Chương 16: Hôn
"Ồ thật sao" Cô cười khinh miệt một tiếng.
Cô không thèm bỏ tay ra mà còn nhẹ nhàng nâng cằm Giang Thi Dĩnh lên, Giang Thi Dĩnh vì cơn say mà nửa mê nửa tỉnh thì cảm thấy một bàn tay ấm áp nâng cằm nàng lên.
Nàng cảm thấy cằm mình hơi ngừa ngáy, cảm thấy có chút ỷ lại vào bàn tay ấm áp kia, đôi mắt hạnh của nàng khẽ mở ra, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô liền có chút ngượng ngùng.
Lợi dụng sự say rượu Giang Thi Dĩnh bạo gan, nàng thừa dịp cô không để ý mà hôn lên môi của cô một cái, cô trợn tròn mắt cô không ngờ đến Giang Thi Dĩnh đang ngủ thì tự nhiên tỉnh lại còn... còn hôn mình.
Tô Gia Thông sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ u ám, lạnh lùng nói: "Nhỏ kia, mày muốn tìm cái chết."
"..." What the hell chuyện này ta nói ta vô tội ngươi có tin không?, là Giang Thi Dĩnh thừa cơ mà chiếm tiện nghi của ta bây giờ thì biến thành lỗi của ta?.
Cô biết rõ chuyện hôm nay không thể giải quyết được bằng lời, cô nhìn vào mắt của đối phương đang chờ đối phương động thủ.
Cô nhìn quanh hiện trường thấy đối phương mang theo khoảng hai mươi người, hơn nữa hai mươi người này có đôi mắt sắc bén, ăn mặc chỉnh tề, hiển nhiên đều không phải là người tầm thường.
Cô cười nhẹ nói: "Chúng ta đánh nhau một trận sao?."
Tô Gia Thông trong mắt lóe hàn quang, lạnh lẽo nói: "Sau lưng mày chỉ có ba người, nhưng tao có hơn hai mươi người."
Cô nhún vai nói: "Chỉ sợ một người sau lưng tôi cũng đủ đánh hơn hai mươi người của mấy người."
Tô Gia Thông nghe vậy thì khinh thường nói: "Mày nói khoác không biết ngượng sao, nếu một người phía sau mày có thể đánh bại hơn hai mươi người, vậy thì sao mày không nói là một người phía sau mày có thể đánh bại một đội quân?."
Cô cười có chút thích thú nói: "Vậy không bằng chúng ta đánh cược một lần?."
Tô Gia Thông sắc bén nói: "Hảo, nếu hai mươi người của tao không đánh bại được một người của mày, vậy thì chiếc du thuyền siêu cấp này là của mày."
Cô lắc đầu nói: "Những thứ này tôi không cần, quá rẻ tiền."
Tô Gia Thông tưởng cô cố ý chọc giận hắn lạnh lùng nói: "Vậy thì mày muốn thể nào?."
Cô chỉ vào đầu của Tô Gia Thông nói: "Tôi muốn anh cúi đầu một góc chín mươi độ rồi hét to: Giang tiểu thư tôi sai rồi, không nên cướp đoạt nữ nhân của cô ấy."
Tô Gia Thông bị tức đến mức cười nói: "Hảo, nếu như mày thua tao sẽ để cho thủ hạ đánh mày răng rơi xuống đất, đi gặp Diêm Vương."
Cô gật đầu vẻ mặt thờ ơ, phía sau cô Diệp Vũ Hàm, Trương Thiên Tuyệt, Lôi Thiên Niên đã sớm vận động chờ tấn công, trong mắt của họ tựa như có một vòng xoáy hút lấy hơn hai mươi tên thủ hạ của Tô Gia Thông.
Khi Giang Thi Dĩnh hôn cô, người bên trong phòng live như chó dại phát điện.
"Tôi không thể chấp nhận."
"Giết Giang Kỳ Đế này đi, Nhân Hoàng nhanh lên."
"Làm thịt tên hỗn đản này."
Bọn hắn tức giận như ong vỡ tổ, nữ thần của bọn hắn thật sự hôn người khác, quan trọng là nàng là người chủ động.
Ngay lúc bọn hắn muốn nhìn thấy cô ăn quả đắng thì tín hiệu trong phòng live đã bị cắt, phòng live đột nhiên biến đen: Người dẫn chương trình đang tới.
Những người xem lập tức hóa đá, người cắt tín hiệu chính là nhân viên kỹ thuật trong đội của Tô Gia Thông, bọn hắn đương nhiên không ngu ngốc đến mức có gan phát trực tiếp một trận đánh nhau.
Bởi vậy lấy ra thiết bị che chắn tín hiệu đã chuẩn bị trước tạm thời che đậy các mạng lân cận, bọn người phòng live như quả ớt mặt mày khó coi, bọn hắn rất mong chờ nhìn cô bị đánh tả rơi.
Hai đã xảy ra xô xát giữa hơn hai mươi cảnh vệ và ba hộ vệ của cô, hai bên đều là người từng thấy máu, sát khí dần dần lan tỏa.
Giang Thi Dĩnh cảm thấy có điều gì đó không ổn, cơn say trong người dần tiêu tán bởi sát khí kia, ý thức của nàng dần tỉnh táo trở lại.
"Có chuyện gì vậy?" Giang Thi Dĩnh lập tức tỉnh táo như bị ai đó dội một chậu nước lạnh.
Nhìn thấy Tô Gia Thông đối diện mình, nàng không nhịn được che miệng kinh hô: "Nhân Hoàng?."
Thật ra nàng đã từng nhìn thấy hình ảnh của hắn cho nên liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, nhìn thấy hắn mang theo một dám người tới khí thế hung hăng, đoán được tình huống như thế nào.
Giang Thi Dĩnh thì thầm vào tai cô nói: "Chúng ta chạy mau đi, người này có bối cảnh rất tốt, chúng ta không thể đắt tội hắn."
Cô cười cười thì thầm vào tai của nàng nói: "Mặc dù chuyện của hai chúng ta bị hắn phát hiện nhưng cũng không đến mức chúng ta phải bỏ chạy."
Mặt Giang Thi Dĩnh đỏ lên nói: "Giữa chúng ta có chuyện gì a?."
Cô sờ mũi nàng nói: "Chuyện gì cũng có thể xảy ra."
Giang Thi Dĩnh mặt đỏ hơn, gương mặt xinh đẹp càng trở nên dịu dàng hơn, cô nhìn nàng có chút thất thần, nếu đưa nàng đi tham gia họp lớp thì nàng sẽ nổi trội hơn những người khác, cô thầm nghĩ.
Tô Gia Thông ở bên kia nhìn hai người thân mật, cử chỉ cực kỳ tình cảm, hai mắt hắn suýt chút trợn rớt ra ngoài, hắn vung tay lên, cảnh vệ sau lưng hắn lập tức tràn về phía trước.
Tô Gia Thông ra lệnh chỉ vào Diệp Vũ Hàm nói: "Huyết Ưng, Ảnh Răng, Lôi Báo ba người các anh thu thập nữ nhân kia, nàng là người yếu nhất."
Ba người nghe lệnh lập tức tách ra khỏi đám người.
Khi ba người đến gần cô Diệp Vũ Hàm liền động thủ, không ai nhìn rõ nàng làm cái gì chỉ nghe Huyết Ưng kêu rên một tiếng, ôm đầu mình ngã uống đất kêu đau.
Ảnh Răng và Lôi Báo thì cảm thấy chân mình đau nhức như bị một chiếc xe lớn hung hăng cán nát, cơn đau như hải triều đánh úp cả hai người bọn hắn.
Tô Gia Thông sửng sốt, hoảng sợ nói: "Cứu... cứu người."
Huyết Ưng ba người bọn hắn được khiêng về chẩn đoán bệnh sơ bộ.
"Đầu của hắn bị vật nặng đập vỡ, có thể sẽ mắc phải căn bệnh tiềm ẩn khó chữa suốt đời."
"Cả hai người họ đều bị gãy xương chân, phải đưa đến bệnh viện ngay lập tức."
Nghe xong Tô Gia Thông nuốt khan một tiếng nói: "Không sao, chúng ta có rất nhiều người."
Hắn còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy hơn hai mươi tên cảnh vệ nháy mắt còn lại không đến năm người, năm người kia vẻ mặt kinh ngạc, tựa hồ như họ nhìn thấy quái vật.
Tô Gia Thông cũng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể đứng im tại chỗ.
Chết tiệt, đây là xảy ra chuyện gì? Trong chớp mắt hai mươi tên đã bị đánh bại?
Lúc này lão quản gia cuối cùng cũng điều tra được lai lịch của cô, mà danh tính thật của cô cũng khiến cho lão quản gia phải giật mình.
"Là đại cổ đông của nhà hàng Faith Carlton, người cầm quyền trung tâm giải trí Hoàng gia thế kỷ, nhà nằm trong khu biệt thự Đông Sơn, là khu trung tâm nhất, hơn nữa nàng còn là tân binh có tiếng trong giới đồ cổ, kẻ đã làm cho phố đồ cổ Diệp gia phải ăn khổ." Lão quản gia sợ ngây người vội liên lạc với Tô Gia Thông, người này tuyệt đối không thể động vào.
Lão quản gia lòng nóng như lửa đốt, như kiến bò vào chảo nóng, hắn từ nhỏ đã nhìn Tô Gia Thông lớn lên, rất hiểu rõ tính cách của hắn, bốc đồng, cáu kỉnh làm việc không quan tâm đến hậu quả.
Người có tính cách này đều là những người thường gặp rắc rối, chỉ vì hắn là con trai của Tô Thiên Hào nên trước đây hắn có gây chuyện thì cha hắn là người đứng ra phụ trách.
Cho dù gây tai họa thì dựa vào tiền và tài lực của Tô Thiên Hào cũng giải quyết được, cho nên mới hình thành thói quen ngang ngược kiêu ngạo của hắn.
Điều đáng nói là hắn còn mang theo hộ vệ tư nhân của Tô Thiên Hào, đây là một rắc rối lớn, nhưng lão quản gia biết rất rõ dựa vào địa vị của mình hắn không cách nào khuyên ca được cô.
Thế là hắn liền gọi cho nhị tiểu thư Tô gia Tô Uyển Đình.
"Nhị tiểu thư không ổn rồi, xảy ra chuyện rồi, tam thiếu gia hắn dẫn đội cảnh vệ của gia chủ đi tìm Giang Kỳ, mà Giang Kỳ chính là..." Lão quản gia thành thật kể lại toàn bộ sự việc cho Tô Uyển Đình một cách rõ ràng rành mạch.
Nghe xong Tô Uyển Đình lập tức lái xe đến bến cảnh Nam Thành với tâm trạng cực kỳ lo lắng, lo lắng với cái tính cách bốc đồng của em trai mình, hắn có thể đem người ta đánh chết.
Nếu là người bình thường bị Tô Gia Thông đánh chết, có lẽ Tô Thiên Hào vẫn có thể trấn áp chuyện này tài lực, tài sản của mình, nhưng Giang Kỳ thì không phải là chuyện nhỏ, nàng có tài năng của mình rồi.
Tuy không nổi ở Nam Thành do mới có chút danh tiếng nhưng chắc chắn không cá thịt để người ta tùy tiện lợi dụng.
"Nhanh lên, nhanh chút nữa, trong vòng năm phút phải tới bến cảng Nam Thành" Tô Uyển Đinh lo lắng hét to.
Nàng không ngừng cầu nguyện từ tận đáy lòng Tô Gia Thông đừng hành động theo cảm tính, nếu thật sự đánh Giang Kỳ thì Tô gia sẽ đắc tội với vị nhân tài mới nổi này vĩnh viễn.
Nhưng khi nàng chạy đến bến cảng Nam Thành, mọi thứ ở hiện trường đã khiến nàng mắt chữ a mồm chữ o.
Hơn hai mươi tên cảnh vệ trong đội cảnh vệ huyền thoại của cha nàng, nằm rạp trên đất như hai mươi con gà con chó, có người che tay, có người sờ đầu, có người cầu xin bất chấp hình tượng...
Còn em trai nàng Tô Gia Thông, liên tục gọi điện xe cứu hộ, vừa khóc vừa cầu xin cô bình tĩnh lại đừng đánh hắn.
Tô Uyển Đình ngẩn người, nàng biết mình đến muộn, nhưng kết quả này lại hoàn toàn trái ngược với những gì nàng nghĩ.
Nàng vốn nghĩ cô sẽ nằm dưới đất cầu xin, khóc lóc các thứ... ừm, nhưng không nghĩ đến tình hình thực tế lại đảo ngược.
Nàng là người thông minh giảo hoạt, phản ứng rất nhanh, chạy đến chỗ cô can ngăn: "Xin cô đừng làm tổn thương đến em trai tôi."
"Chị, cuối cùng chị cũng đến rồi" Tô Gia Thông bật khóc, hắn bị dọa sợ đến vỡ mật.
Cô quay đầu lại nhìn một cô gái cao gầy, xinh đẹp khoảng 26 tuổi đi.
【 Hệ thống đang kiểm tra... 】
【 Tên: Tô Uyển Đình 】
【 Tuổi tác: 26 】
【 Nhan sắc: 9.5 】
【 Dáng người: 9.6 】
【 Thân phận: Nhị tiểu thư Tô gia 】
Cô tức giận nói: "Tôi còn chưa làm gì hắn, chính hắn đã mang những người này đến tổn hại tôi, tôi chỉ là tự vệ mà thôi."
Giang Thi Dĩnh cũng nói: "Đúng vậy, tất cả đều là hắn sau, để hắn mau chóng xin lỗi chúng ta đi."
Tô Gia Thông đang nằm dưới đất cầu xin lập tức đồng ý nghe lời nhận lỗi, nhưng ở trước mặt chị gái của mình hắn có chút mặt mũi ngượng nghịu.
Nhưng vừa nghĩ đến hai mươi tên nằm trên đất còn chả biết sống hay chết, hắn lập tức quỳ xuống nói: "Giang tiểu thư, tôi xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi là một tên ngu ngốc có mắt không thấy Thái Sơn, tôi đắc tội cô, đều là lỗi của tôi."
Tuy có chút mất mặt nhưng vẫn tốt hơn là mất mạng, nhưng điều hắn không biết là do trận chiến vừa rồi đã làm hỏng thiết bị chắn tín hiệu.
Cũng bởi vậy mà tín hiệu của phòng live của Giang Thi Dĩnh cũng đã khôi phục, cảnh Tô Gia Thông quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, khóc rống truyền toàn bộ mạng lưới.
Đám người kia sốc đến tận óc, cái gì vừa rồi tín hiệu mất tên này không phải hung hăng muốn giết cả nhà Giang Kỳ sao?.
Tại sao khi tín hiệu được kết nối thì lại biến thành bộ dáng hèn mọn quỳ dưới đất xin tha như thế chứ?.
"Nhân Hoàng thua?."
"Hắn tại sao lại quỳ dưới đất khóc lóc thẻm thiết như vậy? Đã xảy ra chuyện gì."
"Thân phận của Giang Kỳ Đế là gì?."
"...."
Tô Uyển Đình thì thầm toàn bộ thận phận của cô cho Tô Gia Thông nghe, hắn nghe xong thì lấp tức ỉu xìu, Tô Gia Thông vốn sợ hãi trước thế lực của cô, nghĩ là nhẫn nhịn một chút để sóng yên biển lặng rồi dựa vào thế lực gia đình để giải quyết cô.
Nhưng khi nghe tin chị gái mình tiết lộ thân phận của cô hắn lập tức rùng mình sợ hãi, đối với loại người có bối cảnh này nếu muốn tìm mình gây phiền phức, chỉ sợ ngay cả cha mình cũng không bảo vệ được hắn.
Thế là hắn khóc lóc van xin càng thêm thảm thiết hơn, nhưng Tô Gia Thông bộ dáng trò hề của mình đã bị cư dân mạng nhìn thấy hết thảy, trong lòng hắn cho rằng chỉ có một số người có mặt ở đây biết.
____________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro