Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13 : Buông tay

...

 

- Chị..nhưng chị thật sự không còn lựa chọn nào hết, chị cũng không muốn làm tổn thương cô ấy. Em cũng biết là chị yêu cô ấy lâu như vậy, sâu đậm như vậy. Cho nên, chị không muốn nhìn thấy cô ấy bên cạnh một người đàn ông khác, chị có hiểu không?  Jisoo lúc này cuối cùng cũng chịu buông vũ khí xuống mà đầu hàng. Giọng nói đầy bất lực, tay trống lên trán đầy mệt mỏi.

 

- Như thế..có nghĩa là chị đã làm gì tổn thương đến chị ấy rồi có đúng không? Cô gấp gáp hỏi "Kim Jisoo ! Chị nói thật cho em biết đi". Hai mắt Lisa đỏ dần, "đứa trẻ " Jisoo  này cùng Jennie đều là những người chị, cô yêu thương, hết lòng che chở. Nhưng cô không ngờ, hai người  này của cô lại phải rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, khiến cho trái tim cô đau đớn không thôi.

(Lisa, Chaeyoung, Jennie, Jisoo học cùng lớp, Jisoo lớn hơn Lisa 1 tuổi nhưng tâm hồn trẻ con vl, Lisa bằng Chaeyoung và tâm hồn trưởng thành hơn)

  Jisoo biết rõ là không thể giấu diếm được nữa nên cũng thoả hiệp mà kể hết những chuyện đã xảy ra giữa họ suốt 3 tháng qua cho Lisa. Cô chuyên tâm kể, người còn lại chú tâm nghe.

 

- ...Chuyện là như vậy, chị thật xin lỗi. Sau gần hai giờ thì Jisoo cũng đã thuật lại hết toàn bộ sự việc cho cô. Hai mắt Lisa lúc này không thể ngăn được dòng lệ, nước mắt cứ thế mà thi nhau chảy xuống trên gương mặt xinh đẹp.

 

- Chát! Âm thanh giòn giã vang lên như xé tan không gian yên ắng lúc này. Cũng may đây là trong phòng Vip nên chỉ có riêng hai người, cũng không sợ mọi người tò mò chỉ chỏ. Lisa vươn tay giáng xuống mặt Jisoo  một cái tát mạnh.

 

- Sao chị lại có thể đối xử với chị ấy như vậy? Jisoo ! Chị thật sự làm tôi quá thất vọng rồi. Lisa giận dữ, tay chỉ vào cô mắng.

 

- chị biết..chị biết mình có lỗi với cô ấy, rất đáng hận. Nhưng..chị không thể ngăn cản trái tim vô dụng này cứ dồn dập liên hồi khi nhìn thấy cô ấy, em có thể hiểu cho chị?
Jisoo bất lực nói, cô biết là chuyện mình làm không thể nào tha thứ được. Cho nên một cái tát của Lisa khi nãy đánh rất đúng, rất hay.

- chị có biết là chị làm vậy chỉ khiến chị ấy càng hận em hơn không? Lisa lúc này lửa giận cũng vì câu nói của Jisoo làm giảm hơn phân nửa nhưng vẫn lên tiếng hỏi

- Chị không quan tâm chuyện đó, cô ấy cũng đã hứa sẽ cho chị một cơ hội. Chị tin..tin rằng sẽ có một ngày cô ấy chấp nhận yêu chị. Giọng nói đầy trông mong của cô cất lên. Cô luôn hi vọng Jennie sẽ yêu cô, chỉ cần cô ấy chịu bước lên một bước thì chín mươi chín bước kia dù có khó khăn, xa xôi cách mấy thì cô vẫn nguyện ý.

 

- chị tin như vậy thật sao? Em rất hiểu Jennie,  chị ấy rất khó động tâm nhưng một khi đã yêu ai thì cho dù có chết cũng không bao giờ buông tay. Chị ấy  yêu  Kai sâu sắc như vậy, em nghĩ mình còn có cơ hội sao? Cô tốt bụng nhắc nhở.

Cô biết Jennie không phải là dạng người dễ thay lòng, nếu giống như lời Jisoo nói: "cô ấy đã hứa sẽ cho chị một cơ hội" thì quả thật rất kì lạ. Đặc biệt là khi Jennie nhìn Jisoo , cô đã tinh ý phát hiện ra tia khác lạ trong ánh mắt người kia, có lẽ là tia hận thù. Tuy không chắc chắn nhưng cô vẫn luôn lo sợ trong lòng. Cô sợ hai người cô cùng yêu thương, che chở này sẽ có ngày phải dày vò lẫn nhau đến tê tâm liệt phế.

 

- chị tin..chỉ cần là Kim Jennie. Chỉ cần là Kim Jennie thì chị đều tin, dù cho cô ấy có đối xử tàn nhẫn với chị như thế nào thì chị vẫn luôn tin, luôn yêu cô ấy. Giọng Jisoo chắc nịch, nghiêm túc nhìn cô nói.

 

- Em chỉ muốn nhắc nhở chị, nếu chị khẳng định như vậy thì chắc không có gì bất ổn rồi. Nhưng.. hãy nhớ chị nói một điều: "con người một khi đã bị hận thù che mờ lí trí thì không có gì là họ không dám làm". Cô nói xong liền đứng lên cầm túi xách mà ra về.

 

- Để chị đưa em về. Jisoo nói với theo

- Không cần đâu, em tự đi taxi về, chị cứ ở lại rồi tự suy nghĩ cho kĩ những gì chị đã nói. Lisa từ chối, tốt bụng nhắc nhở.

  Khi bóng dáng Lisa khuất sau cánh cửa cũng để lại một Jisoo ngồi im lặng như tượng, lúc lâu sau liền mệt mỏi mà gục đầu bên bàn, tầm mắt nhìn xa xăm như đang suy nghĩ một điều gì đó.

- Kim Jennie! Chị thật sự có tâm tư riêng sao? Sau một lúc ngồi thẫn thờ, giọng nói mệt mỏi đột ngột vang lên, nhỏ nhẹ mơ hồ như chỉ muốn cho bản thân mình nghe thấy.

...

Chiều hôm đó, sau khi bước ra từ quán cà phê, Jisoo lái xe thẳng đến căn hộ của Jennie. Đứng trước cửa nhà cô liền nhấn chuông nhưng nhấn mãi mà không có người mở cửa. Lúc Jisoo nghĩ rằng nàng có chuyện, muốn tông cửa vào thì cánh cửa đột ngột được mở ra.

- Ách! Jisoo đang lúc tông vào thì JENNIE  lại mở cửa cho nên bị mất đà lao thẳng vào nàng. Lúc hai người cùng té xuống nền nhà thì thân thể Jisoo đã làm nệm đỡ cho nàng nhưng điểm đặc sắc ở đây là cảm giác tiếp xúc chân thực ở làn môi. Đôi môi của cả hai chạm vào nhau, thân thể cũng triệt để ép sát vào đối phương, tư thế trông thật ám muội.

Trống ngực Jisoo đập liên hồi, đôi mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào cô. Jennie  đứng hình vài giây mới nhận thức được tình hình trước mắt liền đẩy mạnh người kia ra để đứng dậy.

 

- Buông ra! Nàng muốn đứng lên nhưng người kia lại ôm chặt không buông khiến cô tức giận hằn giọng nói.

 

- Đã nghỉ ngơi chưa? Không giữ chặt nàng nữa, Jisoo buông ra, cất giọng bình thản hỏi.

   Nàng không trả lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu cho có lệ.

 

- Việc kia.. Jisoo mở miệng.

- Đêm nay tôi sẽ hẹn gặp anh ấy, tôi sẽ nói lời chia tay? Như vậy được rồi chứ? Không để Jisoo nói hết câu, nàng liền nói chen vào với giọng điệu lạnh lùng.

- Tốt lắm! Có cần em đưa chị đến đó không? Từ đầu chí cuối vẫn một giọng điệu bình thản khiến đối phương muốn điên tiết.

- Không cần, tự tôi có thể đi. Nàng  thờ ơ đáp, trong lòng đầy rối rắm và giận dữ. "Tình yêu của cô, cứ thế này mà kết thúc sao?"

- Vậy cũng được, nhưng.. hãy dọn đến chỗ em đi. Jisoo mở lời, trong lòng lo sợ cô sẽ từ chối.

- Đây là ý gì? Jennie nghi ngại hỏi.

- Hãy dọn đến nhà em ở đi, chị ở đây một mình em không an tâm. Jisoo kiên nhẫn lặp lại câu nói khi nãy một lần nữa.

 

- Đây là nhà của tôi, trước đây tôi sống một mình vẫn không sao, hiện tại cô quan tâm dư thừa như vậy để làm gì? Nàng bực dọc nói, trong thâm tâm rất muốn người trước mặt mau biến mất đi khuất mắt cô.

 

- Chị đã hứa với em sẽ cho em một cơ hội, hiện tại em chỉ muốn đường đường chính chính khai thác cơ hội của mình, không được sao? Jisoo ranh mãnh nói

 

- "Nhưng..tôi" nàng muốn nói. "Không nhưng nhị gì hết, ngày mai em sẽ cho người đến đây dọn đồ, quyết định vậy đi" Jisoo không để cho cô một chút thời gian để phản bác liền tự quyết định.

- Cô muốn làm sao thì làm, tôi mệt mỏi lắm rồi. Biết mình có phản đối cũng vô dụng, nàng để mặc cho Jisoo tuỳ ý định đoạt. Tay chống trán ngồi trên ghế.

- Sao thế? Cảm thấy không khoẻ chỗ nào? Thấy cô mệt mỏi liền lo lắng mà đến gần, tay để lên trán cô. Thấy không có gì đáng ngại liền thở phào hạ tay xuống.

- Tôi không sao. Gạt tay Jisoo ra "Cô về được rồi đấy, tôi muốn nghỉ ngơi" Jennie thẳng thừng đuổi khách.

- Nếu mệt thì chị nghỉ ngơi trước đi, em cũng có việc cần giải quyết, có chuyện gì thì gọi điện cho em. Nói xong liền lấy áo khoác vắt lên cánh tay rồi mở cửa ra ngoài. Lúc đi cũng có lòng tốt đóng của lại giúp nàng .

Khi Jisoo vừa đi, ánh mắt của người trong phòng liền trở nên phức tạp...

---------------

  Sông Hàn, một khung cảnh xinh đẹp thơ mộng của Seoul. Khi về đêm, cảnh sông Hàn càng thêm lộng lẫy, diễm lệ. Những đôi tình nhân tay trong tay đi dạo bên bờ sông trông thật hạnh phúc, tình cảm biết bao. Ánh đèn đủ màu chiếu sáng khắp chung quanh, chiếu lên cảnh tượng vài đứa trẻ lon ta lon ton dắt tay bố mẹ đùa giỡn, vòi vĩnh những cây kẹo bông gòn được bán ven bờ. Tất cả góp phần tạo nên một cảnh sông Hàn tráng lệ nơi Seoul phồn hoa, tấp nập này.

  Trên cây cầu bắt ngang qua sông, hình ảnh cô gái xinh đẹp đang đứng tựa vào thành cầu, ánh mắt nhìn về xa xăm không thấy điểm đến. Cô chỉ mặc phong phanh một chiếc áo sơ mi trắng, khoác hờ một chiếc áo khoác da hàng hiệu, kết hợp với quần jean màu xanh sẫm càng khiến hình ảnh của cô thêm phần xa vời, mơ hồ. Gió đêm từng đợt thổi đến, làn tóc Park Hyomin nhẹ nhàng tung bay trong gió, xinh đẹp đến động lòng người.

  Nơi đây chính là nơi đầu tiên anh gặp cô, cũng là nơi hai người chính thức quen nhau, là nơi cô thường tựa vào lòng anh ngắm nhìn ngoại cảnh mỗi khi vui buồn. Và hôm nay, nó cũng là nơi chấm dứt cuộc tình tưởng chừng như không có gì có thể phá vỡ của họ. Trong lòng cô lúc này thật nặng nề, trái tim như muốn ngăn chặn quyết định sắp tới đây của mình mà đánh trống liên hồi.

 

- Đố ai đấy? Đang thẩn thờ nhìn về nơi xa, đột ngột có bàn tay to lớn che kín hai mắt cô, giọng nói cố tỏ ra khác lạ hỏi.

- Kai! Anh lớn rồi còn trẻ con như vậy sao? Nàng cười, tay đánh nhẹ vào ngực anh. Miệng cười nhưng lòng lại đau đến tê tâm liệt phế, buông tay anh cũng đồng nghĩa với buông bỏ trái tim mình. Cuộc sống sau này của cô không những là sự hận thù mà còn là sự giả dối, giả tạo đến khinh bỉ.

- Khổ rồi, anh trẻ con như vậy nhưng.. sau này em phải làm vợ của đứa trẻ này đấy, làm sao bây giờ? Anh đùa giỡn nói.

- Ai nói sẽ làm vợ anh chứ, anh xấu xa như vậy, ngốc nghếch như vậy, luôn chọc ghẹo em, không có em thì anh cũng không biết tự chăm sóc cho bản thân mình, thậm chí anh chỉ biết xin lỗi - những chuyện em làm sai, chỉ cần em khóc là anh liền xin lỗi em, tự nhận bản thân mình sai trong khi người sai hoàn toàn là em. Em bắt nạt anh, anh xin lỗi. Em tự mình té, anh cũng xin lỗi. Anh ngốc như vậy..em sao có thể làm vợ anh được chứ. Nàng nói lớn, nước mắt không cách nào ngăn được liền chảy đầy trên gương mặt xinh đẹp, ai nhìn vào cũng không khỏi thương cảm.

"Thật ra em mới không xứng với anh, em hiện tại dơ bẩn như vậy, đeo nhiều gông cùm như vậy làm sao có thể làm vợ anh đây?" nàng đau đớn nói thầm trong lòng, những lời này có lẽ nàng sẽ không bao giờ có thể nói với anh.

- Đừng khóc! Anh xin lỗi, nếu anh đã làm gì sai khiến em không vừa lòng thì anh sẽ sửa đổi, em đừng khóc có được không? Nhìn em khóc, tim anh thật sự đau lắm. Anh ôm chặt nàng ,để đầu nàng dựa sát vào lòng mình, cất giọng dỗ dành.

Anh chỉ nghĩ rằng tâm trạng cô không được tốt, muốn phát tiết như ngày trước nên vẫn cứ hạ mình xin lỗi rồi dỗ dành cô như với một đứa trẻ đang làm nũng.

Một lúc sau, khi đã khóc cạn nước mắt liền ngẩn đầu lên nhìn anh một cách nghiêm túc, khoé miệng hơi nhếch lên như muốn nói một điều gì đó nhưng rất khó khăn.

Nàng khó khăn gọi tên anh,  Kai vừa cúi xuống nhìn cô thì một đôi môi mềm mại đột ngột tiếp xúc với môi anh, hay tay ôm chặt lấy cổ anh, thân người dựa vào lòng ngực mạnh mẽ kia.

Sự chủ động của nàng khiến Kai hơi bất ngờ nhưng sau đó liền đáp lại cô một cách cuồng nhiệt, hai tay ôm chặt nàng như muốn hoà nàng  vào cùng với cơ thể mình. Anh luôn nói với lòng mình: "Một đời này của anh mãi mãi sẽ vì cô mà hạnh phúc, vui vẻ".

Một lúc sau, nàng tách đôi môi mình ra khỏi anh. Nghiêm túc nhìn anh, trong đôi mắt tràn ngập đau đớn, tuyệt vọng nói:

- Chúng ta...chúng ta, chia tay đi!

(😌đối với mình Jensoo is real 😌 )
_________________

⭐⭐⭐⭐🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro