Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50

Bãi đỗ xe nhiều xe, lại còn có hơi nóng, Lộc Hi nới lỏng cổ áo, di động trong túi liền kêu lên.

Thẩm Dục đi đến đầu bên kia, mở khóa. Xe được mở ra. Anh ta chuẩn bị giúp Lộc Hi mở cửa xe bên ghế phụ lái thì nghe thấy Lộc Hi ở đằng sau nói: "Ngại quá, anh đi về trước đi.....Tôi còn muốn sang trung tâm thương mại bên cạnh mua chút đồ."

Lộc Hi cất điện thoại vào túi, đi đến trước mặt Thẩm Dục: "Hôm nay ra ngoài, Vi Vi có bảo tôi giúp cô ấy mua chút đồ. Suýt nữa thì tôi quên."

May mà vừa rồi Hạ Vi Vi gọi điện nhắc cô.

"Em..." Thẩm Dục chậm rãi đóng cửa xe.

"Em muốn mua gì?  Anh đi cùng em."

"Không cần đâu. Anh có việc gì thì cứ đi trước đi. Tôi không muốn làm phiền anh."

Làm phiền....

Nghe Lộc Hi nói ra từ này, trong lòng Thẩm Dục dáng lên cảm giác thất bại.

Mặc kệ anh ta làm gì, Lộc Hi vẫn giữ khoảng cách với anh ta.

Thẩm Dục có thể cảm nhận được Lộc Hi từ chối thẳng thừng, không có ý muốn chấp nhận. Cô thực sự muốn anh ta đi trước.

Thẩm Dục cũng thất vọng. Anh ta mím môi, cuối cùng vẫn quyết định phải nói ra.

"Anh....Có chuyện muốn nói với em."

Biểu tình anh ta trở nên kiên định. Lộc Hi cũng khẩn trương theo. Cô vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Trận thế này là muốn ngả bài à?

"Thực ra....Lần trước ở buổi tiệc anh đã muốn nói rồi. Không nghĩ tới đột nhiên em có việc phải đi trước. Kế hoạch này dành phải ngâm nước nóng." Thẩm Dục nở nụ cười, muốn làm bầu không khí bớt căng thẳng.

"Hôm nay tốt cuộc chúng ta cũng gặp nhau."

Lộc Hi nín thở.

"...... Lộc Hi, anh đã thích em từ lâu rồi." Thẩm Dục ngữ điệu trầm ổn, trong đó lại lẫn vài phần run rẩy.

Lộc Hi có thể nhìn thấy hắn hầu kết anh ta hơi động đậy.

"Anh...muốn nói cho em biết....là rất muốn nói cho em."

Lộc Hi lui về phía sau một bước, dựa vào chiếc xe đen đằng sau. Cô cùng Thẩm Dục bốn mắt nhìn nhau. Nhất thời Lộc Hi không biết nên nói gì.

Đồng ý....Không có khả năng.

Cô không thực sự hiểu Thẩm Dục.

Càng không thể bàn chuyện yêu đương.

Cho nên......Chỉ có thể từ chối.

Lộc Hi nuốt nước miếng.

"Xin lỗi anh."

"Anh không cần em cho anh đáp án ngay bây giờ....."

Hai người đồng thanh lên tiếng. Sau khi nghe xong lại cùng nhau rơi vào trầm mặc.

Xin lỗi có ý gì, không cần nói cũng biết

Rốt cuộc Thẩm Dục cũng không thể duy trì sự bình tĩnh được nữa. Anh ta cúi đầu, dùng sức chớp mắt, hít thở sâu. Sau đó nhìn về phía Lộc Hi cố nở nụ cười.

Lộc Hi thấy vậy thì cả người có chút không thích hợp.

Trong thâm tâm cô, từ chối không phải chuyện sai trái gì. Chỉ là nhìn người khác khổ sở vì bị mình từ chối tình cảm, cô vẫn cảm thấy có lỗi.

Thẩm Dục bình tĩnh biểu tình dần dần có chút duy trì không được, hắn cúi đầu, dùng sức chớp chớp mắt, làm cái hít sâu, sau đó mới một lần nữa nhìn về phía Lộc Hi, lộ ra một cái tươi cười.

"Vậy....Em có thể cho anh một cơ hội không?"

Bị từ chối thẳng thừng vậy, Thẩm Dục cũng không cam lòng.

Lộc Hi thở dài, quay đầu đi: "Ngại quá..."

Cô thực sự rất muốn nói cho anh ta biết không nên bất ngờ thổ lộ như vậy.

Khi thích một người và muốn theo đuổi người đó, biện pháp tốt nhất đó là tiếp xúc thật nhiều với người đó. Thường xuyên tâm sự, tặng quà sinh nhật, hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, xem phim, đi chơi,.... Chậm rãi mà xây dựng quan hệ vững chắc.

Thổ lộ là bước cuối cùng.

Đó là ý nghĩ của Lộc Hi - đầu đầy lý thuyết mà chưa từng lâm trận.

Bị từ chối những 2 lần, dù Thẩm Dục có tâm lý vững vàng đến đâu cũng không giữ mình được. Anh ta cười khổ, lẩm bẩm nói: "Ngay cả cơ hội cũng không có....."

Lộc Hi: "......"

"Anh nhớ lúc còn nhỏ, em nói về sau phải gả cho anh Thẩm Dục mà...."

Lộc Hi:!!

Chuyện này là từ hồi nguyên chủ còn bé tí, bố cô cũng không biết có được không!

Nhìn Lộc Hi thần sắc kỳ quái, Thẩm Dục liền hồi phục tinh thần. Anh ta lắc lắc đầu: "Xin lỗi em. Bây giờ trông anh thảm hại lắm nhỉ....."

"À, không sao đâu." Lộc Hi trả lời.

Thẩm Dục nhìn Lộc Hi một cái, lại tự giễu.

Anh ta nghĩ tới khả năng Lộc Hi sẽ từ chối mình nhưng không biết cô sẽ từ chối thẳng thừng như vậy, không do dự chút nào. Ngay cả cơ hội theo đuổi cũng không có.

"...... Có phải em muốn mua đồ cho Hạ Vi Vi không?" Thẩm Dục hỏi.

"Đúng vậy." Lộc Hi đoán Thẩm Dục cảm thấy bản thân vô pháp ở cùng một cỗ với cô nên lập tức gật đầu.

"Anh đi trước đi, tôi sẽ gọi tài xế đến đón."

Lần này, Thẩm Dục không kiên trì muốn đi cùng cô nữa. Anh ta chỉ nói: "Chú ý an toàn, đến ký túc xá thì nhắn tin cho anh."

Nói xong liền không lên xe, lái khỏi bãi đỗ xe.

Thẳng đến khi không nhìn thấy đuôi xe của Thẩm Dục nữa, Lộc Hi mới hoàn toàn thả lỏng.

"Haizzzz....."

Người khác từ chối thì khỏe re nhẹ nhõm. Cô thì mệt như tró vậy.

Lộc Hi xoay khớp cổ, chuẩn bị rời khỏi bãi đỗ xe thì chiếc xe đen đằng sau lưng cô đột nhiên phát ra âm thanh. Đèn xe phía trước nháy mắt sáng lên. Lộc Hi hoảng sợ, đột nhiên chạy tới phía trước. Cửa xe mở ra.

Người đàn ông một thân tây trang đi xuống, suy tư nhìn về phía Lộc Hi.

Lộc Hi mở to hai mắt, buột miệng thốt ra: "...... Anh cả!?"

Tầm mắt cô hết đặt trên người Ôn Thanh Mặc lại đặt trên chiếc xe. Một lúc lâu sau cô mới xác nhận chiếc xe ban nãy vừa dựa vào là xe của anh.

Bảo sao cô cảm thấy cái xe này quen quen. Chỉ là chuyện Thẩm Dục thổ lộ đã cướp hết sự chú ý của cô khiến cô không để ý tới biển số xe.

"Ừm."

Nghe Lộc Hi gọi mình, Ôn Thanh Mặc lên tiếng. Lại lộ ra nụ cười công nghiệp không hề có cảm tình.

Lời tác giả:

Đụng mặt nhau rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro