Ngoại truyện
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào phòng ngủ qua khe hở trên rèm cửa, cảm nhận được ánh sáng yếu ớt, Lưu Vũ lật qua lật lại trong vòng tay Châu Kha Vũ, cuộn người lại tìm một góc thoải mái để tiếp tục ngủ, tuy nhiên, cảm giác thoải mái chưa được bao lâu thì Lưu Vũ bị cảm giác buồn nôn kịch liệt ập đến, anh đột ngột ngồi bật dậy, vuốt ngực vài cái
" Lại khó chịu sao?"
Châu Kha Vũ khi nghe thấy tiếng động liền bừng tỉnh, vươn tay vỗ nhẹ vào lưng Lưu Vũ. Anh vừa định nói gì đó thì cảm giác buồn nôn lại kéo đến, anh nhanh chóng đẩy Châu Kha Vũ ra, vội vàng chạy vào phòng tắm nôn vào bồn cầu, phản ứng lần này còn nghiêm trọng hơn trước rất nhiều, sắc mặt Lưu Vũ tái nhợt. Châu Kha Vũ ở bên cạnh chờ Lưu Vũ cả nửa ngày trời, cho đến khi nôn xong mới bình tĩnh lại.
Sau khi súc miệng, Lưu Vũ uống một cốc nước ấm, tuy rằng cơn đau trong bụng vẫn còn như thiêu đốt nhưng không còn khó chịu như trước, Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ đang đứng bên cạnh cau mày, vẻ mặt lo lắng, anh đưa tay ra nắm lấy lòng bàn tay hắn, cười an ủi.
" Đừng lo lắng, đây đều là phản ứng bình thường thôi"
Châu Kha Vũ nhẹ nhàng thở dài, đem Lưu Vũ ôm vào trong lòng, khẽ vuốt lưng anh, cảm nhận được làn da mềm mại lạnh lẽo của Lưu Vũ, trong mắt hiện lên sự đau lòng cùng hối hận sâu sắc.
" Xin lỗi, là lỗi của em"
Hắn trầm giọng nói, cánh tay ôm Lưu Vũ càng ngày càng siết chặt, dường như muốn đem anh hòa vào cơ thể mình, hắn đã từng thề rằng sẽ không bao giờ để anh phải chịu thêm đau đớn nào nữa, như bây giờ Lưu Vũ lại đang phải chịu đựng sự dày vò của việc mang thai, nếu có thể, hắn sẵn sàng gánh những nỗi đau đó cho Lưu Vũ.
Cảm nhận được tâm trạng của Châu Kha Vũ có chút kích động, Lưu Vũ vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo rộng lớn của hắn, kiễng chân lên, áp cằm mình lên vai hắn xoa nhẹ, nhẹ giọng nói:
" Không sao, qua khoảng thời gian này là ổn thôi, thật đó"
" Ừm"
Hắn khẽ đáp với giọng nói như bị bóp nghẹt, cơ bắp căng thẳng cũng thả lỏng một chút, nhưng vẫn không thể loại bỏ hoàn toàn cảm giác hổ thẹn và bất an trong lòng
" Được rồi, đi ăn sáng thôi"
Lưu Vũ đẩy vai Châu Kha Vũ, lập tức đổi chủ đề, Lưu Vũ xoa xoa cái bụng đói meo,vừa nãy nôn hết nên bây giờ thật sự rất đói, Châu Kha Vũ nhìn thấy, vội kéo anh ra khỏi phòng, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn ở tầng dưới, nhưng Lưu Vũ không có cảm giác ngon miệng khi nhìn thấy trên bàn đầy những món ăn phong phú, nhưng anh không muốn làm cho Châu Kha Vũ lo lắng, miễn cưỡng ăn được một chút rồi đành từ bỏ
" Sao thế? Không hợp khẩu vị sao? Đợi em chút...."
Châu Kha Vũ nói xong đứng dậy đi vào phòng bếp, một lúc sau bưng ra một bát canh trứng gà đang bốc khói, đặt ở trước mặt Lưu Vũ, nhẹ giọng dỗ dành, "Thử cái này đi."
Nhìn món canh trứng gà đang bốc khói trước mặt, còn ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn, Lưu Vũ do dự một chút cuối cùng cũng cầm thìa xúc một miếng vào miệng, canh trứng gà vừa mềm vừa thơm, chậm rãi tan chảy trong miệng, thơm nhưng không tanh, hai mắt Lưu Vũ sáng lên, ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ, nở nụ cười rạng rỡ
" Rất ngon"
Nhìn nụ cười trên mặt Lưu Vũ, Châu Kha Vũ cuối cùng cũng nở nụ cười, xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của Lưu Vũ, nhẹ giọng nói
" Nếu anh thích thì nói em, sau này ngày nào cũng làm cho anh"
" Ừm" Lưu Vũ mơ hồ đáp lại, Châu Kha Vũ ngồi ở trên ghế nhìn anh ăn, trong lòng cảm thấy tốt hơn một chút.
Nhưng những gì đau đớn sẽ đến muộn hơn, một tuần sau đó, triệu chứng ốm nghén của Lưu Vũ không những không giảm đi mà ngày càng tăng lên, chỉ cần anh ăn thứ gì đó nặng mùi hơn một chút hoặc nhiều dầu, anh sẽ nôn mửa đến muốn chết đi sống lại, thậm chí dẫn tới co giật rồi trực tiếp ngất xỉu
Mặc dù bác sĩ nói đây là phản ứng bình thường của Omega trong thời kì mang thai, hoàn toàn không thể dùng thuốc để giảm đau đớn, nhưng Châu Kha Vũ vẫn không đành lòng nhìn thân thể Lưu Vũ ngày một hao mòn, nhìn dáng vẻ Lưu Vũ càng ngày càng gầy, không thể nhìn ra là một Omega đang mang thai, chưa đầy ba tháng mà đã biến thành dáng vẻ này, đợi thêm vài tháng nữa sẽ chẳng biết có bao nhiêu dày vò đau đớn, Châu Kha Vũ không thể tưởng tượng được lại xảy ra chuyện như vậy.
" Đứa nhỏ này chúng tôi không cần nữa"
Châu Kha Vũ đột nhiên lạnh lùng nói, Lưu Vũđang uống sữa, khi nghe thấy điều này, anh đột nhiên bị sặc rồi ho liên tục, anh sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm Châu Kha Vũ, trừng lớn đôi mắt chất vấn.
" Cái gì? Em nói cái gì?"
Châu Kha Vũ mím mím môi, kỳ thật vừa nãy nói ra lời này hắn có chút hối hận, theo những gì hắn hiểu về Lưu Vũ, nếu như thật sự làm vậy, e rằng Lưu Vũ sẽ đau lòng một thời gian dài,thậm chí cả đời sẽ không tha thứ cho hắn, nhưng khi nghĩ lại, nếu như giữa Lưu Vũ và đứa trẻ thật sự phải đưa ra sự lựa chọn, hắn nhất định sẽ chọn Lưu Vũ
" Em..."
Châu Kha Vũ vừa mở miệng chưa kịp nói đã bị Lưu Vũ cắt ngang
" Sao em có thể nói ra lời như thế? Em thật sự khiến anh quá thất vọng"
Khóe mắt Lưu Vũ nhanh chóng đỏ lên, nước mắt dần rơi xuống, nhưng anh vẫn cứng đầu, từ đầu đến cuối chỉ nghiến răng, mấy ngày này cơ thể chịu biết bao nhiêu dày vò anh cũng không rơi một giọt nước mắt, thậm chí đó là sự đau đớn trong niềm vui, dù ngày đêm bị hành hạ bởi phản ứng khi mang thai, nhưng nghĩ đến chuyện bản thân thật sự đang mang thai đứa con của mình và Châu Kha Vũ, trong lòng anh liền cảm thấy vui vẻ, mặc dù biết rằng Châu Kha Vũ lo lắng cho mình, nhưng sao lại có thể nói ra lời như thế, dù sao đây cũng là một sinh mạng..
" Tiểu Vũ em sai rồi, anh đừng tức giận"
Châu Kha Vũ vội vàng đứng dậy đi tới đỡ Lưu Vũ, anh liền hất tay hắn ra, cố chấp nói
" Hôm nay em đừng động vào anh, tối nay ra sofa ngủ đi"
Lưu Vũ nói xong liền trở về phòng khóa cửa lại, anh nằm trên giường, trùm chăn bông lên đầu, nước mắt nóng hổi chảy dài trên má.
Châu Kha Vũ nhìn cánh cửa bị Lưu Vũ khóa chặt, biết rằng chắc chắn Lưu Vũ đang khóc rồi, trong lòng vừa thấp thỏm vừa lo lắng, không khỏi hối hận vì hành động vừa rồi của mình, hắn muốn gõ cửa, nói với Lưu Vũ mình thật sự không có ý đó, nhưng lại sợ làm anh càng thêm đau lòng, sau khi trằn trọc một hồi lâu, hắn từ từ ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt vô hồn
Nửa đêm, Lưu Vũ không ngủ được, nằm trên giường lăn qua lăn lại,tự hỏi có phải mình đối xử với Châu Kha Vũ quá tàn nhẫn không, không biết phòng khách có lạnh hay không, không biết cái người ngốc kia có biết tự đi tìm thảm không, có bị lạnh không, có....
Lưu Vũ không nghĩ nhiều nữa, cầm lấy chăn bông, sau đó khoác áo khoác bước ra khỏi phòng ngủ, phòng khách tối om, ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào, Lưu Vũ mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng cao gầy trên ghế sofa, quả nhiên là không đắp chăn, lòng Lưu Vũ dâng lên một cỗ chua xót, đúng là đồ ngốc mà
Anh chậm rãi đi đến bên cạnh ghế sofa, cúi người đắp chăn cho Châu Kha Vũ, vừa định rời đi thì bị một lực rất lớn kéo ngã xuống ghế sofa, Châu Kha Vũ một tay ôm đầu Lưu Vũ, tay kia ôm gáy, cúi đầu hôn anh
" Ưm..ưm.."
Lưu Vũ mất cảnh giác trước nụ hôn của Châu Kha Vũ, ánh mắt kinh ngạc nhìn Châu Kha Vũ đang đè lên người mình.
" Em giả vờ ngủ!!!"
Lưu Vũ đẩy Châu Kha Vũ ra, tức giận nhìn hắn
" Tiểu Vũ, tha lỗi cho em, em chỉ là thật sự không muốn nhìn thấy anh chịu thêm bất kì tổn thương nào nữa"
Châu Kha Vũ hô hấp có chút gấp gáp, giọng nói mang theo sự bất an, hai mắt đen sâu nghiêm túc nhìn Lưu Vũ
Lông mi Lưu Vũ rung lên hai lần, sau đó vòng tay qua cổ Châu Kha Vũ, vùi đầu vào cổ hắn, nói
" Vậy say này em không được nói như thế nữa, đây là con của chúng ta mà, anh sẽ đau lòng, sau này bé con ra đời, nếu biết được cũng sẽ rất đau lòng"
Châu Kha Vũ ôm chặt đối phương vào lòng, hơi thở ấm áp phả vào tai anh
" Được, em hứa sau này sẽ không bao giờ nói lời khốn nạn như vậy nữa, chỉ cần anh có thể bình an khỏe mạnh ở bên cạnh em, đừng nói là con cái, nếu muốn mạng của em thì em cũng nguyện ý"
" Nói bậy gì đó, anh buồn ngủ rồi..."
Lưu Vũ nói xong liền dựa vào trong ngực Châu Kha Vũ, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, cơn buồn ngủ lập tức quét qua cơ thể, mi mắt nặng nề kéo xuống
Châu Kha Vũ bế Lưu Vũ đang mơ màng đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt người lên giường, giúp anh đắp chăn bông
" Ngủ ngon"
Châu Kha Vũ cúi người đặt lên trán Lưu Vũ một nụ hôn, nhẹ nhàng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro