Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36: Tuần Trăng Mật -2- (H+)

Được sự đồng ý, Lạc Tịch Ngôn không thèm khách sáo nữa, cô nắm cổ tay nàng kéo ngược về phía sau, nửa thân trên ưỡn thẳng, xương hông đánh theo tiết tấu lên cặp mông đã đỏ ửng. Cô thấy mình giống như một tên bạo chúa với tài năng điều quân khiển tướng, cự vật như một con chiến mã hùng hục khí thế xuyên đến tầng tầng sâu nhất lãnh địa quân thù, giết sạch cướp sạch không chừa ngõ ngách nào.

"A Ngôn~" Tiếng da thịt va đập, tiếng nước ma sát nhóp nhép, cùng tiếng rên dâm đãng mất kiểm soát của nàng như đang hòa tấu một bản giao hưởng hoàn mỹ.

Bạch Dao Băng càng rên la Lạc Tịch Ngôn càng hăng máu, dương vật phát tiết trướng to hơn, quanh chuôi thân nổi cộm một vòng gân xanh, trở thành một con ngựa chiến đứt dây cương mặc sức đâm chọc càn quét bên trong cái hoa huyệt nhỏ, dâm dịch lẫn dâm thuỷ bị đảo cho quay cuồng hóa thành bọt trắng dính nhoe nhoét lên bộ phận sinh dục của cả hai.

Lạc Tịch Ngôn nhìn nơi hai người kết hợp, phần lông đen nhánh trên hông mình bị nước bắn cho ướt nhẹp, ở giữa mông và hông mỗi lần cắm vào rút ra đều sẽ kéo theo những sợi dịch nhầy nhớp nháp.

"Cục cưng ra nhiều nước quá, thật không hổ danh dâm nữ mà"

Trong cổ họng nàng cứ phát ra tiếng ê ah rên rỉ, tuyến nước bọt không thể khống chế mà chảy ròng ròng xuống mép môi, mặt mũi diễm lệ đỏ bừng như máu: "A Ngôn. . . dừng lại. . . chịu, chịu không nổi".

Rõ ràng trong hoàn cảnh này do đang mụ mị đầu óc bởi cơn khoái cảm dồn dập nên nàng chỉ thốt ra theo bản năng thôi, ai dè Lạc Tịch Ngôn lại thật sự 'ngoan ngoãn' nghe lời, vừa bảo dừng cái là dừng ngay lập tức. Lần thứ hai bị cô chơi xỏ, Bạch Dao Băng chỉ hận không thể ngắt đứt cái vật ác nghiệt nằm trong cơ thể mình cho bỏ tức.

"Đáng ghét, cái đồ xấu xa chết tiệt này"

Lạc Tịch Ngôn không dừng hoàn toàn mà đẩy bằng tốc độ chậm rì rì để đùa bỡn, đợi nàng gần mất hết kiên nhẫn cô mới thong thả đưa ra yêu cầu:

"Nào cục cưng muốn ăn thì phải lăn vào bếp, mau năn nỉ đi"

Lần này Bạch Dao Băng quyết không chịu khuất phục, ngậm chặt miệng mặc kệ cô. Nàng bức xúc mắng thầm trong bụng: Hừ! được đằng chân lân đằng đầu, xem mình dễ dãi lắm ý.

Nhìn nàng hất cằm ngoan cố, con ngươi Lạc Tịch Ngôn lóe qua một tia âm hiểm cũng không gấp gáp, cô có vô số biện pháp bức nàng phải mở miệng.

Chuôi thân rề rà cọ quét lên vách tường thịt, thỉnh thoảng sẽ cố tình mấp mé cọ trúng điểm mẫn cảm của nàng, cách tra tấn dày vò thể xác kiểu này làm Bạch Dao Băng ngứa ngáy tê dại đến mức rùng mình dựng tóc gáy.

Rốt cuộc vẫn là nàng bỏ cuộc trước, bĩu môi nũng nịu: "A Ngôn~. . . xã ơi~ . . . người ta muốn ăn, mau đút đút. . .".

Cô nhướn mày giả bộ ngây ngô không hiểu: "Đút gì?".

Nàng bặm môi hung dữ: "Biết rồi còn hỏi, cố ý muốn bức ép người ta phải xấu hổ mới hài lòng hả dạ đúng không".

Nàng mà biết hai chữ xấu hổ đánh vần ra sao thì chắc mặt trời mọc từ đằng tây. Lạc Tịch Ngôn rất muốn vạch trần: "Sao mấy lần giở trò rù quến lại không nói vậy đi?". Nhưng nếu cô nói ra câu đó dám nàng dễ tạo phản lắm, mất cả chì lẫn chài thì mình lỗ nặng.

Lạc Tịch Ngôn thực hiện kế hoạch B 'làm nhiều hơn nói', cô thực hành đủ mọi thủ đoạn hòng tra tấn tiểu huyệt của nàng, khiến nàng bứt rứt khó chịu đến cùng cực giới hạn thì thôi.

"Á~. . . xã ơi. . . xã ơi. . . đút, đút xúc xích. . . người ta muốn ăn cây xúc xích lớn của cậu" Tiểu huyệt đáng thương của nàng bị cô chọc ngứa đến nhịn hết nổi rồi, còn tiếp tục chắc nàng phát điên mất.

Có điều hình như Lạc Tịch Ngôn vẫn không cho nàng toại nguyện, cô buông hai tay của nàng xuống rồi luồn tay mình vào trong chiếc váy ngủ mỏng tanh, sờ mó lên tấm lưng trần mịn màng, đầu ngón tay lành lạnh vuốt ve dọc sống lưng, thưởng thức xúc cảm mềm mại như da em bé.

Cô mỉm cười đính chính: "Vợ cưng có vẻ đã quên hiện tại chúng ta không còn là quan hệ bạn bè hay thanh mai trúc mã nữa".

Mặc dù lý trí của nàng đang dần tiêu tan, nhưng đối với một thủ khoa IQ cao như nàng đương nhiên nghe hiểu ẩn ý của cô. Hai người không còn là bạn bè, không còn là thanh mai trúc mã, mà hiện tại đã chính thức là quan hệ vợ chồng hôn nhân hợp pháp.

A Ngôn muốn xưng hô thân mật hơn?.

Nàng chưa bao giờ kháng cự bất kỳ yêu cầu nào từ Lạc Tịch Ngôn, cho dù cô có bắt nàng hái mặt trăng xuống nàng cũng vui vẻ chấp nhận. Nàng tủm tỉm cười, thẹn thùng nói ra điều cô thích:

"Xã ơi, chồng yêu. . . cục cưng của chị đói, em muốn ăn. . . mau đút cho em"

Chất giọng ngọt lịm, ngọt ngào ngạt, ngọt tê tái. . . ngọt tới nỗi Lạc Tịch Ngôn cảm tưởng từ đỉnh đầu xuống tận gót chân mình được bao phủ bởi một lớp caramel.

Cô nổi một thân da gà, tuy nhiên phải thừa nhận nghe giọng nàng moe moe nũng nịu mà cả người nổi lên phản ứng rạo rực, sung sướng tới tận lỗ chân lông, thúc đẩy tà niệm phạm tội.

"Cục cưng, em thật ngoan. . . xứng đáng được khen thưởng"

Cô liếm láp lỗ tai nàng, đầu lưỡi quét tới quét lui bên trong gây cho nàng vô vàng kích thích.

"Ưm~. . . xã ơi"

Lạc Tịch Ngôn rút quy đầu ra tới cửa huyệt sau đó thình lình đâm tới, nguyên cây côn thịt bị chiếc lỗ nhỏ sâu hun hút nuốt trôi tuột vào bên trong.

"Hức~. . . ah~. . ." Quy đầu chọc lên miệng tử cung khiến Bạch Dao Băng khiếp hãi kêu rên thành tiếng, tốc độ cô không nhanh như vừa nãy nhưng mỗi lần đều lút cán sâu đến tận cùng, dâm dịch nhầy nhụa tung tóe tràn lan khắp cặp mông nõn nà, làm mỗi khi va chạm với xương hông sẽ phát ra âm thanh lanh lảnh.

Cả căn phòng chỉ nghe thấy tiếng *Phạch phạch* ái muội.

Tốc độ vận động hông của Lạc Tịch Ngôn bất ngờ gia tăng đột biến, cắm cho Bạch Dao Băng hoa mắt chóng mặt, hồn phi phách tán, lìa luôn khỏi xác bay lên tận cung trăng chơi với chị Hằng.

Cô ôm ấp trọn cơ thể bé bỏng vào lòng, che chở nàng bằng vòng tay vững chắc đáng tin cậy của mình. Lần nữa mon men đến tuyến thể:

"Vợ cưng. . . em là của tôi. . . vĩnh viễn. . . trọn đời trọn kiếp chỉ thuộc về tôi mà thôi"

Cô thì thào bá đạo tuyên bố chủ quyền, sau đó không nề hà chờ đợi thêm giây phút nào nữa, nhe răng nanh cắn xuyên thủng lớp màng tuyến thể mỏng manh yếu ớt. Bạch Dao Băng chưa kịp chuẩn bị tâm lý đã bất ngờ hét toáng lên vì đau đớn.

Tin tức tố hoa Anh túc tuôn chảy ào ạt trong khoang miệng của cô, tựa như làn suối trong vắt mang hương vị nồng nàn khó cưỡng lắng đọng trên đầu lưỡi lan tràn đi khắp các mao mạch.

Cơ thể Lạc Tịch Ngôn lâng lâng sảng khoái ậm ờ hừ khẽ, dưới hạ thân sau một phen tung hoành ngang dọc kịch liệt cuối cùng đâm vào nhát dứt điểm, quy đầu to tròn lấp kín miệng tử cung, mã mắt mở rộng đưa hàng vạn tinh binh ồ ạt xâm lăng lãnh thổ địch quốc, chưa đầy vài giây cả thành trì tức khắc sụp đổ, chìm nghỉm trong đạn khói mù mịt.

Ba phút trôi qua mà ngỡ như dài đằng đẵng bằng cả thế kỷ, mãi đến khi bên tai rấm rứt tiếng Bạch Dao Băng nỉ non khóc lóc, mới kéo được thần thức của cô ra khỏi cơn ảo mộng mê ly.

Lạc Tịch Ngôn quyến luyến rời đi tuyến thể của nàng, đau lòng liếm láp lên vết thương do mình tàn nhẫn gây ra, thưởng thức vị máu tanh ngòn ngọt quyện chung hương hoa Anh túc gây nghiện.

"Cục cưng đau lắm đúng không?" Cô lo lắng hỏi han tình trạng nàng.

Bạch Dao Băng khó khăn lắc đầu, đôi mắt nàng ngân ngấn hoen lệ, mông lung quay sang tìm kiếm cô, yếu ớt mỉm cười hạnh phúc: "Xã ơi, em là người của chị".

"Đúng vậy, em là bảo bối của tôi, là món quà mà thượng đế ưu ái ban tặng"

Lạc Tịch Ngôn vuốt ve gò má nàng, ngón tay cái lau khô những giọt nước mắt. Đợi nàng nghỉ ngơi bình phục đầy đủ, bấy giờ cô mới dám từ từ cẩn thận rút dương vật vẫn trong trạng thái bán cương ra khỏi huyệt thịt non mềm đang mấp máy co rút, trên chuôi thân dính nhớp dịch trắng lẫn dịch nhầy trong suốt, chất lỏng đặc sệt trắng tinh từ mã mắt òng ọc nối tiếp nhiễu lên khe mông của nàng, uốn lượn như một con rắn trườn xuống dưới rãnh vực thẳm huyền bí rồi biến mất hút.

Cả căn phòng ngập mùi tinh khí xen lẫn tin tức tố Martini, hun cho Bạch Dao Băng ngất ngây. Chấm dứt dư vị cao trào, Lạc Tịch Ngôn đỡ nàng ngồi dậy để nàng tựa lên lồng ngực mình, tứ chi cả hai quấn quýt lấy nhau không nguyện tách rời.

Bạch Dao Băng như nàng mèo quý tộc lười nhác, chui rúc trong vòm ngực ấm áp của chủ nhân, cả tâm lý lẫn thể xác đều thoải mái thư giãn, đôi mắt lim dim híp lại tận hưởng Lạc Tịch Ngôn âu yếm vuốt ve trên da thịt mình.

Tuy lờ đờ buồn ngủ nhưng Bạch Dao Băng vẫn dạt dào năng lượng để tán gẫu, nàng rầm rì hỏi nhỏ bên tai cô: "Xã ơi, chị muốn con chúng ta sau này thế nào?".

Nghe nàng vẽ về viễn cảnh tương lai, cô thật sự nghiêm túc suy xét vấn đề này: "Ừm. . . một nàng công chúa kháu khỉnh, xinh đẹp, thông minh lanh lợi và đặc biệt phúc hắc giống em càng tốt".

"Thích ăn đập à?" Nàng nâng cánh tay xụi lơ không còn khí lực vỗ lên ngực cô, bị cô bắt lấy đưa lên môi hôn hít nuông chiều.

"Tôi chỉ mong ước con chúng ta được sinh ra khỏe mạnh là đủ đầy lắm rồi, còn định hướng sau này chỉ cần không liên quan mấy việc phạm pháp thì cứ để con tự do lựa chọn lối sống riêng cho mình. Chúng ta cũng không thể kè kè bảo bọc con đến cuối đời được"

Bạch Dao Băng biết cô luôn thích suy nghĩ tích cực, nhưng điều cô nói rất khó thành hiện thực. Lạc gia chỉ có một người thừa kế là Lạc Tịch Ngôn, vậy nên con của hai người dù chưa ra đời nhưng đã được định sẵn sẽ phải kế nghiệp gia sản Lạc thị, trong trường hợp nàng sinh tầm hai đứa trở lên thì một trong số chúng sẽ được chọn gánh trách nhiệm này.

Haizz nghĩ thôi đã xót, thật không nỡ để một đứa còng lưng gánh vác hết mà. Hay mình sinh khoảng chục đứa, để tụi nó giúp đỡ nhau nhỉ?.

Tưởng tượng khắp nhà nheo nhóc chục đứa nhỏ chạy giỡn loanh quanh, chọc cho Bạch Dao Băng cười khanh khách. Nó mà thành thật chắc mình tầy quầy luôn.

Nhìn nàng cười ngả nghiêng trong ngực mình, Lạc Tịch Ngôn bất giác cũng cười theo, cô tò mò hỏi: "Em nghĩ gì thế?".

"Không nói" Nàng bày ra dáng vẻ ngạo kiều nắm nhéo mũi cô, còn lâu nàng mới tiết lộ cho cái tên xấu xa này biết, kiểu gì cũng trêu ghẹo mình một phen mới chịu buông tha.

Thừa biết nàng nghĩ xấu mình, nhưng tâm cô vốn thiện lành nên không vạch trần. Thay vào đó cô vừa nảy ra ý tưởng rất hay ho, bèn thử dụ dỗ nàng xem sao:

"Băng Băng muốn ngắm núi Phú Sĩ buổi tối không?"

Bạch Dao Băng bình thường nhảy số rất nhanh, nhưng cứ ở cạnh Lạc Tịch Ngôn là y như rằng IQ tự động tụt xuống âm vô cực. Giọng điệu Lạc Tịch Ngôn rõ ràng đáng ngờ như thế mà nàng chẳng mảy may cảnh giác, căn bản trông mặt Lạc Tịch Ngôn uy tín đứng đắn quá thành ra ai kia cứ răm rắp nghe theo.

"Hấp dẫn đấy, từ ngày tụi mình đến đây chưa có dịp ngắm cảnh đêm" Nàng phấn khích gật đầu tắp lự.

Chỉ chờ có nhiêu đó, con sói gian manh hiểm ác liếm môi nhoẻn cười vì đạt được mục đích. Cô bế nàng đứng dậy rảo bước tới cạnh giường rồi thả nàng xuống, rút tấm chăn mỏng được xếp gọn gàng ở cuối giường, giũ giũ nó cho phẳng phiu sau đó quấn kín lấy cơ thể cả hai chỉ chừa cái đầu.

Bị cô kẹp chặt trong ngực, nàng không thoải mái mà cục cựa: "Nóng muốn chết, sao tụi mình không thay áo choàng tắm cho lẹ, với lại chị định thế này ra ngoài ban công à?".

"Thay chi cho mất công, kiểu gì chẳng phải tắm lại lần nữa"

"Nhưng tụi mình vừa vận động mạnh, người ngợm toàn mồ hôi thôi. Tại ai đó mà phía dưới hạ thân người ta cứ dinh dính đây này"

"Ngắm một chút xong vô tắm, nhanh ấy mà"

Lạc Tịch Ngôn sử dụng chiêu trò dỗ dành nàng như đối với một đứa trẻ con, cò kè mặc cả nửa ngày trời rốt cuộc thành công dụ được nàng theo mình ra ngoài. Hai người đổi tư thế, cô để nàng đi trước còn mình đằng sau ôm eo nàng, hai người chậm như rùa di chuyển từng bước một.

Ngay khi vừa đặt chân ra ngoài ban công, cả hai đã phải mắt chữ A mồm chữ O trầm trồ trước cảnh sắc thiên nhiên kỳ vĩ, đẹp đến mức lung linh huyền ảo. Hàng vạn ngôi sao giăng kín bầu trời đêm cao cao vời vợi không một gợn mây, tỏa vầng sáng như dải ngân hà phủ xuống đỉnh núi.

"Oa" Đôi mắt Bạch Dao Băng to tròn vành vạnh phản chiếu ánh sáng lấp lánh từ các vì tinh tú. Nàng ngắm nghía khung cảnh nên thơ hữu tình đến si mê huyễn hoặc, miệng không ngớt phát ra những tiếng cảm thán.

Nhìn nàng không khác đang đeo hai ngôi sao nhỏ là bao, hình ảnh đáng yêu đến nỗi khiến cõi lòng Lạc Tịch Ngôn xao xuyến nao nao. Cô ôm sát nàng, cằm đặt lên vai nàng thủ thỉ bên tai chất giọng cuốn hút gợi tình:

"Cảnh đẹp vậy mà bỏ phí thì uổng lắm nhỉ, hay chúng ta cũng tranh thủ làm tí gì đó cho nó thêm tình thú đi. Cảnh đẹp người vui chẳng hạn"

Mí mắt Bạch Dao Băng bất an giần giật, có dự cảm chẳng lành. Y như rằng kẻ đằng sau đã chuẩn bị sẵn kế hoạch hết rồi chỉ việc thực hiện thôi. Cái vật ác nghiệt kia bắt đầu ngọ nguậy cọ lên cọ xuống mông nàng, Bạch Dao Băng phát hoảng vội đẩy đùi cô ra:

"A Ngôn, ở đây không được"

"Sao lại không?" Cô đáp lại rất thản nhiên.

"Người ta nhìn thấy mất"

"Yên tâm, tôi tắt đèn trong phòng hết rồi, với lại tụi mình đang trên tầng bốn mươi mấy lận, không ai rảnh hơi để ý đâu"

"Hừ, đây mới chính là mục đích thật sự để chị rủ em ra ngoài ban công ngắm núi Phú Sĩ đúng không?" Nàng bừng tỉnh nhưng lập tức uể oải, tận bây giờ mới phát hiện ra thì đã quá muộn màng.

"Em lo giữ tấm chăn cho chặt đi, cẩn thận rớt đấy" Dứt lời Lạc Tịch Ngôn buông tay để tấm chăn trượt xuống, Bạch Dao Băng nhất thời luống cuống vội vã kéo tấm chăn lại, nhờ vậy mà nàng không thể phản kháng nữa.

Lạc Tịch Ngôn như con mèo ăn vụng thành công, cười đắc thắng. Bàn tay hư hỏng mò tới phía trước luồn vào váy ngủ, vân vê vo tròn hai viên nhũ hoa, chọc cho chúng ngóc đầu thẳng dậy. Điểm nhạy cảm bị khiêu khích làm Bạch Dao Băng nhịn không được hé môi rên rỉ.

"Đừng. . . mà" Nàng vẫn cố gắng gượng chống cự dù cơ thể đã nổi lên phản ứng động tình.

Nàng càng phản kháng Lạc Tịch Ngôn càng thích chơi đùa, cô nhét thịt vật đã cương cứng hoàn toàn vào giữa khe mông của nàng, để hai cánh mông đẫy đà kẹp chặt nó như bánh mì kẹp xúc xích, rồi cúi xuống hôn liếm chiếc cổ thanh tú, phần da thịt duy nhất lộ ra bên ngoài.

Côn thịt nóng rực như lửa ma sát cọ trúng cúc hoa, khiến nó mẫn cảm co rúm lúc mở lúc khép mút lấy chuôi thân. Chơi chán chê xong, cô rút một tay về cầm lấy cự vật hướng cửa mình mà đâm đâm chọt chọt quy đầu vào, nhưng tuyệt nhiên không có ý định thâm nhập, như muốn trêu ngươi.

Bạch Dao Băng bị tra tấn thể xác, tứ chi cũng phải mềm nhũn, đành bất lực đầu hàng. Một tay giữ chặt tấm chăn, tay còn lại bám víu lấy thanh lan can, nàng vểnh cái mông lên cao hướng dương vật mà uốn éo mài cọ, dâm đãng kêu rên thúc giục:

"A Ngôn~. . . xã ơi~. . . mau làm em nhanh đi. . . đút cho em cây xúc xích lớn"

Lạc Tịch Ngôn bị lời nói lẳng lơ dâm đãng của nàng lấy lòng, cô hạ lệnh: "Nào cục cưng, dạng chân ra một chút".

Nàng nghe lời tách rộng hai đùi ra một khoảng, Lạc Tịch Ngôn nắn bóp hai cánh mông thịt căng nảy kéo dập mạnh về phía mình, rồi ưỡn hông đâm tới, hai bộ phận sinh dục hoàn hảo gắn kết lại với nhau không một khe hở. Bên trong âm đạo của nàng vẫn đang tích trữ một lượng lớn tinh dịch, tạo độ trơn trượt giúp cho côn thịt càng cắm sâu vào trong dâm huyệt ngập nước.

Vách thịt mềm mại non nớt dường như đã quên mất quá khứ từng bị bắt nạt, một lần nữa siết chặt gắt gao, co bóp dữ dội lấy căn côn thịt, tỏ vẻ hoan nghênh chào đón vị khách quý ghé thăm lại chốn xưa, làm cho Lạc Tịch Ngôn sướng đến mức cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ thống khoái.

"Ah. . . sít, thật tuyệt vời. . . cục cưng em thít thật chặt, thật ấm"

"Xã ơi nhanh lên. . . em ngứa lắm rồi. . . chịu không nổi nữa" Nàng khổ sở năn nỉ.

Lạc Tịch Ngôn bật cười tà mị, chiều theo mọi yêu cầu của vợ yêu. Cô chỉnh lại tư thế đứng một chút, sau đó căng cứng bờ mông săn chắc bắt đầu đưa đẩy xương hông đập lên mông thịt của nàng, tiểu huyệt ham ăn háu uống phun nuốt lấy côn thịt không ngừng nghỉ.

Thấy nàng mới đó đã thích ứng nhịp độ, Lạc Tịch Ngôn liền tăng tốc biên độ cắm rút dữ dội hơn.

"Ha~. . . sướng quá xã ơi. . . chơi em, đâm sâu vào"

"Hừ, ả dâm nữ lẳng lơ này. . . chơi chết em"

Hai người thay phiên nói những lời sắc tình dâm dục hòng đốt nóng bầu không khí, Lạc Tịch Ngôn nghiêng nửa thân trên về phía trước, nắm cằm nàng xoay lại, gấp gáp dán lên hai cánh môi như quả cherry chín mọng thơm ngọt, ngậm mút đầu lưỡi đỏ hỏn, cuồng nhiệt trao đổi nước bọt.

Mãi đến khi nàng sắp chết ngạt tới nơi cô mới buông tha, Bạch Dao Băng thở phì phò cong gập người: "Chết mất xã ơi. . . em chết mất. . . ưm~. . . ưm~". Chiếc lỗ nhỏ bị Lạc Tịch Ngôn thọc vào rút ra vừa nhanh vừa mạnh bắt đầu mấp máy co rút, cắn chặt lấy chuôi thân, cắn cho cô suýt thì tiết tinh.

Xuôi theo từng tiếng rên ngâm nga như hát, miệng tử cung phun ra một dòng chất lỏng, dòng nước kia nóng hổi như suối nước nóng trong vắt tưới thẳng lên quy đầu. Lạc Tịch Ngôn cắn răng xuýt xoa, kiềm chế dục vọng xuất tinh, cô gồng cứng người ưỡn thẳng lưng đâm tới tấp dập dìu, khúc gân gồ ghề cọ xát mãnh liệt lên vách tường thịt nộn non mềm.

Quy đầu trướng to cứng rắn như chiếc bàn là ủi phẳng tầng tầng nếp uốn bên trong huyệt động. Bạch Dao Băng bị địch tấn công, đánh cho tan cửa nát nhà không còn manh giáp phòng ngự, nàng liên tục cao trào, liên tục ra nước.

Đạt cực khoái quá nhiều lần khiến nàng tiêu tốn lượng lớn thể lực, đôi chân nàng run rẩy mềm rũ chống đỡ không nổi muốn quỵ xuống. Lạc Tịch Ngôn ở đằng sau ôm chặt nàng, làm điểm tựa để nàng giữ vững thăng bằng.

Cô bùng nổ chạy nước rút thúc vào mấy chục cái cuối cùng: "Băng Băng, vợ cưng. . . tôi yêu em". Lạc Tịch Ngôn khẽ rùng mình, dương vật đứng im co thắt liên hồi trong âm đạo nàng, mã mắt mở ra luồng tinh dịch nóng ấm phóng lên khắp các ngõ ngách vách thịt, lấp đầy ngập tử cung.

Trong cổ họng Bạch Dao Băng phát ra một tiếng khóc nấc nghẹn ngào, nàng cào cấu bấm niết lên cánh tay đang ôm vòng ngang eo mình, nhằm chống chịu hàng loạt đợt tinh dịch tràn vào nhiều như quân nguyên, tận khi giọt cuối cùng chấm dứt thì vùng bụng dưới của nàng đã gồ lên như mang thai.

Nàng kiệt sức mệt lả đem toàn bộ trọng lượng cơ thể dựa hết lên ngực cô, cố gắng hớp lấy từng luồng dưỡng khí bị thiếu hụt. Trải qua hơn mười phút nghỉ ngơi, nàng mới dần dần bình phục ý thức cùng hơi thở, đôi mắt nàng như dính một màn sương mỏng mông lung đảo quanh một vòng.

Xung quanh có kha khá khách sạn cao tầng san sát nhau, tuy khách sạn bọn họ đang ở rất cao cấp cũng cao nhất trong khu vực này, nhưng nhìn những ánh đèn sáng trưng tỏa ra từ mấy cái ô vuông xa xa, nàng không tránh được nỗi lo sợ bị ai đó chứng kiến một màn đông cung sống, bèn thúc giục Lạc Tịch Ngôn nhanh nhanh đưa mình vào trong.

Hai đứa chơi ngoài ban công gần cả tiếng đồng hồ, gió thổi lồng lộng lạnh thấu xương. Lo lắng nàng bị mình hại cho nhiễm bệnh, nên Lạc Tịch Ngôn ngoan ngoãn nghe lời ôm bế nàng lui vào trong, đóng cửa lại kéo kín rèm.

Cả đêm đó Lạc Tịch Ngôn và Bạch Dao Băng làm thêm hai hiệp nữa, quật nhau từ nhà tắm lên tới trên giường, lăn lộn điên cuồng suốt gần tờ mờ sáng mới chịu đi ngủ. Và cái giá phải trả cho hành vi không biết tiết chế này, chính là cả hai phải nán lại khách sạn thêm một ngày nữa để ngủ bù.

_____________

Tg: Vừa đổi xưng hô chưa quen lắm, nhầm lẫn chỗ nào mn nhớ nhắc nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro