chương 1
- Tại sao em lại đối xử tốt với tôi như vậy?- Nhinh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Ánh. Lúc đầu cô không thể hiểu nổi cô gái này tại sao lại giúp cô nhiều như thế. Cho đến hôm nay cô đã rõ mọi chuyện... nhưng cô vẫn muốn nghe chính lời Ánh nói..
-______-----_______-----_________----__
Bị người cô yêu 12 năm vứt bỏ cô cảm thấy cuộc đời chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cô dâng hết tuổi thanh xuân, thứ quý giá nhất của cuộc đời con gái cho hắn. Để rồi vào ngày đó hắn nói với cô hắn cưới vợ. Cả thế giới như sụp đổ.
Cô đã yêu hắn từ lúc cô còn là một con nhóc học cấp 2, cô mù quáng yêu hắn say đắm... Tình yêu mà cô luôn tôn thờ, tình yêu mà cô nghĩ sẽ chẳng bao giờ phai, thì ra chỉ là một vở kịch.
Hắn vứt bỏ cô và cưới một người khác- người con gái có thể cho hắn địa vị và danh vọng.
Cuộc đời cô như chìm trong bóng tối. Cô hận hắn, nhưng cô cũng không biết làm thế nào tồn tại khi không có hắn...
Cô mệt mỏi, lười nghĩ, lười đau,... muốn mặc kệ tất cả...
Nhinh vẫn nhớ cái ngày mà cô tuyệt vọng nhất, men rượi và cơn đau, cô lê từng bước lên tầng thượng.
Khoảnh khắc đó trong đầu cô chẳng còn suy nghĩ gì cả, không còn tình yêu, không hận thù, không có hắn, và cũng chẳng có bất cứ ai. Tất cả chỉ là sự trống rỗng. Cô rít một hơi thật dài, nhìn thành phố nhộn nhịp đèn xe, nước mắt cô vô thức lăn dài, có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng cô nhìn thấy cái thế giới này:
- Vĩnh biệt- khóe miệng kẽ cong
tạo một nụ cười lạnh.
Leo lên lan can nhắm mắt lại...
Những cơn gió khẽ thổi, đêm tối luôn khiến cảm xúc con người mãnh liệt nhất...
- Trên này gió mát nhỉ?- một thanh âm trong trẻo vang lên.
Cô mở mắt, trước mặt cô là một người con gái rất dễ thương đang tựa người vào lanh can, nụ cười hồn nhiên vô tư.
- Chị cũng lên đây hóng mát sao?- người con gái nhìn cô ngây ngô hỏi.
- Không.
Thực sự là với cảm súc của cô bây giờ thì người con gái trước mặt là một thứ gì đó rất đáng ghét. Trong sáng vô tư- cô cũng đã từng như thế trước đây, nhưng bây giờ thì tất cả đều đã chết. Cuộc sống không cho phép cô như vậy.
- Ồ, vậy chị đang làm gì thế?- cô gái tiếp tục hỏi
- Đi chết.- "cút đi" Nhinh thầm nghĩ
- Oa..! - cô gái nghiêng đầu nhình Nhinh, cười hứng thú- Thì ra là vậy!!
Cô không thèm để ý đến người bên cạnh nữa. Cô tiếp tục trèo lên lanh can.
- Khoan đã!!
- Gì?- Nhinh nhíu mày.
- Chị mà nhảy xuống là em la lên đó!- Ánh hét vào tai cô - Chị xem, nếu chị nhảy bây giờ, người ta sẽ nghi em đẩy chị xuống đó, ít nhất cũng phải bị giam vài ngày lấy khẩu cung. Mà công việc của em lại không thể thiếu em một ngày.
*Phiền quá* cô không thích con bé này, rất không thích, cực không thích....ừm....Ghét nó vl!!!
- Cô có thể đi bây giờ!- Nhinh đang hết sức kìm nén cảm xúc
- Ế...! Lắc tay của em? Đâu mất rồi. Nó là một thứ rất quan trọng với em, em không thể đi mà không tìm được nó!- Ánh nhìn Nhinh với đôi mắt to tròn- Hay chị tìm giúp em đi. Tìm được, em sẽ không làm phiền chị nữa.
Nhinh giận run người, hùng hổ bước xuống. Nhìn Ánh quát to:
- XÀM!!!
Sau đó quay người bỏ đi. Ánh nhìn theo, trên khuôn mặt cô nhẹ mỉm cười:" Cuối cùng cũng tìm được chị".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro