Chương 8
Lộc Hi ngồi trên xe, Trần Chiêu đánh xe chạy ra ngoài trường.
"Trong xe có lạnh không? Lộc tiểu thư muốn tôi chỉnh nhiệt độ thế nào?" Trần Chiêu hỏi.
"Không cần." Hiện tại Lộc Hi cực kì khẩn trương, nào còn tâm tư quan tâm việc nhỏ nhặt này. Cô liền dò hỏi:
"Ôn....Anh cả tìm tôi có chuyện gì thế?"
Trần Chiêu cười đáp: "Ôn tổng không nói với tôi."
"Cái gì cũng không nói?"
"Cái gì cũng chưa nói, chỉ nói......tôi phải tới đây đón cô."
Lộc Hi chỉ phải nói bóng nói gió: "Tâm trạng anh ấy thế nào?"
"Tâm trạng?" Trần Chiêu nhớ lại một chút. Ôn tổng nói chuyện này, tuy rằng vẫn là một bộ đạm mạc như ngày thường, nhưng Trần Chiêu theo anh nhiều năm như vậy, năng lực xem mặt đoán ý vẫn phải có.
"À thì...... Hẳn là không quá tốt."
Lộc Hi tỏ vẻ cuộc sống không còn gì luyến tiếc nhắm mắt lại.
Toang thật rồi.
Vậy nên nhiều ngày mà Ôn Thanh Mặc không tìm cô là suy nghĩ nên xử lý cô thế nào sao?
Thấy Lộc Hi bỗng chốc yên lặng, Trần Chiêu trấn an cô: "Cô không cần lo lắng. Ôn tổng chưa chắc tâm trạng không tốt. Có thể là vì công việc vẫn còn nhiều, hoặc là phải đi công tác nhiều ngày."
Đó là tại anh không biết chuyện gì đã xảy ra thôi!!!
Lộc Hi thở dài một hơi, vẫn cảm thấy buồn bực: "Mượn cát ngôn của anh."
Trần Chiêu:?
Sao trông Lộc tiểu thư giống như sắp lên pháp trường vậy???
Dù Ôn tổng bình thường nghiêm khắc nhưng đâu có đáng sợ như vậy.
Nơi đến cách trường học không xa, ngồi xe 20 phút là đến. Lộc Hi một đường nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Người đi đường ngày càng ít đi, cô nhịn không được tò mò: "Đây là đang đi đâu vậy?"
"Khu biệt thự Kim Hồ. Ổn tổng có nhà riêng ở đây."
Có nhà riêng? Vậy hẳn còn có nhà chính nữa.
Đúng là người có tiền.
Nhìn từ xa đã thấy cổng lớn biệt thự rồi, Lộc Hi cảm khái.
Trần Chiêu rẽ vài lần cuối cùng liền dừng lại trước cửa biệt thự. Trần Chiêu xuống xe trước, mở cửa xe cho Lộc Hi.
"Cảm ơn."
Lộc Hi xuống xe, trước mắt là một căn biệt thự trang hoàng tinh mỹ. Cuối cùng cũng phải tới đây. Ngồi trên xe, Lộc Hi có chút thấp thỏm nhưng hiện giờ cô lại thấy thật hình tĩnh. Lộc Hi theo Trần Chiêu vào trong đại sảnh, có vài nữ hầu đang đứng đó.
Trần Chiêu duỗi tay ra dấu mời: "Các cô ấy sẽ đưa cô đến thư phòng của Ôn tổng. Tôi sẽ chờ cô ở ngoài."
Chỉ là gặp mặt riêng tư thôi mà còn có qui trình phức tạp vậy à?
Lộc Hi phỉ nhổ trong lòng, mỉm cười gật đầu với Trần Chiêu. Cô theo hai nữ giúp việc lên tầng hai.
Toàn bộ biệt thự quạnh quẽ yên tĩnh, cơ hồ không có khí tức người sống. Nữ giúp việc đi đường cũng không phát ra tiếng. Cô ấy đưa Lộc Hi tới trước cửa thư phòng:
"Ôn tiên sinh đang ở trong này."
Nói xong, nữ giúp việc liền cúc cung rời đi, không ngoảnh lại một cái.
Thấy người hầu đi khuất dáng, biến mất ở chỗ ngoặt, Lộc Hi mới lấy hết can đảm, giơ tay nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa.
Không chờ cô thu tay lại, bên trong liền truyền ra tiếng đàn ông: "Mời vào."
Lộc Hi theo lời đẩy cửa mà vào.
Đây là một gian thư phòng, một bên tường được khoét sâu để làm tủ sách, bên trên có rất nhiều loại sách. Bàn làm việc đặt trước cửa sổ sát đất mà sau bàn làm việc là Ôn Thanh Mặc đang ngồi.
Ánh mắt hai người chạm nhau, hô hấp của Lộc Hi khẽ trật một nhịp.
Đây.....vẫn là lần đầu tiên cô thấy Ôn Thanh Mặc mặc quần áo.
Khác hoàn toàn với đêm hai người ý loạn tình mê đó. Hiện tại, Ôn Thanh Mặc diện một thân tây trang màu trắng, thậm chí còn đeo caravat nghiêm chỉnh, chỉ mơ hồ thấy đường cong nơi cổ.
Lộc Hi vô thức đem anh cùng so sánh với Ôn Thu Hàn. Nếu Ôn Thu Hàn cho người ta cảm giác bá đạo, tùy ý thì Ôn Thanh Mặc chính là nội liễm khắc chế. Anh có tướng mạo anh tuấn, ngũ quan tinh xảo lập thể. Chỉ là biểu tình lạnh lùng, môi mỏng khẽ mím, ánh mắt nhìn Lộc Hi không mấy vui vẻ.
"Tới rồi sao?" Anh nói.
Lộc Hi đóng cửa thư phòng lại, nhỏ giọng đáp: "Anh cả."
"Ngồi đi." Ôn Thanh Mặc vẫn ngồi đó không nhúc nhích, chỉ tay về chiếc sofa nhỏ.
Lộc Hi nghe lời mà qua đó ngồi, hai đầu gối khép lại, hai tay đáp ở trên đùi, thoạt nhìn muốn bao nhiêu ngoan ngoãn liền có bấy nhiêu ngoan ngoãn, muốn bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu vô tội.
Nhìn thiếu nữ cẩn thận dè dặt như vậy, một bụng nghẹn khuất cùng oán giận không biết làm sao. Anh cũng không thể cứ thế phát tiết lên cô, chỉ có thể yên lặng nhịn xuống, sắc mặt càng thêm băng lãnh. Anh nói thẳng:
"Chuyện ngày đó, chắc cô cũng không quên đi."
".....Không quên."
Ôn Thanh Mặc vô thức gõ gõ ngón trỏ lên tay vịn của ghế dựa: "Chuyện này hẳn là bạn học Mục Kỳ của cô giở trò. Cô ta thông qua con đường mua bán dược phẩm của gia đình mà tìm mua thuốc cấm. Tôi đã điều tra rõ ràng, cũng báo cảnh sát."
Quan hệ hai nhà Ôn - Mục cũng đã sớm không cứu vãn được. Vừa lúc anh muốn mượn chuyện này vặn ngã Mục gia.
Chỉ là 'cái giá' anh phải trả quá lớn.....
Nghĩ đến điều này, Ôn Thanh Mặc càng khó chịu. Anh đưa tay ấn ở phía sau cổ, cứ thế vuốt ve vị trí tuyến thể.
"Hôm nay, tôi cũng nghe mấy bạn học ở trường nói rồi."
Ôn Thanh Mặc nói một câu, Lộc Hi liền đáp lại một câu. Cô cảm thấy mình biến thành một cái công cụ hình người rồi.
Sau một thoáng trầm mặc, Ôn Thanh Mặc nheo mắt: "Chuyện này....cô thực sự không biết rõ nội tình? Nếu cô tham gia vào, tôi cũng không thể tính toán đơn giản như vậy..."
"Đương nhiên tôi không biết rồi!!!!"
Đầu óc Lộc Hi còn chưa load hết thông tin, thân thể liền phản ứng nhanh trước một bước. Cô đứng bật dậy, khẩn trương mà nhìn về phía Ôn Thanh Mặc.
Cô nghe thấy trong lời Ôn Thanh Mặc có một tia nghi ngờ.
"Đừng khẩn trương." Nhìn Lộc Hi hoảng loạn, tâm tình phiền muộn của Ôn Thanh Mặc cuối cùng cũng tốt hơn một chút. Anh lộ ra chút tươi cười, không để ý sẽ không thấy được. Ôn Thanh Mặc cũng đứng lên, tùy ý cầm một ít tài liệu, chậm rãi đi tới trước mặt Lộc Hi.
- ......Tôi biết cô thích em trai tôi.
Lộc Hi thực sự rất yêu Thu Hàn, tất cả mọi người đều thấy vậy. Kể cả bố mẹ anh lẫn người giúp việc trong nhà cũng đều nhìn ra.
Đương nhiên, Ôn Thanh Mặc sẽ không muốn bỏ qua. Anh không cho rằng chuyện Lộc Hi thích em trai mình cùng việc này không liên quan. Tuy nhiên, mấy ngày điều tra vừa qua, anh mới có thể chắc chắn Lộc Hi cũng chỉ là người bị hại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro