Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Nghe xong yêu cầu này, Ôn Thanh Mặc liền cau mày, tỏ vẻ không vui.

Lại cởi bỏ một cúc áo nữa?

Anh chưa bao giờ ăn mặc không chỉnh tề như vậy. Ngay cả trong hoàn cảnh như thế này, anh vẫn muốn giữ hình tượng của mình đến cùng.

"Cô đợi chút." Ôn Thanh Mặc đứng dậy.

"Tôi đi thay quần áo."

"Thế thì tôi chờ ở ngoài." Lộc Hi lập tức nói, xoay người đi ra ngoài.

Ôn Thanh Mặc vốn định ngầm đồng ý với yêu cầu của cô. Chỉ là nhìn qua, thấy hai má cô có chút ửng hồng, trong không khí cũng xuất hiện hương hoa nhài thoang thoảng, anh vội ngăn lại: "Không cần đâu. Cô đứng đó, đưa lưng về phía tôi là được."

"Hả?" Lộc Hi nghi hoặc.

"Tin tức tố của cô lộ ra ngoài rồi. Không phát hiện ra sao?" Ôn Thanh Mặc coi cô như không khí, mở tủ lấy quần áo mới.

"Đừng để người khác ngửi được."

Ôn Thanh Mặc vừa nói vậy, Lộc Hi mới ý thức được mùi hương trong thư phòng đều thay đổi. Hóa ra đây là tin tức tố sao....Lộc Hi bất giác sờ sau gáy của mình.

Ôn Thanh Mặc lấy một bộ quần áo đơn giản rộng rãi từ trong tủ ra. Lộc Hi xoay người sang chỗ khác, đối mặt với vách tường.

"Anh mau thay đi."

Ôn Thanh Mặc 'Ừm' một tiếng, đặt quần áo lên sofa, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.

Mắt Lộc Hi nhìn bức tường trắng đằng trước, phía sau truyền đến tiếng quần áo cọ xát sột soạt cực kì rõ ràng. Cô thậm chí có thể dựa vào âm thanh mà biết được Ôn Thanh Mặc đang làm đến bước nào.

*************

Cô khẩn trương.

Cực kì khẩn trương!

Lộc Hi nghĩ lại mình đã bao lâu không ở một mình với con trai. Nghĩ tới nghĩ lui, hình như có một lần hồi cấp ba. Cô cùng một nam sinh khác bị thầy quở trách. Sau khi ăn mắng xong, cả hai bị bắt đứng ngoài cửa lớp hối lỗi.

Cô vuốt mặt, trái tim trong lồng ngực nảy lên, trong lòng cũng xuất hiện cảm giác kì lạ.

Sau khi thay xong quần áo ở nhà, Ôn Thanh Mặc cũng sửa lại đầu tóc lộn xộn, tầm mắt rơi trên người Lộc Hi.

Cô vẫn ngoan ngoãn đứng đó, không hề nhúc nhích.

Ôn Thanh Mặc bỗng có cảm giác mình đang đào góc tường của em trai.

Tuy bọn họ đã chia tay.....

Không được.

Không cần nghĩ nữa.

Ôn Thanh Mặc đem suy nghĩ quỷ dị này vứt ra đằng sau. Anh bình tĩnh lên tiếng: "Xong rồi."

Lộc Hi xoay người, nhìn về phía Ôn Thanh Mặc.

Ôn Thanh Mặc đổi sang bộ quần áo màu trắng gạo, trên cổ áo còn có một vòng màu nâu, kiểu dáng đơn giản, thoài mái. So với trang phục nghiêm cẩn lúc mới gặp thì khác hoàn toàn. Lúc này, Ôn Thanh Mặc thêm vài phần nhu hòa, những điểm góc cạnh, cứng rắn cũng được thu lại rất nhiều.

"Thế này được chưa?" Ôn Thanh Mặc chỉ vào cổ áo của mình.

Lộc Hi có hơi băn khoăn: "...... Đủ rồi."

Cổ áo này rộng hơn cổ áo sơ mi, hơn nữa cũng không quá chật. Lát nữa nữa đánh dấu cũng không gây trở ngại. Lộc Hi nghĩ nghị, đột nhiên ánh mắt liếc tới chỗ xương quai xanh của Ôn Thanh Mặc. Phía trên đó vẫn còn dấu vết nhợt nhạt.

Ôn Thanh Mặc chú ý tới ánh mắt của Lộc Hi, cô đang nhìn chằm chằm vào chỗ cổ áo mình. Anh theo tầm mắt của cô, vừa cúi đầu đã thấy dấu vết màu xanh tím. Anh vội vàng lôi kéo cổ áo, không được tự nhiên ho khan một tiếng: "Vậy bắt đầu đi."

Thực ra Lộc Hi cũng chưa ý thức được dấu vết đó là gì, cô chỉ theo bản năng muốn nhìn. Nhưng động tác Ôn Thanh Mặc ngay sau đó đã làm cô thông suốt. Lộc Hi hoang mang dời tầm mắt.

Dấu hôn?

Không đúng nha.....Cho dù là dấu hôn thì mấy ngày qua cũng phải biến mất chứ. Nếu giờ vẫn còn thì khi đó phải hạ khẩu mạnh đến mức nào?

Cắn?

Mạnh mẽ quá, cầm thú quá!

Thật không hổ danh em gái ngây thơ hàng lớn.

Đã gần 8 giờ.

Hai người lần nữa khôi phục vị trí, một đứng một ngồi.

"Thế thì tôi bắt đầu đây. Anh cúi đầu xuống thấp một chút....."

"Kia, ta muốn bắt đầu rồi, đại ca ngươi hơi chút thấp một chút đầu......"

Lộc Hi nghĩ muốn tốc chiến tốc thắng, bắt đầu chỉ đạo.

Ôn Thanh Mặc nghe theo, nghiêng người về phía trước.

Muốn đánh dâu tạm thời phải tìm được vị trí tuyến thể của Omega trước. Lộc Hi nhớ rõ, trong sách viết tuyến thể ở phía sau cổ. Đó là khối thịt còn mềm hơn bất cứ bất cứ bộ phận nào trên cơ thể, sờ liền có thể biết được.

Lộc Hi tự nhủ vô số lần mình có thể. Cô vươn hai ngón tay, hướng tới sau cổ Ôn Thanh Mặc.

Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm tinh tế. Lộc Hi cầm lòng không được, bắt đầu động tay, cảm giác như đang vuốt ve một khối ngọc ấm áp.

Xúc cảm cũng thật tốt quá.

Còn tốt hơn làn da của nữ sinh nữa.

Cảm thán là vậy nhưng Lộc Hi cũng không quên việc mình muốn làm. Cô rất nhanh liền tìm được vị trí tuyến thể của Ôn Thanh Mặc. Giống như trong sách miêu tả, nơi đó rất mềm, như là thịt trai yếu ớt bên trong lớp vỏ cứng rắn.

Ngón tay Lộc Hi hơi dùng sức đè lại, muốn xác định một chút.

Ôn Thanh Mặc run lập cập, rất nhanh liền nhịn xuống.

Cổ là nơi yếu nhất trên cơ thể người. Ôn Thanh Mặc không quen khi bị người khác chạm qua nơi này. Nhưng trước mắt đành phải vậy, anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Đầu ngón tay Lộc Hi hơi lạnh, vạch tới vạch lui làm anh tê dại ngứa ngáy. Ôn Thanh mặc mím môi, cho đến lúc này, anh mới cảm nhận được sự áp chế tuyệt đối của Alpha đối với Omega.

Tin tức tố hương hoa nhài không quá nồng nhưng cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ, làm người khác không thể bỏ qua. Quanh người đều là tin tức tố Alpha bủa vây làm Ôn Thanh Mặc lần đầu sinh ra cảm giác muốn thần phục.

Loại thần phục này xuất phát từ tâm lý lẫn sinh lý.

Tuy anh có thể chống đỡ, không để mình thất thố nhưng anh vẫn chán ghét cảm giác này.

Thần sắc Ôn Thanh Mặc càng thêm lạnh lùng nhưng cỗ khô nóng trong thân thể lại bùng lên. Anh lên tiếng thúc giục:

"Nhanh lên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro