Chương 13: Đào hôn
Người chủ trì buổi lễ đang nói đến phần cao trào, không khí khán phòng hết sức nhiệt liệt.
Andy sắp xuất hiện trước khán phòng rồi, Khúc Tiểu Tiêu siết chặt lòng bàn tay, tim đập liên hồi.
Trong lúc mọi người còn đang lơ đễnh, đột nhiên, nàng nhìn thấy Quan Quan từ phía trong chạy ra, kéo theo sắc mặt khẩn trương của Phàn Thắng Mỹ, lẽ ra lúc này nàng nên ở cùng Andy mới phải, Khúc Tiểu Tiêu trong lòng bất an, Phàn Thắng Mỹ nhìn về phía nàng, chẳng may chạm phải mắt nàng, cô vội vàng lộ ra ý cười, nhưng trong nụ cười chứa đựng sự hoảng loạn, làm sao có thể qua mắt được nàng.
Nàng bây giờ thực sự muốn xuống đó hỏi thế nào, nhưng lại không thể bỏ mặc mọi thứ mà đi vào trong.
Có thể đã xảy ra chút chuyện ngoài ý, nàng tự trấn an bản thân.
Cuối cùng khi đến đoạn "Xin mời cô dâu bước ra", kế tiếp, Andy sẽ từ từ xuất hiện, nhưng cô lại không có mặt, không chỉ bây giờ mà đợi một lúc sau cũng không có.
Mọi người nhốn nháo cả lên, người chủ trì nhanh miệng tiếp ứng, khi Phàn Thắng Mỹ xuất hiện với khuôn mặt bất đắc dĩ, tim nàng hoàn toàn bị rơi xuống đáy.
Bó hoa rơi xuống, cả bách hợp lẫn hoa hồng.
Andy đi rồi. Cô đã đào hôn.
Điện thoại của cô đã tắt, chỉ để lại một tin nhắn: "Tiểu Tiêu, chị xin lỗi, sự tình đến nước này, chị không biết làm sao để giảm đi sự tổn thương trong lòng em. Chị đã nghĩ nên cho mình một cơ hội, chị đã tham lam muốn có được em. Nhưng cái người đó đã xuất hiện và thức tỉnh chị, chị thật sự là một người có nguy cơ phát bệnh, các con bệnh đang chảy trong máu chị, nó di truyền từ gia đình chị.
Chị đến hôm nay mới hiểu ra, mùi vị của người bệnh thực chất như thế nào, nó phá hủy cả một đời người, nó còn mang đến nỗi đau cho người thân của mình. Người đó nói, lúc ông ta rời xa mẹ chị, ông vẫn không biết là đã có chị, chị hỏi ông ta, nếu biết là có chị thì sẽ tính thế nào, ông ta nói, sẽ bóp chết chị. Tiểu Minh, cũng là kết quả từ mẹ chị và một người khác. Lời nguyền đó đến chị coi như chấm dứt, tiếp tục chỉ đe dọa đến những người bên cạnh mình thôi, đặc biệt là người chị yêu, là chị có tội. Chị buộc phải rời xa em...... Xin lỗi em."
Câu chuyện cẩu huyết thế này, Khúc Tiểu Tiêu không ngờ lại xảy ra trong cuộc đời mình, không, nàng có nghĩ đến, chỉ có điều không dám tin là sự thật, Andy thì thầm: "Sẽ không", Giọng nói còn vang bên tai nàng.
Hội trường lễ đính hôn trở thành một buổi biểu diễn tấu hài. Khách khứa đã ra về, có biết bao nhiêu lời nhạo báng. Còn một số ở lại đều là những người thân cận của nàng, mọi người đều tập trung lại đi tìm cô khắp nơi, nhưng không tìm thấy. Lúc này có người ngồi có người đứng, trông ai nấy đều đang rất lo lắng.
Quan Quan bị mọi người vây quanh, vừa khóc vừa nói: "Tôi và chị Andy đang chuẩn bị trong phòng, thì bên ngoài có một người đến gõ cửa, ông ta nói ông ta là bố của chị Andy........"
"Andy không phải cô nhi sao?" Phàn Thắng Mỹ hỏi.
"Tôi cũng không biết nữa, ông ta nói ông ta là bố của chỉ, rồi, chị Andy bảo tôi ra ngoài đợi một lát, thì tôi đi ra, sau đó nghe thấy chị ấy kích động đuổi ông ta ra ngoài, ông ta đi rồi, tôi vào trong hỏi đã có chuyện gì, chị ấy không nói gì cả, rồi, rồi chị ấy bỏ đi, tôi muốn cản, cũng cản không được......"
Phàn Thắng Mỹ càu nhàu: "Sao cô không sớm ra nói với tôi?"
"Tôi không nghĩ để một mình chị ấy và bố chỉ ở lại nói chuyện sẽ thành ra như thế......" Nàng ngước mặt lên khóc to: "Tiểu Tiêu, xin lỗi cô."
Nhìn Tiểu Tiêu như vậy, Phàn Thắng Mỹ cũng không biết nên làm gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng an ủi.
Khúc Tiểu Tiêu chỉ im lặng cầm chặt điện thoại, ngồi bất động.
Mẹ Tiểu Khúc lo lắng cho con gái: "Tiểu Tiêu à, con có buồn thì cứ khóc lên, tuyệt đối đừng giữ trong lòng."
"Phải đó, bố mẹ đều ở đây, con có gì cứ nói với bố mẹ."
Khúc Tiểu Tiêu nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, dùng giọng nói hết sức lạnh lùng, khác xa với nàng hằng ngày: "Đàm Tôn Minh, anh còn bao nhiêu chuyện chưa nói với tôi?"
Mọi người đều tập trung lên người Đàm Tôn Minh, anh đứng thẳng người, sau đó tiến lại, tâm trạng phức tạp: "Tôi không ngờ Ngụy Quốc Cường sẽ tìm đến, nói Andy là con gái ông ta."
"Anh đã sớm biết chuyện của bố Andy! Tại sao anh không nói với Tiểu Tiêu!" Diêu Tân cũng không quan tâm người đối diện là ông chủ nữa, hận một nỗi không thể đấm anh một phát, cậu vừa xông tới đã bị Triệu Khải Bình cản lại.
Hơn cả sự tức giận của Diêu Tân, thái độ bình tĩnh của Khúc Tiểu Tiêu càng làm anh bất an, nàng đảo mắt qua lại, nhìn thần sắc không biết đang lạc ở chốn nào, "Xin lỗi." Đàm Tôn Minh chỉ có thể nói được như vậy.
Anh vốn không muốn để chút chuyện này phá hủy mối quan hệ mới vừa được hàn gắn lại không bao lâu của hai người, nhưng ai biết được nó lại phản tác dụng, anh rất hối hận, hối hận vì mình vô dụng.
"Việc cấp bách bây giờ là tìm được Andy, ồn ào lên cũng chả có tác dụng gì." Phàn Thắng Mỹ lo lắng nói.
"Nhưng mà, không biết chị ấy giờ đang ở đâu, làm sao mà tìm?"
"Cho dù có thế nào thì, cô ấy có lẽ sẽ về nhà, bác sĩ Triệu, anh và Quan Quan lái xe về Hoan Lạc Tụng. Con giun đất, cô và Ứng Cần đến các tiểu khu lân cận tìm. Ông chủ Đàm, anh đi đến Đại Sơn một chuyến, bên công ty, anh cho người tìm qua một chút. Diêu Tân, Khổng Khổng, Lam Lam, tôi biết cả ba quen biết rộng rãi, ba người đi hỏi thăm xung quanh."
Diêu Tân đẩy Triệu Khải Bình ra, phẫn nộ nói: "Tớ sẽ gọi điện thoại kiếm thêm người. Tiểu Tiêu, cậu yên tâm đi, không đem được Andy trở về, tớ sẽ không mang họ Diêu."
"Bố mẹ cũng đi tìm, dám bắt nạt con gái ta, phải tìm nó ra cho bằng được." Bố mẹ Tiểu Khúc nổi trận lôi đình, Phàn Thắng Mỹ khuyên ngăn: "Chú à, chú và cô ở lại với Tiểu Tiêu đi ạ." Một phần ông cũng lớn tuổi rồi, không nên tức giận, một phần để bố mẹ ra ngoài tìm người yêu cho con gái, nghe không được hay cho lắm.
"Chị với Vương Bá Xuyên lái xe ra sân bay, nếu cô ấy có ý định rời đi......."
"Tôi cũng đi." Ngụy Vị lên tiếng: "Sân bay rộng lớn như vậy, nhiều người tìm vẫn hơn một người."
Mọi người đều đã chia hết ra, đột nhiên Khúc Tiểu Tiêu đứng dậy: "Không cần tìm, ai cũng không được đi tìm."
Mọi người nhìn nhau, Phàn Thắng Mỹ nói: "Tiểu Khúc, đây không phải lúc để giận hờn......"
"Người đã muốn đi, tìm về rồi thì làm được gì? Dùng sức mạnh sao?" Nàng lạnh lùng nói: "Cho dù bắt được về đây, nhưng không giải quyết được vấn đề, thì bất kể lúc nào chị ấy cũng đều có thể bỏ đi."
"Vậy, vậy phải làm sao?"
Khúc Tiểu Tiêu nhìn về phía xa: "Tôi muốn đánh cược một phen."
Thắng thì không sao, thua thì cùng nhau chết.
Sân bay quốc tế Phố Đông – Thượng Hải.
Tâm trạng Andy lơ đễnh ngồi bên trong phòng chờ, trong tay cô đang cầm một chiếc vé, ngoài cái này ra, dường như còn lại cô đều không mang theo thứ gì, trông như người vô gia cư đang muốn chạy trốn, có lẽ ai cũng đều hình dung ra được cô lúc này thế nào.
Điểm đến không phải nước Mĩ, mà là một nước hoàn toàn xa lạ. Công ty sau này còn có Lão Đàm, em trai đã có viện dưỡng lão nuôi dưỡng, Tiểu Tiêu...... Cô làm không được, cô chỉ có thể chạy trốn, chạy càng xa càng tốt, đến một nơi không ai thân thích sống cuộc đời cô độc cho đến già, và đừng để ai nhìn thấy lúc cô lên cơn điên.
Tiếng đài nhắc nhở chuyến bay tiếp theo, cô đứng dậy, cà phơ cà phất, như thể chỉ mang theo cái mạng này.
Lúc đi lên máy bay, cô nhìn xuống thành phố một lần cuối, thầm đọc lên: "Tiểu Tiêu....."
Ngay lúc này, tim Khúc Tiểu Tiêu chợt nhói lên.
Nàng ngẩng đầu dậy, như thể dự cảm được điều gì, nhìn lên bầu trời, thầm đọc lên: "Andy......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro