Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

" Ừm", Lưu Vũ gật đầu, " Giống như tôi nghĩ"

Anh cầm ly rượu lên, uống thứ chất lỏng màu anh đào duy nhất còn sót lại bên trong, nhẹ nhàng nghịch chiếc tay cầm mảnh mai. Nine hét lên tiếp tục vòng tiếp theo, Lâm Mặc và Lưu Chương cũng hào hứng phụ họa, Patrick mặt dán vào điện thoại như đang soi gương, Trương Gia Nguyên gặm ngón tay như thể bản thân không thích thú lắm. Những điều này khác hẳn với tưởng tượng của Châu Kha Vũ

Cảm giác bây giờ của Châu Kha Vũ bây giờ giống như hương vị của ly Singapore Sling bị đánh giá thấp ngày hôm đó

Hắn đột nhiên cực kì muốn uống thứ gì đó, tốt nhất là đồ uống có cồn

Hắn cúi đầu, tiếp tục rót vài ly rượu vang. Đến khi không biết trò chơi đã đến vòng thứ mấy rồi, hắn đứng dậy, lần này mặc kệ sự giữ chân của ông chủ, lịch sự xin lỗi rồi đi về quầy bar.

Nhưng quầy pha chế đã có một người đang bận rộn. Đó là một sinh viên làm thêm toàn thời gian mà hắn ít gặp

Người lòe loẹt đó quay đầu nhìn hắn, nói đã đến giờ làm việc của mình, xấu hổ bảo hắn không cần phải ở lại

Bầu trời tối đen như mực

Châu Kha Vũ nheo mắt nhìn lên màn đêm kia

Hắn đang suy nghĩ có nên về trường ngủ hay không, có lẽ là vẫn còn kịp, cái nhà thuê của Trương Gia Nguyên... thôi quên đi, cậu ta với Lâm Mặc đang ăn chơi vui vẻ cùng mấy người ngoài xã hội kia, chắc chắn sẽ không có thời gian quay về căn nhà thuê đó, chi bằng mình về trước xong khóa cửa nhốt hai đứa đó ở ngoài

Hắn  xoa tóc, tay phải mò vào trong túi quần.

...........shit

Hôm nay quên mang theo chìa khóa nhà Trương Gia Nguyên

Ngón tay vừa chạm vào vết rượu đã khô, liền nhớ tới hôm nay mình đã uống không biết bao nhiêu rượu vang. Hắn thở dài bất lực,  phải nhanh chóng trở lại trường, toàn thân thì nồng nặc mùi rượu, không tránh khỏi một trận mắng mỏ, mà có thể sẽ không về kịp

Hắn lắc tóc, chuẩn bị tăng tốc độ thì đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một bóng trắng đứng dưới ngọn đèn đường.

Chiều cao của người đó vừa trùng hợp rất giống với Lưu Vũ

Châu Kha Vũ chớp mắt, người đó dường như đang nhìn chằm chằm vào hắn

......Hình như là Lưu Vũ

" Châu Kha Vũ, cậu chân dài như thế mà đi bộ chậm vậy ư?"

Lưu Vũ cười với hắn, hai tay vòng trước ngực.  Thấy chàng trai cao 1m9 trước mặt không thèm đáp lại, anh lại nói thêm một câu.

" Tôi đang đợi cậu"

Người giàu rảnh rỗi vậy sao?

Bố và anh trai một năm bốn mùa chẳng thấy bóng dáng ở đâu

Châu Kha Vũ :" Đợi tôi làm gì?"

Lưu Vũ nheo mắt. Người đứng trước mặt anh rõ ràng cao lớn như vậy, còn có khuôn mặt lạnh lùng tài giỏi, nhưng lúc này khi đang say lại giống hệt một con cún con giận dỗi. Đáng yêu, rất đáng yêu

Lưu Vũ bật cười :" Đợi cậu đưa tôi về"

".....?"

Châu Kha Vũ  sửng sốt một chút, tốc độ xử lý thông tin của não bộ chậm hơn bình thường, đến khi xử lý xong, hắn đột nhiên lùi lại một bước.

Lưu Vũ thấy hết những điều này, nụ cười trên gương mặt không ngừng lại được. Anh nghịch điện thoại trên tay

" Gọi xe về trường rất nhanh đúng không? Cậu không sợ cửa khóa sao?"

Anh dừng lại một chút, " Hay là..... cậu đi đến chỗ nào khác?"

Cách ngắt giọng và giọng điệu của câu này khác với trước kia, dường như là ám chỉ cái gì đó, vào tai Châu Kha Vũ vô cùng ám muội

Châu Kha Vũ thầm nghĩ, có lẽ bản thân uống rượu nhiều hơn hắn nghĩ

" Anh chẳng phải cũng uống rượu sao? Say rượu vẫn lái xe?" Hắn nhướng mày

Nhận được câu hỏi sớm đã nghĩ tới,  Lưu Vũ cười nhẹ, ngón tay cái di chuyển trên màn hình điện thoại di động: "Ông chủ còn có tài xế đến đón."

Giọng nói vừa dứt, một chiếc ô tô với ánh đèn pha chói lọi cắt ngang màn đêm dài dừng lại bên cạnh hai người.

Lưu Vũ nhún vai, giữ nguyên nụ cười không đổi kia, lịch sự mời Châu Kha Vũ lên xe

Nhìn vào đôi mắt cười sâu không thấy đáy của anh, Châu Kha Vũ đột nhiên có chút kích động : hắn muốn giữ lấy tay anh, nghiến răng nghiến lợi hỏi anh chẳng lẽ nghe không hiểu lời thật lòng của mình sao, nhưng chắc chắn cảnh tượng này sẽ bị Lưu Vũ dễ dàng phá hỏng, những cảm xúc không tên của bản thân sẽ chỉ trở thành ngọn lửa sai lầm, sẽ không nhận được bất kỳ phản hồi thực sự nào giống như đấm vào bông vải bằng một cú đấm.

Hắn và Lưu Vũ gặp nhau chưa quá ba lần, thậm chí mỗi lần tiếp xúc thời gian cũng không dài. Tuy nhiên, lần nào cũng vậy, họ dường như đối đầu với nhau, kết quả của cuộc thi luôn là anh chiếm thế thượng phong, hắn luôn bị dẫn trước. Cảm giác bị động này từ trước đến giờ Châu Kha Vũ chưa từng cảm nhận được.  Từ nhỏ đến lớn, hắn là một cậu công tử sống trong nhung lụa của một gia đình giàu có và là người thừa kế công ty tài năng trong mắt người khác, luôn luôn có cách để làm những gì bản thân muốn làm - ngay cả khi điều đó làm cho gia đình nổi giận, hắn cũng sẽ chủ động nắm chắc cuộc đời của mình trong tay, bất chấp tất cả mà chọn học âm nhạc

Lưu Vũ, người tên Lưu Vũ này làm cho hắn phát hiện như vậy một mặt không kiểm soát được của chính mình.

Vào đêm tiếp xúc với nhau lần đầu tiên, Châu Kha Vũ đã mơ thấy anh

Hắn đã không nhớ nội dung trong giấc mơ đó là gì, hắn chỉ nhớ đôi mắt ấy, đôi mắt ẩn hiện vẻ hoang dại, đôi mắt lấp lánh như nước hồ chảy. Sau khi hắn tỉnh lại, hắn không nhớ tất cả những hình bóng ảo ảnh đang chạy bên trong đại não mình, không nhớ tất cả các cốt truyện không có nguyên tắc xuất xứ, một lúc sau, đến khi Trương Gia Nguyên vỗ vào nệm, hắn mới dần tỉnh từ giấc mộng

Hắn cảm thấy ngay từ đầu chắc chắn là sai lầm, không nên dây dưa với người này.

Châu Kha Vũ nhìn Lưu Vũ, sau đó lại nhìn chiếc xe rồi ngoan ngoãn chui vào, thời gian về trường bị rút ngắn rất nhiều, đi xe nhất định sẽ kịp.  Châu Kha Vũ đang đấu tranh tư tưởng cuối cùng cũng gật đầu quay mặt đi và nhẹ nhàng đáp:

" Làm phiền anh rồi"

Chiếc xe này dường như có ma lực không thể giải thích được, Châu Kha Vũ ngồi ở ghế phụ lái không bao lâu, hắn liền cảm thấy vô cùng buồn ngủ. Có lẽ là sau khi say đã cảm thấy đau đầu, sau đó lại vào một môi trường ấm áp an tĩnh khiến hắn cảm thấy mơ hồ

Lưu Vũ liếc nhìn Châu Kha Vũ mi mắt càng ngày càng dính lại

Hắn nghiêng đầu, nhắm mắt từ từ, một lúc sau, hơi thở mới trở nên đều đều thoải mái

Mùi rượu nồng nặc khắp xe, xen lẫn tiếng động cơ.

Thứ lọt vào tai Lưu Vũ chỉ là tiếng hít thở, không sâu cũng không nông.

Anh liếm môi: " Đi đến khách sạn gần đây"

Anh mở căn phòng sang trọng nhất, với sự giúp đỡ của tài xế, đặt Châu Kha Vũ lên chiếc giường lớn mềm mại.

Khi đang chìm trong giấc ngủ, sự lạnh lùng của Châu Kha Vũ đã mất đi rất nhiều, sự trẻ con của một thiếu niên ngày càng lộ rõ. Hắn nằm xuống gối đầu lên bàn tay trái của mình, thở nhẹ, giống như một đứa trẻ ngoan đang chìm vào giấc ngủ. Tóc trên trán xõa xuống trước lông mày, như muốn đâm mạnh vào làn da của hắn, khiến cho hàng mi hơi nhướng lên run lên.

Lưu Vũ ngồi ở mép giường, vươn tay vén tóc hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.

Có thể thấy vẻ say xỉn đỏ bừng trên khuôn mặt hắn

Chỉ là một cậu nhóc giả vờ trưởng thành không hợp với độ tuổi của mình

Lưu Vũ chậm rãi cúi người xuống, khoảng cách giữa môi và má người phía dưới không xa, khoảng cách từng centimet mơ hồ và nguy hiểm ẩn chứa mùi rượu hơi đắng, mùi nước hoa Hermes và hương thơm của cam quýt làm say lòng người. Có lẽ không chút do dự, Lưu Vũ di chuyển môi mình đến vành tai đỏ bừng của người đang chìm trong giấc ngủ, chóp mũi gần như lướt qua mi tâm của hắn.

Thiếu niên trẻ tuổi vào những năm thanh xuân ở trường đại học tươi đẹp này sẽ có những ước mơ gì? Một giấc mơ ký ức diễn ra trong khuôn viên trường với nhiều khả năng? Một giấc mơ phiêu lưu được sinh ra trong những màu sắc rực rỡ? Giấc mơ màu đào nở vào mùa xuân mê đắm lòng người?

Trong giấc mơ của Châu Kha Vũ, Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên luôn là khách thường trú, những người qua đường tình cờ gặp, có lẽ sẽ không được hắn chú ý đến. Lưu Vũ thầm nghĩ, liệu mình có cơ hội đóng vai khách mời trong giấc mơ này không? Nghĩ đến đây, anh lặng lẽ mỉm cười.

" Châu Kha Vũ, mơ đẹp nhé"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro