Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66

Ôn Thanh Mặc nói nửa ngày, Lộc Hi miễn cưỡng cũng hiểu ý anh. Suy nghĩ một chút, cô nhịn không được xoa xoa eo: "Cho nên bây giờ, anh coi em là bình phong à?"

"Không phải!" Ôn Thanh Mặc lập tức phản bác, ngữ khí có điểm sốt ruột, "Tôi....Sao tôi có thể coi em như bình phong chứ?"

Lộc Hi buông tay, sờ cằm mình: "Nghĩ lại thì anh không muốn khiêu vũ với An tiểu thư kia nên mới để em làm bạn nhảy của mình. Dù sao em cũng là em gái anh. Anh trai nhảy với em gái cũng không phải là không được."

Trên trán Ôn Thanh Mặc toàn là mồ hôi: "Lộc Hi, tôi không có ý như em nói. Nếu em không muốn tôi sẽ không ép em..."

Ôn Thanh Mặc thậm chí thiếu chút nữa nói ra. Khi anh nhìn thấy trên thiệp mời viết có thể mang theo bạn nhảy, người đầu tiên anh nghĩ tới chính là Lộc Hi.

Nhưng muốn là một chuyện, hiện thực lại là chuyện khác. Anh lại không có lý do hợp lý nào để mời cô đi cùng.

Woa, lần đầu thấy Ôn Thanh Mặc nói lắp như vậy đó, thật thú vị. Lộc Hi còn có ý muốn trêu đùa anh. Cuối cùng nhịn không được mà phì cười.

Ôn Thanh Mặc: "......"

"Anh cả, anh đừng khẩn trương như vậy chứ. Em cũng đâu có ý gì." Lộ Hi chớp chớp mắt. Ôn Thanh Mặc liền cạn lời.

"Em đi xuống cùng anh."

Sau khi cùng Lộc Hi xuống dưới, Ôn Thanh Mặc mới chậm rãi nhận ra một điều.

Anh cảm thấy nếu coi Lộc Hi là chiếc bánh thì chắc chắn nhân bên trong chính là mè đen.

Quay về phòng khiêu vũ, các khách nhân đều đã đến đông đủ.

An Mân đi tới, oán giận nhìn Ôn Thanh Mặc: "Ôn tổng đúng là bận rộn. Nghe điện thoại cũng mất bao thời gian, còn không thấy bóng dáng đâu. Tôi còn nghĩ anh trốn đi luôn rồi."

"Sao có thể chứ." Ôn Thanh Mặc mỉm cười.

"Gần đây tôi có phụ trách thêm một hạng mục mới nên hơi bận. Hăng say nói chuyện mà quên thời gian luôn. Là lỗi của tôi."

"Từ lúc gặp nhau đến giờ anh đã nói xin lỗi bao nhiêu lần rồi." Ánh mắt An Mân dừng lại trên người anh, lại tới Lộc Hi bên cạnh. Cô có điểm nghi hoặc.

"Đây là Lộc tiểu thư? Sao cô ấy lại...."

Cô nhớ mình đâu có mời Lộc Hi.

Ôn Thanh Mặ thuận thế vỗ vai Lộc Hi: "Là thế này, em ấy có việc tìm tôi. Vậy nên tôi liền đưa em ấy đi cùng luôn."

"Ồ....vậy sao." An Mân mỉm cười.

"Hai anh em tình cảm thật tốt. Phải rồi, tôi nghe nói Lộc tiểu thư phân hóa lần hai thành Alpha, không biết có phải không?"

Lộc Hi gật đầu: "Đúng vậy."

"Tôi còn nghĩ rằng sau khi phân hóa lần hai thì hình thể cũng biến hóa. Không ngờ Lộc tiểu thư vẫn đáng yêu như trước." An Mân ngay lập tức khen ngợi cô hết nấc.

Lộc Hi: "......Cảm ơn cô."

Hàn huyên với cô vài câu, An Mân liền đem lực chú ý đặt lên người Ôn Thanh Mặc.

"Lát nữa là mở màn vũ hội rồi...."

"Tôi định nhảy cùng Tiểu Hi." Ôn Thanh Mặc tự nhiên tiếp lời An Mân. Dường như anh không nghe thấy ám chỉ trong lời nói của cô ấy. Anh chỉ lễ độ đáp lại.

"Tiểu Hi tới tìm tôi, tôi cũng không thể để em ấy một mình."

"A....Vậy....." An Mân sửng sốt, lại vội vàng nói: "Đúng rồi, tôi có thể giới thiệu bạn nhảy cho Lộc tiểu thư, cô ấy có thể...."

Ôn Thanh Mặc lắc đầu: "Cảm ơn cô nhưng không cần đâu. Tiểu Hi không quen ở cùng người lạ. Hơn nữa em ấy cũng không biết khiêu vũ, tôi sẽ chỉ cho em ấy."

"....." Nà ní????

An Mân cũng không thể nói gì, không giấu được sự kinh ngạc.

Cô căn bản không nghĩ Lộc Hi đột nhiên xuất hiện ở đây.

Rõ ràng làm gì mà có việc tới tìm Ôn Thanh Mặc, hẳn là bị anh kéo tới đây.

Lần đầu tiên cô bị một Alpha từ chối nhiều lần như vậy.

An Mân có chút phẫn nộ, không nói gì nữa, chỉ xoay người nhường đường cho hai người.

"Anh cả này, em nghĩ mình nên nhắc nhở anh một chút!" Sau khi An Mân đi rồi, Lộc Hi lập tức ghé tai nói với Ôn Thanh Mặc.

"Em không có biết khiêu vũ thật."

Khả năng phối hợp tứ chi của Lộc Hi trước giờ vẫn kém cỏi. Kiếp trước, hồi mới vào đại học, Lộc Hi không biết tự lượng sức mình mà tham gia Câu lạc bộ Street Dance. Sau đó cô đã hoài nghi có phải thần kinh vận động của mình chưa phát triển không.

Từ đó, Lộc Hi không còn nhảy nhót gì nữa.

Ôn Thanh Mặc chỉ nhìn cô một cái: "Không có việc gì."

Thoạt nhìn, Ôn Thanh Mặc vân đạm phong khinh như vậy, Lộc Hi cảm thấy anh căn bản không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Cô lại nhấn mạnh lần nữa: "Em có bước đi lung tung anh cũng đừng để trong lòng nhé. Nếu em giẫm lên chân anh thì sao bây giờ?"

"Không sao đâu." Nhìn Lộc Hi khẩn trương như vậy, mắt anh hiện lên ý cười, bình tĩnh trấn an cô.

Lộc Hi: "......" Ok, fine, đừng trách em không nói với anh trước. Giày của anh có hư em cũng không chịu trách nhiệm đâu.

Vài phút sau, đèn điện vụt tắt, sau đó lại lập tức sáng lên, ánh sáng khác hoàn toàn so với ban nãy. Ánh sáng mỏng manh xuyên thấu qua đám sương nhân tạo làm bầu không khí cũng trở nên ái muội. Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, sàn khiêu vũ bằng đá cẩm thạch sáng loáng, hai người bạn nhảy bắt đầu khiêu vũ.

"Bước chân trái, nghiêng về phía trước."

"Bước chân phải lên, chân trái lùi về sau."

"Xoay người một cái."

"Á.....Nhẹ thôi!!!"

Ôn Thanh Mặc nhẹ nhàng rủ tai hướng dẫn Lộc Hi, ngữ điệu cực kì trầm ổn. Mặc dù tứ chi Lộc Hi cứng đờ, còn sai vài động tác nhưng Ôn Thanh Mặc vẫn không hoảng hốt chút nào. Anh vẫn thong thả, ung dung, Lộc Hi cũng không đến nỗi là đứa trẻ không dạy được.

Thi thoảng Lộc Hi cũng sẽ giẫm vào chân anh, khi đó anh cũng sẽ than nhẹ một tiếng.

Âm thanh ngắn ngủi này giống như chú mèo nhỏ đáng yêu giương móng vuốt nho nhỏ cào nhẹ vào người Lộc Hi, làm cô chỉ muốn làm anh tạo ra nhiều âm thanh giống vậy hơn nữa.

Cuối cùng, Lộc Hi cũng dần thả lỏng người. Tuy cô cảm giác mình nhảy không đẹp nhưng cũng không đến mức làm người nhìn không được. Lúc xoay người, cô đưa mắt nhìn xung quanh, không ngờ lại chạm mắt An Mân.

An Mân đang khiêu vũ cùng một người đàn ông khác. Người đó đưa lưng về phía Lộc Hi, cô cũng không nhận ra người đó là ai. Rõ ràng An Mân không để tâm tới bạn nhảy của mình, ánh mắt vẫn đặt trên người Ôn Thanh Mặc. Trong đôi mắt không có một tia ấm áp nào, căn bản không thể nói đây là người hiền lành được.

Lộc Hi nhỏ giọng nói với Ôn Thanh Mặc: "Anh từ chối cô ấy, cô ấy sẽ không tức giận chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro