Chương 10
Đêm đó, trở về từ miếu Quan Âm, Trần Thành mất ngủ, không đơn thuần là vì cô gái kia, mà còn có một số chuyện nàng vẫn không rõ. Thế là, trời tờ mờ sáng, Trần Thành đã rời giường đi tìm Tiết Nhân hỏi.
Đi đến chỗ Tử Liễu Uyển của Tiết Nhân, liền nghe được hạ nhân nói Trang chủ sáng sớm đã ra ngoài. Không tìm được Tiết Nhân, Trần Thành định đi tìm mẫu thân Liễu Yên của nàng tìm hiểu một ít, ai biết được nha hoàn bên cạnh Trang chủ phu nhân lại nói phu nhân ở Phật đường tụng kinh, Trần Thành lúc này bị làm cho buồn bực, đang chuẩn bị trở về ngủ bù, nha hoàn kia lại nói, thiếu chủ có thể đến Phật đường tìm phu nhân. Trần Thành suy nghĩ mãi, vẫn là quyết định đi hỏi cho rõ ràng, bởi vì giấu trong lòng thực sự khó chịu.
Nghe được âm thanh ở hoa viên phía sau Tiết gia trang, có một đôi nam nữ trẻ tuổi, người nam tao nhã thổi ống sao, nữ cầm quyển sách trong tay chăm chú nhìn.
Nam tử kia cất ống sáo, ngồi xuống đối diện cô gái kia: "Sanh đệ đúng là vô cùng thú vị." Nam tử kia ôn nhu mỉm cười.
Cô gái ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm vào người kia: "Đại ca đây là ý gì? Là cảm thấy đáng tiếc sao?"
"Không, không, ta không cảm thấy đáng tiếc chút nào." Người con trai này vẫn như cũ cười tao nhã.
Nghe người con trai kia nói vậy, cô gái vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn nam tử.
"Diên muội không phải cũng không có ý tứ gì đối với Sanh đệ sao? Như vậy chẳng phải là rất tốt?" Người này kỳ thực cũng không tán thành cách làm của cha mình, bởi vì hắn biết việc này nhất định là bi kịch.
"Lời này nếu để cho nghĩa phụ(cha nuôi) nghe được, cũng không phải chuyện tốt." Nữ tử nói một cách lạnh lùng.
"Nghe được thì có làm sao? Hắn đối với ta luôn luôn là thất vọng, không biết làm sao." Người con trai kia tiếp tục ưu nhã uống trà.
Cô gái đó liếc mắt nhìn hắn, sau đó thì không để ý đến hắn nữa, tiếp tục chuyên tâm đọc quyển sách trên tay.
"Sanh đệ...." Đột nhiên, âm thanh kinh ngạc vui mừng của nam tử kia vang lên. Cô gái nọ cũng không khỏi ngẩng đầu lên.
Trần Thàn vừa đi vào phía sau hoa viên nghe tiếng kêu, ngẩng đầu nhìn đôi anh họ em họ kia. Trong lòng không muốn tiếp xúc cùng với hai người nọ, thế nhưng người khác đã mở miệng gọi nàng, nàng không thể cứ như vậy quay đầu đi tiếp, chỉ có thể bất đắc dĩ hướng về phía Thính Nguyệt Đình(ko hiểu lắm) đi.
"Chào hai vị! Sáng sớm liền cao hứng ở phía sau hoa viên ngắm hoa." Trần Thành cười đi vào Thính Nguyệt Đình.
"Sanh đệ giễu cợt, hai người chúng ta chỉ là nhàm chán không nơi nào để đi thôi." Tiết Đường cười.
"Vậy là đang trách chúng tôi tiếp đón không chu đáo à?" Nghề nghiệp của Trần Thành làm cho nàng học được cách đối mặt với những loại người khác nhau, nàng có thể nói lời khách sáo giả dối, thế nhưng không biết tại sao, đối với hai người này, nàng chính là không muốn làm như vậy.
"Sao chứ, Sanh đệ chớ hiểu lầm." Tiết Đường khẩn trương giải thích.
"Đừng hoảng sợ, ta chỉ là đùa giỡn mà thôi, sơn trang của chúng ta đối với khách mời luôn luôn nhiệt tình, chiêu đãi như khách quý." Một bên khóe miệng Trần Thành hơi giương lên, lộ ra nụ cười ác ý. Đối với người nàng không thích, nàng xưa nay không nghĩ đến việc cân nhắc đến sĩ diện của đối phương. Nàng cố ý nói bọn họ là khách mời, là để cho bọn họ biết nơi sơn trang này ai mới là chủ nhân chân chính, để cho bọn họ chớ vọng tưởng.
Tiết Đường xấu hổ nở nụ cười: "Sanh đệ thật thích nói đùa."
Trần Thành vốn chỉ là muốn lên tiếng chào hỏi liền đi, thế nhưng nàng nhìn thấy cô gái nọ một mực xem sách của mình, vẫn không ngó ngàng tới nàng, nàng cảm thấy có chút hứng thú, lập tức tính nết làm liều liền đi lên.
"Vị này...." Sau đó cố ý giả bộ suy tư một phen "Đây... Tiết cô nương đúng không?" Trần Thành không phải không nhớ tên của nàng, mà là cố ý quên, hơn nữa cũng không tính gọi nàng là em họ, bởi vì trong lòng nàng căn bản cũng không thừa nhận mối quan hệ này.
Tiết Tử Diên nghe thấy Trần Thành gọi nàng, lạnh nhạt ngẩng đầu lên nhìn nàng (nhìn TT).
"Sanh đệ khách khí, nàng là em họ của ngươi, không cần gọi cô nương khách khí như vậy." Tiết Đường xen vào nói.
"Phàm là em họ cũng là cô nương mà! Không phải sao?" Trần Thành lại bắt đầu chơi xấu.
Phỏng chừng không nghĩ tới Trần Thành sẽ nói như vậy, Tiết Đường bỗng chốc đờ ra tại chỗ, không biết nên nói cái gì.
Trần Thành không để ý đến hắn, ngồi vào đối diện Tiết Tử Diên, cười hì hì nói: "Vị Tiết cô nương này thật có khí chất nha! Ngươi bình thường đều là lạnh lùng như thế sao?"
Tiết Tử Diên nhìn Trần Thành vẻ mặt cười đùa tí tửng (cười đùa không nghiêm túc), trong lòng liền không vui, nhưng nàng lại giỏi che giấu tâm tình, cũng không tính để ý tới Trần Thành, tiếp tục xem sách trong tay.
"Ngươi không thích ta thật sao? Xem ra cũng không muốn nhìn ta một chút, đã như vậy, ngươi làm gì phải nghe theo nghĩa phụ ngươi gả cho ta?" Trần Thành chính là cố ý muốn chọc cho cô gái này chán ghét nàng.
Cô gái kia nghe được lời này, rốt cuộc có chút không nhẫn nại được, trừng lên đôi mắt tàn nhẫn mà mỹ lệ nhìn chằm chằm Trần Thành, hận không thể đem nàng ăn tươi nuốt sống.
Tiết Đường nhìn thấy điệu bộ như thế, vốn là muốn nói chút gì để xoa dịu bầu không khí, thế nhưng đầu óc xoay chuyển nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì cho phù hợp.
Trần Thành đã cảm giác được cô gái kia đang tức giận, thế nhưng nàng vẫn cứ không sợ chết nói: "Ngươi biết không? Hai người muốn kết hôn, nhất định phải có tình cảm căn bản, bằng không thì kết hôn sau này sẽ không hạnh phúc, hơn nữa, quan trọng là, hôn nhân chính trị càng không có ý nghĩa gì." Trần Thành trong lòng suy nghĩ liền nói câu chạm đến đỉnh điểm, để cô gái này ghét nàng, thì sẽ không ngoan ngoãn nghe theo an bài của nghĩa phụ nàng.
Ai biết được cô gái kia nghe nàng nói vậy, trên mặt không thấy tức giận, đổi lấy là một bộ biểu hiện buồn bã ủ rũ. Tiết Tử Diên không nghĩ tới Trần Thành sẽ nói chuyện đó, lời của Trần Thành chạm tới sự bất đắc dĩ nơi đáy lòng nàng, nàng làm sao có thể gả cho người mình không có chút tình cảm? Thế nhưng nghĩa phụ lại có ơn dưỡng dục, nàng chỉ có thể nghe theo...
"Sanh đệ, ngươi trách oan Diên muội, nàng cũng là bất đắc dĩ." Tiết Đường ngồi xuống giữa 2 nàng.
"Tình yêu là phải tự mình giành lấy, lời nói của phụ mẫu không nhất định là đúng, cũng không phải mù quáng nghe theo mới là hiếu thuận. Ví như bọn họ cũng yêu ngươi, cũng suy nghĩ cho ngươi, cũng muốn ngươi hạnh phúc." Trần Thành lúc nói lời này có chút kích động, bởi vì nàng nhìn thấy có quá nhiều người vì người nhà, vì áp lực xã hội mà bức bách mình cùng người lạ kết hôn. Nàng đau xót quá, bất đắc dĩ quá, oán giận quá, cho nên nàng có thể cảm thụ được loại bất đắc dĩ ấy, cũng căm hận...
Nghe đến mấy câu này, ba người im lặng không nói gì, Tiết Đường cùng Tiết Tử Diên đều là một bộ dáng vẻ đăm chiêu.
Trần Thành nhìn vẻ mặt cảu bọn họ, cũng không còn tâm tư nói thêm gì nữa, liền đứng lên nói: "Hai người các ngươi từ từ tán dóc, ta đi trước."
"Sanh đệ..." Tiết Đường cũng đứng lên.
Trần Thành quay đầu lại nhìn hắn.
"Rất nhiều lúc chúng ta cũng bất lực không thể làm gì, đa tạ ngươi nói lời này với chúng ta, ta hi vọng tình cảm của chính mình, có thể tự bản thân giành lấy."
Nhìn biểu hiện thật lòng của Tiết Đường, Trần Thành gật đầu, đi ra Thính Nguyệt Đình. Kỳ thực trong lòng hiểu được, rất nhiều lúc, không phải nỗ lực giành lấy là có thể nắm giữ tình yêu của mình.
Ngang qua phía sau hoa viên, Trần Thành đi tới Phật đường, nhẹ nhàng gõ cửa, hô to: "Mẹ, mẹ có ở bên trong không?" Tiếng nói kia vừa dứt, bên trong lập tức vang lên âm thanh hòa nhã: "Vào đi."
Trần Thành đẩy cửa ra, nhìn thấy phu nhân Liễu Yên vẫn như cũ trẻ trung, dung mạo xinh đẹp đúng lúc từ tượng Quan Âm đứng dậy, Trần Thành trong lòng không hiểu, phu nhân này tuổi còn trẻ vì sao lại tin Phật như vậy, Trần Thành đoán không nhầm, mẹ cả ngày niệm phật tụng kinh, trong lòng khẳng định có sự tình không bỏ xuống được.
"Mẹ, bình thường mẹ đều đến Phật đường sớm như vậy sao?" Tuy rằng trong lòng hiếu kỳ, nhưng Trần Thành cũng không tiện hỏi thẳng.
"Đúng vậy, Sanh nhi đến tìm mẫu thân sớm vậy, có chuyện gì không?" Phu nhân Liễu Yên lôi kéo tay Trần Thành, dịu dàng hỏi.
"Vì sao mỗi ngày mẹ đều đến Phật đường thế? Là do trong lòng có sự tình gì không bỏ xuống được sao?" Trần Thành là người có lòng hiếu kỳ cực cao, mặc dù biết hỏi như vậy là không lễ phép, hoặc là sẽ làm đối phương khó dễ, thế nhưng nàng vẫn hỏi. Bởi vì trực giác nói cho nàng biết, phu nhân này yêu thương Tiết Hoàng Sanh như vậy, có lẽ việc này liên quan đến nàng.
Nghe Trần Thành hỏi vậy, Liễu Yên vẻ mặt buồn thiu, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào: "Sanh nhi, ủy khuất cho con, mẹ có lỗi với con."
Trần Thành một mặt đúc kết thêm, chẳng lẽ chuyện này thật sự cùng Tiết Hoàng Sanh có liên quan?
"Vì Tiết gia trang, từ nhỏ đã ủy khuất con nữ phẫn nam trang, không thể cùng những nữ hài tử khác làm nũng, chơi đùa, mỗi ngày cùng võ công cùng sách vở làm bạn, hiện nay đã đến tuổi kết hôn, mẹ cũng muốn nhìn thấy con thật vui vẻ mà xuất giá, gả cho phu quân cưng chiều con, thế nhưng...." Nói đến đây, phu nhân Liễu Yên không nhịn được khóc lên.
"Mẹ...." Trần Thành bị nhiễm tình cảm bi thương của Liễu Yên, đưa tay ra nhẹ nhàng ôm người, hy vọng có thể cho người một chút an ủi.
"Nhị thúc con vẫn dòm ngó tới Tiết gia trang, hiện tại lại không có biện pháp trả thân con gái về cho con, mẹ chờ đến khi nào mới có thể nhìn thấy ngươi xuất giá."
"Mẹ, đừng tự trách mình, Sanh nhi không cảm thấy có cái gì không tốt! Bất kể là nam trang nữ trang, con vẫn là con của mẹ." Trần Thành nơi đáy lòng sâu xa bỗng nhiên có chút cảm tạ nhị thúc nàng, nếu như không phải do hắn, nói không chừng chính mình đã bị bức hôn rồi.
"Hiện tại....Ký ức Sanh nhi đã mất đi, là mẹ không bảo vệ tốt con, mẹ không phải là một mẫu thân đúng nghĩa mà." Phu nhân Liễu Yên càng khóc càng thương tâm, đến nỗi Trần Thành cũng không biết phải làm thế nào cho phải.
Mạch suy nghĩ cuối cùng cũng được làm rõ, nhớ tới mục đích mình tới đây, liền điều chỉnh tâm tình: "Mẹ! Ta có thể hỏi một việc không?"
"Sanh nhi có chuyện gì sao?" Phu nhân Liễu Yên hiền lành nhìn Trần Thành.
"Mẹ đã từng nghe qua Khải Tâm Kiếm Phổ chưa? Việc con mất tích, có liên quan đến cuốn sách đó?"
Nghe được Trần Thành hỏi vậy, phu nhân Liễu Yên đột nhiên hai mắt tỏa sáng, vui mừng hỏi: "Sanh nhi, có phải là ngươi nhớ ra cái gì đó?"
Trần Thành suy nghĩ trong lòng, hóa ra đúng như nàng nghĩ. Nên trả lời thế nào bây giờ? Nói là chính mình có chút ấn tượng, hay là nói có người kể cho? Nếu như vậy, có bị truy hỏi chuyện của nàng hay không? Sau khi tự hỏi một chút, Trần Thành vẫn lựa chọn thành thật khai báo, thế nhưng trong đó có một chi tiết nhỏ lại bị che giấu đi.
Ngay sau đó, Trần Thành lắc đầu, nói: "Là có người nói cho con biết."
Nghe Trần Thành nói vậy, trên mặt Liễu Yên không che giấu được thất vọng, lại vô tâm vô lực truy hỏi là người phương nào nói cho.
Nhìn biểu hiện bi thương của Liễu Yên, Trần Thành không đành lòng tiếp tục hỏi, liền xoay chuyển đề tài: "Mẫu thân chưa ăn cơm phải không? Hay là để Sanh nhi ăn cùng đi?"
Liễu Yên gật đầu, ngoài miệng vẫn trả lời vấn đề của Trần Thành: "Mấy tháng trước, có người lẻn vào mật thất (căn phòng bí mật) của Tiết gia trang, đem cuốn kiếm phổ này trộm đi, phụ thân ngươi sợ quyển kiếm phổ này rơi vào tay võ lâm, gây nên sóng gió, liền âm thầm phái một vài thủ hạ tin tưởng được ở gia trang đi điều tra, chưa đến mấy ngày thì Sanh nhi nói tra được tung tích người kia, bèn vội vội vàng vàng lên đường, ai ngờ được...." Nói đến đây, nước mắt Liễu Yên lại rơi như mưa
Trần Thành thầm thở dài, trong lòng là vì đau xót cho người phu nhân trước mặt, bởi vì nàng biết việc một người mẹ mất đi con của mình là thống khổ cỡ nào. Từ trên người nàng, Trần Thành như thấy được người mẹ mình thương yêu, bất giác hai mắt ươn ướt...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro