Chương 19: Video Call (H vừa)
Trong xe lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng động cơ cùng âm thanh thổi ù ù từ cái máy sưởi. Lạc Tịch Ngôn không chú ý màn hình điện thoại trong tay mình vừa chuyển tiếp gương mặt của Bạch Dao Băng, nàng tươi cười yểu điệu đang tính cất lời thì thấy có điều kỳ lạ.
Góc camera này rõ ràng A Ngôn đang cầm điện thoại để trên đầu gối, nàng chỉ thấy cằm và một bên sườn mặt của cô. Nàng còn loáng thoáng nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, A Ngôn còn ngoảnh đầu xuống phía sau để trả lời.
Nàng đoán có lẽ cô đang nói chuyện với cha mẹ mình, ngẫm lại cũng phải họ vừa rời Bạch gia mười lăm phút trước chứ mấy, hẳn giờ này xe đang chạy trên quốc lộ. Chắc A Ngôn ấn nhầm chấp nhận video call.
Biết mình gọi tới không đúng lúc, Bạch Dao Băng định bụng ngắt cuộc gọi tránh trường hợp bị A Ngôn hiểu lầm mình tọc mạch chuyện nhà cô. Nhưng đúng lúc này nàng lại nghe tiếng ông Lạc vang lên:
"Có phải con bị ai đó uy hiếp hay không?"
Bạch Dao Băng khẽ sững người, ngón tay khựng lại không ấn vào phím kết thúc cuộc gọi nữa, mà dỏng tai nghe ngóng cuộc đối thoại.
Lạc Tịch Ngôn nhìn cha mình đăm chiêu bất an, cô hiểu ông đang ám chỉ ai. Quả thật ban đầu chính xác là bị Bạch Dao Băng lấy Liễu Nhã Hàm ra uy hiếp, nhưng việc cô đồng ý điều kiện của nàng hoàn toàn do cô tự nguyện, chứ chẳng có ai ép buộc cả.
Huống hồ sau đêm ái ân điên cuồng ấy. . . cô luôn tự hỏi nếu như mình không có chút tình cảm nào với nàng trước đó, thì liệu mình có bằng lòng làm những chuyện thân mật đó với nàng, mà chẳng hề cảm thấy bị gượng ép khó chịu hay không?.
Cô lắc đầu thành thật nói rõ lòng mình cho cha mẹ nghe: "Trước đây cha mẹ luôn cằn nhằn việc con cứ mãi cắm đầu cắm cổ theo đuổi Nhã Hàm, chấp mê bất ngộ thứ tình cảm như độc dược kia. Con luôn bỏ ngoài tai những lời giáo huấn ấy, chấp nhận chung thuỷ với một tình yêu duy nhất, thậm chí còn nghĩ rằng trái tim mình sẽ chẳng bao giờ chứa chấp ai khác ngoài Nhã Hàm. Sống đơn côi lẻ loi đến già âu cũng tốt, chỉ cần mỗi ngày được ngắm nhìn nàng, được gần gũi nàng dẫu chỉ trên cương vị bạn thân tri kỷ, con cũng cam tâm tình nguyện. Mù quáng đến mức chẳng phân biệt đúng sai, mãi đến khi trải qua vài sự kiện, con chợt bừng tỉnh nhận ra thứ tình yêu nhiệt huyết bấy lâu nay mình theo đuổi thật cực đoan, nó không chỉ khiến bản thân mệt mỏi, còn kéo theo những người thân xung quanh mệt mỏi. Nó không phải chung thuỷ mà chỉ là sự cố chấp níu kéo không mang lại kết quả gì, chính Băng Băng là người giúp con thấu hiểu thông suốt điều mà bấy lâu nay con vẫn luôn mù mờ như kẻ lạc đường, giúp con tìm thấy chiếc chìa khóa mở ra lời giải đáp. Cũng chính nàng đã tra chìa khóa mở ra cánh cửa nơi trái tim con, để nó một lần nữa mở toang đón nhận ánh nắng ban mai tươi mới. Khoảnh khắc ấy con biết mình không thể cứ đứng chờ đợi mãi một thứ hy vọng chẳng hề tồn tại, con cần phải chủ động tiến lên dũng cảm nắm chặt lấy hạnh phúc của riêng mình".
"Vậy là con tự nguyện chứ không phải bị tính kế?" Lạc Cảnh Văn gật gù, thật ra nếu hai nhà Lạc - Bạch kết thông gia, thì Lạc thị của ông được hưởng quyền lợi lớn nhất. Tuy nhiên ông không muốn vì lợi ích trước mắt, mà đánh đổi con gái mình cho Bạch thị.
Tận sâu trong thâm tâm ông, le lói nỗi lo sợ Bạch gia sẽ cướp con gái mình, lo sợ tương lai Lạc thị sẽ bị thế lực bành trướng của Bạch thị nuốt chửng.
Đừng thấy hai nhà thân thiết mà lầm, sự thật suốt mấy chục năm làm đối tác ông Lạc đối với Bạch Minh Thành bằng mặt chứ không bằng lòng.
"Vâng ạ, là con tự nguyện"
"Cha hy vọng rằng con sẽ không hối hận với quyết định tối hôm nay"
"Sẽ không"
Bà Lạc nãy giờ lắng nghe hai cha con nói chuyện, nhịn không được cắt ngang: "Vậy vết thương ở trên trán và trên tay mà con nói do tai nạn ngoài ý muốn, chẳng lẽ có liên quan đến sự thay đổi gần đây?".
Lạc Tịch Ngôn không dấu diếm, thành thật thừa nhận tuy nhiên không nói rõ nguyên nhân vết thương từ đâu mà ra, chỉ cười khẽ gật đầu: "Cũng nhờ hai vết thương này, con mới chính thức thông suốt hoàn toàn".
Sau khi nghe con giãi bày tâm sự, hai ông bà yên tâm phần nào. Nhất là bà Lạc, bà rất quý mến Bạch Dao Băng, nhắm chọn nàng vào vị trí con dâu từ rất lâu. Nhưng khổ nỗi con gái bà cứ như bị ma quỷ nhập tràng hay dính bùa yêu gì đó, cứng đầu không chịu buông bỏ Liễu Nhã Hàm, còn mụ mị đầu óc không vừa mắt ai.
Hai vợ chồng một phần lo lắng cho tương lai cuộc sống sau này của cô, một phần vì hương khói Lạc gia. Trên dưới chỉ có mỗi một mình cô, mà hai ông bà nay đã ngoài ngũ tuần, sức khỏe không cho phép sinh đẻ thêm. Thế là ra quyết định bức cô đi xem mắt, thậm chí chồng bà còn định đề ra 'tối hậu thư' nếu tới ba mươi tuổi mà cô chưa chịu kết hôn, thì tự tay ông sẽ thay cô chọn đối tượng, lúc đó không muốn cũng phải kết. May thay giờ đây con gái họ chịu mở to mắt ra nhìn thế giới xung quanh rồi.
Bà Lạc âm thầm mừng rỡ dùng khăn tay thấm nước mắt, mũi khụt khịt vài tiếng nho nhỏ, bà ngậm ngùi xúc động: "Sau bao nhiêu năm khấn vái tổ tiên, rốt cuộc ma quỷ cũng chịu buông tha con gái tôi rồi. Lát về nhất định phải bày biện mâm cúng dâng lên bàn thờ gia tiên, thể hiện lòng thành kính mới được".
Lời bà vừa dứt bất chợt đâu đó vang lên tiếng cười khúc khích, tiếng cười ma mị không báo trước này thành công dọa mấy người trong xe một phen khiếp vía hãi hùng. May tài xế cứng tay lái không là đi đời nhà ma cả đám rồi.
Bà Lạc nhìn quanh quất trong xe, bấu chặt cánh tay chồng mình, giọng run run sợ hãi: "Hả? Gì vậy? Lẽ nào tổ tiên hiển linh, các ngài nghe thấy lời thành tâm của tôi nên hài lòng cười?".
Lạc Tịch Ngôn nghe được tiếng cười phát ra từ điện thoại trên tay mình, bấy giờ cô mới sực nhớ hồi nãy mình đang nhắn tin vụ video call với Bạch Dao Băng. Cô tức thì ngó xuống, vừa hay thấy được hình ảnh Bạch Dao Băng đang che miệng cố gắng nín cười.
Phát giác mình bị bắt quả tang, nàng luống cuống vội vàng ngắt kết nối.
Cậu ấy nghe thấy hết rồi sao? Thôi cũng tốt, coi như nói rõ lòng mình cùng sự lựa chọn cho cậu ấy biết để cậu ấy không còn lo nghĩ vẩn vơ nữa.
Lạc Tịch Ngôn tạm gác vấn đề của Bạch Dao Băng, trấn an mẹ rằng mình ấn nhầm file âm thanh trong điện thoại, giải thích mãi một lúc bà mới chịu thở phào nhẹ nhõm, về phía ông Lạc cô bị cha mắng cho một trận té tát cái tội dọa hai ông bà già. Lạc Tịch Ngôn thay Bạch Dao Băng nhận hết trách nhiệm, ra sức xin lỗi cha mẹ mình.
Xe hướng thẳng về ngôi biệt thự bề thế của Lạc gia, trong bữa ăn cô bị phía người nhà họ Bạch thay phiên mời rượu, uống hơi quá chén nên tối nay cô sẽ ở lại đây.
Về phòng của mình, việc đầu tiên Lạc Tịch Ngôn làm chính là nhắn tin bảo Bạch Dao Băng vẫn đang chờ đợi mình gọi video call đi tắm rửa trước.
Nửa tiếng sau Lạc Tịch Ngôn mặc áo choàng tắm bước ra, mái tóc dài đen mun xõa ướt rũ rượi được cô vén hết sang một bên vai. Cô ngồi vào bàn trang điểm bắt đầu sấy tóc, xong xuôi khô ráo mới leo lên giường, ngẫm chắc nàng cũng tắm xong rồi, cô bèn mở điện thoại gọi video call cho nàng.
Chuông đổ không bao lâu người bên kia đã chấp nhận cuộc gọi. Trên màn hình cảm ứng xuất hiện một người con gái đồng dạng mặc áo choàng tắm giống mình, vẫn là cái dáng dấp quyến rũ câu hồn đoạt phách người ta.
Phải thừa nhận nhan sắc yêu nghiệt gây họa chúng sanh của nàng khiến cô liên tưởng đến loài cửu vĩ hồ trong những câu chuyện kể liêu trai kỳ dị, chuyên đi dụ dỗ rồi hút dương khí nạn nhân.
Ngẫm kỹ thì hình tượng so sánh này khá phù hợp với nàng đấy chứ nhỉ. Lạc Tịch Ngôn âm thầm đánh giá: Có khi nào mình bị ả hồ ly này hút sạch dương khí rồi không, bởi vậy mình mới chẳng cách nào kháng cự nổi sự mê hoặc dụ dỗ của nàng.
Cô bị trí tưởng tượng của mình khơi gợi lại một số ký ức nóng bỏng ướt át của đêm hôm qua, mặt thoáng ửng đỏ thầm mắng: Mình từ khi nào trở thành con người dâm dục, thèm khát thể xác thế này.
Cũng may Bạch Dao Băng đang bị mất tập trung nên không nhận ra điểm kì quái, nàng ngập ngừng chủ động mở lời: "A Ngôn, những lời khi đó đều xuất phát từ tận đáy lòng sao? Là suy nghĩ trong trái tim của cậu sao?".
Lạc Tịch Ngôn ho khụ một tiếng nhằm che giấu tâm tư bất chính, cô nghiêm nghị gật đầu khẳng định: "Phải, tôi muốn đường hoàng chính đáng tiến tới một mối quan hệ dài lâu bền chặt, cùng Băng Băng trải qua quãng đời còn lại".
Bạch Dao Băng nghe mà hốc mắt đỏ hoe, nàng nấc từng tiếng nghẹn ngào xúc động: "A Ngôn".
Nàng xoa xoa nước mắt phủ kín tầm nhìn của mình, ngoài sụt sịt gọi tên cô ra thì không biết nói gì hơn.
"Băng Băng đừng khóc, cậu khiến tôi muốn chạy ngay đến chỗ cậu để dỗ dành đấy"
"Vậy A Ngôn mau an ủi mình đi, ngay bây giờ" Bạch Dao Băng chợt nảy ra một ý tưởng hay, nàng thoắt cái đã ngừng khóc, mập mờ hàm ý dụ dỗ.
Lạc Tịch Ngôn mờ mịt hỏi: "Làm sao an ủi cậu?".
Bạch Dao Băng cắn môi dưới, quyến rũ liếc mắt đưa tình với cô, nàng không trả lời mà chỉnh lưng dựa lên đầu giường, tay trái cầm điện thoại giơ ra xa để khung hình bao quát nửa thân trên của mình, tay phải nhẹ nhàng kéo từ từ dây thắt lưng áo tắm.
Biết nàng định làm gì, cô nuốt khan một tiếng, ánh mắt chăm chú dõi theo từng cử chỉ của nàng. Đến khi ngón tay ngọc ngà kia kéo hết dây nút thắt, hai bên vạt áo choàng tắm lập tức buông thõng, triển lộ đôi bồng đào no tròn không mặc nội y được che chắn nửa kín nửa hở.
Nghe tiếng Lạc Tịch Ngôn khó khăn nuốt nước miếng, Bạch Dao Băng đắc ý mím môi cười, nàng luồn bàn tay phải mình vào trong áo choàng tắm, xoa nắn một bên bầu ngực căng mịn. Khẽ khàng thở dốc:
"A Ngôn, có muốn bóp nó không?"
"Cậu. . . cậu. . ." Lạc Tịch Ngôn lắp bắp như em bé đang bi bô tập nói, mãi không thốt nổi một câu trọn vẹn.
"Sao nào A Ngôn không muốn? Nhưng người ta lại muốn A Ngôn bóp nó nha"
Nói rồi nàng bắt đầu rên rỉ bạo hơn: "A Ngôn xoa xoa nó đi. . . Ưm mạnh lên A Ngôn~".
Lạc Tịch Ngôn mặt đỏ phừng như thiêu đốt, cô cắn răng: "Băng Băng thôi đi, dừng lại ngay" Thà rằng hai người trực tiếp làm chuyện đó trên giường, còn đỡ xấu hổ hơn nhìn nàng tự xử qua màn hình điện thoại kiểu này.
"A Ngôn~. . . mình nhớ cậu, mau mau làm bẩn mình đi A Ngôn~. . ."
Nàng chẳng những không hề biết ngại ngùng, thậm chí còn thoải mái buông lời lẽ phóng đãng trêu chọc lòng người. Nàng đem camera lia theo bàn tay phải, năm ngón tay thon nhỏ vuốt ve từ chiếc cổ thiên nga rồi lướt qua xương quai xanh, trượt một đường xuống vùng bụng phẳng lỳ, giống như vô tình lại cố ý camera cứ lấp lửng không chịu xuống tiếp.
"A Ngôn cho cậu thêm một cơ hội, mau nói muốn mình đi"
". . ."
Thấy Lạc Tịch Ngôn sống chết ngậm chặt miệng giả vờ nhìn sang hướng khác, Bạch Dao Băng không nóng vội, bởi nàng có vô số cách cạy mở cái miệng thích khẩu thị tâm phi này.
Nàng cởi một bên áo choàng tắm tuột nó xuống khỏi bờ vai trắng nõn nà, cả bầu ngực trắng hếu đẹp đẽ phơi bày trước mặt Lạc Tịch Ngôn. Hai ngón tay của Bạch Dao Băng se se nhũ hoa đến sưng cứng, nàng hé miệng ngâm nga gợi tình:
"Ah~. . . ah~. . . A Ngôn~ cậu nắn người ta mạnh quá. . . ah~ đúng rồi nhanh mút đỉnh ngực của người ta đi, lưỡi của A Ngôn thật ấm áp~"
Màu gấc chính lan tới tận mang tai Lạc Tịch Ngôn, cô hận không thể tắt điện thoại ngay và luôn. Nhưng như thế cũng đồng nghĩa với cụp đuôi trốn chạy, lòng tự tôn, sự háo thắng của Alpha chảy trong huyết quảng không cho phép Lạc Tịch Ngôn đầu hàng kẻ địch.
Nếu nàng dám thách, cớ sao cô không dám làm? Nàng không xấu hổ, mắc gì cô phải thẹn thùng?. Đường đường là một Alpha sao mày cư xử mất thể diện vậy hả? Này truyền ra ngoài còn dám nhìn mặt ai.
Như được ai đó khích lệ, toàn bộ lục phủ ngũ tạng của Lạc Tịch Ngôn nhen nhóm một đốm lửa cháy âm ỉ, dần dần lan rộng khắp cánh đồng. Khí thế hừng hực, cô lấy lại sự tự tin chủ động yêu cầu nàng:
"Băng Băng, tôi muốn nhìn"
Bây giờ đến phiên Bạch Dao Băng sửng sốt, nàng không ngờ A Ngôn nhanh như vậy đã thích ứng hoàn cảnh rồi. Uổng công chuẩn bị bí kíp một ngàn lẻ một cách câu dẫn cô.
Thế nhưng nàng nào dễ dàng cho cô toại nguyện, bèn cố tình gây khó dễ: "Hử. . . hồi nãy rõ ràng ai đó sống chết còn không chịu mở mồm mà nhỉ?".
Lạc Tịch Ngôn mím môi, quyết định vứt bỏ liêm sỉ, hạ giọng năn nỉ: "Băng Băng làm ơn cho tôi xem nơi đẹp đẽ đó đi mà, được không".
Tuy chưa đủ thỏa mãn lắm nhưng tạm chấp nhận.
"Hừm, coi như cậu còn biết thức thời" Nàng vểnh mặt đắc ý, bày ra dáng vẻ của kẻ chiếm thế thượng phong: "Đây xem như phần thưởng cho cậu".
Camera tiếp tục quay xuống phía dưới, trong màn hình hiện lên cặp đùi trắng nõn mịn màng đang kẹp chặt vùng tam giác bí ẩn, chỏm lông đen nhánh gọn gàng cất giấu kho báu vĩ đại khiến người ta thèm khát.
Yết hầu Lạc Tịch Ngôn khẽ chuyển động lên xuống, giọng cô khàn khàn nhuốm màu sắc dục khó kìm nén: "Băng Băng mau mở chân ra đi".
Hai chân nàng hơi tách ra để lộ chút khe hẹp, nàng tinh quái đưa một ngón tay vào xoa xoa vuốt vuốt, cố tình không để cô nhìn thấy mảnh đất màu mỡ bên trong, hòng châm lửa đốt cháy cả người Lạc Tịch Ngôn bức rức khô nóng. Quả nhiên nàng nghe thấy tiếng thở dốc nặng nhọc của cô truyền đến từ trong điện thoại.
Nàng khẽ cười, ánh mắt đuôi mày toát lên vẻ phong tình vạn chủng: "Nếu A Ngôn muốn nhìn của mình, thì phải cho mình nhìn lại trước cơ".
Cô bị nàng khiêu khích đến cả da thịt cũng nhộn nhạo ngứa ngáy, đuôi mắt đỏ ngầu phủ một tầng dục vọng mãnh liệt. Cô biết mình không thể cứ ngần ngại thêm nữa, chỉ tổ để cho nàng được nước lấn tới.
Lạc Tịch Ngôn nghiến răng, tự động viên mình rằng đây bất quá cũng chỉ là một cách thức tình dục nhằm thỏa mãn bản thân lẫn đối phương mà thôi, có quái gì đâu phải xấu hổ. Cô thở hắt ra một hơi, quyết tâm đưa camera xuống đồng thời một tay cởi dây thắt lưng áo tắm.
Khác với nàng tắm xong không bao giờ mặc nội y, thì cô lại có thói quen luôn mặc quần lót. Con cự long nổi cộm bên dưới chiếc quần lót màu xám suýt chọc thủng hai mắt Bạch Dao Băng, nàng nuốt nước miếng ừng ực, cảm nhận dâm thuỷ đang rỉ ra từ nơi nào đó giữa hai chân mình.
Lạc Tịch Ngôn kéo quần lót xuống, cự vật bên trong lập tức bật ra dựng lên thẳng đứng đầy ngạo nghễ. Cô cầm lấy cây gậy thịt trướng to tuốt nhẹ lên xuống, miệng thở phì phò cầu khẩn: "Băng Băng mau lên dang hai chân ra, tôi muốn đâm vào bên trong cậu".
"A Ngôn~" Nàng động tình gọi tên người yêu, hai chân gấp gáp mở rộng, camera lần nữa từ trên mặt nàng quay xuống khu rừng ẩm ướt. Nàng chủ động lấy hai ngón tay tách mở hai bên mép môi âm hộ, camera chiếu thẳng vào phần thịt mềm phấn nộn mê người.
Ngón giữa của nàng vừa vuốt ve khe thịt vừa rên rỉ gợi dục: "A Ngôn~ người ta khó chịu, mau cắm vào trong đi".
Lời lẽ dâm đãng lẳng lơ bay lởn vởn bên tai cô, hai mắt cô nhìn chằm chằm nơi thịt mềm ướt át bóng loáng của nàng. Trong đầu mường tượng ra mùi hương từ đóa hoa dại thơm ngát kia, bờ mông đẫy đà vểnh cao của nàng, huyệt thịt tươi non mơn mởn cùng tầng tầng lớp lớp nếp uốn co thắt bóp chặt lấy dương vật.
"Băng Băng bên trong cậu thật mềm thật ấm áp, lại thít chặt nữa chứ" Tần suất ma sát chuôi thân trên tay Lạc Tịch Ngôn càng nhanh hơn.
Bạch Dao Băng cũng không chịu thua kém, nàng đút một ngón tay vào trong cửa huyệt, bắt đầu luật động ra vào.
"A Ngôn ~ đâm vào. . . ah~"
Nàng nhớ lại khoái cảm khi khúc thịt cứng rắn nóng hổi kia chen giữa hai mép môi cửa huyệt rồi chui tọt vào âm đạo chặt chẽ của mình, chuôi thân hồng hào to dài căng tràn bụng dưới, vòng eo mạnh mẽ hữu lực đưa đẩy đâm vào rút ra lút cán, quy đầu tròn trịa quấy lộng nạo vét hết thảy vách thịt mẫn cảm.
Quá kích thích khiến dâm dịch tuôn trào ào ạt, nàng ngửa cổ rên la dâm đãng: "Ưm~. . . A Ngôn. . . thật to lớn. . . thật lợi hại. . . đâm sâu thêm nữa đi. . . đâm chết mình đi" Nàng chèn thêm một ngón tay vào trong huyệt động ẩm ướt, hai ngón tay cùng nhau thọc vào rút ra.
Mặc dù phòng nào cũng trang bị tường cách âm, nhưng chỉ cần nghĩ đến cha mẹ mình ngủ ở phòng đối diện, cô vẫn lo sợ âm thanh sẽ lọt ra ngoài. Hẳn vì vậy mà cơ thể cô càng thêm phát nhiệt rạo rực, sự hưng phấn tột độ sản sinh từ hoàn cảnh cho đến chất giọng mềm oặt chảy nước khiêu gợi của Bạch Dao Băng, kích phát cự vật phình to thêm một vòng.
Lạc Tịch Ngôn hung hăng rít qua kẽ răng: "Chết tiệt. . . tôi muốn đâm chết ả dâm nữ nhà cậu" Cô ra sức mãnh liệt mài cọ khúc gân thịt lên lên xuống xuống, quy đầu không ngừng tiết dịch nhờn bôi trơn chuôi thân. Trước mặt là hình ảnh lỗ huyệt nhỏ hẹp của Bạch Dao Băng đang bị hai ngón tay nàng cắm sâu vào liên tục.
Nghe cô nói vậy, nàng liền nâng mông vặn vẹo vòng eo: "A Ngôn~. . . nhanh lên~. . . đẩy nhanh nữa lên~. . . mau bắn vào bên trong người ta đi". Tiết tấu ngón tay nàng trở nên gấp gáp, khoái cảm mà nó mang lại cũng ngày càng thêm dữ dội.
"Băng Băng, tôi bắn hết cho cậu đây" Cảm nhận cao trào đang cuồn cuộn đánh tới, cô gắng gượng tuốt dương vật thêm một hồi lâu, quy đầu bỗng chốc chấn động mã mắt run rẩy từng đợt dịch lỏng trắng đục phụt phụt bắn ra ngoài.
Nhìn thấy cô lên đỉnh, nàng cũng không nhịn nổi nữa, bờ mông đẫy đà thít chặt, huyệt thịt co thắt giần giật, sâu bên trong miệng tử cung dâm dịch thay phiên phun ra lũ lượt, bắn ướt đẫm màn hình điện thoại.
Hai người nằm vật xuống giường thở hổn hển, thỏa mãn tận hưởng cơn cực khoái lan tràn khắp cơ thể. Toàn thân cả hai nhễ nhại mồ hôi nhưng ngăn không được sự sung sướng tê dại tràn ngập trên da đầu.
"A Ngôn. . . mình yêu cậu, yêu cậu nhiều lắm đấy. . . cậu có biết không?" Bên tai văng vẳng tiếng thủ thỉ thâm tình của Bạch Dao Băng.
Lạc Tịch Ngôn mở mắt, đôi con ngươi vốn nhiễm sắc dục dần trong suốt thanh tỉnh, cô mò mẫm tìm điện thoại giơ lên trước mặt xem.
Màn hình bên kia dính bọt nước tung toé, nhưng cô vẫn mơ hồ thấy được gương mặt yên bình của người con gái xinh đẹp kia. Nàng đang nhắm nghiền mắt, hàng lông mi cong dài khẽ rung động như cánh quạt, có vẻ như nàng đã ngủ thiếp đi vì kiệt sức.
"Ngủ ngon nhé, cục cưng của tôi" Cô vuốt ve khuôn mặt trên màn hình, mỉm cười đầy cưng chiều và nồng nàn sự yêu thương vô bờ: Bắt đầu từ lúc này tôi sẽ học cách yêu cậu nhiều hơn. . . nhiều hơn nữa, để có thể xứng đáng với tình yêu sâu đậm mà suốt bấy lâu nay cậu luôn âm thầm dành cho tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro