Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Sau một loạt các cuộc kiểm tra, Ôn Cẩn đã cho Lưu Vũ một số lời khuyên

" Tuyến thể là nơi nhạy cảm và dễ bị tổn thương nhất của chúng ta, cháu nên chú ý điểm này, nếu không xử lý đúng cách có thể gây biến chứng, lúc đó rất phiền phức. Ngoài ra, cháu còn đang trong kì phát tình, thuốc ức chế vẫn chưa thể dùng được, lúc cần hãy để tin tức tố của Alpha xoa dịu cháu"

Tin tức tố của Alpha an ủi sao, Lưu Vũ trong lòng nghĩ thầm, tối hôm qua có phải như vậy không? Hóa ra cảm giác được alpha xoa dịu bằng tin tức tố là như vậy, rất an toàn, rất thoải mái, thậm chí còn rất ỷ lại, nhưng Châu Kha Vũ không phải Alpha của cậu, làm sao hắn có thể tùy tiện giúp đỡ cậu?

" Tiểu Vũ"

Nhìn thấy Lưu Vũ sững sờ, Ôn Cẩn có chút khó hiểu, chẳng lẽ vừa rồi trọng điểm trong lời nói của ông có vấn đề sao?

" Không có gì ạ, bác sĩ Ôn, cháu nhớ rồi" Lưu Vũ định thần lại, nở một nụ cười tươi

" Ta có thể thấy cháu là một đứa nhỏ mạnh mẽ,  ta không biết có nên nói hay không, tuy rằng ta không biết cháu đã trải qua những gì, nhưng ta biế địa vị cùng năng lực của Omega trong xã hội này rất dễ bị khinh thường, nhưng chúng ta cũng có thể sử dụng mặt tốt của mình để giành được sự tôn trọng của mọi người, thay vì bị người khác bắt nạt"

Sau khi nghe những lời của Ôn Cẩn, Lưu Vũ im lặng một lúc lâu, rồi nói

" Cảm ơn bác sĩ Ôn, cháu biết mình nên làm gì rồi"

Ôn Cẩn hài lòng vỗ vai Lưu Vũ

" Cái đứa nhỏ Kha Vũ này, ta đã nhìn thấy nó trưởng thành, nó là đứa đáng để giao phó cả cuộc đời"

" Hả? Cháu và anh ấy không phải như bác nghĩ đâu..." Lưu Vũ vội xua tay giải thích.

Ôn Cẩn cười cười, cũng không nói thêm gì nữa

..............

Sau khi xuất viện, Lưu Vũ ngồi trong xe, nghĩ đến lời nói của Ôn Cẩn, trong lòng cảm thấy khá xúc động, Ôn Cẩn nói đúng, ở xã hội này quả thật là như vậy, ở xã hội này nếu bạn không có đủ quyền lực thì sẽ không bao giờ có thể ngẩng đầu lên được.

" Cảm ơn anh"

Lưu Vũ đột nhiên quay đầu nhìn Châu Kha Vũ ngồi ở ghế lái, nói ra lời cảm ơn từ tận đáy lòng mình

Châu Kha Vũ  quay đầu nhìn Lưu Vũ, trên mặt nở nụ cười nói.

" Không có gì, nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi thì đáp ứng tôi một chuyện đi"

Lưu Vũ không chút suy nghĩ gật đầu.

" Chuyện gì?"

" Tôi vẫn chưa nghĩ ra, coi như nợ trước đi". Châu Kha Vũ dùng ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, môi khẽ hé mở.

" Được"

Hai người đang nói chuyện thì điện thoại đổ chuông, Châu Kha Vũ lấy điện thoại trong túi ra, cau mày khi nhìn thấy số điện thoại trên đó, hắn cúp điện thoại rồi lại cất lại vào túi, sau đó, chuông điện thoại không ngừng reo lên khiến người ta cảm thấy khó chịu

Châu Kha Vũ hơi bực bội giật giật cổ áo, rồi nhấn nút trả lời.

" Có chuyện gì?"Giọng điệu có chút lạnh lùng, không có một chút cảm xúc

" Kha Vũ, con về nhà cũ một chuyến đi, ta có việc muốn nói với con"

Giọng nói nghiêm túc của bố Châu truyền ra từ điện thoại di động, trước khi Châu Kha Vũ từ chối, ông đã nói tiếp

" Là chuyện liên quan đến di chúc của ông nội con"

Sắc mặt Châu Kha Vũ lập tức trở nên nghiêm trọng, tay phải cầm điện thoại nắm chặt, đốt ngón tay đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói.

" Ông tôi đã mất 3 năm, nay ông nói di chúc, rốt cuộc là di chúc của ông nội hay là di chúc của ông?"

Bố Châu dừng lại, giống như không ngờ con trai lại có thái độ đối xử với mình như vậy, ông hít một hơi thật sâu, xoa dịu tâm trạng rồi nói tiếp

" Tin hay không thì tùy con"

Nói xong, bố Châu trực tiếp cúp điện thoại

Châu Kha Vũ  nhìn chiếc điện thoại đã bị cúp với vẻ mặt ảm đạm, hắn quay lại nhìn Lưu Vũ và nói:

" Tôi cần phải xử lí một số chuyện, tôi đưa cậu về nhà trước"

" Được"

Biết đối phương tâm tình không tốt, Lưu Vũ cũng không hỏi thêm câu nào, gật đầu đồng ý.

................

Nửa tiếng sau, Châu Kha Vũ lái xe vào nhà cũ của Châu gia, hắn đã không bước chân vào nơi này năm năm rồi kể từ năm mười sáu tuổi, Châu Kha Vũ  đứng ở cửa ngôi nhà cũ, một sự chán ghét hiện lên trong mắt.

Hắn hít một hơi thật sau rồi từ từ đi vào trong

Trong phòng khách, Châu Lâm đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm theo túi tài liệu trên bàn cà phê bên cạnh, cúi đầu lật xem tài liệu, sau khi nghe thấy tiếng bước chân mới liếc lên.

" Về rồi sao"

Trong giọng nói lãnh đạm không có chút cảm xúc nào, như thể Châu Kha Vũ chỉ là một người xa lạ, không có sự thân thiết giữa hai cha con.

Châu Kha Vũ mím môi, không nói gì, chỉ đi tới bên cạnh ngồi xuống.

Châu Lâm nhìn thấy hắn như thế cũng không tức giận, tiếp tục cúi đầu nhìn tài liệu, sau đó đóng tài liệu trong tay lại, nhìn Châu Kha Vũ nói

" Hôm nay ta gọi con về là muốn nói với con một chuyện"

Châu Kha Vũ nhíu mày nhìn Châu Lâm, nhiều năm như vậy rồi, người này vẫn luôn là dáng vẻ chỉ tay năm ngón này

" Gia sản và cổ phiếu ông để lại cho con đều ở đây"

Châu Lâm lấy đống đồ trên bàn đẩy tới trước mặt Châu Kha Vũ, lanh nhạt nói

" Haha" Châu Kha Vũ bật cười chế nhạo Châu Lâm,hắn có chút không hiểu nổi con người này, ông ta luôn ích kỷ, luôn đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu, thậm chí là để đạt được mục đích của bản thân mà không màng đến tính mạng của vợ con, bất chấp thể diện của gia tộc, nhưng tại sao lần này lại chủ động giao cho hắn một tài sản quý giá như vậy, rốt cuộc người này đang muốn làm gì?

Châu Kha Vũ  không đưa tay đoạt lấy thứ trong tay Châu Lâm, hắn khoanh tay dựa vào lưng ghế, hờ hững nhìn ông, chờ đợi câu nói tiếp theo 

" Tất nhiên, ta có điều kiện" Châu Lâm chậm rãi nói, " Chính là liên hôn với Thẩm gia"

Châu Kha Vũ  liếc mắt khi nghe được lời này

" Liên hôn? Ông chẳng phải là luôn kiêu ngạo sao? Từ bao giờ đã dùng thủ đoạn này để lôi kéo đồng minh thế?"

"Chuyện này con không cần lo lắng,mỗi cá nhân đều nhận được lợi ích. Số tiền này nhiều hơn so với số tiền con kiếm ở ngoài cả ngày, cùng với sự giúp đỡ của Thẩm gia, sẽ không thiệt thòi cho con"

Châu Kha Vũ hừ lạnh một tiếng, 

"Vậy thì tại sao ông lại nghĩ rằng tôi sẽ đáp ứng ông? Ông cho rằng tất cả mọi người đều giống như mình, sẵn sàng hy sinh bất cứ thứ gì vì tiền sao?"

" Đừng nói nhiều nữa, trước hết hãy xem ảnh đi." Châu Lâm nói rồi đưa ảnh cho Châu Kha Vũ

" Tôi đã nói là tôi...."

Châu Kha Vũ đang định nói gì đó, nhưng khi liếc mắt nhìn người trong ảnh, vẻ mặt hắn cứng đờ lại, hóa ra là Lưu Vũ! Đột nhiên nhớ tới những gì Lưu Vũ nói lúc trước.

" Cậu ấy biết không?" Châu Kha Vũ vừa chỉ tấm ảnh vừa hỏi

" Cái này thì ta cũng không biết, tôi chỉ nói chuyện với Thẩm gia hai nhà sẽ liên hôn, hợp đồng cũng đã đặt ra"

Châu Kha Vũ nghĩ về những gì Lưu Vũ đã nói với hắn vào đêm hôm đó. Hắn đã không ở nhà họ Châu nhiều năm, trên thương trường không ai biết đến sự tồn tại của hắn, Châu Lâm ở một mình nhiều năm, có thể nói Thẩm gia nghĩ liên hôn là với Châu Lâm

Châu Lâm thấy đối phương không nói gì cũng không hối thúc, yên lặng chờ đối phương suy nghĩ rõ ràng, giữa chừng mới gọi điện thoại, sau khi cúp máy, ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ

" Nếu con đồng ý, thì đi đến nơi này, Omega này đợi con ở đó"

Châu Lâm nói xong liền đưa một địa chỉ trên điện thoại di động của mình cho Châu Kha Vũ

" Ông có ý gì?"

Châu Kha Vũ nhìn lướt qua địa chỉ và cau mày.

" Nghĩa trên mặt chữ"

Châu Lâm thu lại điện thoại, sau đó ném tài liệu trong tay sang một bên, 

"Ta không muốn lãng phí thời gian giải thích với con, con tự mình lựa chọn đi." Sau đó đi thẳng lên lầu.

Châu Kha Vũ nhìn mấy tấm ảnh trên bàn, ánh mắt lộ ra vẻ u ám, sau đó đứng dậy cầm túi hồ sơ trên bàn rời đi, vừa bước ra cửa liền thấy bác Thành đã gọi cho mình mấy lần, lòng hắn chùng xuống, hắn nhanh chóng gọi lại

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng hét gấp gáp của bác Thành

" Thiếu gia, sau khi cậu về không lâu, một nhóm người đột nhiên xông vào phòng, tất cả đều là Alpha mạnh mẽ, bọn họ bắt cóc vị thiếu gia đó, chúng tôi giữ không được"

" Tôi biết rồi"

Châu Kha Vũ cúp điện thoại với vẻ mặt ảm đạm, không cần biết đám người này là của Thẩm gia hay là do Châu Lâm sắp xếp, bọn họ đều chạm vào giới hạn của hắn, dám trực tiếp vào nhà cướp người, quả thật là ức hiếp người quá đáng

Châu Kha Vũ lập tức lái xe đến địa chỉ mà Châu Lâm đưa, sau khi đến nơi, hắn phát hiện đây là một sân nhỏ ở ngoại ô Bắc Thành, môi trường rất đẹp và yên bình, được bao quanh bởi cây cối tươi tốt và bóng râm bao phủ toàn bộ sân.

Châu Kha Vũ đậu xe và sải bước về biệt thự.

"Dừng lại"

Một giọng nam đột nhiên vang lên bên tai, Châu Kha Vũ quay đầu lại, nhìn về phía nam nhân vạm vỡ đứng trước mặt.

Châu Kha Vũ sắc mặt lạnh nhạt, trên người toát ra khí chất lạnh lùng, dáng người cao gầy, một dáng vẻ  khiến người ta cảm thấy bị áp chế. Ngay sau giây tiếp theo, chưa kịp làm gì, vài gã đàn ông to lớn đã ngồi xổm xuống, cúi mặt đau đớn vì bị áp chế bởi thứ tin tức tố cực mạnh 

"Tránh ra" Giọng nói lạnh lùng cùng với sự mất kiên nhẫn, Châu Kha Vũ trực tiếp bỏ qua họ và bước vào biệt thự.

Đẩy cửa ra, phòng khách trống không nhưng hắn ngửi thấy mùi tin tức tố Omega quen thuộc, Châu Kha Vũ giật mình, hắn đột nhiên có linh cảm xấu, nhanh chóng đi về hướng mùi hương phát ra, đẩy cửa phòng ngủ ra.

Hắn chỉ nhìn thấy một người đang nằm trên giường, tay chân bị trói và cuộn tròn trong góc, mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng khẽ mở, thở hổn hển, tấm dán ngăn cản sau gáy đã biến mất từ ​​lâu, chỉ còn xuất hiện màu đỏ, vừa sưng tấy vừa  tím tái.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Lưu Vũ đang hôn mê vội mở mắt ra, cậu thấy Châu Kha Vũ bước vào, khóe mắt nóng lên, nước mắt từ từ chảy ra

 Châu Kha Vũ thấy vậy liền sải bước đi đến bên giường, nhẹ nhàng vỗ vai Lưu Vũ, dùng tin tức tố của mình an ủi cậu

 "Tại sao chỉ mới một lúc không gặp, cậu lại khiến mình thành dáng vẻ như thế này?"

Lưu Vũ  nghiến răng, chịu đựng cơn đau rát trong người, lắc đầu, khàn giọng nói:

" Tôi vốn dĩ nghĩ, nếu tôi đủ mạnh mẽ, đủ nỗ lực thì có thể thay đổi số mệnh của mình, nhưng thật đáng tiếc, tôi sai rồi"

Vừa nói, một vẻ cay đắng thoáng qua trên mặt Lưu Vũ, cậu cúi đầu, giọng nói như nghẹn lại.

" Thật may là anh đã tới, tôi lại nợ anh nhiều hơn rồi"

Châu Kha Vũ mhíu mày, nhìn lướt qua dấu vết trên người Lưu Vũ bị sợi dây làm cho đỏ bừng, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn

" Tôi sẽ giúp cậu thay đổi số mệnh của cậu, nếu cậu cảm thấy nợ tôi quá nhiều thì có thể lấy thân báo đáp"

Lưu Vũ sững sờ khi nghe những lời đó, dường như cậu không ngờ Châu Kha Vũ lại nói ra những lời như vậy, cậu trầm mặc một hồi, mới lẩm bẩm nói:

" Anh nói loạn gì thế?"

Châu Kha Vũ bỏ qua sự ngạc nhiên của Lưu Vũ, hắn cúi người, bế cậu xuống giường, xoay người bước ra khỏi phòng

Hắn không hề để ý, người trong lòng khi nghe đến bốn chữ " lấy thân báo đáp", trong mắt lập tức lóe lên tia phấn khích và kích động, nhưng nó đã sớm bị che khuất trong bóng tối sâu thẳm.

" Cậu yên tâm, những người đã làm tổn thương cậu, tôi sẽ không bỏ qua cho bất kì ai" Giọng điệu của Châu Kha Vũ rất bình tĩnh, nhưng nghe nó sắc như dao

Hắn không thể nói được cảm giác của mình đối với Lưu Vũ, nhưng cũng chừa từng có ai có thể khiến hắn xuất hiện cảm giác này,  có lẽ, bản thân thật sự thích cậu, chỉ là cái sự yêu thích vội vàng này, hắn vẫn không chắc nó có phải là tình yêu hay không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro