Chương 9.2
Một giọt, hai giọt, ba giọt
Lưu Vũ nhìn chằm chằm hạt mưa rơi trên sống mũi Châu Kha Vũ, trong lòng thầm đếm số
Trời mưa rồi. Dự báo thời tiết của Bắc Kinh luôn chính xác.
Hôm nay Châu Kha Vũ toàn thân mặc màu đen, với chiếc cổ tròn màu đen che nửa xương quai xanh, áo khoác ngắn màu đen hơi dày, quần tây đen thẳng, còn có... Lưu Vũ đưa mắt nhìn lên, vẫn là mái tóc đen không cần chăm sóc cẩn thận
Mưa lạnh từ trên má chảy xuống, cái đụng chạm nhất thời này khiến Lưu Vũ bừng tỉnh.
Anh đổi khách thành chủ, nắm lấy phần cổ áo cản đường để không nhìn thấy hoàn toàn xương quai xanh xinh đẹp của Châu Kha Vũ, đồng thời để người cao hơn chạm vào mặt mình
Chưa kịp cắn môi đối phương, anh đã bị đẩy mạnh
Lưng lại đập vào tường, có chút đau.
Lưu Vũ nhịn không được nhíu mày, nhìn chằm chằm Châu Kha Vũ
Biểu tình của Châu Kha Vũ cực kì giận dữ :" Cưỡng hôn người đã có người yêu? Anh thật sự là biến thái đấy à Lưu Vũ?"
Châu Kha Vũ sao lại dùng biểu tình giận dữ như thế?
Châu Kha Vũ có thể có người yêu, còn không phải là nhờ mình sao
Anh là biến thái, anh vốn dĩ là biến thái, biến thái câu dẫn Châu Kha Vũ, biến thái chờ đợi hắn cắn câu
Lưu Vũ cười lạnh " Cậu là lần đầu tiên quen tôi sao?"
" Nếu đã biết như thế, sao lại không đi?"
Mưa lớn dần, giống như một vũ hội cuồng hoan
Những hạt mưa tinh khiết hóa thành va chạm dữ dội, làm ướt tóc và khuôn mặt của hai người, thiên nhiên lạnh lẽo rửa tội, nhưng nhiệt độ của hai người đang áp chặt môi vào nhau không thể đông cứng.
Lưu Vũ cắn chặt đôi môi kia, lực không hề nhỏ, như thể anh đang thực hiện một sự trả thù độc ác.
Châu Kha Vũ vốn dĩ muốn thoát ra, nhưng dường như đột nhiên lại giống như kẻ bị mắc kẹt trong cơn mưa nặng hạt này, thế mà còn mất cả cử động.
Hắn cũng cắn môi đối phương, môi và răng chồng lên nhau, như một sự mâu thuẫn.
Trong ván cờ đầy cảm xúc này, hắn từ đầu đến cuối không chịu nhận thua
Mưa thì càng lúc càng lạnh, nhưng không thể làm hạ đi cái nóng của nhiệt độ cơ thể hai người
Nếu ai đó có việc gì cần làm cầm ô đi dạo một cách duyên dáng trong cơn mưa nặng hạt như thế này, rồi cẩn thận nhìn vào những vết nứt hiếm hoi trong thành phố bê tông cốt thép này thì có thể xem những cảnh phim có sự tham gia của hai con người xuất chúng này với mức lương bằng không
Nụ hôn trong cơn mưa lớn, thật lãng mạn
Nhưng một người đã có người yêu, còn một người thì chưa
Cuối cùng cũng tách ra, Châu Kha Vũ mở lớn miệng, hít lấy không khí ẩm ướt, mặc kệ hạt mưa trôi vào trong miệng, hắn chỉ nhìn thẳng Lưu Vũ.
Lúc nào cũng thế này, ở bên cạnh Lưu Vũ sẽ luôn mất kiểm soát
Hắn đột nhiên trở về cái ngày mà mùi dầu gội dày đặc, khách sạn với mùi hương cam, nụ hôn nồng nặc mùi hương của Lưu Vũ.
Hắn phát hiện bản thân vẫn còn nhớ rất rõ xúc cảm lúc đó. Nụ hôn đó, sợ rằng không có một ai có thể cho hắn, bất luận là học tỷ hay học muội, bất luận là Lâm học muội hay Trương học muội
Cuồng loạn, tùy tiện, sắc dục, mang theo hơi thở của Lưu Vũ.
Feel my adrenaline
Running through my veins
Hits like medicine
Pulsin' in my brain
Tại sao Lưu Vũ lại khiêu khích mình?
Tại sao?
Hắn cứ ngỡ sẽ gặp được đôi mắt phượng quyến rũ ấy với nụ cười nhìn thấu kết cục, nhưng thứ đập vào mắt hắn cùng màn mưa là một đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ:
" Châu Kha Vũ, cậu biết không, tôi thật sự rất ngưỡng mộ cậu"
Lưu Vũ giật mạnh cổ áo ướt đẫm của hắn, giọng nói nhẹ nhàng tinh xảo trở nên có chút cuồng loạn, như muốn chống lại tiếng mưa.
" Cậu xuất thân tốt như thế, nhưng vẫn có thể lựa chọn cuộc sống mà cậu thích."
" Cậu thích cảm giác kiểm soát tất cả phải không?"
" Vậy nên cậu thích âm nhạc liền chọn nhạc pop, không quản bất cứ ai phản đối, cậu muốn kiểm soát tương lai của mình"
Châu Kha Vũ sững người. Lưu Vũ sao lại biết những chuyện này... Sao lại nói những điều này với hắn?
" Vậy tại sao tôi lại không thể?"
Giọng của Lưu Vũ trở nên thật yếu đuối
" Tôi cũng giống như cậu, học nghệ thuật, học vũ đạo"
Châu Kha Vũ đột nhiên cảm thấy cơn mưa lớn giống như một lọ tẩy trang cực mạnh, loại bỏ lớp trang điểm mỏng manh hấp dẫn hàng ngày của Lưu Vũ, đem mặt mộc của anh lộ ra, hắn cảm thấy, mặt mộc của Lưu Vũ không xấu chút nào, vẫn xinh đẹp như thường.
Hắn là một công tử nhà giàu danh chính ngôn thuận, ngay cả khi bây giờ đã cắt đứt liên lạc với gia đình, cũng vẫn là công tử nhà giàu từng có mặt trong rất nhiều quán rượu. Hắn có thể nhìn thấy sự tinh vi và mưu mô trong cử chỉ của một doanh nhân, có thể nhìn ra sự hung tàn và không thành thật của một ông chủ lúc la hét, có thể nhìn thấy cuộc sống mơ màng như người chết của những kẻ ăn chơi giữa bầy ong bướm
Vì vậy, hắn có thể nhìn thấy sự quyến rũ như tơ lụa, sự vô cảm, sự thờ trong đáy mắt Lưu Vũ, người đã đến gọi rượu
Châu Kha Vũ không phải là không thể nói được biểu hiện của mặt tối như thế nào, vốn dĩ hắn chưa bao giờ có thể phân biệt được.
Bởi vì trong nháy mắt hắn có thể nhìn thấu nỗi buồn cùng bất lực trong mắt Lưu Vũ, hắn mới nhận ra từ lâu hắn có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ trong mắt anh
Đúng thế, tại sao lại không đi?
Lưu Vũ đưa tay lên mặt mình
" Tôi dụ dỗ một sinh viên đại học như cậu, chẳng lẽ vì muốn trở thành một sinh viên đại học như cậu đến vậy sao?" Rõ ràng nhận ra trò chơi đã bắt đầu.
Rõ ràng ngửi thấy một luồng khí bất an và nguy hiểm.
Châu Kha Vũ, tại sao cậu lại không đi?
Tiếng mưa điên cuồng như nhịp tim của anh.
Bắt đầu từ khi nào? Điệu múa với bộ Hán phục không cần sân khấu mà cứ như ngôi sao xuyên vào trong giấc mộng? Nụ hôn đầu mê người thắm đượm sắc đào ấy trông như một mùa xuân dịu dàng? Khuôn mặt trong trẻo biến thành một học sinh thuần khiết dưới tán lá quạt? Lời giới thiệu bản thân nhấn mạnh tên hai lần đó có khiến hắn bị thu hút?
Hoặc là khi chiếc áo ren trắng dưới bộ đồ trắng xuất hiện, khi bản thân lúc đó là lần đầu tiên bị nói là không tận tâm, khi ly Singapore Sling bị trêu chọc là không chất lượng ra đời...
Hắn đã bị mắc vào một cái bẫy.
Rõ ràng là có cơ hội trốn thoát, nhưng hắn hết lần này đến lần khác bỏ lỡ nó, sau đó than phiền rằng cái bẫy của người này thật là xảo quyệt.
Đúng thế, Lưu Vũ quả thật rất xảo quyệt
Nhưng cái bẫy này là sớm nhất, sơ hở cũng rất lớn.
Hắn cũng không biết rốt cuộc là lúc nào, tại đâu, nhìn thấy dáng vẻ nào, nghe được lời nói gì đã khiến hắn bắt đầu yêu thích anh
Có lẽ là chuyện rất lâu về trước
Đến khi hắn phát hiện bản thân yêu anh, anh đã đi được nửa chặng đường.
Châu Kha Vũ thầm nghĩ, có lẽ cũng không quá lâu, số lần gặp nhau của bọn họ chỉ đếm trên đầu ngón tay
Nhưng dù vậy, hắn cũng đã đi được nửa chặng đường, dấn thân vào con đường không thể quay lại vì rung động với Lưu Vũ.
Rung động lại biến thành thích, cái thích này không được chính hắn thừa nhận, lại càng trở nên khó hiểu và kì lạ, khiến hắn thậm chí còn trốn tránh bằng cách dùng sự yêu thích của người khác để che đậy.
Hắn, Châu Kha Vũ, có thể rời bỏ gia đình vì ước mơ của mình, nhưng lại quá hèn nhát để đối mặt với cảm xúc của chính mình
Hắn cúi đầu nhìn Lưu Vũ, sau đó nâng mặt anh lên, đặt lên đó một nụ hôn
Không " dịu dàng" giống như nụ hôn với " bạn gái", mà là nụ hôn triền miên kéo dài nồng nhiệt
Once you
Feel my
Feel my (oh)
My adrenaline
It'll never be the same
Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Lưu Vũ, giây sau, anh nhắm mắt lại, vòng tay qua cổ Châu Kha Vũ, dùng kĩ năng của bản thân để đáp lại. Trong môi trường ẩm ướt đó, bọn họ đều cảm thấy nóng bức và khó chịu.
Mặc dù cục diện đã vượt quá tầm kiểm soát, nhưng anh đã thắng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro