Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2



" Ngươi xuyên cái quần làm sao chậm như vậy."

" Ta vui sướng không được sao." Mộ Thu Từ nhìn nữ nhân mang cô đi, vỗ tay phủi xuống vảy máu trên tay,còn có chút run rẩy.

" Ngươi thấy có ác quá hay không, cố ý gây phiền toái cho ta đúng hay không a, từ nhỏ đến lớn ngươi luôn là bộ dáng đáng chết này. Cũng là bổn tiểu thư còn nguyện ý tới đón ngươi, đổi lại là người khác...haha, ngày mai còn chưa chắc đến đâu a." Người phụ nữ kia nhìn bộ dáng của cô mà căm ghét nói.

Chỉ tiện tay làm như vậy MộThu Từ cũng không nghĩ có chuyện gì to tát, cô nghe nàng nói như vậy hình như cùng cô cũng rất quen thuộc, nói chuyện với ngữ khí như thế, đại khái cô cảm thấy giống như mình đang lãng phí thời gian của nàng.

Mộ Thu Từ cảm thấy thật oan ức, chuyện lớn tới nhỏ cô đều bị quy chụp, rõ ràng bản thân không hề làm gì cả.

" Vậy ngươi còn tới làm gì, có rất nhiều người đến tiếp ta." Mộ Thu Từ trên mặt cười lạnh một tiếng.

Cũng không biết tình huống bây giờ thế nào, nguyên chủ hình như tính khí như vậy, cô cũng nên ngụy trang một chút sẽ tốt hơn.

Ngoại trừ việc bản thân cô bị bêu danh, kỳ thực cũng không phải việc gì quá tệ, vừa nghe thiếu tướng là biết cũng không đơn giản, nghĩ đến địa vị cũng không hề thấp.

Mộ Thu Từ nội tâm thở dài, chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.

"...Nếu không phải phó quan của ngươi không tìm được người, chạy đến tìm ta, thì ta cũng không thèm để ý đến ngươi đâu."

" Kể ra không nghĩ tới ta là người liên lạc chính với Mộ Thu Từ khốn kiếp như ngươi, như vậy ta cũng có địa vị trong lòng ngươi a." Nữ nhân lái xe sờ sờ cằm, " Ngươi vậy mà cha mẹ cũng không thể biết."

" Ai tới đều giống nhau." Mộ Thu Từ châm chước, thử dò xét nói, " Dù sao ta cũng không phải là muốn gặp người."

" Ngươi nghĩ đến ai? Là tam lưu tiểu minh tinh pha rượu ở quán bar? Xem như là bằng hữu, ta khuyên ngươi nên kiềm chế lại.

Mộ Thu Từ không nói gì, nàng nói cái gì cô đều không biết.

" Trước tiên đưa ngươi đi bệnh viện, vị Lục tiểu thư kia làm cho ngươi lần này đúng là không hề nhẹ." Nhìn kính chiếu hậu một chút, đối phương nhanh chóng đánh vô lăng quẹo.

Hóa ra đầu của nguyên chủ là bị lão bà đánh vỡ, thế giới này thật đáng sợ, nữ tử còn có thể cưới vợ.

So với những chuyện phát sinh từ sáng sớm đến giờ, Mộ Thu Từ cảm giác mình có cái gì đó dài dài...Quỷ a!

Nếu không phải sợ nữ nhân nhìn mình không đúng, thì vừa nãy Mộ Thu Từ đã muốn hét lên.

Một đường đi cảm giác giữa hai chân không đúng, kết quả nhìn thấy vật kia cô suýt nữa ngất đi, hít sâu hai cái mới run run đem quần mở ra.

Nữ nhân kia còn thúc cô, suýt chút nữa kéo khóa cắt đến trứng, lúc này mới thực sự đúng với bị 'đau bi'.

Mộ Thu Từ tựa ở trên ghế, ánh mắt tùy tiện quét ra, cảnh sắc bên ngoài xe nhanh chóng lướt qua, đó là phong cảnh hoàn toàn cô không thấy trước đây.

Cửa bệnh viện.

" Xuống xe." Một cái đuôi xe đẹp dừng lại, ngay trước cửa chính bệnh viện.

Mộ Thu Từ yên lặng xuống xe, trong lòng suy nghĩ xem không biết thế giới này công nghệ rất cao hay là cô mất trí nhớ nên mới thấy vậy đâu.

Cô đối với thế giới này không hiểu rõ nửa phần, còn không nhớ được ký ức của nguyên chủ, ngu ngốc phán đoán sớm muộn cũng sẽ bị vạch trần, cô có cảm giác không dấu được nhiều người đến vậy.

Mộ Thu Từ vừa xuống xe, thì phía sau liền lái đi, bên trong bệnh viện có một đám người vội vả chạy tới hướng cô.

Những người kia hẳn là bác sĩ cùng y tá chứ? Phía sau bọn họ không phải là người máy sao?

" Mộ thiếu tướng?"

Cô bây giờ đối với thân phận này không cảm giác gì, bình tĩnh nhìn bác sĩ kia.

Bác sĩ kia bị nhìn như vậy, tự động xác nhận thân phận của cô.

Họ đem cô cởi xuống, chỉ thấy trước mặt cô bác sĩ vung tay lên, phía sau vài người máy dời cô lại phía sau.

Không như trong tưởng tượng sẽ bị ngã trên mặt đất, cô được an bài sẵn nằm trên cáng giường.

Nữ nhân khi nãy đưa Mộ Thu Từ vào viện vừa vặn lúc này xuất hiện ở đại môn, trông thấy cô như vậy thì nhịn không được cười ha ha, đơn giản bệnh viện này bên trong không có nhiều người, như vậy đã dọa cho người ta phát sợ.

" Chu Cẩn Du tiểu thư." Lúc này một nữ nhân chờ đợi trong bệnh viện tiến lên.

" Ngươi là tên phó quan kia đi? Người ta cũng cho đưa đến bệnh viện, còn có chuyện gì." Chu Cẩn Du chậm rãi xoay người.

" Mặc dù biết là Mộ Thu Từ ở bệnh viện không có gì xảy ra, nhưng ngươi cũng nên qua xem một chút đi. Nàng hình như có cái gì đó không đúng, tuy rằng vẫn là Mộ Thu Từ."

" Qủy đáng ghét nàng ta đời này không học được 'Được người ta yêu thích' là có ý nghĩa gì."

" Đa tạ Chu tiểu thư đã đưa thiếu tướng đến, ngài vì thiếu tướng không có nhiều bằng hữu."

" Đi xem thiếu tướng của các ngươi đi, so với ngươi nói cảm ơn ta, thì ta càng muốn nàng tự đến tìm ta nói cảm ơn." Chu Cẩn Du cười quái dị hai tiếng.

Mộ Thu Từ bị đem đến một cái phòng, làm không biết bao nhiêu kiểm tra, cuối cùng coi như đến hồi kết thúc.

Nhìn những dụng cụ kiểm tra kia nàng căn bản không biết kiểm tra có ích lợi gì.

" Mộ thiếu tương phần não bộ không có bị tổn thương gì nghiêm trọng... chỉ là phần mềm bị bầm tím, và mất máu quá nhiều... chuẩn bị một chút rồi hồi máu."

Vị bác sĩ kia không thể hiểu nổi, bị mất lượng máu nhiều thế lại còn có thể chống đỡ đưa tới đây, mất máu nhiều như vậy đối với một người bình thường mà nói thì đã bị rơi vào tình trạng nguy cấp rồi đâu.

" Các ngươi tại sao từ đầu đến giờ cứ gọi ta là thiếu tướng gì gì vậy?" Cô cau mày hơi không kiên nhẫn.

" Ta gọi Mộ Thu Từ, chứ không phải như trong miệng các ngươi cái gì mà thiếu tướng."

Mộ Thu Từ cảm thấy kỹ thuật diễn của bản thân đến thời điểm này là quá đủ rồi, nghĩ tới nghĩ lui cô cũng không thể thừa nhận mình là ' thiếu tướng' gì đó được.

" Vừa nãy mụ điên kia lái xe đưa ta tới bệnh viện, nói trên đầu ta có máu là bị người tập kích?"

Trước mắt nàng vốn đã kết thúc trị liệu,tháo xuống khẩu trang, nghe nàng nói xong suýt chút làm rơi báo cáo trong tay.

" Thiếu tướng? Ngài không phải nói đùa nữa đi?" Đối phương cực kì không muốn tiến vào bệnh viện, nói không chừng chính là không hài lòng lần này bị mang tới đi.

" Bệnh thần kinh." Mộ Thu Từ trong lòng cảm thấy hơi áy náy, dù sao đây cũng là lần đầu trong đời nàng mắng một thiên sứ áo trắng.

Mộ Thu Từ đứng dậy muốn đi, thì bác sĩ kia sững sốt một hồi lâu, rồi kêu robot bên cạnh mau mau bắt nàng lại.

Mộ Thu Từ vốn không có muốn đi thật, nàng giả bộ phản kháng một hồi, sau đó như dự định nàng được kết luận là bị mất trí nhớ.

Nàng thành công là bị mất trí nhớ, nhưng không ngờ bị giữ lại làm thêm trị liệu.

" Mau đem thiếu tướng đi làm thêm một lần kiểm tra kỹ lại não bộ, ta hoài nghi nàng bị tổn thương, nên mới gây ra nhận thức chướng ngại đây."

Tứ chi đều không nhúc nhích được, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn bị đưa ra ra vào vào các phòng, Mộ Thu Từ không biết được đây là do phó quan của nàng nói nhiều.

' Thiếu tướng không thích đến bệnh viện, tính khí có chút táo bạo lại còn thích động thủ, nếu không bệnh viện chọn một phương án gây thuốc mê tiến hành kiểm tra khám và chữa bệnh mà không thương tổn thân thể là được a'---- Lời của phó quan thân cận nhất với Mộ Thu Từ.

Trên người thuốc gây mê dần dần biến mất, Mộ Thu Từ nhe răng trợn mắt cử động cơ thể một chút, đặc biệt là nửa người dưới, vừa nãy hình như hoàn toàn không có cảm giác.

Vô lực ngồi thẳng lên tựa trên giường bệnh, Mộ Thu Từ không dám thở mạnh, nàng thật sự sợ nói câu nào không đúng liền bị đối phương đem đi làm giống người thực vật như thế.

" Các ngươi đứng đó cho ta, đừng có dùng thuốc mê cho ta nữa."

" Thiếu tướng xem coi thứ này, rồi thử hình dung một hồi xem sao." Bác sĩ đại khái không để ý sinh tử, đem một xấp tranh ảnh trước mặt nàng.

" Mèo? Nhìn cái đuôi cũng rất nhu thuận đi." Mộ Thu Từ lườm một cái, không chắc chắn mà trả lời.

" Vậy còn tờ này."

" Cá? Sao bự vậy a, đuôi cũng rất đẹp."

....

Cho nàng xem thêm vài tấm ảnh, qua một tấm bác sĩ Trương sắc mặt lại càng thêm khó coi, cuối cùng như cha mẹ chết mà trong tờ báo cáo ghi thêm vài chữ.

Bác sĩ đẩy cửa đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn mỗi y tá đứng một bên, chỉ sợ rước họa vào thân.

" Ngươi sao nhìn ta như vậy." Mộ Thu Từ không cảm thấy mình nói gì xấu, muốn nói sắc mặt bác sĩ không đúng, nhìn xem ánh mắt của tiểu nha đầu này nhìn nàng giống như kẻ ngu si.

" Không, không, ta không thấy gì cả." Tiểu y tá sợ hãi quay đầu vô vách tường trắng, chính là không nhìn nàng.

Mộ Thu Từ nhìn đối phương biểu hiện thật non nớt, nghĩ rằng nên đối với nàng khách sáo một chút, thế là lộ ra một nụ cười.

" Không thấy liền không thấy đi, ta có chút khác nước." Nàng ho khan hai tiếng, cố ý nhìn về phía ngoài cửa sổ. " Lâu như vậy rồi còn không có nước miếng để uống, xem ra ta là thiếu tướng cũng không có tác dụng gì a."

Tiểu y tá do dự một chút, vẫn là rót ly nước đem đến giường bệnh, bác sĩ đều phải đối xử cẩn thận với bệnh nhân, vạn nhất đối phương trách cứ nàng một chút có thể bị nghỉ việc hoặc bị trừ lương a.

" Cảm tạ." Mộ Thu Từ nhìn ly nước được đưa tới trước mặt mình, liếc mắt thấy trên ngực đối phương có thẻ tên, liền cười híp mắt nói: " Hóa ra ngươi gọi là Đổng Tuyết, tên cũng rất hay nha."

Mộ Thu Từ biết rằng khuôn mặt nàng bây giờ rất tự tin, trước khi xuyên qua nàng cũng được không ít người theo đuổi, chỉ là nàng đều không thích thôi.

Nàng nói chuyện hết sức nhu hòa, nhếch miệng cười yếu ớt một cái : " Ngươi xem, hiện tại tay ta vô lực, ngươi có thể hay không đem nước sát một tí?"

" Ngươi... vậy ngươi uống nhanh lên một chút, Trần y sĩ thấy được sẽ mắng a." Đổng Tuyết âm thanh nhu nhu có chút sợ người thấy.

Mộ Thu Từ gật đầu cười cười, chờ nước đưa đến miệng liền từ từ uống, trong lòng suy nghĩ nên làm gì tiếp theo, hồn nhiên không biết khoảng cách các nàng bây giờ có bao nhiêu ám muội.

Lúc này cửa đột nhiên bị đẩy ra, nàng cùng tiểu y tá liền nhìn sang, chỉ thấy một nữ nhân mặc áo sơ mi trắng cùng với chiếc váy màu lam nhạt đứng ở cửa.

Phía sau đối phương còn thêm một nữ nhân mặc quân trang, nhìn nàng nhưng không đành lòng nhìn thẳng liền quay lưng đi.

" Đây là ngươi nói bị thương rất nặng."

" Ta thấy nàng rất tốt." Nữ nhân áo sơ mi trắng chỉ nhìn nàng một cái, khi nói giọng nàng nhẹ nhàng nhưng khuôn mặt lại cực kỳ lãnh đạm.

Chờ đến khi nói xong, nàng liền thẳng thắn dứt khoát xoay người rời đi.

" Thiếu tướng, ta nghe nói ngươi không nhớ rõ chuyện trước kia, mà sao bệnh cũ cũng không quên."

Thiếu tướng thì không biết thu điểm, đến bệnh viện còn trêu ghẹo y tá người ta. Làm phó quan của thiếu tướng, nàng chỉ tiếc không khuyên được đối phương.

Phó quan nhìn thiếu tướng nàng một chút, vội đuổi theo phu nhân tức giận đang bỏ đi kia " Phu nhân, ngài đừng đi nhanh như vậy...nghe ta nói."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #abo#bh#edit