Chương 28: Đêm Say -1- (H+)
Kết thúc dòng hồi tưởng trở về thực tại, Bạch Dao Băng phóng tầm mắt mơ hồ trầm lắng về hướng khung cảnh tối tăm tĩnh mịch bên ngoài ô cửa sổ. Bóng tối tĩnh mịch ấy tựa như thứ đại diện cho tâm trạng của nàng khi đó.
Chắc hẳn sẽ có nhiều người thắc mắc tại sao nàng không vạch trần Liễu Nhã Hàm, sao nàng có thể nhẫn nhịn chịu đựng điều khủng khiếp cô ta gây ra cho mình.
Thời điểm đó nàng cũng đã tự truy vấn bản thân, nàng thúc giục mình rằng: Hãy mau nói, mau nói đi, cho A Ngôn biết được bản tính dối trá của cô ta, đừng để cô ta được nước lấn tới, đừng để cô ta cướp cạn trắng trợn trên công sức của mày.
Sự kích động thôi thúc nàng muốn giết chết cô ta, muốn ngay tại chỗ phanh thây xé xác kẻ dám dẫm đạp lên trái tim chân thành của mình, dám dẫm nát tình yêu thuần khiết mình dành cho Lạc Tịch Ngôn. Sao cô ta dám. . . dám vấy bẩn nó.
Nỗi căm hận tức giận cùng cực đỉnh điểm xáo trộn thành một mớ hỗn độn quấy nhiễu lý trí nàng.
Nàng thà rằng A Ngôn không bao giờ biết danh tính chủ nhân món quà, chứ tuyệt đối không để loại người như Liễu Nhã Hàm lợi dụng thực hiện hành vi bẩn thỉu.
Nàng nghiến răng mạnh đến nỗi trong khoang miệng ngập tràn mùi máu tanh nồng. Thời gian từng giây từng khắc trôi qua, trái tim vốn trong sáng đơn thuần chỉ dành để yêu Lạc Tịch Ngôn dần bị thứ gì đó cắn nuốt xâu xé.
Và rồi đưa nàng đi đến quyết định không phanh phui bộ mặt đểu giả của Liễu Nhã Hàm.
Bởi vì. . . nàng sợ, nàng sợ Lạc Tịch Ngôn không tin mình. Nàng không có gì chứng minh hộp quà đó là của mình, nàng sợ cô sẽ cho rằng mình đặt điều vu hại Liễu Nhã Hàm.
Tại sao ư? tại vì người cô yêu là Liễu Nhã Hàm, người cô tin tưởng là Liễu Nhã Hàm. Cô sẽ nghe nàng trình bày hay sao? cô sẽ tin nàng hay sao? . . Không, cô sẽ không bao giờ tin, không bao giờ tin người mình thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay là một kẻ trơ tráo đê tiện.
Nếu đặt nàng và Liễu Nhã Hàm lên bàn cân, so với sự tồn tại của Liễu Nhã Hàm trong trái tim Lạc Tịch Ngôn, thì nàng chẳng là cái thá gì cả.
Có khi nào A Ngôn sẽ nhìn mình bằng con mắt khinh bỉ hay không? A Ngôn sẽ ghét mình sao?.
Đó là những thứ đã xảy ra trong nội tâm nàng lúc ấy.
Giờ nhớ lại nàng chợt nghĩ. . . Có lẽ trái tim mình đã tha hóa từ sự kiện hôm đó.
Sự đơn thuần sẽ biến nàng thành nạn nhân. Thay vì bị động chịu số phận làm con mồi, nàng thích chủ động cầm súng làm kẻ đi săn hơn.
Điều kiện tiên quyết của một thợ săn là gì? chính là kiên nhẫn bền bỉ để chờ đợi con mồi lọt vào trong tầm ngắm, sau đó bóp cò nã phát đạn kết liễu dứt khoát.
Đám côn trùng đêm vây quanh ánh sáng tỏa ra từ cây cột đèn sân vườn thu hút sự chú ý của nàng. Bạch Dao Băng nghiền ngẫm nhìn một hồi cuối cùng thu tầm mắt về, đặt sự quan tâm lên 'con mồi' đang dựa bên cạnh mình.
Nàng vén tóc cô lên, nhéo nhéo mũi cô. Giọng nàng hầm hừ xỉa xói: "Bị mối tình đầu của mình dắt mũi mà cóc biết khỉ khô gì, chẳng biết nên khen cậu đần bằng thực lực hay kém EQ nữa. Sờ sờ ra đó cứ thích đâm đầu vào".
Đến tận bây giờ Bạch Dao Băng vẫn tò mò rốt cuộc Liễu Nhã Hàm đã tích công tích đức gì kiếp trước, để kiếp này cô cam tâm tình nguyện đánh đổi suốt hơn mười năm thuỷ chung đến nỗi lú lẫn hồ đồ.
Đáng giá sao?.
Dường như Bạch Dao Băng đã quên mất bản thân cũng một chín một mười không thua kém gì Lạc Tịch Ngôn.
Đang trách móc mắng yêu thì đầu Lạc Tịch Ngôn bỗng trượt xuống khỏi vai nàng, Bạch Dao Băng phản xạ kịp đỡ phần gáy của cô nằm lên đùi mình. Thấy hàng chân mày của cô cứ nhiu nhíu ngủ không được yên giấc, biết cô khó chịu vì say rượu nên nàng thể thiếp dịu dàng giúp cô mát xa thái dương, săn sóc cô như một người vợ thực thụ.
Mát xa được một lúc lâu thì chân mày cô giãn ra thoải mái hơn, nàng khom lưng cúi thấp đầu xuống nhẹ nhàng dán môi mình lên môi cô, rồi chìa lưỡi ra khẽ liếm liếm. Chất giọng ngọt ngào đường mật thẩm thấu rót vào tai Lạc Tịch Ngôn:
"Xã ơi, đến nhà rồi mau dậy đi thôi"
Sau khi bị mấy ly rượu mạnh hành cho lên bờ xuống ruộng, thế giới trong tâm trí Lạc Tịch Ngôn cứ quay mòng mòng, nhức đầu hoa mắt chóng mặt khiến cô chỉ đáp theo quán tính: "Hả? Xã là khứa nào?".
"Ngốc, là cậu đó" Ngữ điệu của nàng mềm mại gợi tình chọc lòng người bứt rứt khô nóng. Nàng thò tay vào trong cổ áo cô xoa lên xương quai xanh, cảm nhận làn da cô phát nhiệt do bị cồn hung nóng.
Suốt mấy tháng đầu ấp tay gối, nàng rất thích giở mấy trò câu dẫn cô, xem như một loại tình thú vậy. Thường khi muốn dụ cô lên giường nàng sẽ không nói huỵch toẹt ra, mà thích dùng ngôn ngữ cơ thể để khiêu khích cô phải chủ động.
Làm mười lần thì hết mười một lần luôn thành công bức cô hóa về nguyên hình nguyên dạng, một con sói háu ăn không cưỡng lại nỗi sức hấp dẫn mang tên hương vị cám dỗ. Và cả một đêm sau đó là quá trình nàng sẽ bị cô ăn tươi nuốt sống đến xương cũng nhai sạch.
"Băng Băng" Lạc Tịch Ngôn mê mang gọi nàng, bàn tay nàng mát lạnh xoa lên da thịt rất thoải mái. Cô cố gắng hé mở nửa con mắt nhập nhèm nhìn gương mặt sát rạt phóng đại kia, khó khăn nâng bàn tay lên xoa má nàng.
Nghe cô dùng giọng trìu mến gọi tên mình, trái tim Bạch Dao Băng chợt thình thịch rung động, nàng không tự chủ mà nuốt nước bọt. Tin tức tố Omega bất giác mất khống chế phóng thích, tràn ngập trong khoang xe kín đáo chật hẹp.
Hương vị thơm ngát đê mê khó cưỡng của loài hoa Anh Túc mang sắc màu huyền bí cuốn hút, cùng vẻ đẹp nguy hiểm chết người đánh mạnh lên tuyến thể trên gáy Lạc Tịch Ngôn, khiến cô điêu đứng, khiến cô chìm đắm, khiến cô như kẻ lạc loài rơi vào tay giặc mặc người định đoạt số phận.
Cơ thể Lạc Tịch Ngôn khẽ run rẩy, nơi nào đó giữa hai chân đang bắt đầu có phản ứng động tình. Tin tức tố Martini lan tràn dữ dội kích thích tuyến thể của Bạch Dao Băng, xuyên thấu qua từng lỗ chân lông của nàng. Kìm lòng chẳng đậu, nàng gấp gáp cúi xuống hôn lên môi cô.
Tuy đang trong men say nhưng Lạc Tịch Ngôn vẫn cảm nhận rõ rệt mùi vị quen thuộc miên man trên đầu lưỡi, cô theo bản năng đáp lại nàng. Hai người quấn quýt thăm dò lẫn nhau, hai chiếc lưỡi vờn quanh trong khoang miệng chơi trò đuổi bắt.
Nụ hôn dai dẳng vừa kết thúc, Bạch Dao Băng thở hổn hển chôn đầu lên hõm cổ Lạc Tịch Ngôn, giống như một nàng mèo nũng nịu dụi tới dụi lui. Lạc Tịch Ngôn chịu không nổi bật cười khanh khách:
"Băng Băng nhột"
Bầu không khí ái muội phút chốc bị tiếng cười của cô dập tan nát, Bạch Dao Băng nghe thấy tiếng cười giòn giã, không hài lòng liền nhe răng gặm cắn cổ cô. Lạc Tịch Ngôn "Ái" lên một tiếng đau nhói.
Nàng lại cắn cô chảy máu nữa rồi.
Cơn đau giúp Lạc Tịch Ngôn tỉnh rượu một phần, cô không ngăn cản để mặc nàng cắn mút cho thoả mãn. Đợi nàng trút giận xong nhả hàm răng ra, Lạc Tịch Ngôn nheo mắt nhìn mép môi nàng còn vươn ít máu của mình, giọng cô khàn khàn hỏi:
"Sao vậy?"
"Dỗi" Nàng ủ rũ trả lời cụt lủn, hai bên khóe miệng trầm xuống, tạo thành biểu tình phụng phịu hờn giận vu vơ: "A Ngôn lúc nào cũng được Omega vây quanh".
Lạc Tịch Ngôn thấy biểu tình như đứa trẻ của nàng thật đáng yêu, muốn chọc ghẹo một chút: "Chẳng phải Băng Băng cũng có đầy Alpha vây quanh đấy sao?".
"Không giống nhau" Chân mày Bạch Dao Băng nhíu lại, mi tâm hiện lên một ngọn núi nhỏ: "A Ngôn không quan tâm những đối tượng mà mình gặp, còn mình thì luôn phải dè chừng cảnh giác với bất cứ ai cậu tiếp xúc".
"Băng Băng, tôi khiến cậu cảm thấy không an toàn đúng không?"
Nàng không đáp nên cô tự hiểu, cô chấm đầu ngón tay lên chóp mũi nàng. Yêu thương đong đầy tràn ra từ ánh mắt sâu thăm thẳm: "Thực sự có nhiều Omega vây quanh tôi lắm sao? Sao tôi không thấy nhỉ. . . À! tôi biết lý do rồi, chắc tại nhân sinh quan trong mắt tôi quá hạn hẹp nên chỉ tồn tại duy nhất mỗi mình cậu thôi".
Bạch Dao Băng bị cô thành công chọc cười, tâm trạng dần vui vẻ trở lại nhưng vẫn làm bộ hất mặt ngạo kiều: "Hứ, chỉ được cái miệng hoa ngôn xảo ngữ".
"Không hề" Cô nắm tay nàng kéo đến đặt lên môi mình, lời lẽ chân thành: "Đều là lời thật lòng xuất phát từ tận đáy tâm can. Vả lại không phải là tôi không biết ghen đâu, chỉ là tôi muốn giữ hình tượng hoàn hảo tốt nhất trong mắt cậu, trong mắt của những người thân thiết xung quanh cậu. Cậu quá ưu tú, quá xuất chúng, tôi lo sợ mọi hành động bốc đồng thiếu suy nghĩ của bản thân sẽ ảnh hưởng đến cậu. Tôi sợ mình không xứng đáng với cậu. . ."
Lời còn chưa dứt, cánh môi đã bị ngón tay chặn lại. Hốc mắt Bạch Dao Băng ửng hồng rưng rưng, âm mũi sụt sịt nghèn nghẹn: "A Ngôn rất xứng đáng, mình không cho phép bất kỳ ai dám nói A Ngôn của mình không xứng đáng, kể cả cậu cũng không được phép".
Đáy lòng Lạc Tịch Ngôn mềm nhũn, cô chống khuỷu tay đỡ nửa thân trên nhổm dậy, nhẹ hôn khô những giọt lệ hoen ướt vương trên mi mắt nàng. Thấp giọng an ủi dỗ dành: "Là tôi không đúng, Băng Băng đừng khóc".
Nàng thút thít như một đứa trẻ, đôi mắt to tròn nhấp nháy ngập nước trông vô cùng đáng yêu: "Mình không cần cậu giữ hình tượng gì đó trong mắt mấy người xung quanh mình, bọn họ nghĩ gì mình mặc kệ, mình chỉ biết A Ngôn của mình là tốt nhất trên thế gian này".
"Đã rõ" Từ mũi cô phả ra hơi nóng mang theo mùi rượu Gin nồng nàn pha lẫn cùng tin tức tố Martini thượng hạng. Phảng phất lên mặt, mũi, miệng rồi thẩm thấu vào trong lục phủ ngũ tạng của Bạch Dao Băng, khiến nàng mặc dầu đang thanh tỉnh cũng bị hung đến ba phần men say.
Lạc Tịch Ngôn dần dần thiếp lại gần rồi nghiêng đầu, Bạch Dao Băng tự giác nhắm mắt tiếp nhận đôi môi nóng rực của cô. Khác hẳn nụ hôn mềm mại ban nãy, cả hai lúc này đắm chìm triền miên trong nụ hôn cuồng nhiệt say mê, môi lưỡi khắng khít quấn chặt lấy đối phương không nguyện tách rời.
Cô nắm lấy tay nàng dẫn dắt xuống bên dưới, để năm ngón tay mảnh khảnh nhỏ nhắn bao bọc lấy phần đũng quần đang nhô lên kia. Giữa lúc hai người hôn nhau thắm thiết, Lạc Tịch Ngôn hơi hé ra cắn cắn môi dưới của nàng, mập mờ hàm ý:
"Băng Băng, tôi đói"
Cái đói này rõ ràng không phải đói bụng, Bạch Dao Băng thừa biết cô muốn gì. Tuy rằng cửa kính xe là loại một chiều bên ngoài không thể nhìn thấu bên trong, nhưng nàng vẫn e dè thận trọng:
"Vậy chúng ta vào trong nhà đi"
"Băng Băng từng nghe câu dân gian 'mỡ để miệng mèo, cỏ để mõm ngựa' bao giờ chưa? Treo trước mặt mà còn để mất thì khác gì kẻ ngu đâu"
Con người này bình thường chừng mực đứng đắn, rượu vào cái là bộc lộ bản tính ngay. Nàng quắc mắt khinh thường, có điều khi lòng bàn tay chạm trúng vật thể đang đùn lên dưới quần kia, đã khiến nàng mất hết sĩ diện mà nuốt "Ực" một cái.
Lạc Tịch Ngôn thuận thế cười bỡn cợt: "Đấy nhé, chính cậu cũng muốn lắm mà".
"Ai muốn chứ?" Nàng thẹn quá hóa giận định bụng rút tay về, Lạc Tịch Ngôn đã chuẩn bị từ sớm giữ chặt tay nàng. Thủ thỉ thâm tình:
"Cục cưng, là tôi muốn"
Bạch Dao Băng chịu không nổi nhất chính là chất giọng trầm khàn âu yếm của cô, thấy nàng đã tước khí giới đầu hàng, Lạc Tịch Ngôn yên tâm buông tay.
Cô lần mò ra phía sau lưng nàng, thành thạo kéo khóa kéo của chiếc váy liền thân xuống, chiếc váy chầm chậm tuột khỏi đầu vai nõn nà phô bày nửa thân trên trần trụi, làn da sáng bóng trắng mịn cùng bra viền đen gợi cảm.
Lạc Tịch Ngôn ngắm nhìn đến mê mẩn thiếu điều chảy nước miếng, cô nhấc chiếc áo lót lên trên lập tức đôi bầu ngực căng tràn nhựa sống bật nẩy ra, nhũ hoa hồng hào dựng thẳng đến trước mặt cô giống như đang mời gọi cô mau mau thưởng thức.
Yết hầu Lạc Tịch Ngôn chuyển động lên xuống, cô khó khăn nuốt khan, âm thanh còn nghe rõ hơn Bạch Dao Băng lúc nãy. Bạch Dao Băng cũng không muốn chịu thua thiệt, nàng nhanh nhẹn cởi dây thắt lưng quần của cô, kéo phéc-mơ-tuya lôi ra cự vật trướng to nóng hầm hập kia.
Lòng bàn tay nắm chặt côn thịt thoáng vuốt ve cọ nhiệt, thỉnh thoảng sẽ dùng móng tay ngón cái gảy gảy trên mã mắt chọc nó chảy ra dịch lỏng, rồi dùng dịch lỏng đó thoa khắp toàn bộ chuôi thân.
Lạc Tịch Ngôn xuýt xoa một tiếng sảng khoái, để đáp trả thành ý của nàng, cô cũng ra sức lấy lòng một bên xoa nắn một bên chơi đùa với nhũ hoa. Tầm mắt cô bị thu hút bởi nốt ruồi nho nhỏ trên bầu ngực trắng hếu của nàng.
Trên mặt bé thỏ trắng có nốt ruồi kìa, đáng yêu làm sao.
Lạc Tịch Ngôn vui vẻ cười híp mắt với trí tưởng tượng cute phô mai que của mình, cô chìa lưỡi liếm lên nó còn cố tình cắn nhẹ một cái lưu lại dấu hôn dâu tây, rồi uyển chuyển đảo quanh quầng vú kích thích nhũ hoa ngóc đầu cứng rắn, ngậm lấy đầu ti vào trong miệng nhấm nháp mút mát cho đến khi hai điểm phấn hồng phủ kín nước bọt ướt đẫm bóng loáng.
Cả hai hăng say an ủi thỏa mãn lẫn nhau, răng môi Lạc Tịch Ngôn càng giày vò đỉnh ngực bé xinh nhạy cảm của nàng bao nhiêu, Bạch Dao Băng càng hưng phấn gia tăng dồn dập lực đạo trên bàn tay mình bấy nhiêu.
Trong khoang xe ngày càng ngột ngạt thiếu oxy, hơi thở cả hai bắt đầu hỗn loạn gấp gáp. Giằng co mãi đến tận khi Lạc Tịch Ngôn khẽ rùng mình, tinh khí từng luồng từng luồng đậm đặc từ quy đầu phun òng ọc chảy dọc lượn lờ qua từng kẽ ngón tay Bạch Dao Băng,
Song song cùng lúc một cơn khoan khoái đổ ập tới xâm chiếm toàn bộ thể xác lẫn xúc giác của nàng, tứ chi nàng căng thẳng cứng đờ, gai óc đua nhau nổi lên rần rần đằng sau lưng.
Lạc Tịch Ngôn quyến luyến nhả đầu vú bị mình hút mạnh đến sưng đỏ kia ra, cô cuộn váy nàng lên đem bàn tay hư hỏng sờ mó khắp bắp đùi mịn màng thưởng thức chán chê, mới vói vào trong quần lót rờ ra một mảng ẩm ướt dính nhớp bèn xấu xa nháy mắt trêu ghẹo:
"Cô bé nhà cậu khóc đến ướt át tèm nhem rồi này, cần đút xúc xích để dỗ nó nín không?"
Mặt mũi Bạch Dao Băng tức khắc đỏ bừng, màu gấc chín lan rộng từ cổ lên tận vành tai, đến cả chân tóc cũng bị lời lẽ dâm mỹ bại hoại của cô làm cho xấu hổ. Nàng mắm môi mắm lợi xô cô ra tuy nhiên lại chẳng sử dụng bao nhiêu khí lực, kiểu làm màu làm mè cho có là mình dỗi thôi:
"Cậu cút xéo, đồ biến thái đồi bại huỷ hoại nề nếp gia phong" Con người chết dẫm này bình thường mặt cau mày có, ngậm chặt miệng im thin thít như cái hũ nút, vậy mà lúc làm tình lại thản nhiên nói mấy lời tán tỉnh lưu manh trơn tru thuận miệng như thế.
Nàng hậm hực đẩy đẩy ngực cô, ai dè bị Lạc Tịch Ngôn một phen đảo khách thành chủ, xoay một cái đã đặt nàng nằm xuống dưới thân:
"Cục cưng giải quyết nhanh nào, còn vào tắm rửa nghỉ ngơi nữa"
Không gian trong xe chật hẹp càng thuận lợi cho tin tức tố phát huy công hiệu kích tình cực mạnh, nàng và cô hoàn toàn để mặc cho dục vọng chi phối hành động, chỉ muốn tuân theo bản năng nguyên thuỷ nhất.
Ghế xe quá nhỏ phạm vi hoạt động bị hạn chế, nên Lạc Tịch Ngôn chọn tư thế cho Bạch Dao Băng nằm nghiêng, để một chân nàng duỗi thẳng, chân còn lại thì kề bên hông cô. Còn cô thì đưa hạ thể chen vào giữa hai đùi nàng, một chân gập lại quỳ bên eo nàng, chân kia hơi khuỵu chống trên thảm xe làm điểm tựa.
Vén mép quần lót của nàng sang bên, quy đầu hình nấm cứng rắn nhắm ngay miệng huyệt đâm thẳng xuyên thủng, thịt mềm âm hộ bị ép mở rộng tách ra hai bên, âm đạo trơn trượt đem cả cây côn thịt nuốt trọn không chừa lấy khoảng trống nào.
Tư thế này giúp dương vật thâm nhập sâu bên trong âm đạo của nàng. Lạc Tịch Ngôn vừa hẩy mông quy đầu đã nện trúng miệng tử cung, cô bắt đầu trước sau lay động đưa đưa đẩy đẩy, nông sâu đều đặn, nhịp độ có tiết tấu từ chậm đến nhanh.
Một tay cô kích thích âm vật của nàng, tay còn lại bận rộn sờ soạng từ phần đùi trong láng mịn trượt lên vùng bụng phẳng lì, mân mê đùa nghịch chiếc rốn xinh xắn. Bạch Dao Băng nửa cào nửa cấu nệm ghế hòng chống chịu trước từng cú thúc uy lực của cô.
Nàng bị cô dạy tập đánh vần, trong cuống họng cứ ư ư a a mãi không dứt. Nhìn nàng lên cơn n*ng rên rỉ dâm loạn, Lạc Tịch Ngôn như một con thú tới mùa động dục cuồng bạo tàn sát bừa bãi.
Chuôi thân phình to cương cứng thêm một vòng, căng chặt bên trong âm đạo kịch liệt chuyển động đẩy vào rút ra, dâm thuỷ dầm dề như lũ vỡ đê tưới ướt nhẹp hạ thân cả hai.
Lạc Tịch Ngôn khoái chí buông lời đê tiện: "Haha, cô bé nhà cậu khóc to quá, ướt hết ghế xe rồi này".
Lỗ tai nàng phiếm hồng, đỏ tới mức như muốn nhỏ máu, nàng tức tối nghiến răng trèo trẹo: "Cậu câm miệng".
Tên này khi làm tình cứ thích ba hoa mấy lời hạ lưu làm người ta thẹn tới nỗi thiếu điều muốn chui xuống cống, suy nghĩ chửi rủa của nàng chưa kịp trôi đi xa thì khúc gân kia lại thốc mạnh vào trong.
"Ah~. . . ah~. . . A Ngôn. . . chậm. . . chậm" Tâm trí nàng tan rã thành từng mảnh vụn, thành khẩn cầu xin sự thương hại.
Nhưng Lạc Tịch Ngôn nào phải thiên thần ban phát sự cứu rỗi, nhìn nàng quằn quại trong cơn sung sướng tột cùng thì cô càng hưng phấn. Khóe môi nhếch lên tà ác cười:
"Tôi cũng muốn chậm lắm nhưng cô bé nhà cậu cứ hút chặt lấy tôi không chịu cho tôi đi, cứ bắt tôi phải đút cho ăn no mới chịu cơ"
"Cậu. . . cậu. . . đê tiện, hạ lưu, bỉ ổi, vô liêm sỉ" Nàng hữu khí vô lực mắng mỏ một tràng không hề gây ra chút sát thương nào.
Lạc Tịch Ngôn không giận phản cười, hai mắt híp lại đầy nguy hiểm: "Tôi vốn là vậy mà, Băng Băng biết muộn thế".
Câu cuối cùng vừa dứt khỏi miệng, quy đầu nặng như chuỳ cắm phầm phập liên toại lên miệng tử cung. Bạch Dao Băng ngoài việc rên la thảm thiết thì không cách nào chống cự, mà có cho chắc nàng cũng không nguyện chống cự.
Khoái cảm tràn lan như pháo hoa nổ đì đùng bên trong đại não nàng, mất tri giác mất luôn nhận thức chỉ chừa lại nhục dục xác thịt để giúp nàng xác minh rằng bản thân mình vẫn đang tồn tại.
Bạch Dao Băng bị Lạc Tịch Ngôn làm đến sấm rền gió cuốn, tóc tai tán loạn, mặt mũi đỏ phừng, mồ hôi nhễ nhại. Sau mấy phen tung hoành ngang dọc, thảo phạt vùng lãnh địa cấm, cuối cùng thời cơ đã điểm Lạc Tịch Ngôn liền tiến quân ào ạt xông vào doanh địa địch càn quét uy mãnh dữ dội.
Lạc Tịch Ngôn kéo dương vật ra để quy đầu kẹt trước miệng huyệt, sau đó mạnh mẽ đâm vào dứt điểm, ngay lúc này cô cảm nhận thấy quy đầu của mình vừa được một luồng nước nóng hổi dội lên trên. Cô khẩn trương gập người xuống, ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng trao nàng nụ hôn thắm thiết, rồi cùng nhau tận hưởng khoảnh khắc cao trào thống khoái.
_________________
Tg: Mong mọi người sẽ thấy hài lòng sau ba ngày chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro