Chương 32
Cô với Ôn Thanh Mặc cũng chưa biết nhau được bao lâu. Thân phận, địa vị xã hội của hai người hoàn toàn chênh lệch. Ngày thường cả hai cũng chẳng có giao lưu gì, có thể nói là chẳng thân thiết. Nhưng trong không gian nhỏ hẹp kia, nhìn Ôn Thanh Mặc thống khổ như vậy, dưới sự thúc giục của tin tức tố, cô cảm nhận rõ ràng mình sinh ra ý muốn bảo hộ anh cùng với đó có cả dục vọng chiếm hữu.
Còn có cái ôm kiểu công chúa kia nữa.....Lộc Hi thở dài, hai má đỏ bừng. Nếu trong trạng thái bình thường, cô tuyệt đối không làm ra loại chuyện này.
Tuy vậy, không thể không thừa nhận cô vẫn có ảo tưởng mình sẽ ôm một người đàn ông theo kiểu đó.
Không biết sáng tỉnh lại, Ôn Thanh Mặc sẽ có phản ứng gì.
Lộc Hi an tĩnh ngồi bên mép giường. Ban đầu, cô nghĩ chờ Ôn Thanh Mặc yên ổn rồi cô sẽ đi. Nhưng sau đó, mí mắt của Lộc Hi bắt đầu đánh nhau, đầu cũng gật gà gật gù mấy lần.
Không được......
Hai người bọn họ, cô A quả O, làm vậy không hợp quy củ....
Đó là ý nghĩ duy nhất trong đầu Lộc Hi trước khi bị cơn buồn ngủ chinh phục.
Hôm sau......
Mặt trời lên cao, ánh mặt trời chói chang.
Ánh nắng hắt lên mặt, cho dù Lộc Hi nhắm mắt cũng cảm thấy chói mắt. Cô trở mình, đang định quay mặt sang chỗ râm mát liền ý thức được chuyện gì đó.....
Cái giường này.....
Sai ở đâu này?
Cái giường này không phải giường ở ký túc xá!
Nháy mắt, cơn buồn ngủ liền biến mất. Cô ngồi bật dậy, chăn trên người trượt xuống. Cô cúi đầu, thấy mình vẫn còn mặc váy dạ hội hôm qua.
Chỗ này là phòng ngủ của Ôn Thanh Mặc!
Mà cô còn ngủ ở đây!
Mình ngủ lúc nào cô cũng không nhớ. Lộc Hi vẻ mặt mộng bức, hoàn toàn không có ấn tượng gì. Cô xoa xoa đầu, cánh tay thuận tiện rơi trên chăn.
...... Cơ mà hôm qua cô cứ thế ngồi ngủ, làm sao đắp chăn được?
Lộc Hi nhìn sang bên cạnh. Chỗ đó vốn là Ôn Thanh Mặc nằm nhưng người cũng không thấy đâu.
Cô không nghĩ nhiều, xuống giường xỏ giày vào. Vừa chạy tới cửa, đang định mở cửa phòng suýt nữa đã đụng phải Ôn Thanh Mặc ở ngoài.
"!!!!"
Lộc Hi lập tức lùi lại mấy bước, đỡ khung cửa mới đứng vững. Cô ngẩng đàu, nhìn về phía Ôn Thanh Mặc. Cô thấy trên mặt anh hiện lên tia hoảng hốt.
"Em...... Em dậy rồi à?" Ôn Thanh Mặc chỉ nhìn nàng một cái, liền dời tầm mắt.
"Ừm...... Dậy rồi."
Lộc Hi không khỏi quan sát trạng thái của Ôn Thanh Mặc một chút. Anh mặc một thân tây trang thẳng thớm, trên quần áo không có lấy một nếp nhăn. Ngữ điệu anh trầm ổn, khác hoàn toàn với người đêm chật vật bất kham. Thoạt nhìn, ảnh hưởng của kì mẫn cảm đã bị thuốc ức chế tiêu giảm.
Biểu tình...... Nhìn qua cũng không có gì dị thường.
"Ngày hôm qua......"
"Bữa sáng......"
Hai người lại một lần đồng thời mở miệng. Lộc Hi theo nguyên tắc tôn trọng trưởng bối: "Anh nói trước."
Ôn Thanh Mặc nhìn đồng hồ trên tay, cứng ngắc nói: "Bữa sáng ở trên bàn. Em ăn rồi hãy đi."
Lộc Hi sửng sốt: "...... Cảm ơn."
Dừng một chút, cô nhịn không được hỏi: "Anh tự làm sao?"
Ôn Thanh Mặc dừng động tác lại: "Đúng vậy...... Không có nhiều thời gian nên.....tôi chỉ làm đơn giản."
"Ra là vậy......" Lộc Hi gật gật đầu.
Ôn Thanh Mặc cư nhiên còn nấu ăn. Không biết lúc anh làm cơm có bộ dáng thế nào....
"Em có cần tôi gọi người đưa em về trường không?"
Thấy Lộc Hi không nói nữa, Ôn Thanh Mặc lại nhanh chóng hỏi.
"Không cần. Em gọi chị Nguyệt rồi. Chị ấy sẽ tới đón em." Lộc Hi lắc lắc đầu.
"...... Vậy, tôi đi trước."
Ôn Thanh Mặc nói xong liền xoay người chạy ngay đi. Cứ như Lộc Hi là hồng thủy mãnh thú vậy.
Lộc Hi nhìn anh vội vàng như vậy, trong đầu hiện lên đoạn đối thoại vừa nãy. Lúc này, cô mới hậu tri hậu giác phát hiện toàn bộ quá trình, Ôn Thanh Mặc luôn tránh nhìn cô. Anh hoặc là nhìn đồng hồ đeo tay, hoặc là đẩy mắt kính. Còn đẩy nhanh tốc độ nói, ý đồ muốn kết thúc đoạn đối thoại càng nhanh càng tốt.
Cho nên cái này biểu hiện này là......
Vốn dĩ Lộc Hi khi thấy Ôn Thanh Mặc, cô cũng không được tự nhiên. Nhưng thấy anh còn khẩn trương hơn cả mình, cô liền thả lỏng. Giống như bài kiểm tra của mình bị điểm thấp mà còn có người còn kém mình ấy.
Thậm chí...... Cô còn muốn trêu chọc anh một chút.
"Anh cả à." Lộc Hi gọi anh.
Ôn Thanh Mặc ngừng lại, nghiêng đầu, ý bảo Lộc Hi tiếp tục nói.
"Cũng không có gì đâu." Lộc Hi nhìn anh cười cười.
"Chỉ là em muốn nói, quần áo của anh ấy....hôm qua...."
Hai tay Ôn Thanh Mặc nắm chặt thành quyền, hai vành tai cũng nóng lên, không biết nên phản ứng ra sao.
....Tự nhiên cô nói chuyện này là có ý gì?
Sáng tỉnh dậy, nhìn thấy Lộc Hi nằm bên cạnh, tây trang bị đổi thành quần áo ngủ, Ôn Thanh Mặc có hơi hoảng loạn. Anh nỗ lực nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua. Nhưng kí ức chỉ đến chỗ mình được Lộc Hi bế lên xe liền đứt.
Quần áo ngủ này......chắc chắn có người giúp anh thay.
Nhưng mà là Tống Hiên hay Lộc Hi....
Lý trí nói với anh khả năng Tống Hiên cao hơn nhưng vừa nhìn thấy Lộc Hi, Ôn Thanh Mặc lại cảm thấy.....chuyện này....dường như cũng có khả năng.
Vấn đề này anh cũng không thể hỏi Lộc Hi. Anh nghĩ khi nào gặp Tống Hiên thì hỏi. Không ngờ Lộc Hi lại chủ động nhắc đến.
"Không phải em thay. Anh Tống Hiên giúp anh, anh không cần hiểu lầm."
Cố ý dừng lại một chút, Lộc Hi chớp chớp mắt, đem lời nói hết
Ôn Thanh Mặc: "......"
Cơ bắp căng chặt sau lớp quần áo cũng dần thả lỏng. Lộc hi nói mấy câu đã làm tâm tình anh lên xuống như tàu lượn siêu tốc. Ôn Thanh Mặc nhịn không được, đưa mắt nhìn Lộc Hi. Anh muốn xem cô có đang cố ý hay không.
Lộc Hi trưng ra vẻ mặt vô tội.
Vừa thấy cô, Ôn Thanh Mặc không khỏi nhớ lại tối qua. Hôm qua, nhân khi tâm trí còn thanh tỉnh, anh còn nhớ xúc cảm khi làn da hai người chạm nhau, cả khi mình được cô bế lên. Ôn Thanh Mạc ậm ừ một tiếng rồi xoay người chạy xuống tầng dưới.
Còn chưa đi được mấy bước, Lộc Hi ở đằng sau lại hỏi: "Anh ổn rồi chứ?"
"Không có việc gì đâu."
Lộc Hi gật đầu. Sau đó chạy vài bước đuổi kịp Ôn Thanh Mặc: "Còn nữa, trên hợp đồng có viết, ngoại trừ lúc đánh dấu, chúng ta phải bảo trì khoảng cách. Nhưng mà tối qua anh nói muốn em ở lại, vậy nên em mới nghe theo...."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro