Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44

Hơn 8h Lạc Tịch Ngôn và Bạch Dao Băng bước ra khỏi cục cảnh sát, sáng sớm vừa hay tin chấn động là cả hai tức tốc lái xe đến đây ngay. Tuy nhiên phía cảnh sát lại từ chối cho hai người vào thăm Liễu Nhã Hàm, nguyên nhân họ giải thích rằng trong thời gian tạm giam chờ xét xử chỉ có thân nhân hoặc luật sư mới được phép vào thôi.

Riêng người ngoài thì phải được sự cho phép từ đơn vị đang thụ lý vụ án này, luật đã như thế Lạc Tịch Ngôn cũng hết cách, cô để lại thông tin cá nhân và số điện thoại của mình trên tờ đơn xin thăm gặp, đợi đến khi được xét duyệt.

Bạch Dao Băng cũng làm một tờ dù nàng biết điều này thật vô nghĩa, bởi Lạc Tịch Ngôn sẽ không bao giờ gặp lại được Liễu Nhã Hàm thêm lần nào nữa.

Nếu Lạc Tịch Ngôn không thể tạo cho nàng cảm giác an toàn như nàng mong đợi, thì nàng sẽ tự tạo ra cảm giác an toàn cho mình.

Nhìn Lạc Tịch Ngôn rơi vào trạng thái trầm tư, biết cô vì lo cho Liễu Nhã Hàm mà rầu rĩ không vui, Bạch Dao Băng bèn khơi gợi đề tài hòng xao lãng suy nghĩ của cô:

"A Ngôn hiểu ý nghĩa của hai mươi mốt nhát dao trên người Mạc Đình là gì không?"

Quả nhiên cô bị câu hỏi của nàng thu hút sự chú ý, tầm mắt dời lên người nàng, trông biểu cảm nàng tương đối hời hợt giống như đang cùng cô trao đổi mua bán một bó rau ngoài chợ.

Vốn dĩ cô chẳng mấy mặn mà nhưng nghe nàng đề cập thì có hơi tò mò thật: "Em lý giải thử xem".

Nàng cong khóe môi, giọng nói lạnh lẽo không độ ấm: "Mười bốn nhát vào ngực trả cho mười bốn năm thanh xuân yêu hắn, bảy nhát vào bụng trả cho đứa con bảy tháng chưa kịp chào đời. Nhã Hàm đã trả hết lại cho hắn".

Ra vậy, Lạc Tịch Ngôn sực tỉnh ngộ. Mười bốn năm thanh xuân trao cho hắn tất cả tình yêu mình có để rồi đổi lấy kết cục thảm thương nghiệt ngã. Liệu đến giây phút cuối cùng nàng có hối tiếc hay chăng?.

Tự tay kết liễu kẻ mình yêu tha thiết đến tận xương tuỷ, cũng là kẻ mình thống hận đến tận xương tủy. Rốt cuộc Nhã Hàm khi ấy đã mang tâm trạng gì? Thỏa mãn, đau đớn hay giải thoát?.

Nhưng. . . dẫu là gì thì người tổn thương nhất trong mối quan hệ độc hại này vẫn là nàng.

Đáy lòng Lạc Tịch Ngôn nặng trĩu, lạc lõng, hiu quạnh. . . hàng loạt cảm xúc rối bời từa tựa một chiếc lá vàng héo úa rơi xuống mặt hồ mùa thu tĩnh lặng khuấy động nhẹ nhàng, khiến cõi lòng cô thoáng man mác u sầu.

Giữa đáng thương và đáng trách, cô không trách nàng nhưng cũng không thể đồng tình việc nàng làm là đúng hay sai, nếu ngay từ đầu nàng chấp nhận kết quả thì mọi chuyện có lẽ đã không xảy ra, hoặc dừng lại đúng lúc kịp thời có lẽ đã còn cách cứu vãn. Đáng tiếc thực tế vẫn phũ phàng như thế, chẳng hề tồn tại thứ gọi là 'có lẽ'.

Có một vấn đề cô dám khẳng định, khi ra tay đâm từng nhát dao chí mạng, chắc chắn Liễu Nhã Hàm đang rất tỉnh táo, tỉnh táo đếm từng năm từng tháng để trả cho Mạc Đình, không thừa không thiếu.

Bỗng một bàn tay mềm mại ấm áp nắm lấy bàn tay cô, mười ngón đan xen siết chặt. Lạc Tịch Ngôn dứt khỏi dòng suy tư miên man, cô ngoảnh đầu cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, nhìn trong đôi mắt nàng lấp lánh cảm xúc chăm sóc thấu hiểu:

"A Ngôn đang suy nghĩ gì?"

Lạc Tịch Ngôn nắm giữ bàn tay nàng, đưa lên môi thành kính nhẹ nhàng đặt nụ hôn: "Tôi đang nghĩ thật may mắn khi có Băng Băng, nhờ em chỉ đường dẫn lối tôi đã không mù quáng đuổi theo giấc mộng vĩnh viễn xa vời của mình. Tuy nhiên Nhã Hàm không được may mắn như thế, cậu ấy bất chấp đuổi theo giấc mộng vốn đã có kết cục ngay từ đầu".

Bạch Dao Băng lắc đầu: "Em không làm gì cả, chính A Ngôn đã tự thay đổi bản thân để có cuộc sống tốt hơn. A Ngôn lụy nhưng vẫn rất lý trí, nếu không với tình yêu mà chị dành cho Nhã Hàm dù có mười người như em xuất hiện cũng chưa chắc kéo chị lại được. Còn Nhã Hàm cái sai của cậu ấy là mù quáng đặt niềm tin vào một kẻ đê tiện hết lần này đến lần khác, đã từng bị hắn đâm một nhát phản bội nhưng Nhã Hàm lại đi rút con dao ra đưa cho hắn đâm thêm một lần nữa".

Nàng thừa nhận mình lợi dụng Mạc Đình trả đũa Liễu Nhã Hàm, tổn thương gây ra cho Liễu Nhã Hàm có phần của nàng, nhưng đó cũng là một lời cảnh báo cho nàng ta, chính nàng ta chấp mê bất ngộ trong cái thế giới hường phấn ngu muội viển vông thì chịu.

"Nếu như. . ." Bạch Dao Băng rũ mi mắt, một tia đượm buồn loé qua, nàng cười chua xót: "Ngày ấy Nhã Hàm thông suốt thì em làm gì có tư cách đứng cạnh A Ngôn như bây giờ".

"Nói gì ngốc vậy" Lạc Tịch Ngôn nhíu nhíu mày không hài lòng, cô gõ lên trán nàng một cái như trách phạt: "Hiện tại mới là sự thật, sẽ không xảy ra chuyện như em nói. Cho dù có quay ngược thời gian vô số lần em vẫn là sự lựa chọn tuyệt vời nhất".

Cô vòng cánh tay giam giữ eo nàng, bá đạo tuyên bố: "Đời này kiếp này đừng hòng chạy thoát".

"Em nào có chạy thoát, chỉ toàn chạy theo sau lưng A Ngôn thôi. Đuổi mãi đuổi mãi. . . đuổi suốt hơn mười năm ròng rã không thấy A Ngôn ngoảnh lại lần nào" Nàng phồng má bĩu môi có chút hờn dỗi vu vơ, dậm chân tỏ thái độ uất ức để đòi được bồi thường.

Lạc Tịch Ngôn nhìn cử chỉ điệu bộ trẻ con làm nũng của nàng mà cưng muốn chết, hôn hôn hai má nàng: "Vậy từ giờ em chạy trước đi, tôi đuổi theo sau".

"Thật?"

Lạc Tịch Ngôn gật đầu chắc như đinh đóng cột: "Thật".

Ai dè Bạch Dao Băng ranh ma lách nhẹ tránh thoát khỏi vòng tay ôm ấp của cô, nhấc chân chạy thẳng một mạch. Còn xoay người ngoắc ngoắc ngón tay khích bác: "Có giỏi thì đuổi theo em xem, bắt được em tối nay có thưởng nhé".

Hai mắt Lạc Tịch Ngôn sáng bừng, chả hiểu sao lại xuất hiện ảo cảnh một nàng bạch hồ ly trắng muốt chạy long nhong phía trước nữa. Lạc Tịch Ngôn nuốt nước miếng, thiếu điều rớt liêm sỉ, cô hắng giọng uy hiếp: "Đừng thách, kẻo hối hận".

"Thách đấy"

"Hừ! Tối nay cho em biết sự lợi hại"

Hai đứa đuổi bắt xung quanh cái cây trông như hai đứa nhỏ vô tri, bầu không khí ảm đạm ban nãy hoàn toàn bị đánh bay bởi tiếng cười giỡn rôm rả. Tâm trạng Lạc Tịch Ngôn cũng vì thế thoải mái hơn rất nhiều.

Cuối cùng cô bắt được cánh tay nàng kéo vào lòng mình, nhốt nàng lên cánh cửa xe: "Phong ấn được ả hồ ly chuyên hoành hành hại chúng sanh rồi, tối nay làm món gì ngon đây ta? Hồ ly bảy món".

Hàng mi cong dài ướt át của Bạch Dao Băng thấp thoáng rung động, nhiễm ý xuân dạt dào, nàng cắn môi quyến rũ, bộ dạng lẳng lơ phóng đãng chọc lòng người ngứa ngáy, thật chỉ muốn đè nàng xuống giường hung hăng trừng trị một phen.

Đôi mắt Lạc Tịch Ngôn cháy bỏng nồng đượm yêu thương sủng nịch, nghiêng đầu tới liếm môi nàng: "Trước tiên thưởng thức món khai vị cái đã".

Dưới áng mây thưa thớt, tia nắng vàng ruộm rọi xuống nhân thế chiếu sáng rực rỡ hai dáng người đang hôn nhau say đắm.

Tuy nhiên khoảnh khắc yên bình tốt đẹp này chẳng duy trì được lâu, bởi tầm giữa trưa đột ngột xuất hiện drama chấn động khắp cõi Weibo. Một tay Paparazzi khá tiếng tăm đăng lên ba bức ảnh, kèm dòng trạng thái lên án mạnh mẽ [Đạo đức giới trẻ trong vấn đề hôn nhân đáng báo động].

Ba bức ảnh chụp lén một cặp đôi đang ôm ấp tình tứ, trông bối cảnh hình như là ở một buổi tiệc. Tuy tranh tối tranh sáng chập chờn nhưng nhờ chất lượng điện thoại xịn nên chụp rất rõ nét.

Fan Mã An Lai lập tức nhận ra một trong hai đương sự trong ảnh chính là Idol của mình, người còn lại ở bức ảnh cuối chụp cận mặt chẳng phải là cái người nửa tháng trước tổ chức đám cưới rình rang hay sao, liên hệ thêm ẩn ý từ dòng trạng thái của tay paparazzi khiến dư luận dậy sóng bão táp mưa sa.

[Này, đó là con rể của Bạch gia, tên gì ấy nhỉ?]

[Cô ta tên Lạc Tịch Ngôn, là giám đốc của Thiên Nguyệt]

[Ố ồ tôi biết chỗ này rồi, là khách sạn tổ chức sự kiện kỷ niệm ngày thành lập Thiên Nguyệt]

[Hoá ra hai người này lén lút sau lưng Bạch tổng xinh đẹp của tôi mà tằng tịu với nhau, thật kinh tởm, vote ly hôn]

[Con mẹ mày chó ăn c*t, nhìn góc độ chụp đi rõ ràng cô Lạc Tịch Ngôn kia đang ôm chầm lấy Lai Lai của bọn tao]

[Thằng trên kia mày cũng nói là góc độ chụp, vậy sao mày không nghĩ chính Mã An Lai mới là người đang ôm giám đốc Lạc]

[Lũ mù, mở to mắt nhìn cho kỹ chắc chắn cô ta đang ve vãn Lai Lai. Mẹ nó chứ dám làm ô uế thanh danh trong sạch Lai Lai nhà bọn tao]

[Bọn fan cuồng mất não của Mã An Lai toxic đáng sợ, nếu Idol nhà bọn mày không làm gì sai mắc mớ trốn chui trốn nhủi]

[Ai biết được đám con ông cháu cha cậy quyền cậy thế lấp liếm che giấu sự thật, ôi Lai Lai đáng thương, đừng lo lắng bọn em sẽ đòi lại công đạo cho cục cưng bé bỏng]

[¯\_(ツ)_/¯]

[Tôi dám khẳng định chính thất đã phát hiện, cay cú tống tiểu tam ra nước ngoài]

[Há há há, sắp có một trận chiến gió tanh mưa máu rồi]

Trong phút chốc không kịp trở tay Lạc Tịch Ngôn bất đắc dĩ bị bế lên hot-search, chưa tới mấy tiếng đã đè nát hot-search vụ Mạc gia.

Cộng đồng fan Mã An Lai cuồn cuộn phẫn nộ như đại hồng thủy tràn vào tấn công trang cá nhân của Lạc Tịch Ngôn, hăm he dọa nạt thậm chí còn đòi chôn sống cô. Riêng người qua đường thì ăn dưa hóng hớt thế sự.

Dẫu cho Bạch Dao Băng đã huy động lực lượng bộ phận quan hệ công chúng, truyền thông, 'thuỷ quân', Marketing trấn áp hot-search xuống, nhưng sự việc đang vượt quá tầm kiểm soát càng dìm thì càng trồi lên.

Bạch Dao Băng nhìn hot-search xuống lại lên, lên lại xuống như cái biểu đồ chứng khoán. Nàng chắc chắn bên phía mấy công ty giải trí đối thủ vốn gai mắt mình từ lâu cũng thừa dịp mượn gió bẻ măng trong vụ này, nàng tự trách mình quá chủ quan, bây giờ nghĩ kỹ mới nhận ra vài điều.

Đây hẳn là kế hoạch dự phòng của Mạc Đình nếu Mã An Lai không thành công quay được đoạn video, hắn định dùng nó nhằm dập tan ồn ào tai tiếng của Mạc thị sau khi sát hại cả nhà mình.

Nàng vừa khiển trách bản thân khinh suất, cũng thán phục kẻ giật dây sau lưng hắn, đã bày cho hắn kế sách rất chu toàn. Làm nàng bất cẩn không tính tới một bước này, phần nữa là do nàng quá xem thường Mạc Đình, dẫn đến hệ lụy không kịp trở tay, nếu nàng cảnh giác hơn thì A Ngôn đâu phải chịu cớ sự nông nỗi này.

Bạch Dao Băng ngồi trước bàn máy tính đọc những dòng bình luận chửi rủa, mắng nhiếc bằng lời lẽ cay nghiệt xúc phạm đến người mình yêu. Sắc mặt nàng càng lúc càng tối sầm, hai đầu chân mày nhíu lại như muốn đụng vào nhau, khớp hàm nghiến chặt phát ra tiếng mài răng ken két, dòng khí lưu quanh thân lạnh lẽo bức người.

Nàng cho phía truyền thông đăng tải đoạn camera tại sảnh chính khách sạn, ghi lại toàn bộ quá trình Mã An Lai tiếp cận Lạc Tịch Ngôn, rồi dụ dỗ Lạc Tịch Ngôn cùng nàng ta cụng ly uống rượu, sau đó không lâu thì lảo đảo được Mã An Lai ôm lấy.

Trong đoạn camera còn có sự hiện diện của nhân viên phục vụ, người này đã mang ly rượu duy nhất đến cho Lạc Tịch Ngôn, còn giúp Mã An Lai đỡ Lạc Tịch Ngôn rời khỏi sảnh khách sạn.

Đoạn camera còn chưa kịp bùng nổ, thì lại tung ra thêm đoạn video thú tội của tên nhân viên phục vụ. Hắn kể về việc mình được Mã An Lai thuê để bỏ thuốc vào ly rượu của Lạc Tịch Ngôn, còn show cả số tiền khủng nhận từ tài khoản của Mã An Lai.

Chỉ vỏn vẹn trong vài ngày mà bao nhiêu drama dồn dập ập đến, cư dân mạng hít muốn nổ phổi, người qua đường thì hào hứng xem kịch vui. Fan Mã An Lai thì la ó cho rằng đây là video dàn xếp cắt ghép, về phần fan các nhà khác vốn bất mãn với bọn fan cuồng Mã An Lai từ lâu, nên nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, hùa nhau dè bỉu chế nhạo không thương tiếc.

Tích tắc cả trang mạng Weibo lại như bãi chiến trường, chìm ngập trong mưa bom bão đạn mù mịt.

Bạch Dao Băng nào dễ dàng bỏ qua, nàng chỉ thị bên bộ phận an ninh mạng liệt kê một bảng danh sách những thành phần bạo lực ngôn từ trên mạng, kèm bằng chứng trình lên cơ quan chức năng đề nghị xét xử.

Bạch Nhuệ Tâm đứng bên cạnh bàn tổng giám đốc xem tình hình thoắt cái đảo chiều, bèn dò hỏi ý tứ chị mình: "Chị hai, cái gã paparazzi tung tin đó tính sao?".

Hai bàn tay Bạch Dao Băng đan vào nhau chống dưới cằm, đáy mắt lóe sáng tia sát khí, từ mũi phun ra âm thanh hừ lạnh: "Tặng cho hắn bài học nhớ đời đi".

Bạch Nhuệ Tâm tinh quái mỉm cười: "Được, đảm bảo chị hài lòng"

.

.

Một tháng sau đó tên paparazzi nọ trong một lần tác nghiệp, lỡ chọc giận một nhân vật thế lực mà hắn vốn không nên chọc, bị tẩn cho một trận thừa sống thiếu chết, nằm liệt giường nửa năm trời, quãng đời còn lại phải ngồi xe lăn.

Chuyện là hắn được người quen phong phanh tin nhạy cảm của một chính trị viên, nhận thấy cơ hội nổi tiếng và kiếm tiền từ tin tức sốt dẻo này, nên hắn mạo hiểm đi theo dõi canh rình chụp ảnh, nào ngờ phải trả giá đắt cho hành vi tọc mạch.

Trái ngược với mấy chuyện rối ren đang diễn ra ầm ĩ mấy bữa nay, Lạc Tịch Ngôn vẫn giữ tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, ăn uống đúng cữ, ngủ nghỉ đúng giờ. Làm việc nghiêm túc, hoàn thành tốt việc của mình, tác phong đâu vào đấy.

Hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời phù phiếm của loài ruồi nhặng, rõ ràng drama trên mạng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cô.

Đến cả Bạch Dao Băng còn phải cảm thán năng lực vô tư thượng thừa của cô. Đúng là chó cứ sủa đoàn người cứ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro