Chương 3: Tình địch
"Vốn nghĩ tháng đầu tiếp cận, đầu tiên sẽ xâm nhập vào nhà Andy khi có chỗ đứng rồi sẽ tính tiếp, không ngờ chỉ vừa sơ ý một chút thôi đã để tình địch có cơ hội tác oai tác quái, một ông chú già nhăn nheo, bây giờ còn cùng với Andy ra ngoài, cậu nói xem tên họ Ngụy kia đang có âm mưu gì đây hả."
"Aiyo chị hai của tôi ơi, cậu bàn luận sớm giờ rồi, lỗ tai tớ đều hiện kén lên rồi đây này!" Sáng sớm đã bị gọi dậy, còn phải rình rập sang đây, thôi cũng tạm cho qua đi, vậy mà còn phải dóng tai lên nghe than vãn nãy giờ, Diêu Tân cảm thấy bản thân sắp phát điên lên rồi, "Hay là bây giờ cậu đổi lại, thổ lộ với Andy đi!"
"Làm sao có thể được, Andy cứ như vậy mà xây tường thành, muốn phá hủy bức tường đó chỉ có thể đi từng bước, trước tiên cậu phải mở được một cửa sổ trên bức tường, để ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ ấy, đợi bên trong thích ứng được với ánh sáng rồi, liền đem cửa sổ mở to ra, cửa sổ bây giờ sẽ trở thành cửa lớn, sau cùng mới hoàn toàn đánh sập bức tường thành. Thổ lộ liều lĩnh như vậy, ngộ nhỡ cô ấy hoảng sợ chạy mất thì làm sao."
"Tớ thấy, cậu đây là sợ cự tuyệt thì có." Diêu Tân ngửa ngửa đầu.
"Cậu nói cái gì!"
"Không có gì. Tớ chỉ là cảm thấy cậu "Một bên sợ đậu phụ nóng một bên sợ đậu phụ lạnh (1)", không giống Khúc Tiểu Tiêu nha."
Khúc Tiểu Tiêu trợn mắt, "Xử lý Andy nhà ta, đương nhiên phải hết sức cẩn thận rồi, cậu cho rằng chị ấy là người lỗ mãng như cậu ư, nói cái gì, làm cái đó."
Diêu Tân bị nghẹn họng nói không ra lời, ai bảo cậu thích nàng chứ, vội đầu hàng: "Phải, tớ là tên lỗ mãng, tớ ngậm miệng."
"Tớ đối với chị ấy tốt như vậy, chị ấy làm sao một chút phản ứng cũng không có?" Khúc Tiểu Tiêu đau xót, "Ôi Diêu Tân, cậu nói xem Andy thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu đây? Chị ấy thông minh như vậy, không phải không hiểu chứ?"
"Người IQ cao thường EQ chưa chắc đã cao, chị ấy có lẽ vẫn nghĩ đó đơn thuẩn chỉ là tình bạn trong sáng mà thôi." Diêu Tân không chịu được đáp lại.
"Không thể nào, mỗi tối tớ......."
"Này, đừng đừng đừng, đừng đem chuyện quá giới hạn đó nói với tớ, tớ chịu không được sự kích thích đâu."
"Ai quá giới hạn." Khúc Tiểu Tiêu liếc cậu một cái, "Con người cậu đầu óc sao lại đen tối như vậy hả. Tớ nói đây là mỗi tối tớ sống chết cầu xin chị ấy cho ngủ chung một giường chị ấy hình như có chút biểu cảm gì đó, nhưng chỉ có như vậy thôi!" Nàng còn bày tỏ: "Nếu thật sự có quá giới hạn tớ còn lo lắng đến bây giờ sao......"
Diêu Tân à ừm hai tiếng, có chút ghen tuông nói: "Vậy chỉ có hai tình huống thôi. Một, là cậu ám chỉ còn chưa đủ rõ ràng, hai, chính là do chị ấy không muốn hiểu."
Khúc Tiểu Tiêu cân nhắc một lúc: "Cậu nói rất có lý." Nàng cùng lúc đó quyết định: "Vậy lần này tớ sẽ ám chỉ rõ ràng hơn nữa."
Diêu Tân nhìn trời, giúp người con gái mình yêu quả nhiên là một chuyện không dễ.
"Ra rồi ra rồi." Khúc Tiểu Tiêu kích động kêu lên, xa xa Andy đã đi ra, Khúc Tiểu Tiêu cuối người xuống thấp, "Andy đi ra rồi, ông chú Ngụy có lẽ sắp tới rồi, cậu lưu ý đây, đừng chạy theo bọn họ."
"Biết rồi." Chính lúc đang nói, một chiếc Mercedes-Benz S65AMG chạy đến, Diêu Tân sớm đã xem qua Ngụy Vị, nên biết đây là xe của hắn, "Đến rồi."
"Bám theo bám theo."
"Bọn họ đi đâu nhỉ?"
"Chính vì không biết đi đâu mới bảo cậu đem xe đến đây."
Andy tâm trạng có chút không yên, hôm nay lúc cô ra khỏi nhà Tiểu Tiêu có hỏi cô muốn đi những đâu, đương nhiên lúc đó cô trả lời là không biết, khuôn mặt Tiểu Tiêu rõ ràng ảm đảm mấy phần, vốn dĩ còn hơi lo lắng hôm nay nàng sẽ quấn lấy bản thân không cho đi, không ngờ nàng ra ngoài còn sớm hơn cả mình.
"Andy." Xe dừng lại gần phía trước, Kì Điểm hạ cửa kính xe, mang theo nụ cười lịch sự, "Lên xe thôi."
Trong nhất thời cô có chút muốn quay trở vào, Andy hít vào thật sâu, mở cửa xe ngồi vào, "Anh nói có một nơi rất thú vị, thực ra là nơi nào vậy?"
"Đến rồi cô sẽ biết."
"Bảo tàng Khoa học và công nghệ?" Khúc Tiểu Tiêu hạ cửa kính xe, ngửa mắt nhìn lên lá cờ của tòa nhà, "Còn tưởng ông chú Ngụy muốn đi đâu chơi, thật không ngờ lại đến cái nơi vô vị này."
Diêu Tân bên cạnh cười, "Cậu là người xem ra cũng khá lý trí, có lẽ trò chuyện mấy vấn đề về Khoa học, Công nghệ có thể có chung ngôn ngữ đấy."
"Cậu đến đây theo dõi Andy hay là châm biếm tớ không có trình độ văn hóa hả?"
"Là tớ nhiều lời, tớ nhiều lời."
"Nhưng mà nơi này cũng tốt, đông người, không dễ bị phát hiện." Khúc Tiểu Tiêu đội mũ và đeo kính râm vào, mở cửa xe, "Bà cô chuẩn bị ra trận giết địch rồi đây."
Andy khó chịu quay đầu lại, cô linh cảm, như thể có người đang nhìn cô, nhưng vừa quay đầu một cái, lại chẳng thấy gì khả nghi.
"Làm sao vậy?" Kì Điểm đứng giới thiệu với cô về lĩnh vực Giếng khoan, thấy cô không lắng nghe, liền dừng lại.
"Không sao." Andy cười cười.
"Trước mặt còn có khu vực Trải nghiệm cảm giác mạnh, cô dám không?"
Kì Điểm muốn thách thức, nhưng Andy lại không mấy thích thú với điều đó, nơi đó đối với cô mà nói quá trẻ con rồi, cảnh tượng giả vờ làm ra bí ẩn, thực chất là nguyên lý khoa học, cô sớm đều hiểu cả.
"Đương nhiên dám." Mặc dù như vậy, cô vẫn không muốn thất lễ.
"Còn có bao nhiêu là văn hóa nữa." Khúc Tiểu Tiêu rùng mình nhìn một đám con nít đeo khăn quàng cổ đỏ chạy qua bên cạnh mình, "Toàn là trẻ con." Nàng như con chuột theo sau Andy và Kì Điểm, còn có rất nhiều người xung quanh, tiện lợi để lẩn trốn, mặc dù như vậy, Andy còn quay đầu lại nhìn mấy lần. "Đúng là thần giao cách cảm nha." Nàng nhìn phía sau Andy cười ngọt ngào, nhưng khi ánh mắt liếc qua người đàn ông bên cạnh, cùng lúc đó khuôn mặt liền căng lên, "Hừm, đồ con chuột già."
Chính lúc đó, nàng nhìn thấy Kì Điểm chạm nhẹ lên vai Andy, tuy nhiên cùng lúc đó Andy đã tránh đi, Kì Điểm cũng tựa hồ chỉ là sợ cô bị lũ trẻ đằng sau đâm trúng, nhưng Khúc Tiểu Tiêu lại gần như tiêu tạc.
"Dám chạm vào người con gái của ta, không muốn sống nữa rồi sao."
Nàng gầm gừ vắn tay áo muốn xông tới, nhưng đi được hai bước liền dừng lại, Andy vẫn còn chưa biết nàng theo dõi cô đến đây, cứ như vậy mà đi ra, há chẳng phải không đánh mà tự khai sao, tình địch còn chưa đánh gục đã chọc Andy tức giận lên rồi, không phải hại nhiều hơn lợi sao.
"Khúc Tiểu Tiêu, mày phải lãnh tỉnh!" Nàng hít sâu một hơi, điệu bộ hung tợn bám theo.
Kì Điểm và Andy lần lượt dừng lại trước mặt mỗi triễn lãm, nhưng đều không đứng quá lâu, sau cùng, bọn họ đi vào một phòng chiếu phim 3D.
Tối lửa tắt đèn thế này thích hợp để vun đắp tình cảm, Khúc Tiểu Tiêu không dám chần chừ, vội vàng bám theo vào, nàng ngồi ở góc phía sau đánh mắt tứ phía tìm kiếm, tại một góc trung gian trước mặt phát hiện thấy Kì Điểm và Andy.
Trên màn hình đang chiếu phim tài liệu về vũ trụ, không gian yên tĩnh, thấy Andy như đang tập trung đắm mình trong vũ trụ. Khúc Tiểu Tiêu trợn to mắt, nàng nhìn thấy, tay của Kì Điểm, cố ý tận dụng cơ hội với Andy, dần dần di chuyển lên.
"Ai u" Một tiếng kêu đau, Andy phát hiện tư thế Kì Điểm có hơi méo mó, có người cách một dãy ghế, cúi người qua dùng hết sức nắm lấy tay Kì Điểm.
Người đó đơn giản giống như đem cánh tay hắn kéo giật xuống.
"Tiểu Khúc?" Andy rất bất ngờ, nhưng vốn không nghĩ là ngẫu nhiên, Kì Điểm đau đớn kêu lên, Andy lo lắng: "Em mau thả anh ta ra."
Khúc Tiểu Tiêu đáp ứng ném tay hắn ra, nàng nghiến răng giống như vẫn còn chưa thỏa mãn: "Dám động vào Andy, coi chừng cái tay anh bị vặn gãy đấy!" Rồi quay mắt sang Andy kêu ca: "Hắn ta vừa nãy cố ý lợi dụng ôm chị!"
"Hả?" Andy vốn nghĩ sẽ khiển trách nàng, nhưng nghe nàng nói như vậy, hướng Kì Điểm nhìn sang.
Kì Điểm nắm chặt cánh tay, đôi mắt đối diện Andy có chút lẩn tránh, "Andy, tôi, không kìm chế được tình cảm của mình."
Nghe thấy lời thừa nhận của anh ta, khuôn mặt Andy sậm xuống.
"Không kìm chế được tình cảm ư, anh là cái tên lưu manh!" Khúc Tiểu Tiêu không chịu buông tha, tiếng động lúc này khiến mọi người xung quanh đều nhìn lại, Andy thấp giọng: "Đủ rồi."
"Đủ cái gì chứ." Nàng còn lớn tiếng: "Mọi người nhìn xem cái tên lưu manh này nè, một tên sói già háo sắc, nghĩ rằng trời tối thì có thể che giấu bộ mặt xấu xa của nhà ngươi sao."
Mọi người bàn tán xôn xao, mấy nhân viên thấy đám đông nhốn nháo lên như vậy gọi người kéo đến đó, Andy đẩy Kì Điểm, chạy ra ngoài.
"Andy......" Khúc Tiểu Tiêu còn cách một dãy ghế, muốn cản cũng cản không được, lườm lườm liếc Kì Điểm một cái: "Andy không thích anh đâu, sau này đừng đến tìm chị ấy nữa!"
"Andy, Andy à, em xin lỗi mà, vừa nãy em cũng lo lắng quá, không xem xét đến cảm nhận của chị, cho em xin lỗi." Khúc Tiểu Tiêu chạy đuổi theo Andy trên đường, Nàng cứ nghĩ Andy là nổi giận với nàng vì đem cô làm mất mặt trước mọi người.
Andy đang bước những bước lớn bỗng hung dữ dừng lại. Tiểu Tiêu nghĩ rằng cô đã mềm lòng, đang muốn đem hết những lời ngon ngọt nói ra, cô bỗng nhiên hỏi: "Tại sao lại muốn theo dõi chị?"
Tiêu rồi, quên mất chuyện này. Khúc Tiểu Tiêu há hốc mồm.
"Theo dõi chị thôi cũng tạm bỏ qua đi, tại sao em lại nhảy ra xen vào chuyện riêng tư của chị?"
"Chị không phải là thích hắn ta rồi chứ?"
"Chị có thích anh ta hay không là chuyện của chị. Em không cảm thấy em như vậy đã gây phiền toái đến cho chị sao?"
"Em..... Em là quan tâm chị."
"Thanks for caring. (Cảm ơn vì quan tâm)" Miệng Andy lạnh lùng giương lên, đưa chân rời đi.
"Andy, Andy. Andy ~~" Khúc Tiểu Tiêu hét lên vang khắp cả bảo tàng.
Andy ngồi vào trong xe đóng cửa lại, như thể vẫn còn dư chấn của tiếng hét kia, cô nhìn vô lăng, một lúc lại lắc đầu đem ánh mắt nhìn phía xa.
Chuyện ấy, sống chung, theo dõi...... thật quá đủ rồi. Chỉ cần Khúc Tiểu Tiêu xuất hiện, cuộc sống của cô hoàn toàn bị xáo trộn.
Lúc đầu không nên tiếp nhận bất cứ sự bù đắp nào của cô ta, cô ta căn bản chính là có dụng ý đằng sau!
Andy bàng hoàng, bản thân cô không khống chế được suy nghĩ, tim loạn lên một nhịp, có dụng ý đằng sau...... Cô nhớ lại ánh mắt nghiêm túc cứng đầu của nàng khi nhìn cô.
Khúc Tiểu Tiêu!
Biểu tình Andy méo mó trở lên, cô phát hiện bản thân mình sở dĩ nổi giận lên như thế, toàn là vì cái người này. Nàng đã, hoàn toàn bước vào cuộc sống của cô, và còn, hơn cả thế nữa.
"You must be kidding me. (Đang đùa tôi đấy à)" Cô nắm chặt vô lăng, tâm phiền ý loạn gục đầu xuống.
"Cô là Khúc tiểu thư." Nàng ngồi xổm trong trung tâm hội trường bảo tàng, mặc kệ ai đi qua đi lại, biểu hiện của Khúc Tiểu Tiêu như thể đổ thừa toàn bộ sai trái lên cái giọng nói này, cùng một lúc cô như hỏa tiễn đứng phắc dậy, Kì Điểm đứng ngay trước mặt, còn đang nắm lấy cánh tay bị đau, nàng nhìn xiên qua hắn một cái, "Sao nào, muốn trả thù ư, bà cô đây không thêm tên đổi họ, phải, tôi đây là Khúc Tiểu Tiêu." Bất kể nói thế nào, nàng cũng không thể bẽ mặt trước tình địch.
Kì Điểm không có ý gây sự, nghiêm túc nói: "Lần này là tôi không đúng, tôi quá gấp gáp rồi. Tôi hướng cô, cũng như hướng Andy xin lỗi."
"Không phải có gấp gáp hay không, mà căn bản không nên có tâm niệm đó. Chúng tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh."
"Cô tựa hồ, có sự hiểu lầm gì đó với tôi thì phải." Kì Điểm thăm dò.
"Không có. Tôi chỉ cảm thấy anh không xứng với Andy."
Kì Điểm quẫn bách, tựa hồ không ngờ tới nàng thẳng thắn như vậy, Khúc Tiểu Tiêu ngẩng cao đầu, không lẩn tránh, anh cười khổ một tiếng, "Trong tình yêu, mọi người đều nên bình đẳng đi."
"Quan trọng là Andy không có tình cảm với anh, anh đang mơ mộng đó sao?"
Kì Điểm không nói gì nữa, anh quan sát tiểu cô nương trước mặt, tựa hồ muốn xem xem sự đai nghiến của cô ta từ đâu ra, Khúc Tiểu Tiêu muốn hắn từ bỏ hy vọng: "Đây không phải là tôi lừa anh, là Andy chính miệng nói với tôi, chị ấy nói chị ấy KHÔNG THÍCH ANH"
"A ha."
Khúc Tiểu Tiêu trợn mắt, a ha là ý gì, thần kinh à.
"Nhưng tôi lại không nghĩ như vậy." Hắn nói.
"Từ đâu mà anh tự tin đến vậy?"
"Nếu cô ấy không thích tôi, cô ấy căn bản không đồng ý ra ngoài cùng tôi."
Lời anh ta nói như một đòn ác liệt đánh vào tim Khúc Tiểu Tiêu, cũng là người trong giới kinh doanh, nên phong cách của Andy, làm sao nàng lại không biết được.
Kì Điểm xiên đầu làm ra một đoạn lớn như thể biểu hiện một nụ cười, tiến thẳng lên hai bước, "Vậy, tạm biệt cô, tôi sẽ đích thân hướng Andy xin lỗi."
Từ âm thanh bước chân của hắn, Khúc Tiểu Tiêu như thể nghe thấy lời gọi khai chiến.
______________________________________________________________________________
Chú thích:
(1) Người cẩn trọng, trước khi làm gì đều có sự chuẩn bị từng ly từng tí.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro