Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Edit: Lò Thị Vi Sóng

Thông qua lời giời thiệu của Thúy Nhi, Trần thành đối với Tiết gia trang cũng đại khái hiểu rõ. Mặc dù Tiết gia trang nhiều người, nhưng Tiết Nhân tổng cộng mới thu hơn ba mươi tên đệ tử, trong đó chỉ có 5 người là thân thích, ngoại trừ lão Chu là nhỏ nhất, bốn người còn lại đều lớn hơn so với Tiết Hoàng Sanh. Ở Tiết gia trang, cũng chỉ có 5 người này xưng huynh đệ với Tiết Hoàng Sanh, những người còn lại gọi Tiết Hoàng Sanh là Thiếu chủ. Là do Tiết Hoàng Sanh kế thừa phái Hải Thương, sư phụ còn là Ngô Vọng Trung, biệt hiệu Văn Tửu Tiếu.
Phái Hải Thương gần như là một môn phái giang hồ ngầm, không có vị trí cụ thể, học trò cũng chỉ có mấy sư huynh đệ, mỗi người đều có võ nghệ cao cường, cũng là tuyệt đỉnh cao thủ trong giang hồ, mấy người này cũng ít khi giao thiệp với giang hồ, cho nên biết người của bọn họ cũng không nhiều.
Nhị thúc của Tiết Hoàng Sanh tên là Tiết Từ, hiện giờ là chưởng môn phái Minh Sa, mặc dù phái Minh Sa chỉ là phái nhỏ, nhưng lại có đến mấy trăm người đệ tử.
Dưới trướng Tiết Từ có một đứa con, tên là Tiết Đường, lớn hơn hai tuổi so với Tiết Hoàng Sanh, khi lớn lên cũng là mày xinh mắt đẹp, từ nhỏ chỉ thích văn không thích võ, về phương diện võ nghệ cũng là không đáng kể.
"Thúy Nhi, vậy ngươi nói ta đây? Ta đây lúc trước như thế nào?" Trần Thành nghĩ muốn hiểu rõ Tiết Hoàng Sanh hơn, ngoại trừ tò mò, cũng là do muốn tránh khỏi lời nói và việc làm sau này khác biệt quá lớn, khiến người khác hoài nghi.
"Thiếu chủ luôn luôn là người ôn văn nhĩ nhã (tao nhã, lịch sự), hơn nữa đối xử với những đầy tớ rất tốt."
Trần Thành nghiêm túc nhìn Thúy Nhi, cho rằng nàng tiếp tục nói, ai biết được Thúy Nhi nói xong câu kia lại không mở miệng nói nữa.
Trần Thành không nghĩ tới Thúy Nhi đối với Thiếu chủ của các nàng chỉ đánh giá ngắn gọn bằng hai câu, trong đầu có chút bối rối, nhưng mà nếu cẩn thận suy nghĩ, nàng chỉ là nha đầu theo bên mình, có thể đánh giá cái gì đây? Không phải các nàng là để ý chủ nhân đối với mình có được hay không à?
"Quên đi, trời cũng tối rồi, ngươi đi ngủ nhanh đi!" Biết là hỏi cũng không ra cái gì, Trần Thành vẫn là quyết định đi ngủ.
"Được, Thúy Nhi nhân tiện ngủ ở sát vách, thiếu chủ có chuyện gì thì cứ sai bảo." Nói xong lập tức lui ra. Phỏng chừng Tiết Hoàng Sanh trước đó cũng không quen được người khác hầu hạ đi ngủ, vì thế Thúy Nhi mới như thói quen lui ra khỏi gian phòng.
Trần Thành leo tới trên giường, vừa định tốt đẹp ngủ trên đó một giấc, liền nghe thấy gì đó thật giống như có động tĩnh trong phòng, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là không phải có quỷ chứ? Chẳng lẽ là linh hồn của Tiết Hoàng Sanh? Nghĩ tới đây sống lưng không khỏi lạnh đi. Tuy rằng trong lòng Trần Thành đầy hoảng sợ, thế nhưng trời sinh nàng là người có lòng hiếu kỳ cực cao, nếu như không đi tìm hiểu rõ ràng, trong lòng sẽ ầm ĩ đến chết. Ngay sau đó, Trần Thành vén màn nhìn lại xung quanh phòng, chỉ thấy một bóng dáng bên ghế ngồi cạnh bàn tròn ngay chính giữa phòng, khiến nàng sợ đến mức cả người co lại trong chăn, định cho rằng cái gì cũng chưa nhìn thấy, tiếp tục ngủ.
Thế nhưng lúc này bay tới một giọng nữ mềm mại bay tới: "Tiết thiếu chủ không định thức dậy nói chuyện một lúc à?"
"Mẹ ơi! Sẽ không đàng hoàng như thế chứ!" Trần Thành gào khóc trong lòng, nhưng mà đã bị phát hiện, Trần Thành nghĩ, vậy thì nghe nàng nói một chút được rồi! Lập tức ngoan ngoãn mà rời giường, tiến về phía bên kia hai bước.
"Ngươi...Chào ngươi! Xin... xin hỏi cô nương xưng hô như thế nào?" Tuy rằng Trần Thành đã cưỡng chế nội tâm không sợ hãi, thế nhưng khi mở miệng nói vẫn không tránh được lắp ba lắp bắp.
"Lá gan Tiết thiếu chủ nhỏ như vậy từ lúc nào?" Người kia cũng không để ý tới câu hỏi của Trần Thành.
Nghe nàng vừa nói như thế, Trần Thành không chút nghĩ ngợi hỏi: "Ngươi biết Tiết Hoàng Sanh?"
Nghe được nàng hỏi như vậy, cô gái kia quay người lại nghiêm túc đánh giá Trần Thành. Lúc này, Trần Thành phát hiện trên mặt cô gái này chung quanh quấn khăn che mặt màu trắng, chỉ lộ ra đôi con ngươi xinh đẹp, trong suốt mà sáng sủa. Tựa như trân châu đen bóng, hai đồng tử trong đêm khuya giống như hai viên bảo thạch chói mắt, hình như có sức hấp dẫn vô cùng khiến Trần Thành bất tri bất giác hãm sâu trong đó...
Cô gái kia phỏng chừng phát hiện Trần Thành đang si ngốc, lập tức đem mặt dời đi nơi khác: "Ngươi là thừa nhận mình không phải Tiết Hoàng Sanh rồi?"
Nghe cô gái đấy nói chuyện, Trần Thành mới biết mình thất thố, đỏ mặt, cố gắng điều chỉnh sơ trạng thái, ngồi xuống đối diện nữ tử ấy, bởi vì nàng cũng phát hiện cô gái kia cũng không phải ma quỷ...
"Kỳ thực ta cũng không biết phải hay không phải, thế nhưng mọi người sau khi kiểm tra thân thể ta đều nói vậy, ta cũng không biết bọn họ có hay không gạt ta." Đây 1 là lời nói tự đáy lòng của Trần Thành, bởi vì đều là bọn họ nói, bọn họ cũng có thể chính là kết bè kết phái lừa nàng! Thế nhưng trực giác lại bảo nàng rằng, những lời nói ấy cũng không giống như là giả dối, bọn họ hà tất phải hao tổn tâm trí lừa gạt nàng đây, nàng lại không có cái gì tốt để lừa gạt. Nhưng hết cách rồi, Trần Thành là loại người ý chí kiên cường tự bảo hộ bản thân.
Cô gái kia kinh ngạc nhìn nàng, cảm thấy người trước mặt này lời nói và cử chỉ không giống như là Tiết Hoàng Sanh mà mình quen. Tiết Hoàng Sanh cử chỉ nhẹ nhàng, mà người trước mặt này nói chuyện nhấc chân cũng rất tùy ý...
Thấy cô gái kia không lên tiếng, Trần Thành cho rằng nàng không tin lời mình nói, trong lòng suy nghĩ nên làm thế nào cho phải, tuy rằng nàng vẫn cảm thấy thân thể này là của mình, thế nhưng lại đột nhiên có thêm một ít nội công, khiến nàng không thể không chấp nhận một ít chuyện, nếu đã chấp nhận, có phải là nên cải trang đến cùng không?
Trần Thành cuối cùng quyết định coi chính mình là Tiết Hoàng Sanh, ở thế giới này đón lấy một thân phận khác, cho nên nàng cảm thấy nên nói gì đó với cô gái này.
"Bên ngoài lời nói và hành động có thể làm bộ, thậm chí ngay cả vết sẹo trên tay cũng có thể làm bộ, thế nhưng chỉ có nội công bên trong thân thể giả không được, bởi vì bọn họ nói trong cơ thể ta chính là thiên y chân kinh, là nội công khiến người trong giang hồ đỏ mắt (đố kỵ), cũng là nội công tâm pháp gia truyền của phái Hải Thương, nếu có người đem ta đánh cho tàn phế, để ta mất đi ký ức, bọn họ cũng sẽ không đem nội công tốt như vậy truyền tới cơ thể ta chứ? Đây không phải là thuận tiện cho ta sao? Thêm nữa, nội công này cũng không phải người khác muốn có thì có." Trần Thành tự mình phân tích, hi vọng nữ tử này tin tưởng mình chính là Tiết Hoàng Sanh. Bởi vì nàng biết thiên y chân kinh ở trên trời dưới đáy chỉ có Ngô Vọng Trung cùng vài sư huynh đệ lĩnh hội, sư phụ nàng sẽ không làm loại chuyện nhàm chán này.
Sau khi nói xong, Trần Thành nhìn thấy cô gái kia vẫn không nói chuyện, cho rằng nàng còn chưa tin, vừa định mở miệng nói thêm gì đó, đột nhiên ngực bị cô gái kia đánh một chưởng, cả người sau đó liền bay thẳng đi. Trần Thành cho rằng lần này chết chắc rồi, thế nhưng thời điểm gần rơi xuống đất, cảm giác như có một cỗ lực đem nàng đỡ lấy, thận trọng dừng lại mà rơi xuống an toàn.
Trần Thành đối với tình huống đột phát này mà sợ ngây người, nàng có chút không tin được, nhưng mà nàng lại tự trải nghiệm một cách chân thực, lẽ nào đây chính là nội công cao thâm thường được nói tới trong tiểu thuyết?
Trần Thành quên mất việc mình bị người khác đánh một chưởng, chỉ không ngừng hâm mộ đối với võ công của cô gái này, hưng phấn chạy đến trước mặt cô gái kia nói: "Võ công của ngươi tên gì? Võ công của ngươi tốt như vậy, có thể dạy ta hai chiêu chứ?"
Cô gái kia sau khi đập một chưởng, đã xác định thân thể Trần Thành đích thực là người trong giang hồ muốn gần mà không gần được - thiên y chân kinh. Lẽ nào nàng chính là Tiết Hoàng Sanh? Đang suy tư, Trần Thành đột nhiên chạy tới bảo nàng dạy võ công, nàng đối với người trước mặt này, đột nhiên có cảm thấy dở khóc dở cười.
Thấy cô gái kia không nói gì, Trần Thành ngẫm lại, nội công thâm cao như vậy, người đó có thể dạy ngươi sao! Tính toán một chút, ta dù sao cũng có thiên y chân kinh, ta cố gắng luyện tập, khẳng định cũng không kém. Trần Thành an ủi chính mình.
Cô gái kia nhìn thấy Trần Thành mới vừa rồi còn là một bộ vẻ mặt hưng phấn, lập tức lại trở nên rất thất vọng, cảm thấy người này thực sự là chơi rất vui, ít nhất so với Tiết Hoàng Sanh trước kia đáng yêu hơn nhiều.
Mục đích của chuyến đi này đã đạt được, cô gái kia đứng lên chuẩn bị rời đi, Trần Thành vừa thấy, lập tức nắm lấy ống tay áo cô gái kia: "Ngươi phải đi rồi?"
Cô gái kia nhìn "hắn", nhìn lại ống tay áo bị hắn túm, nàng cho rằng chính mình sẽ đem người kia tức giận đánh bay, thế nhưng nàng phát hiện mình cũng không căm ghét người kia cầm lấy ống tay áo của mình, đối với điểm ấy nàng cảm thấy rất kinh ngạc, nếu như đổi thành Tiết Hoàng Sanh lúc trước, nàng nghĩ chính mình nhất định sẽ đánh hắn một chưởng. Bởi vì nàng đối với Tiết Hoàng Sanh trước đó cũng không có hảo cảm , luôn cảm thấy hắn là chính nhân quân tử chỉnh tề mà đám người kia gọi.
Trần Thành phát hiện cô gái kia không nói gì, trong đầu đột nhiên nghĩ đến người cổ đại nam nữ thụ thụ bất thân, lập tức đem tay nắm ống tay áo rụt trở lại, lúng túng nói: "Cô nương, thật xin lỗi, ta không phải có ý định mạo phạm, cái kia... chúng ta còn có thể gặp lại sao?" Giờ khắc này Trần Thành thật sự rất chán nản tại sao thời đại này không có điện thoại! Lúc này từ biệt, không biết còn có cơ hội gặp mặt hay không....
Nhìn Trần Thành biểu hiện không muốn, cô gái kia đột nhiên cảm thấy người trước mặt này có chút ngu ngốc một cách đáng yêu, trong lòng không khỏi nảy lên ý nghĩ trêu chọc hắn.
"Ngươi còn muốn gặp lại ta sao?"
Nghe nàng vừa nói như thế, Trần Thành dùng sức gật đầu: "Ân! Ân!"
"Vậy.....Năm ngày sau vào thời điểm này, ta ở trong miếu Quan Âm của Tiết gia trang chờ ngươi, quá thời gian không gặp." Tiếng nói vừa dứt, cô gái kia nghiêng mình theo cửa sổ mà ra, thân ảnh biến mất trong màn đêm.
Trần Thành si ngốc nhìn nơi thân ảnh cô gái kia biến mất, chính bản thân cũng khó hiểu tại sao mình lại có một cảm giác kỳ lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: