Chương 62
"Con hiểu."
"Mấy ngày nữa, con gái của lão tổng Hải Nạp sẽ tổ chức buổi tiệc. Con nhất định sẽ được mời đến, đừng từ chối. Dù sao cũng phải cho người ta chút mặt mũi."
"....Con biết rồi, thưa bố." Ôn Thanh Mặc thở dài đáp.
"Chuyện của Tiểu Hi....." Ông Ôn xoa xoa huyệt thái dương, "Bố thấy lúc ăn cơm, con bé cũng không có gì khác thường. Lúc nó mới biết chuyện thì thế nào, có chấp nhận được không?"
Ôn Thanh Mặc vờ nhớ lại một chút: "Thoạt nhìn vẫn còn tốt. Con nghĩ em ấy cũng dần tiếp thu thân phận mới."
Ông Ôn nhìn anh, có chút ngoài ý muốn. Nhớ đến gì đó, ông khẽ nhíu mày: "Nếu ta không lầm thì quan hệ giữa con với con bé....cũng không thân thiết lắm mà."
Ôn Thanh Mặc động tâm, có chút khẩn trương nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, không gợn sóng.
"Chuyện lớn như phân hóa lần hai sao có thể nói với con đầu tiên chứ?" Ông Ôn hỏi.
Rất nhanh, Ôn Thanh Mặc liền nở nụ cười: "Chuyện này cũng đâu kỳ quái. Nếu là trước kia, em ấy sẽ nói với Thu Hàn. Nhưng hiện tại hai đứa đã chia tay rồi. Tiểu Hi cũng không thể nói với bạn trai cũ chuyện này."
"Tuy con cũng tính là trưởng bối nhưng là anh trai, không phải cha mẹ. Khoảng cách cũng gần hơn. Em ấy tìm con nói chuyện này đầu tiên cũng là bình thường."
Nói xong, Ôn Thanh Mặc khẽ nuốt nước miếng.
Ông Ôn cũng không tra hỏi gì nữa.
Ngẫm nghĩ một lát, ông cũng cảm thấy hợp lý, gật gật đầu: "Con ở gần trường con bé, ngày thường cũng để ý tới nó nhiều hơn chút. Con là anh cả, đây là việc nên làm."
"Vâng."
"Được rồi, con cũng về sớm đi." Ông Ôn vẫy tay với anh, lại mở cuốn sách trước mặt ra.
Ôn Thanh Mặc lễ phép chào ông rồi ra khỏi thư phòng.
Lúc anh đòng cửa lại, ông Ôn một lần nữa ngẩng lên, mặt vô biểu tình mà nhìn anh.
Cái nhìn kia phảng phất như nhìn thấu nội tâm anh.
******
8 giờ tối, các tân khách lục tục tiến vào phòng tiệc.
Đây là vũ hội do đại tiểu thư tập đoàn Hải Nạp - An Mân tổ chức. Trong bữa tiệc không ít thanh niên tài tuấn được mời đến. Trên thiệp mời có nói các vị khách có thể mời thêm một người bạn đi cùng mình.
Nói thẳng ra thì đây là buổi gặp mặt.
Ôn Thanh Mặc hiện đang hợp tác với Hải Nạp tự nhiên chiếm một chỗ trong danh sách khách mời.
Vừa tiến vào đại sảnh liền có không ít người tới bắt chuyện cùng anh. Ôn Thanh Mặc chỉ gật đầu lắng nghe rồi mỉm cười. Anh đưa mắt nhìn một vòng liền thấy An Mân,
Là nhân vật chính của vũ hội, hôm nay An Mân đúng là chuẩn bị kỹ lưỡng. Dung mạo của cô trong vòng Omega cũng là hạng nhất, hoàn mĩ không tì vết. An Mân mặc một bộ váy trễ vai, trang dung tinh xảo đang nói chuyện với một Alpha nam khác.
Ôn Thanh Mặc cảm thấy nam Alpha có điểm quen mắt.
Anh chỉnh lại mắt kính, lúc này mới nhìn rõ. Hóa ra là Chu Lân.
Không lâu trước đây, Chu Lân tới Vinh thanh phát triển, cũng miễn cưỡng trở thành một Alpha thành đạt. Hắn xuất hiện ở đây cũng không kỳ lạ.
Anh và Chu Lân vẫn luôn có xích mích. Lần trước chỉ vì Chu Lân tùy ý phóng thích tin tức tố nên Ôn Thanh Mặc mới mất khống chế. Sự chán ghét của anh với Chu Lân cũng đã lên tới đỉnh điểm.
Trước mặt An Mân, Chu Lân vẫn còn tươi cười. Mặc dù đứng ở xa nhưng Ôn Thanh Mặc vẫn thấy Chu Lân tỏ ra săn sóc ga lăng.
Đột nhiên Ôn Thanh Mặc nghĩ tới cái gì đó. Mặt anh biến sắc, vội nói xin lỗi với mấy người bên cạnh rồi đi về phía toilet.
Ôn Thanh Mặc còn chưa ra ngoài đại sảnh, An Mân liền phát hiện. Cô nhanh chóng chạy về phía anh.
"Ôn tổng." An Mân nở nụ cười, vươn tay với Ôn Thanh Mặc.
"Đã lâu không gặp anh."
Bị người ta ngăn lại, Ôn Thanh Mặc cũng không thể đi được. Anh khẽ nắm tay cô ấy rồi buông ra: "Đã lâu không gặp, An tiểu thư."
Ôn Thanh Mặc có thể thấy ánh mắt căm ghét của Chu Lân bắn về phía mình.
An Mân buông tay: "Ôn tổng đúng là quý nhân bận rộn. Tôi muốn hẹn anh dùng bữa cũng không được. Anh cũng từ chối tôi nhiều như vậy." An Mẫn bĩu môi, vô tình trong đó còn có ý tứ làm nũng.
Sắc đẹp chính là vũ khí của Omega. Cô không tin có Alpha nào chống lại được —— Vừa rồi, Alpha nam Chu Lân kia còn chủ động tìm cô.
Nhưng những người khác cô không để trong mắt.
Cô đã có mục tiêu cao hơn.
"Xin lỗi, lúc nào tôi cũng bận rộn cả." Ôn Thanh Mặc nói.
"Ôn tổng đúng là người cuồng công việc mà." An Mân nghiêng nghiêng đầu.
"Tôi nghe nói một tuần bảy ngày thì năm ngày anh tăng ca. Chẳng lẽ bình thường Ôn tổng không thích làm gì sao?"
Ôn Thanh Mặc lắc đầu, điềm tĩnh nói: "Không có. Theo lời cô nói thì sinh hoạt của tôi tương đối buồn tẻ, cũng không có gì thú vị."
Lời này thật cũng không phải vì ứng phó An Mân nên mới nói như vậy.
Anh xác thật không quá yêu thích cái gì. Rảnh rỗi cũng chỉ tưới cây trong vườn, tới phòng tập thể thao hoặc ở nhà đọc sách.
Anh đặt nhiều tinh lực vào công việc, cũng không còn hứng thú để làm việc khác.
Ngay cả Tống Hiên cũng khuyên anh, hy vọng anh có thể 'làm nhiều việc thú vị' khác, đừng sống như lão tăng khổ hạnh.
An Mân cười cười: "Cho nên anh cũng nên thử làm việc khác xem. A đúng rồi, Ôn tổng, việc khai thác ngọn núi bên phía thành Tây kia....."
Lời còn chưa nói hết, điện thoại của Ôn Thanh Mặc liền reo lên. Anh nhanh chóng lấy di động trong túi ra, nói xin lỗi với An Mân: "Xin lỗi, tôi nghe điện thoại chút", đồng thời đi tới một chỗ vắng người.
Biểu tình của anh chân thành, tha thiết như vậy, hoàn toàn không nhìn ra một chút sơ hở.
Nhìn Ôn Thanh Mặc đã đi xa, sắc mặt An Mân cũng cứng đờ. Cô thập phần không cam lòng, khẽ cắn môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro