Chương 4
Tay đặt trên nắm cửa, Mộ Thu Từ trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.
Nàng nếu xuyên thành cái người thường cũng được a, nguyên chủ này việc xấu loang lổ, quá khứ chính mình nghe cũng khó lọt vào tai, hiện tại đối mặt với cái ' chủ nợ ' trong đó, Mộ Thu Từ cái loại cảm giác muốn khóc.
Cửa được nàng đẩy mạnh đi vào, trước mắt thấy bóng lưng người mặc áo sơ mi trắng.
Thật là nàng, Mộ Thu Từ khóe miệng run rẩy một chút, cảm thấy chính mình đứng chỗ này trong ngoài không phải người.
Lúc này đối phương bỗng nhiên xoay người, nhìn thấy nàng gương mặt không ngoài dự đoán, Lục Y Vũ đảo trán qua nàng, lạnh lùng nói : " Đây là, giả bộ đáng thương tới. "
Mộ Thu Từ nhớ tới trên đầu nàng được băng bó hai vòng, hiện tại nguyên chủ lão bà, không phải cái dạng dễ chọc.
Nghĩ đến nguyên chủ bị đập bể đầu cho hồn về Tây phương, nàng ho nhẹ một tiếng.
Hung...hung không đứng dậy, Mộ Thu Từ hỏng mất, trước mặt tiểu cô nương này chừng khoảng hai mươi.
Mặc kệ nàng có nhận biết hay không, nàng hiện tại trong mắt người khác chính là 'Mộ Thu Từ', thiếu tiền nhìn thấy chủ nợ nàng không thể ngang ngược.
" Ta nghe Ngụy Hàm nói sự tình trước kia. " Mộ Thu Từ nghĩ nguyên chủ hẳn không phải người khách khí, nhìn chung quanh một lần, vừa vặn có cái ghế, nàng phi thường tiện tay kéo qua ngồi xuống.
Nhìn trên giường bệnh hai phụ nhân lớn tuổi đang nằm, hẳn là nguyên chủ cha mẹ, " Bọn họ còn chưa có tỉnh sao. "
Mộ Thu Từ cau mày, nói chuyện thái độ như cũ không chút để ý. Mất trí nhớ đúng là cái cớ hay, nàng cái gì đều không nhớ rõ, coi như người ngoài nghĩ áp đặt một vài thứ trên người nàng.
Vậy cũng muốn suy nghĩ một chút.
" Những cái đó sự tình trong quá khứ ta không thể nhớ, cho nên nhận thức ta sẽ toàn bộ hạ xuống. " Mộ Thu Từ trong lời nói không chỉ bao quát quan hệ tồn tại trước kia, mà còn có nhiều chuyện ngổn ngang.
" Có một số việc Ngụy Hàm không biết, đó là ta cùng ngươi lén lút làm ước định. " Lục Y Vũ đứng lên, biểu hiện lãnh đãm nhìn nàng một cái.
Mộ Thu Từ khẽ nhíu mày, xem ra sự tình so với nàng biết càng có nhiều phức tạp.
" Đối với chuyện ta đập đầu ngươi, ngươi không có gì muốn nói sao? " Lục Y Vũ đứng trước mặt nàng, tầm mắt rơi vào quấn băng trên đầu nàng.
" Quên đi, dù sao ta cũng không có chuyện gì. " Nàng lắc đầu, bị đập chính là bản thân nguyên chủ, nàng cũng không có gì tức giận, bị đập cũng là đáng đời.
Mộ Thu Từ ánh mắt rơi vào cổ áo sơ mi của nàng, phía trên mơ hồ còn nhận thấy chút sắc xanh tím, ngón tay sau lưng căng thẳng nhích tới nhích lui.
" Ta có nhiều sự tình không biết, về sau có thể chậm rãi hiểu rõ. "
" Không bằng ngươi nói ta sự tình cha mẹ, bọn họ bệnh tình thế nào, chừng nào có thể tỉnh. " Mắt thấy Lục Y Vũ hình như phải đi, nàng thật nhanh mở miệng giữ đối phương một hồi.
Chuyện liên quan đến quân đội Ngụy Hàm có thể nói cho nàng biết, ngay cả sinh hoạt cá nhân cũng có thể nói cho hoàn chỉnh, nhưng chỉ có chuyện trong nhà nàng Ngụy Hàm cũng không rõ.
" Ngươi có thể hỏi bác sĩ. " Lục Y Vũ chẳng muốn nói chuyện cùng nàng, đi thẳng ra ngoài, vừa mở cửa đã thấy Ngụy Hàm đứng ở ngoài.
Ngụy Hàm trên mặt mang theo một tia xấu hổ cười cười, vừa nói vừa dùng ánh mắt ra hiệu nàng : " Phu nhân, ngài bất hòa thiếu tướng hảo hảo nói một chút xem sao. Thiếu tướng cái gì cũng đều không nhớ rõ, bác sĩ nói có ngài làm bạn sẽ tốt hơn chút. "
" Vị Trình Thanh tiểu thư kia biết chuyện này sẽ rất vui lòng đến bồi nàng, giúp nàng nhớ được sự tình trước kia. " Lục Y Vũ làm Ngụy Hàm tránh ra.
Mộ Thu Từ thấy Ngụy Hàm kia ánh mắt như bộ dáng rút gân, như thần trợ mở miệng :" Ngươi nói Trình Thanh ta không quen biết, nhưng Ngụy Hàm nói ngươi là lão bà của ta. "
" Ta liền nhận thức ngươi. " Nàng cũng không rảnh lo muốn mặt, mặt khác trước đó sốt ruột cũng mặc kệ, Mộ Thu Từ nhớ rõ hôm qua uống say chính mình làm cái chuyện gì vô liêm sỉ.
Mộ Thu Từ hai chân dài bước ra, đi nhanh về phía trước kéo tay Lục Y Vũ lại, kéo sát trước người mình, " Cho nên ta muốn ngươi ở bên cạnh ta, không cho rời đi nửa bước. "
Khí tức Mộ Thu Từ mang theo tính xâm chiếm mãnh liệt không ngừng lan ra, hai người bọn họ vốn là kết thành một đôi, vô ý tỏa ra tin tức tố khiến cho Lục Y Vũ có chút khó chịu, lại không có cách nào mở miệng từ chối.
Ngụy Hàm trong lòng vỗ tay, thiếu tướng giờ thật soái, xem ra tuy rằng mất trí nhớ, nhưng kĩ năng liêu nhân vẫn còn nha.
Mộ Thu Từ nếu biết Ngụy Hàm bên người nàng vẻ ngoài đàng hoàng trinh trọng, nhưng bên trong suy nghĩ đến vui vẻ thì thầm chửi chính mình. Không biết có thể hay không dùng ' ái thiết quyền ' của nguyên chủ mà giáo dục nàng.
Trên hành lang bệnh viện, bệnh nhân y tá tình cờ đi ngang, không ít người lặng lẽ nhìn các nàng.
" Người khác đều dòm xem chúng ta, không bằng vào trong rồi nói? " Mộ Thu Từ đánh bạo đưa tay kéo eo nàng, eo thon mảnh khảnh một tay có thể ôm hết, khoảng cách giữa hai người lại càng gần hơn.
Lục Y Vũ chán ghét Mộ Thu Từ loại người này, hai người bọn họ ngoại trừ tối hôm qua ở ngoài lần đầu tiên cự ly gần như vậy, nàng tức giận đến run người.
" Vô sỉ, đê tiện. " Tình huống như vậy làm Lục Y Vũ nhớ tới ký ức khuất nhục tối qua.
Ngay lập tức thoát khỏi tin tức tố, Lục Y Vũ đẩy nàng ra, sau đó giơ tay hung hăng cho alpha không biết xấu hổ này một cái tát, nhấc chân hướng đến hạ bộ đối phương đá một cái.
Tiếng vang lanh lảnh vang vọng ở trong hành lang, ngay sau đó chính là tiếng gào thét đau đớn thật lâu không tiêu tan cùng tiếng giày cao gót lộp bộp đi xa.
Mộ Thu Từ mặt mày choáng váng, bụm lấy nửa người quỳ trên mặt đất.
Nàng đây mới xuyên qua còn chưa trải nghiệm cảm giác thoải mái ấy ấy, lại bị một phen đá phải trứng thật quá chua xót...
Mộ Thu Từ bị đá nhìn Ngụy Hàm một bên sững sờ, nàng đau đớn lấy hơi :" Còn không đi kêu bác sĩ. "
Ngụy Hàm bừng tỉnh lại từ trong mộng, vừa nãy tình cảnh đó cũng làm cho nàng nhận lấy không nhỏ kích thích, cùng một ngày trên cùng một hành lang vang lên âm thanh quen thuộc.
" Bác sĩ, bác sĩ...thiếu tướng chúng tôi bị đá..."
Mộ Thu Từ sống không còn gì luyến tiếc đỡ tường, miễn cưỡng chống đỡ đứng thẳng lên, Ngụy Hàm tên ngốc đó có thể đi theo nguyên chủ này thật không dễ dàng.
Nghĩ đến bộ dạng lúc nãy của mình không biết bao nhiêu người nhìn thấy, nàng thật sự muốn đi chết cho rồi, mặt mũi gì đều bị mất hết sạch sành sanh.
Ngụy Hàm còn kêu lớn tiếng như vậy, hiện tại ai cũng biết nhà nàng thiếu tướng bị lão bà đập đầu biến thành ngốc tử, không cẩn thận coi chừng còn bị biến thái—giám.
" Nếu như đây là giấc mơ, vang cầu người nhanh một chút để ta tỉnh lại đi. " Tựa đầu vào tường, Mộ Thu Từ đau đến không muốn sống nỉ non.
----
Lần thứ hai bị nằm trên băng ca đem đi kiểm tra, Mộ Thu Từ vốn dĩ chính mình thì sẽ không bị gì mà thất thố, không nghĩ tới núi cao còn có núi cao hơn.
So với Đường Tăng trải qua tám mươi mốt kiếp nạn, cực khổ của nàng chỉ là mới bắt đầu.
" Cởi quần, ta muốn tỉ mỉ kiểm tra một chút thương thế của nó. "
Nghe nói như thế, Mộ Thu Từ biểu tình nứt ra.
Bị nhét vào một đống tri thức sáu loại giới tính ABO, Mộ Thu Từ đã biết thế giới này cùng nàng trước đây không giống nhau, huống hồ bác sĩ kêu xem có thể xem sao, bệnh nhân ở trước mặt bác sĩ sẽ không phân biệt giới tính.
' Người ta là thiên sứ áo trắng ' Mộ Thu Từ nội tâm tự thôi miên bản thân, nàng giơ tay mở dây nịt, hai tay vững vàng đem quần kéo xuống, trong lòng mất hết niềm tin.
Kiểm tra khoa alpha là bác sĩ nam tính beta, nhanh nhẹn so với alpha nàng còn muốn hung tàn hơn, đối với nàng mới quen không bao lâu tiểu huynh đệ liền xem xét, cẩn thận kiểm tra.
" Mặt trên mặt dưới đều giống nhau, cầm khối băng xoa lập tức không sao nữa. " Bác sĩ xua xua tay kêu Ngụy Hàm bên cạnh nàng, trong mắt mang điểm xem thường.
" Mộ Thu Từ kéo quần lên, nhìn Ngụy Hàm một chút, nàng hiện tại tiếng tăm ở bệnh viện không nhỏ, còn thiệt thòi hơn thuộc hạ của nàng.
" Cảm tạ bác sĩ. " Ngụy Hàm đi lấy khối băng, sau khi trở lại bên người nàng, nhỏ giọng nói rằng : " Thiếu tướng, ngài vừa nãy sao không tránh ra, còn để cho phu nhân đá trúng, có thể nửa người dưới bị làm cho tuyệt hậu a. "
Đâu phải là nàng không muốn tránh đâu a, ai biết Lục Y Vũ xem ngoan ngoãn biết điều, mà động thủ nhanh như vậy chính xác.
Đều do nàng tiện tay đi trêu chọc người ta, tự gây hậu quả. Mộ Thu Từ thở dài, chính mình bây giờ không chỉ sọ não đau, mà nửa người dưới cũng đau.
Thật sự đau ' bi ', một cái tát kia vẫn đúng là đau, hi vọng đừng sưng lên. Mộ Thu Từ một tay bụm bên mặt trái, một tay bụm lấy phía dưới.
Đội lấy dấu tay quá mất mặt, quả thực chính là nói cho người khác biết nàng bị ăn tát.
" Ân, ta hiểu, thiếu tướng ngài đây là trêu người ba mươi sáu kế bên trong có khổ nhục kế có đúng hay không. " Ngụy Hàm lộ ra một nụ cười bỉ ổi.
Mộ Thu Từ cũng không thèm liếc mắt đến người này, quả thực mất mặt.
Có điều Ngụy Hàm dám trêu ghẹo nàng như vậy, hẳn là nguyên chủ đối với nàng cũng không phải tồi, Mộ Thu Từ lớn mật suy đoán có phải hay không nguyên chủ chỉ là người phương diện sinh hoạt khá hỗn loạn, hay trong quân đội nàng vẫn là một cấp trên tốt?
Lại qua một hồi lâu, Mộ Thu Từ xem tiểu lưu manh Ngụy Hàm ngồi chồm hổm bên cạnh, đem khối băng trên tay đập tới.
" Ăn mặc quân trang như vậy ngồi chồm hổm ở đây, có phải là chê ta cho hình tượng quân đội bị sờ soạng chưa đủ."
Nàng lời này vốn chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ Ngụy Hàm nghe xong từ mặt đất đứng thẳng lên, liền đem khối băng trong tay nện lên ngực nàng, không còn tâm tư tiếp.
" Thiếu tướng, ngài tức giận rồi? " Ngụy Hàm ngữ khí rất cẩn thận, trong lòng ảo não bản thân ở bên cạnh thiếu tướng bị mất trí, mà có chút đắc ý vênh váo lên.
" Không có. " Mộ Thu Từ vẻ mặt lãnh đạm, từ trên ghế đứng lên " Ở bệnh viện quá lâu, chúng ta trở về. "
" Ta đưa ngài về. " Ngụy Hàm trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Thiếu tướng hôm nay ở bệnh viện cả buổi sáng đến giữa trưa, hiện tại nói đưa về thật làm khó thiếu tướg.
Ngụy Hàm lái xe đưa nàng về, đương nhiên là nhà của 'Mộ Thu Từ', chính là nơi sáng sớm nàng bị ấn xuống đem đi.
Đó là một ngôi nhà lầu rất đẹp, phía trước có một hoa viên không quá lớn, đệm đệm thúy sắc thảm cỏ chỉnh tề trong vườn hoa.
Giờ khắc này trên sân cỏ chỉnh tề lui tới mấy người, bọn họ đang dỡ bỏ một ít hôn lễ trang trí ở trong vườn hoa cùng nhà trên.
Mộ Thu Từ thời điểm trở về, những người này đang đem đồ vật ra xe chở đi, đối các nàng gật đầu một cái liền rời đi.
Nhà này nữ chủ nhân đã gọi bọn họ đến dỡ bỏ những thứ dịch vụ này.
" Bởi vì thiếu tướng thời gian kết hôn phải nghỉ công tác, nên quân đội đã phê một tháng, cho nên một tháng này ngài có thể ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt, tốt nhất nhìn xem cái gì để có thể nhớ lại. " Ngụy Hàm ngừng ở ngoài hoa viên nói với nàng, sau đó đem một cái danh thiếp cho nàng.
" Đây là ta đi lấy cho ngài, để liên lạc bác sĩ điều trị cho cha mẹ ngài. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro