Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 2

Trở về phòng, Nhinh nằm ngả xuống giường, cô cảm thấy rất mệt mỏi và đau đầu. Không biết là do rượi hay là do cuộc nói chuyện với cô gái vừa nãy. Cô liền ngủ thiếp đi, quên luôn cả ý định tự tử của mình.

Sáng hôm sau, khi chuông đồng hồ báo thức reo, cô bật dậy vội vàng chuẩn bị quần áo đi làm. Nhưng chợt nhớ ra, cô đã bị đuổi việc hôm qua.

Nguyên nhân cũng vẫn là do hắn, sau khi chia tay hắn cô chẳng còn tâm trạng mà làm việc nữa, thường xuyên nộp bài muộn, bài viết không có chất lượng- đối với một biên tập viên như cô thì đây là một điều không thể chấp nhận được, và cô đã bị sa thải hôm qua.
Bây giờ thì cô trở thành kẻ thất nghiệp.

*Cốc cốc*
Nhinh mở cửa, thì ra là bà chủ nhà
- Cô định bao giờ thì mới trả tiền nhà cho tôi đây?
"Đen đủi ơi, mày không cần phải chọn cùng một lúc mà đổ xuống đầu tao đâu". Tiền nhà đã hơn 2 tháng không đóng. Số tiền cô kiếm được cũng gửi hết về quê cho mẹ cô chữa bệnh rồi.

Vậy nên cô chỉ biết xin bà chủ cho cô khất đến bây giờ vẫn chưa kiếm đủ tiền trả.
- Bác à, bác thông cảm cho cháu, nhà cháu khó khăn, mẹ cháu bị bệnh cần tiền để trả viện phí. Cháu bây giờ thực sự không có tiền.
- Thôi đừng dùng chiêu này nữa, cũ lắm rồi. Có trả hay không?- bà chủ nhà sắn tay áo lên dọa nạt

Đúng lúc đó, cái giọng nói hết sức trong trẻo lại vang lên:
- Chuyện gì vậy bác?- Ánh đi ngang hỏi.
Bà chủ nhà với giọng nói nhẹ nhàng đáp lại cô:
- Không có gì đâu. Bác đang đòi tiền thuê nhà ấy mà. Chả là, cô này nợ tiền 2 tháng nay vẫn không chịu trả.- Rồi lập tức quay sang Nhinh, thái độ cũng quay theo - Không trả thì phiền cô dọn đồ ra khỏi đây!

Ánh quay sang nhìn Nhinh mỉm cười:
- Hay chị dọn qua ở với em đi, tiền nhà chia đôi. Hiện giờ em cũng đang kiếm người ở chung, tại kinh tế khốn khó mà.

Làm sao bây giờ, cô chẳng ưa gì cái con bé đó cả. Nhưng bây giờ cô không đồng ý thì biết đi đâu đây?

Bà chủ nhà thấy Nhinh lưỡng lự liền lườm huýt một cái:
- Ánh à, cháu thật là một đứa bé tốt bụng. Vậy mà có người có phúc mà không biết hưởng.

Nghe những lời này Nhinh cố nuốt nước mắt. Cô đã làm gì sai mà phải chịu đựng tất cả những chuyện này chứ?

- Thôi bác đừng nói như thế, cháu chỉ là muốn tìm người ở chung, đúng lúc gặp được chị ấy nên muốn mời. Với lại chúng cháu cũng có quen biết trước nên yên tâm hơn.- Ánh đáp
"Quen biết gì chứ? ai quen biết với cô?!"
- Chị không phải ngại đâu, nếu được thì dọn đồ qua đi. Em rất muốn làm bạn với chị!- Ánh cười tít mắt
Mặc dù không ưa gì cô bé này, nhưng Nhinh cũng phải thừa nhận nụ cười đó rất dễ thương. Cảm giác như bừng nắng vậy.
Cô chẳng biết bây giờ nên làm sao nữa, thôi đành vậy đi:
- Ừm...cảm ơn..- Nhinh nói rất nhỏ nhưng cũng đủ cho Ánh nghe thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro