Trần Thành theo Tiết Nhân đi vào đại sảnh.

"Ha ha ha ha, đại ca, ta lại tới nữa rồi, nghe được cháu vô sự, ta thực sự là hài lòng thay con a! Lần này chúng có thể làm thông gia tiếp, thân càng thêm thân rồi!" Tiết Nhân vừa cùng Trần Thành bước vào đại sảnh, Tiết Từ liền sáp lại lôi kéo. Trần Thành thầm mắng: thật giả tạo!

"Làm phiền nhị đệ quan tâm rồi." Tiết Nhân cũng khách sáo, chắp tay thoải mái cùng ngồi xuống.

Trần Thành tiến vào phòng khách thì thấy được một đôi nam nữ trẻ tuổi phía sau Tiết Từ, cô gái kia mày liễu mắt hạnh, tính ra cũng có vài phần sắc đẹp. Nam tử kia mặt như thoa phấn, lớn lên so với cô gái kia còn đẹp hơn mấy phần. Không cần đoán, Trần Thành vừa nhìn liền biết hai người bọn họ là ai, mặc dù là một anh chàng "mỹ nữ" đẹp trai nhưng Trần Thành đối với anh ta cũng không có hảo cảm.

"Đại ca! Vị này chính là Tiết Tử Diên." Nói xong, liền hướng về Tiết Tử Diên cùng nam tử kia nói: "Các ngươi mau bái kiến đại bá."

"Vâng."  "Vâng."

"Bái kiến đại bá." "Bái kiến đại bá."

"Không cần đa lễ, nhị đệ thực sự là có phúc lớn, cháu trai, cháu gái đều là nhân trung long phượng a! Mấy năm không gặp, Đường nhi lớn lên thực sự là một nhân tài" Tiết Nhân cũng khách sáo.

"Đại ca quá khen, Khuyển nhi làm sao sánh được với Sanh nhi a! Sanh nhi mới chính là một nhân tài, nhân trung chi long a!" (câu trên là Đường câu dưới là Khuyển, cũng không hiểu @@)

"Quá khen quá khen!"

Trần Thành ngồi ở đó nhìn hai người khách sáo với nhau, trong lòng suy nghĩ tới cái rắm cũng sắp phóng ra, giả bộ cái gì mà giả bộ! Lãng phí thời gian của mọi người. Bởi vì Trần Thành trong lòng vẫn thắp thỏm cuộc hẹn tối nay.

"Đại ca, tiểu nữ từ nhỏ theo ta, ta đối với tiểu nữ này sủng ái rất nhiều, chỉ muốn tìm cho nàng một vị tướng công tốt, ta xem Sanh nhi về mọi mặt đều rất xuất sắc, vì lẽ đó ta định đem tiểu nữ gả cho Sanh nhi, chúng ta thân càng thêm thân, hi vọng đại ca chớ ghét bỏ."

Rốt cuộc nói đến vấn đề chính, Trần Thành đã đợi đến không nhịn được: "Nhị thúc, ngươi coi trọng ta quá, kỳ thực ta cũng không có như ngươi nghĩ, tài giỏi như vậy." Trần Thành nghĩ trước hết nên dùng Tiên lễ hậu binh (ngoại giao trước, quân sự sau), thức thời cũng không dây dưa.

"Sanh nhi khiêm tốn, nhìn coi võ lâm hiện nay, hạng chàng trai nào có thể so sánh với ngươi a!" Tiết Từ nói ngược lại cũng đúng thực tế. Bây giờ trong chốn võ lâm, bàn về tướng mạo, phẩm tính, võ công, gia thế thử hỏi có mấy người hơn được nàng đây? Nàng đây đương nhiên là chỉ Tiết Hoàng Sanh thật sự.

Tiết Nhân vừa định nói tiếp, Trần Thành đưa tay bắt được tay ông, ra hiệu ông không được mở miệng, chính mình thì lại cười, bưng trà lên bàn từ từ thưởng thức.

Tiết Từ thấy bọn họ hai cha con không nói tiếp, bất giác có chút lúng túng, trong lòng đột nhiên sinh ra một luồng khí nóng, nhưng là không thể phát ra, chỉ có đè nén cười ha hả nói: "Tiểu nữ tuy rằng không phải cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ, thế nhưng giang hồ chúng ta trai gái cũng không rập khuôn như thế, tiểu nữ từ nhỏ thông minh lanh lợi, đối với võ học có năng lực lĩnh ngộ cực cao, sẽ không ủy khuất Sanh nhi."

Trần Thành đặt chén trà xuống, mặt mang đầy ý cười: "Nhị thúc, ngươi nói thân càng thêm thân, cái này họ hàng cũng quá thân thiết rồi đi! Nếu như kết hôn, ta nên gọi ngươi là nhị thúc hay phải gọi là nhạc phụ đại nhân a?" (nhạc phụ: cha vợ)

Tiết Từ nghe nói như thế thì ngớ ra, có điều lập tức lại khôi phục dáng tươi cười: "Danh xưng này không quan trọng, Sanh nhi muốn xưng hô thế nào thì xưng thế đó, giang hồ nam nữ chúng ta không cần phải câu nệ như thế."

"Nhị thúc, lời ấy sai rồi, tuy rằng chúng ta là giang hồ không câu nệ tiểu tiết, thế nhưng loại này là làm trái lẽ thường, sẽ bị người trong giang hồ chế nhạo."

"Chế nhạo? Vì cái gì chế nhạo? Tử Diên là con gái nuôi của ta, lại không có cùng huyết thống, thế nào lại vi phạm lẽ thường?"

"Nhưng trên danh nghĩa, nàng chính là con gái của ngươi, cũng chính là em họ của ta, như vậy vẫn là không phù hợp."

"Chuyện như vậy trên thiên hạ đều có, có cái gì kỳ quái?"

Nghe nói thời xưa người ta thường thích thân càng thêm thân, xem ra quả thực không sai, tư tưởng so với thế kỷ 21 chúng ta còn chưa mở ra.

"Vậy ngươi làm cha làm mẹ, đã hỏi qua con gái ngươi có hay không muốn gả cho ta? Chúng ta trước đó còn chưa quen biết, cũng chưa có nửa điểm cảm tình, miễn cưỡng kết hôn sẽ không hạnh phúc." Trần Thành từ nhỏ đã không có tính nhẫn nại, giờ khắc này nàng cũng không kịp nhớ tới phải giữ gìn thể diện cho đối phương, trong lòng chỉ biết hôn sự này tuyệt đối không thể thành.

"Từ xưa tiệc cưới của con cái, đều là cha mẹ làm chủ, cảm tình sau này có thể từ từ bồi dưỡng."

Nghe ông ta nói như thế, Trần Thành biết giảng đạo lý với người này như nước đổ đầu vịt, liền cũng không tính toán cùng hắn tiếp tục nói cái gì đạo lý.

"Ta bây giờ còn chưa chơi đủ, không muốn kết hôn sớm như vậy." Trần Thành bắt đầu chơi xấu.

"Nguyên lai Sanh nhi còn chưa muốn kết hôn sớm như vậy a! Ha ha ha.... Này cũng không có chuyện gì, chúng ta có thể đính hôn trước, sau này kết hôn cũng không trễ."

Nghe được ông ta nói vậy, kiên nhẫn của Trần Thanh đã bị quét sạch sành sanh, "Vèo" đứng lên "Ngươi, ngươi, ngươi.....Chính là, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ta tìm đủ lý do như vậy, cho ngươi nhiều bậc thang đi xuống như thế, ngươi tại sao cái gì cũng không hiểu? Ta hiện tại không muốn kết hôn, con gái ngươi rất tốt, thế nhưng nữ nhân tốt cũng chưa chắc sẽ thích hợp với tất cả, understand?"

Nghe Trần Thành vừa nói vậy, Tiết Từ nổi trận lôi đình, sắc mặt lúc xanh lúc tím, đã quên mất "Understand" mà Trần Thành nói lúc nãy là có ý gì, chỉ hận không được bóp chết nàng, tay dùng sức hướng về khay trà vỗ một cái, đứng lên: "Hôn sự này là Tiết mỗ trèo cao, liền như vậy từ biệt." Nói xong thì hướng tới phía cửa bước.

Tiết Nhân thấy tình hình như vậy, mau mau ngăn cản Tiết Từ: "Nhị đệ, nhị đệ, đại ca không biết cách dạy con, nhị đệ tạm thời bớt giận."

"Sanh nhi, còn không mau lại đây nhận lỗi với nhị thúc." Tiết Nhân cũng không muốn giữ quan hệ ầm ĩ bế tắc, chuyện này đối với ai cũng không có lợi, dù sao vẫn là huynh đệ ruột thịt.

Trần Thành khí phách tiêu sái đi qua, hai tay vái chào: "Nhị thúc, chất nhi xin nhận lỗi tại đây." (chất=điệt = cháu, xưng là chất thấy hay hơn nên để yên nha)

Tiết Từ là người thông minh, đương nhiên sẽ tự lùi xuống một bậc thang, mục tiêu của hắn là toàn bộ Tiết gia trang, hắn hiểu rõ bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm trở mặt.

Liền cưỡng chế cơn giận, cười ha ha: "Miễn lễ, miễn lễ, nhị thúc sao có thể là người lòng dạ hẹp hòi, hôn sự này tạm thời chúng ta không đề cập tới." Tiết Từ biết giờ khắc này không phải thời điểm cầu hôn, chỉ có tạm thời trì hoãn.

Trần Thành tuy rằng có thể viết một bài báo hay, nhưng cũng không phải là có sở trường ở việc tranh luận, nghe ông ta nói như thế, Trần Thanh trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mà trong toàn bộ quá trình, Tiết Tử Diên mặt vẫn không có cảm xúc, cứ như việc này cùng nàng không có bất kỳ quan hệ gì, không thèm nhìn Trần Thành một chút. Mà Tiết Đường từ lúc đầu đến cuối vẫn nhìn kỹ Trần Thành, đối với nàng hứng thú tràn đầy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: