Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Editor: Lò Thị Vi Sóng

Cũng không biết qua bao nhiêu ngày, nhóm người Trần Thành cuối cùng cũng tới một thị trấn phồn thịnh. Cái thị trấn này vô cùng náo nhiệt, nhìn dáng vẻ có điểm khá giống với kinh đô cổ đại trong ti vi. Thành trấn này bày đầy các quán nhỏ buôn bán ở dọc đường, xung quanh đều là những ngôi nhà với 2 tầng lầu, trang trí ngôi nhà rất tráng lệ, mặt đường cũng được san bằng phẳng. Trần Thành suy nghĩ trong lòng, thị trấn này phát triển kinh tế thật tốt.

Nhìn kiến trúc 2 tầng lầu hoa lệ theo kiểu Trung Quốc như vậy, Trần Thành xem trợn cả mắt lên, hận không thể lập tức vọt vào trong nhìn một cái, thuận tiện đến chụp ảnh lưu niệm. Ngồi ở trên ngựa, Trần Thành siêng năng chuyển động cái đầu, vui mừng nhìn chung quanh, tương tự như mãi mãi cũng xem không đủ, ngoài miệng hỏi:"Thúy Nhi, nơi này là nơi nào?"

Thúy Nhi đáp:"Nơi này chính là Phiền thành, thuộc về Tiết gia trang, đi lên một chút nữa liền đến trang viên rồi."

Trần Thành ngẩn ra, hỏi:"Nhanh vậy đã đến?"

"Đúng vậy a." Thúy Nhi cau mày, nguyên lai thiếu chủ thật sự cái gì cũng không nhớ tới

Nhìn Thúy Nhi bi thương biểu hiện, Trần Thành mở lời an ủi nói:"Ngươi đừng buồn mà! Chỉ là mất trí nhớ mà thôi, ta bình an vô sự không phải tốt rồi sao?"

Thúy Nhi suy nghĩ một chút, cảm thấy Trần Thành nói đúng, vội vàng gật gật đầu, mặt lộ ra nụ cười, nói rằng:"Ân, chỉ cần thiếu chủ bình an vô sự là được rồi."

Rất nhanh, nhóm người Trần Thành thuận lợi tới phía ngoài trang viên, vị trí và cảnh vật chung quanh của trang viên rất đẹp đẽ, được xây lên bởi chỗ dựa vững chắc là dãy núi cao ước chừng 500m, những dãy núi liên miên trùng điệp, tới gần bên phải hồ nước, một mặt ngọn núi hình thành bề mặt như cây đao, hình dáng vô cùng đẹp. Cả ngọn núi có màu xanh đậm, lại đi kèm hai hồ nước xanh biếc ở hai bên, không khỏi khiến người ta cảm thán nơi này với cảnh sơn thủy tươi đẹp. Mà ở trái phải ven hồ, trung gian trải ra một con đường nham thạch ước chừng rộng 10m, kéo dài thẳng đến mấy trăm mét nơi đứng sừng sững chỗ cửa lớn. Trần Thành không khỏi cảm thán, không hổ là đệ nhất thiên hạ trang!

Đi thẳng thông qua con đường nham thạch, thấy được một cánh cổng lớn hùng vĩ, nhìn ra cao ít nhất 10m, dễ thấy ở mặt trên có khắc bảng hiệu vàng của Tiết gia trang. Xem đến đây, Trần Thành không khỏi lại là một tiếng cảm thán, thật là người có tiền a!

Đoàn người Trần Thành chưa kịp đến gần, bảo vệ của trang viên liền thấy được các nàng, sau đó vui mừng chạy như bay vào đại viện hô lớn "Thiếu chủ trở về, thiếu chủ trở về...."

Xuống ngựa, Trần Thành theo Thúy Nhi tiến vào phòng lớn, nhìn sự bày biện, trang hoàng bên trong, Trần Thành đột nhiên cảm thấy mình nghèo nàn, trong đầu liền nghĩ đến một câu "nguy nga lộng lẫy" để miêu tả nơi này.

"Sanh nhi....." Đi kèm với âm thanh kêu la mang tình cảm sâu sắc, một đống người từ giữa sân chạy đến, ở giữa là nam tử trung niên anh tuấn, thân mang lam bào, bên cạnh hắn là một vị phu nhân dung mạo xinh đẹp. Nhìn hai người này, Trần Thành biết nhất định là Trang chủ cùng phu nhân.

"Sanh nhi, ngươi có thể trở về, ngươi đã đi đâu a? Tại sao lâu thế cũng không có tin tức...." Còn chưa nói xong, phu nhân kia liền ôm Trần Thành khóc lên. Mới vừa chìm trong khóc lóc một hồi, giống như nghĩ tới cái gì, lập tức buông Trần Thành ra, một bên đánh giá toàn thân Trần Thành, một bên hỏi:"Có bị thương không a? Có tổn thương nơi nào hay không....?"

"Không, không có." Trần Thành có chút lúng túng, quay mắt về phía trước mặt phu nhân mỹ lệ mà xa lạ, hưởng thụ sự thương yêu cùng lo lắng của bà, cảm thấy mình lừa dối rất vô liêm sỉ.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt...." Nhìn phu nhân một hồi lo lắng, một hồi thần kỳ yên tâm, Trần Thành cảm thấy người thiếu chủ kia thật sự rất hạnh phúc.

"Sanh nhi, khoảng thời gian này ngươi đi đâu? Tại sao lại không gửi tin tức về để mọi người an tâm?" Lời nói này là của Trang chủ Tiết Nhân. Trần Thành quan sát tỉ mỉ người này, trong lòng không khỏi thầm khen, đây tuyệt đối là siêu cấp vô địch đại soái ca. Suy nghĩ đến đây, liền quay đầu lại nhìn kỹ phu nhân kia, trong đầu không khỏi tán thưởng, thực sự là tuyệt phối.

"Sanh nhi, Sanh nhi !" Không thấy Trần Thành trả lời, Tiết Nhân liền lên tiếng kêu.

Đối với danh xưng Sanh nhi này, Trần Thành thật không quen, qua một lúc, mới phản ứng được đối phương gọi mình, không hề nghĩ ngợi, ngay lập tức vội vàng đáp:"Có." Phản ứng như chính mình điểm danh điểm số, lúng túng cười.

"Sư huynh, ngươi rốt cục trở về, sư phụ cùng sư mẫu đều lo lắng gần chết, lần này ngươi bình an trở về, thật sự là quá tốt rồi." Lời nói này là của một người thanh niên trẻ, da dẻ màu đồng cổ, ngũ quan so ra cũng cân đối. Nghe hắn vừa gọi như thế, Trần Thành cũng đại khái đoán được thân phận của hắn.

"Để mọi người lo lắng, thực xấu hổ." Phỏng chừng tất cả mọi người không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, đến mức các vị ở đây đều sững sờ một lúc.

Nhưng mọi người rất nhanh liền quên đi việc này, bầu không khí ở trong vẫn tràn trề hưng phấn, ngươi một lời ta một lời, rất vui vẻ. Thế nhưng chẳng bao lâu, Tiết Nhân phá vỡ một màn náo nhiệt lại hài hòa này, bảo:"Sanh nhi, theo ta tới thư phòng."

Đến thư phòng, sau khi để Trần Thành đóng chặt cửa, Tiết Nhân mới mở miệng dò hỏi:"Sanh nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao ngươi mất tích hết mấy tháng, bây giờ trở về, tại sao cảm giác ngươi... ngươi....." Tiết Nhân không hổ là một trang chủ, mặc dù mới chỉ đối thoại được một lúc, đã phát giác "người con này" không bình thường.

Nếu người đã thẳng thắn hỏi, Trần Thành cũng không có ý định giấu diếm, liền dựa theo những gì đã trải qua nói rằng:"Trang chủ, nói thật ta không phải là Sanh nhi của các ngươi, bởi vì...." Trần Thành đột nhiên dừng lại, nghĩ, nếu như ta nói ta là từ 1000 mấy trăm năm sau xã hội tới, sau đó tỉnh lại đã mặc bộ quần áo này, mà trước mắt còn không biết thân thể này có phải là thiếu chủ của các ngươi không? Hoang đường, ngay cả ta cũng không tin nổi, hơn nữa nguyên do trong này, ta cũng không làm rõ được! Làm thế nào để cho người khác tin tưởng đây?

"Sanh nhi? Làm sao vậy? Lẽ nào ngươi không quen biết chúng ta? Chúng ta là cha mẹ của ngươi a!" Trang chủ phu nhân mỹ lệ cầm chặt lấy hai tay Trần Thành, như rất sợ người trước mắt sẽ vứt bỏ mình giống lần trước, khó chịu trong lòng, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

Trần Thành trong lòng hoảng hốt, vội la lên:"Phu nhân, ngươi, ngươi đừng khóc a! Ta! Ta thật sự không biết a, ta vừa tỉnh lại liền phát hiện ta ở trong một cái miếu đổ nát, sau đó thật vất vả chạy ra, liền gặp Thúy Nhi, sau đó Thúy Nhi các nàng lại nói ta là cái gì Thiếu chủ cái gì, ngoài ra thật sự cái gì cũng không biết a." Trần Thành.... không nhìn nổi nữ nhân khóc, huống chi là đẹp như vậy, mà cũng có thể là nước mắt của mẫu thân. Vì lẽ đó trong khoảng thời gian ngắn không biết làm thế nào cho phải, quyết định để cho bọn họ phán định mình có phải hay không là Tiết Hoàng Sanh bọn họ nói tới. Còn việc mình ở hiện đại xuyên qua, đương nhiên là gạt, bởi vì nói rồi cũng sẽ không ai tin tưởng chuyện tình ly kỳ này.

Nghe Trần Thành kể, Tiết Nhân để cho người truyền lại cho Thúy Nhi.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Thúy Nhi vừa vào của, Tiết Nhân liền không nhịn được đặt câu hỏi.

"Bẩm báo Trang chủ, Thúy Nhi đi ra ngoài tìm hiểu tăm tích thiếu chủ khắp nơi, mấy ngày trước, tại Ngưu Sơn trấn nhỏ, gặp thiếu chủ ở một quán trọ, lúc đó thiếu chủ nói chúng ta nhận lầm người, nhưng nô tỳ từ nhỏ đi theo thiếu chủ, thế nào lại dễ dàng nhận sai. Sau đó trong lúc nói chuyện với nhau, thiếu chủ tựa hồ hoàn toàn mất đi ký ức đối với chuyện trước kia, nô tỳ cũng bắt đầu do dự, thế nhưng khi nô tỳ tra xét tay trái của thiếu chủ, trên mu bàn tay có vết tích, vết sẹo hình bầu dục này không giống như được làm giả. Còn có, thiếu chủ bên cạnh Bạch Ngạo với thanh kiếm cũng là minh chứng tốt nhất." Thúy Nhi thành thật trả lời. Sau đó Trần Thành mới biết Bạch mã này tên gọi là Bạch Ngạo, là do sư phụ Ngô Vọng Trung có lần vô ý phát hiện được ngựa Bạch Long, sau khi được thuần phục con ngựa này liền chỉ nhận thức Tiết Hoàng Sanh là chủ nhân. Này gọi là người có thể nhận lầm người, thú vật thì không. Đến thanh kiếm nhìn qua cũng không bắt mắt, nhưng lại là một bảo kiếm chém sắt như chém bùn - Linh U.

"Sanh nhi, đem tay trái ngươi cho ta xem." Tiết Nhân vẫn cẩn thận, nghe Thúy Nhi kể ra xong, vẫn là muốn chính mình đi chứng nhận xem.

"Nha!" Trần Thành ngoan ngoãn đem bàn tay qua. Tiết Nhân nhìn vết tích mu bàn tay trên tay trái Trần Thành một chút, sau đó đột nhiên hơi dùng sức, Trần Thành cảm thấy một luồng khí lưu nóng hừng hực phóng đi từ tay trái thẳng đến lục phủ ngũ tạng của thân thể. Thế nhưng trong cơ thể bỗng lại xuất hiện một luồng khí lưu va chạm với luồng khí kia. Trong nháy mắt, khí lưu trong thân thể hướng phía tay trái, đem khí lưu nóng hừng hực này xông ra ngoài, tay Tiết Nhân cũng bị chấn động.

Trần Thành bị tình hình bỗng nhiên đột phát dọa sợ ngây người, không biết thân thể mình tại sao có thể có phản ứng, không khỏi nhớ tới nội lực trong tiểu thuyết viết. Lẽ nào, lẽ nào thân thể này đúng là Tiết Hoàng Sanh? Vậy ta đây? Ta đã chết rồi sao? Đối mặt tất cả việc này, Trần Thành thật sự nghĩ không ra, thật sự mờ mịt.

"Nội công chân kinh theo thời gian vẫn còn ở đó..." Tiết Nhân trầm tư cau mày bảo: "Thúy Nhi, ngươi đi gọi đại phu."

"Tuân lệnh, Trang chủ." Thúy Nhi đáp một tiếng liền đi ra ngoài.

"Sanh nhi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, bình an trở về là tốt rồi...." Nói đến đây hai mắt Tiết Nhân đã ướt át.

Tiết Hoàng Sanh là "con trai độc nhất" của Tiết Nhân, từ nhỏ thông minh đáng yêu, hiểu ý, Tiết Nhân chính là thương yêu nàng nhất, từ nhỏ oan ức nàng nữ giả nam trang, cả ngày không phải đọc sách viết chữ thì cũng khổ luyện võ thuật, mất đi niềm vui mà nữ hài tử nên được hưởng, trong lòng đã rất tội lỗi, bây giờ, còn không biết Tiết Hoàng Sanh đụng phải chuyện gì làm cho ký ức nàng mất hết, khó chịu trong lòng không lời nào có thể diễn tả được.

"Vâng." Nhìn Tiết Nhân hai mắt ướt hồng, Trần Thành trong lòng dị thường khó chịu, không nhẫn tâm nói ra kỳ thực linh hồn con gái ngươi đã không còn tồn tại, hiện tại chính mình nếu đã đoạt lấy thân thể nữ nhi của hắn, vậy thì giúp tận lực giúp nàng hiếu đạo đi! Đến bước này, Trần Thành đồng thời nghĩ thương yêu ba mẹ mình, bọn họ sao có thể chịu được việc người đầu bạc tiễn người đầu xanh đây? Không nhịn được để lại hai hàng lệ trong suốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: