Chương 13: Năm tháng vội vã
Văn Sơ sau khi phát hiện sự bất thường của Lưu Vũ, lập tức xoay qua kiểm tra
- " Tiểu Vũ em không sao chứ"
" Không sao, có hơi lạnh"
Không đợi Lưu Vũ nói hết câu, Văn Sơ đã cỡ áo đắp vào lên người Lưu Vũ, dùng tốc độ nhanh nhất lấy remote đều chỉnh máy sưởi trong phòng.
" Châu Kha Vũ mau ngồi xuống" Bạch Tịnh lấy lại cảm xúc nhanh nhất, kéo tay Châu Kha Vũ ngồi xuống, làm ngơ cái người thê nô kia.
" Xin lỗi, thất lễ rồi" Lưu Vũ vùng vẩy trong sự khó chịu, mỉm cười lấy lệ, ngượng ngùng nhìn người cao kia ngồi xuống cạnh Bạch Tịnh, trùng hợp vị trí hài người lại đối diện nhau. Lưu Vũ trốn tránh ánh mắt sâu của người kia.
Châu Kha Vũ thản nhiên ngồi xuống, gật đầu nhẹ nhưng ánh mắt lại chưa bao giờ rời khỏi người đối diện.
Hôm nay trùng hợp thay, Lưu Vũ cũng mặc quần áo màu trắng, càng tôn lên làn da trắng, trông giống như một tiểu thiên thần không hiểu việc đời. Cả hai người cứ như mặc đồ đôi.
Bạch Tịnh đột nhiên hiểu ra gì đó, ánh mắt tìm tòi một lúc lại thu lại, rất tự nhiên lôi kéo tay Châu Kha Vũ chọn thức ăn.
Trong suốt bữa cơm, Lưu Vũ hai tay nắm chặt áo khoác trắng, cuối đầu lãng tránh ánh mắt nóng rực kia. Châu Kha Vũ thì bình đạm vắt chéo chân, ánh mắt không kiêng dè khoá chặt người. Bạch Tịnh mắt nhìn Lưu Vũ rồi nhìn Châu Kha Vũ, suy nghĩ sâu xa. Chỉ có tên ngốc Văn Sơ đang loay hoay chỉnh quần áo cho Lưu Vũ, không để ý tới không khí lạ lùng trong phòng.
Nếu Tô Kiệt ở đây, chắc chắn sẽ lôi tên ngốc nhà quê nhúng vào nước lẩu trên bàn.
Trên bàn toàn là thức ăn mà Lưu Vũ thích, nhưng cậu ăn không nổi. Bụng cứ nhộn nhào đến khó chịu.
Bữa ăn lạ lùng cũng kết thúc, Bạch Tịnh ngỏ lời muốn bọn họ đến quán bar uống rượu một chút. Nhưng Lưu Vũ lấy lí do mới về nước thân thể cos chút không thoải mái. Văn Sơ càng không phải nói, nghe đến Lưu Vũ khó chịu liền ngốc nghếch muốn đưa người đến bệnh viện. Cuối cùng Văn Sơ đưa Lưu Vũ về, Châu Kha Vũ đi cùng Bạch Tịnh.
Trước khi đi, Lưu Vũ tiếp tục né tránh ánh mắt của Châu Kha Vũ, nhưng lại bắt gặp nụ cười đầy ẩn ý của Bạch Tịnh. Trong lòng bỗng có chút chột dạ.
Lưu Vũ được Văn Sơ nắm tay rời đi, trong lúc trên xe, Lưu Vũ vờ như ngủ gật, trong não vẫn còn chút ong ong.
Năm tháng trôi qua, có một đoạn tình cảm tưởng là bèo lá trôi sông nhưng lại khắc cốt ghi tâm. Châu Kha Vũ của thời niên thiếu ấy là thiếu niên mang dương quang xuất tuổi tre ngang bướm, nhưng tràn đầy sức sống, qua nhiều năm trở thành con người mang hơi thở của sự cường đại, không còn sự ngô nghê. Còn Lưu Vũ từ thiếu niên ngốc nghếch dễ dàng ngượng ngùng đến con người dịu dàng nhờ nhã nhưng bên trong đầy rai gốc phòng bị. Ai rồi cũng thay đổi, nhưng loại tình cảm nối tiếc kia lúc bắt đầu cho đến kết thúc càng không rõ ràng.
Lưu Vũ tự trấn an mình, cảm giác khó chịu kia chỉ là cảm giác lâu ngày gặp lại người đã tổn thương mình, không phải tình yêu. Văn Sơ hiện tại chính là bạn trai của mình. Lưu Vũ mấp mấy môi nỉ non.
Văn Sơ phát hiện ra tâm trạng Lưu Vũ không tốt, lặng lẽ ngồi cạnh. Chu đáo mua thuốc cho Lưu Vũ, cẩn thận lái xe, đưa Lưu Vũ tới tận cửa nhà. Còn càm ràm một lúc lâu mới rời đi.
Lưu Vũ có chút mệt mỏi, liền nhanh chóng đuổi Văn Sơ về, một mình trong phòng chùm chăn cố đi vào giấc ngủ.
Đột nhiên thông báo tin nhắn làm Lưu Vũ giật mình.
" Tớ đợi cậu ở phía dưới. Sky"
Dòng tín nhắn hỏn lọn vài từ nhưng làm dậy sóng Lưu Vũ, len lén chạy ra ban công. Căn hộ của Lưu Vũ nằm ở tầng 4 nên có thể nhìn rõ xuống phía lối ra vào của khu chung cư. Lúc nhìn xuống, cậu nhìn thấy một bóng hình cao mặc áo vest trắng bên ngoài khoác áo đen dài đang đứng tựa lên chiếc ô tô BMW đắt tiền. Nhìn từ xa, Lưu Vũ thấy người kia đang ngẩng đầu nhìn lên mình, trong cơn hoảng hốt như bị nhìn thấu Lưu Vũ chạy vào trong, trốn lên giường.
" Tớ thấy cậu rồi. Chúng ta nói chuyện một lát đi" Một tin nhắn tới, sau đó vài giây là một dẫy số điện thoại vừa quen vừa lạ gọi tới máy của Lưu Vũ. Hoảng hốt, ngổn ngang Lưu Vũ lập tức tắt máy, trong tâm trí lại rối bời, khi nãy nhìn thấy người kia cậu đã giả vờ không biết, hiện tại muốn cậu đối diện với người này làm cậu sợ hãi, không dám đối mặt.
" Xin lỗi hiện tại tôi hơi mệt" Viết đi xoá lại mấy lần, Lưu Vũ gửi lại tin nhắn cho người kia.
" Không sao, cậu nghĩ ngơi đi. Ngủ ngon nhé" Châu Kha Vũ làm sao không biết ý tứ tránh né của Lưu Vũ, vài phút sau gửi lại tin nhắn. Ánh mắt sâu thẳm ngẩn nhìn lên ban công căn hộ người kia vừa bước vào.
Cậu đã đứng ở đây từ lâu, nói là đưa Bạch Tịnh về nhưng trực tiếp gọi taxi đến đưa cô về.
Một mình lái xe lẳng lặng theo sau hai người kia. Nhìn hai người nắm tay đi vào trong nhà cho đi khi Văn Sơ rời đi.
Lần đầu gặp lại sau 10 năm, trải qua rất lâu ,chấp niệm với Lưu Vũ của Châu Kha Vũ ngày càng lớn. Lúc nãy chỉ sợ không nhịn được nhào lấy ôm tiểu tâm can của mình, cướp lấy người kia đem nhốt vào nơi không ai tìm được.
Nhưng bản lĩnh thương trường bảo năm đã rèn dũa được một Châu Kha Vũ biết kiềm chế. Châu Kha Vũ biết hiện tại Lưu Vũ là bạn trai của Văn Sơ. Biết rõ là đằng khác. Chính Tô Kiệt nói cho hắn biết người kia đã tìm được tình yêu của mình.
Châu Kha Vũ trong 10 năm không phải không từng tìm cách liên lạc với Lưu Vũ, nhưng ngay từ lúc bắt đầu, mọi kế hoạch ra nước ngoài của hắn đều bị phá tan bởi anh trai hắn. Rất lâu sau Châu Kha Vũ mới biết, anh trai hắn và Tô Kiệt đã thoả thuận việc kiềm chế hắn ở trong nước, mọi giấy tờ để có thể ra nước ngoài dù hợp pháp hay bất hợp pháp đều bị kìm cặp một cách tuyệt vọng. Càng như thế, bản tính không khuất phục của Châu Kha Vũ lại càng tăng, nổi nhớ người kia lại càng dày vò tận xương tủy.
Ngày Tô Kiệt hẹn gặp hắn, vốn mơ tưởng rằng vị anh họ này đã tha thứ cho hắn, nào ngờ hoá ra là để thông báo việc Lưu Vũ và Văn Sơ hẹn hò. Trái tim của Châu Kha Vũ khí ấy tan nát, đau đến tâm can phế liệt. Suốt những ngày ấu, Châu Kha Vũ lại sống trong rượu chè, Trương Gia Nguyên thường xuyên lôi hắn về từ trong quán rượu. Thời gian sau, Châu Kha Vũ ruốt cuộc cũng tỉnh táo, cho rằng chỉ cần Lưu Vũ hạnh phúc hắn cũng sẽ vui vẽ.
Cho đến khi ngẫu nhiên gặp Văn Sơ trong một lần hợp tác. Châu Kha Vũ cảm thấy Văn Sơ là một con người nhạt nhẽo, tướng mạo bình thường xuất thân lại không tốt, càng không xứng với Lưu Vũ.
Nhưng mà Châu Kha Vũ lại cầm lòng không được tiếp cận với Văn Sơ, hi vọng tìm ra chút tin tức của người kia. Một thời gian sau, Châu Kha Vũ cũng biết được lúc bọn họ xác nhận quan hệ yêu đương thì Văn Sơ liền trở vê thành phố A công tác. Có chút tức giận vì Văn Sơ chạy theo danh vọng, lại cod chút may mắn thì hai người chỉ mới xác nhận quan hệ. Cảm giác ghen tuông hài hoà đi chút ít.
Nhưng bất tri bất giác, từ miệng của Văn Sơ, Châu Kha Vũ biết 10 năm qua của Lưu Vũ trôi quá đẹp đẽ đến chừng nào, bóng dáng xinh đẹp kia hay nụ cười kia hắn đều muốn thấy. Cảm giác nghe chính tình địch của mình kể về người trong mộng thật chua chát.
Kể cả bây giờ, Châu Kha Vũ chỉ đứng ngẩn ngơ nhìn lên kia, trong đầu lại nhớ về hình ảnh của Lưu Vũ khi nãy, hắn hi vọng bản thân mình có thể kiềm chế, chỉ cần Lưu Vũ hạnh phúc, hắn cam tâm trở thành bạn thân của tình địch.
========
Đầu tháng rảnh rổi quá, lắp hố hơi nhanh. Đáng lí sẽ có cảnh gặp lại thời đại học của hai người nhưng t không viết được cảnh thanh xuân vườn trường, nên next đến tương lai đi.
Tốc độ viết của tui phụ thuộc vào sếp t, sếp mà nhắn Zalo " Alo em" là biết có deadline dí rồi, ai nhắc còn nhớ chứ không nhắc t quên luôn.
Ngọt còn xa lắm... Đón xem nhân vật nào làm chúng ta surprise những tập sau nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro