Chương 16
Nhưng trị ngọn không trị được gốc. Rơi vào đường cùng, Ôn Thanh Mặc chỉ có thể nhắn Trần Chiêu đi tìm Lộc Hi.
Mặc dù anh không muốn thừa nhận nhưng không thể không nói, sau khi bị Lộc Hi cắn một cái, anh không cảm thấy đau nữa. Người không đau, eo không mỏi, ngay cả Trần Chiêu cũng chạy tới hỏi có phải anh giải quyết được công ty kia rồi à.
"Đau sao?" Tống Hiên hỏi lại. "Đau thế nào, có nặng lắm không? Ảnh hưởng đến sinh hoạt không?"
"Có một chút."
"Chỉ là một chút sao?"
Ôn Thanh Mặc thở dài, thừa nhận nói: "Không...... Chiều hôm đó tôi đau đến nỗi nằm liệt giường,"
Anh nói, trên mặt hiếm thấy mà hiện lên sự lo lắng. Anh ngẩng đầu nhìn về phía Tống Hiên, "Chẳng lẽ về sau, tôi...... đều sẽ như vậy sao? Nếu không có đánh dấu tạm thời, tôi vẫn rơi vào tình huống như vậy?"
Tống Hiên vỗ vỗ vai anh, an ủi: "Cậu yên tâm. Tôi hành y nhiều năm rồi. Chiếu theo kinh nghiệm của tôi, tin tức tố càng ổn định, cảm giác thống khổ mà kì mẫn cảm mang đến sẽ trở nên bé nhỏ trước tác dụng của thuốc ức chế."
Ôn Thanh Mặc gật gật đầu.
"Nhưng mà cậu vẫn phải uống thuốc để nhanh chóng ổn định tin tức tố." Tống Hiên dặn dò.
"Được."
"Vậy còn...."
Ôn Thanh Mặc ngoảnh lại, chờ sau đó.
Tổng Hiên: "...."
Ôn Thanh Mặc mặt lộ vẻ hoang mang: "Cậu muốn nói cái gì?"
Tống Hiên gãi gãi đầu: "Chỉ là, tôi thật sự rất tò mò...... Cậu có thể tiết lộ một chút không?"
"Tiết lộ cái gì?" Ôn Thanh Mặc mơ hồ đoán được Tống Hiên muốn hỏi cái gì.
"...... Thì là Alpha kia đó."
Tống Hiên dùng ánh mắt sáng ngời ham học hỏi nhìn thẳng vào Ôn Thanh Mặc: "Cậu xem, hai ta quen biết nhiều năm như vậy rồi, cậu còn không tin nhân phẩm của tôi? Tôi tuyệt đối không nói cho người khác."
Ôn Thanh Mặc bị ánh mắt tò mò của hắn nhìn đến thiếu chút nữa cười. Anh nghiêng mặt đi, lắc lắc đầu, ngữ khí thực kiên định: "Không thể nói."
Tống Hiên thở dài: "Vậy thì.....cậu chỉ cần nói Alpha kia là nam hay nữ không được sao?"
"Không được."
"Tôi có biết không?"
"Cậu đoán xem."
Tống Hiên nghĩ không có biện pháp cạy miệng Ôn Thanh Mặc rồi. Hắn nhanh chóng đổi chủ đề: "Được rồi, nhưng tôi dặn cậu một chút này, cậu đừng để bụng. Tốt nhất cậu cứ liên lạc thường xuyên với Alpha kia. Đừng để tình huống vượt quá tầm kiểm soát mà lại không có người giúp đỡ. Đương nhiên cách tối ưu nhất là hai người bên nhau 24/7 ấy."
"Chuyện này không có khả năng," Ôn Thanh Mặc xoa bóp giữa mày, "Cô ấy còn....."
Còn đang đi học. Sao có thể thời thời khắc khắc ở bên nhau.
"Còn làm cái gì?" Tống Hiên nháy mắt dỏng tai nghe.
"Tôi biết rồi, cảm ơn cậu." Ôn Thanh Mặc trực tiếp làm lơ vấn đề của Tống Hiên. Anh nhấp môi môi, đứng lên, mặc áo khoác: "Tôi đi trước."
"Không cùng nhau ăn một bữa cơm sao?"
"Hôm khác đi, hôm nay tôi phải về nhà một chuyến."
Ôn Thanh Mặc tùy tay sửa sửa quần áo.
"Thôi vậy." Tống Hiên cầm lấy ly giấy uống miếng nước, "Tôi không tiễn nữa, cậu nhớ uống thuốc đúng giờ."
"Được."
******
Lộc Hi đang cùng bà Ôn nói chuyện, cửa truyền đến động tĩnh. Chỉ thấy Ôn Thanh Măc một thân tây trang chỉnh tề đi tới.
"Ấy, Thanh Mặc. Mẹ không ngờ con về sớm vậy. Mẹ còn nghĩ con về cuối cùng cơ." Bà vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh mình, ý bảo Ôn Thanh Mặc ngồi xuống.
Trên mặt Ôn Thanh Mặc lộ ra ý cười. Anh nới lỏng caravat, ánh mắt dừng trên người Lộc Hi rồi ngay lập tức dời đi, rơi xuống người bà Ôn: "Sao có thể làm vậy chứ. Khó lắm mới cùng nhau ăn bữa cơm mà."
"Con cũng biết khó à." Bà Ôn oán giận nói, "Mỗi ngày chỉ có công việc, công việc..."
"Alpha không làm việc thì làm gì? Hiện tại nó đang trong thời kì phát triển sự nghiệp. Bà cũng không cần gọi nó về nhiều làm gì."
Xem chừng là nghe thấy động tĩnh, ông On từ trong phòng đi ra. Nhìn thấy bố mình, tươi cười trên mặt Ôn Thanh Mặc cũng vơi bớt. Anh hơi cúi đầu: "Bố ạ."
Ông Ôn "Ừ." một tiếng, vẫn nghiêm túc hỏi: "Em trai con đâu?"
"Thu Hàn nói nó sẽ về muộn."
"Vậy mau bảo nó về nhanh."
"Vâng, con sẽ gọi em ấy."
Lộc Hi ngồi gần bà Ôn nghe ba người nói chuyện. Chờ sau khi ông Ôn về phòng, cô mới thả lỏng người. Tuy rằng ông không nói nhiều, cũng không làm gì nhưng Lộc Hi cản thấy rất áp lực khi ở cùng ông.
Hơn nữa vừa rồi, xem biểu hiện của Ôn Thanh Mặc, anh trò chuyện với mẹ mình còn có chút gần gũi. Mà khi nói chuyện với bố thì lại xa cách, không giống cha con mà giống cấp trên cấp dưới hơn.
Lộc Hi nghĩ tư tưởng của ông Ôn, bà Ôn vẫn rất truyền thống. Hai người cho rằng đối với Alpha phải nghiêm khắc, còn với Omega thì phải chiều chuộng, nâng niu mới được. Đến bây giờ, con trai hai người được giáo dục khắc nghiệt, trở thành nhân trung long phượng.
Ôn phu nhân còn đau lòng cho con trai. Nhưng bà cũng chỉ là một Omega nhu nhược, không có quyền lên tiếng trong nhà. Vậy nên người nắm quyền Ôn gia vẫn là Ôn tiên sinh.
"Ai dà, con mau thử bánh Tiểu Hi làm đi."
Ôn phu nhân nói, chỉ bánh pudding trên bàn trà: "Là vị cam, rất ngon đó. Con mau ăn thử."
Ôn Thanh Mặc hơi một do dự, tầm dừng trên bánh pudding cùng Lộc Hi. Anh có hơi băn khoăn, cuối cùng vẫn từ chối: "Nhỏ như vậy... Tiểu Hi làm cho mẹ ăn, con ăn làm sao được."
Lúc này, Lộc Hi cảm thấy sao mình không phải là một khúc gỗ, ít nhất cũng không cần lên tiếng. Cô cũng chỉ có thể chỉ vào bánh pudding của mình, khách sáo nói: "Không sao đâu. Anh cả cũng ăn một chút đi. Nếu thích lần sau em sẽ làm cho anh."
Ôn Thanh Mặc có chút kinh ngạc nhìn cô một cái, lịch sự đáp lại: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh."
Bà Ôn ngồi một bên nói: "Nếu thấy ngon thì con cũng nên học một chút. Về sau nếu để ý Omega nào cũng có thể làm cho người ta."
"Mẹ à..."Ôn Thanh Mặc có vẻ bất đắc dĩ. "Tạm thời con không tính kết hôn."
"Con cũng sắp qua 30 rồi. Xây dựng sự nghiệp cũng tốt nhưng cũng không thể không lập gia đình được. Nếu không thì mẹ sẽ sắp xếp vài buổi xem mắt cho con...." Bà Ôn đề nghị.
"Đừng...." Ôn Thanh Mặc giơ tay ngăn cản, ý bảo bà Ôn không cần nói thêm gì nữa. Anh rất buồn bực: "Con không cần."
"Lấy điều kiện của con đúng là có rất nhiều người mến mộ, nhưng mà..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro