Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2


Trong vườn hoa biệt thự nhà họ Châu, xe của Châu Kha Vũ đậu trong sân, lúc này màn đêm dần buông xuống, trên bầu trời đen kịt những vì sao lấp lánh, ngôi biệt thự dưới bầu trời đêm càng thêm đẹp.

Lúc này, thiếu niên đã chìm vào ngủ, nhưng lông mày nhăn lại và hơi thở gấp gáp, Châu Kha Vũ nhìn thấy, hắn  chỉ có thể vòng tay qua eo cậu, ôm cậu đi thẳng vào phòng khách, sau khi đặt lên giường, hắn cởi giày và tất, đắp chăn bông lên cho cậu.

" Thiếu gia, bác sĩ Tần đã đến rồi"

Bác Trình nhìn cảnh này khó tránh khỏi sửng sốt, thiếu gia chưa từng tiếp xúc như vậy với một Omega, hôm nay lại trực tiếp dẫn Omega về nhà

" Ừm, gọi ông ấy vào"

Không lâu sau, một người đàn ông mặc quần áo màu xám đậm, đeo kính gọng vàng đẩy cửa phòng đi vào với một hộp thuốc trên tay.

" Thật kì lạ! Thế mà lại là Omega"

Tần Hướng Xuyên vừa vào phòng liền ngửi thấy mùi tin tức tố nồng đậm của Omega đang phát tình, anh nhìn Châu Kha Vũ với ánh mắt đầy ẩn ý, ​​đứa nhóc này cuối cùng cũng được khai sáng.

" Đừng nói nhảm nữa, mau xem cậu ấy thế nào rồi"

Tần Hướng Xuyên lắc đầu cười cười, băng bó vết thương trên cổ thiếu niên, trong quá trình này, anh phát hiện trên người bên kia có rất nhiều vết thâm và sẹo, Tần Hướng Xuyên cũng không nghĩ nhiều, mặc dù là Alpha, nhưng anh phải đối mặt với đạo đức nghề nghiệp, kiểm tra và điều trị cẩn thận ở mọi nơi cho Omega

" Này, vết thương không nhẹ, trên người cậu ấy có nhiều vết sẹo lớn nhỏ, may mà chỉ là vết thương ngoài da. Mấu chốt là tuyến thể của cậu ấy, sau gáy dường như  đã bị ai đó cào. Châu ảnh đế, Omega đáng thương như thế này, cậu mang từ đâu về đấy?"

" Nhặt được"

Tần Hướng Xuyên : Hả...

" Mau tiêm thuốc ức chế cho cậu ấy, mùi tin tức tố lan khắp phòng rồi"

Châu Kha Vũ giật mạnh cổ áo, kìm nén sự khó chịu trong ngực

" Tuyến thể cậu ấy đang bị thương, không thể tiêm thuốc ức chế, vết thương sẽ bị nhiễm trùng" Tần Hướng Xuyên lập tức ngăn cản

" Thế thì phải làm sao?"

Châu Kha Vũ nhíu mày, đối với một cái Omega đang ở thời kỳ đặc biệt mà nói, chưa đánh dấu, còn bị thương các tuyến, lại không có người ức chế, hẳn là rất khó chịu

" Với tình hình bây giờ của cậu ấy, hoặc là cậu dùng tin tức tố của mình an ủi cậu ấy, hoặc cậu ấy sẽ từ từ vượt qua nó một mình. Tất nhiên, sau này sẽ có nhiều yếu tố không thể kiểm soát được, chẳng hạn như sốt, gây thương tích cho bản thân."

" Được rồi, tôi biết rồi..."

Nhìn thấy bên kia dường như đã có quyết định, Tần Hướng Xuyên cho rằng mình ở đây không có việc gì nên rời đi, trước khi rời đi còn cẩn thận nhắc nhở một câu

" Tôi cảm thấy tốt hơn hết là cậu nên đưa cậu ấy đến bệnh viện, suy cho cùng thì thiết bị y tế ở đây có hạn"

" Ừm"

Sau khi Tần Hướng Xuyên rời đi, Châu Kha Vũ muốn đi ra ngoài hít thở một hơi, có lẽ là bởi vì mùi tin tức tố, đây là lần đầu tiên hắn trước mặt một Omega bối rối như vậy, lại là một Omega chỉ gặp một lần, quả thật khó tin

Ngay khi hắn chuẩn bị rời đi, người con trai đang ngủ say đột nhiên nắm lấy tay hắn, dùng chất giọng khàn khàn van xin

" Đừng..đừng đi, tôi khó chịu..."

Giọng điệu cầu xin của thiếu niên khiến trái tim Châu Kha Vũ mềm nhũn, hắn tự nhiên biết được đối phương khó chịu vì cái gì, từ khi bước vào phòng đến giờ, cả căn phòng đều tràn ngập mùi tin tức tố Omega nồng đậm

Hơi thở của cậu trở nên nặng nề hơn, đôi mắt dần trở nên mơ màng, khóe mắt đỏ hoe, đau đớn tột cùng, đây chính là biểu hiện của Omega trong kì phát tình

Trong lòng Châu Kha Vũ thầm mắng một câu, hắn thật sự là mất lý trí đem Omega như vậy về nhà,  hiện tại hắn không thể dùng thuốc ức chế cho cậu, cũng không thể lợi dụng, Châu Kha Vũ cảm thấy có chút khó chịu

Nhưng nhìn cổ tay đang nắm chặt của thiếu niên, Châu Kha Vũ rốt cuộc không thể kìm lòng được, chỉ có thể trở về bên cạnh cậu, nằm trên giường, vươn tay còn lại vỗ nhẹ vào lưng cậu, nghĩ rằng tốt hơn là tiết ra tin tức tố của mình để xoa dịu cậu

Có tin tức tố của Alpha an ủi, thiếu niên vốn đang căng thẳng và đau đớn dần hồi phục, hô hấp cũng dần ổn định, nhìn vẻ mặt cậu, Châu Kha Vũ mới yên tâm một chút.

Hắn ngồi bên giường một lúc, bỏ một viên thuốc ngủ vào miệng rồi cho cậu uống vài ngụm nước, thấy cậu bé đã ngủ yên, hắn đứng dậy rời đi.

Sau khi trở về phòng, sau khi đóng cửa, hắn bước tới bệ cửa sổ, mở cửa kính ra, nhìn ánh đèn rực rỡ đằng xa, hình ảnh một người con trai không khỏi hiện lên trong đầu, đôi mắt to tròn xinh đẹp, hàng mi dài, sống mũi cao và thẳng, đôi môi hấp dẫn, không hiểu vì sao các đường nét trên khuôn mặt cậu bé ngày càng rõ ràng hơn.

Châu Kha Vũ thầm chửi, hắn là đang suy nghĩ cái gì thế này?

..................

Lưu Vũ cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, cảm giác như đang ở một nơi rất ấm áp, không có cảm giác đau thấu xương cùng lạnh lẽo như lúc trước, vết thương trên người được đắp bằng thứ gì đó mát lạnh, còn có một luồng hơi nóng truyền vào cơ thể từ vết thương, cậu dần tỉnh lại rồi từ từ mở mắt

Thứ đập vào mắt cậu là một màu tối đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ xuyên vào, Lưu Vũ chậm rãi ngồi dậy, tuyến thể sau gáy cũng đau nhức, nhưng không có nỗi đau nào không thể chịu đựng được, cậu nhìn khung cảnh xa lạ, hình ảnh đêm qua chợt hiện về trong tâm trí 

Tối hôm qua cậu bị một người xa lạ bắt đi, lại là Alpha! Và bây giờ vẫn còn lưu lại mùi tin tức tố của Alpha đó trên cơ thể mình! Mặc dù cậu không thể nhìn thấy người đó trông như thế nào, nhưng vẫn có thể nhớ rõ ràng những gì đã xảy ra

Lưu Vũ bối rối một hồi, vội vàng vén chăn bông lên kiểm tra thân thể, quần áo vẫn còn nguyên vẹn, cũng không có gì khác thường xảy ra

Lưu Vũ thở phào nhẹ nhõm, cũng may không có chuyện gì xảy ra, cậu vội vàng nhấc chăn bước ra khỏi giường, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, nhanh chóng thu chân vào trong chăn, hồi hộp chờ đợi động tĩnh ngoài cửa.

Lưu Vũ núp dưới chăn bông không dám nhúc nhích, lén lút vén góc chăn lên, nhìn thấy một đôi chân thon dài đang đứng bên cạnh giường mình, cậu giật mình, vội vàng nhắm mắt lại giả bộ đang ngủ, trong lòng tự hỏi, người đàn ông này là ai? Là người mình quen sao? Hay là nhóm người đã bắt cậu về, nhưng, hình như không giống mấy người đó

Châu Kha Vũ dĩ nhiên không biết đối phương đang nghĩ gì, lúc này, hắn nhìn thiếu niên cuộn mình trong chăn như một quả bóng, không hề lộ ra khuôn mặt, cảm thấy có chút đáng yêu, hắn với tay và kéo chăn bông ra một chút, cố gắng để phần đầu của người đó tiếp xúc với không khí.

Lưu Vũ không ngờ người này trực tiếp nhấc chăn bông lên, hai mắt bên trong chăn bông vẫn đang mở to chìm trong suy nghĩ nên hai mắt hai người va chạm nhau, cậu giật mình vội vàng quay đi, nhưng lại bị người đó chụp lấy, Lưu Vũ có chút xấu hổ.

" Nếu đã tỉnh rồi thì ngồi dậy uống thuốc"

Châu Kha Vũ một chút xấu hổ cũng không có, hắn chỉ đặt ly nước và thuốc trong tay xuống bàn bên cạnh giường.

" Ừm cảm..cảm ơn". Lưu Vũ lúng ta lúng túng cầm chăn bông lên, liếc nhìn thân thể Châu Kha Vũ, chỉ thấy người đàn ông mặc bộ quần áo ở nhà màu xám nhạt, đầu tóc có chút rối bù, nhưng cũng không có chút nào làm mất đi sức hấp dẫn của hắn. Chiều cao tầm 1m88, vẻ ngoài điển trai khiến hắn trông như một công tử nhà giàu, hình như đã gặp ở chỗ đó

" Tôi.."

" Cậu.."

Hai người cùng lúc mở miệng và cùng lúc dừng lại

" Cậu nói trước đi". Châu Kha Vũ nói với Lưu Vũ, giọng nói của hắn rất bình thường, không thể nghe ra tâm trạng hắn như thế nào

Lưu Vũ hít sâu một hơi, nhìn Châu Kha Vũ, dùng ngón tay véo góc chăn bông một cách không tự nhiên, hỏi

" Sao tôi lại ở đây, tối qua đã xảy ra chuyện gì?"

Lưu Vũ vô tội ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu

" Không nhớ gì sao?" Châu Kha Vũ nhíu mày nhìn cậu hỏi

Lưu Vũ lắc đầu, ánh mắt bất giác liếc nhìn nơi khác, không dám nhìn thẳng vào mắt người kia, hai tay siết chặt chăn bông, cậu vốn không quen nói dối người khác, nhưng hiện tại xem ra nơi này rất an toàn, ít nhất là không có ai tìm được,  hơn nữa đối phương cũng không có ác ý, cho nên cậu không thể rời khỏi nơi này

Lưu Vũ chìm trong suy nghĩ, tưởng rằng có thể lừa dối người này, nhưng lại không biết những biểu hiện và hành động này của mình đều rơi vào mắt đối phương, Châu Kha Vũ cười cười, nhưng không có ý vạch trần 

" Cậu tên gì? Tôi đưa cậu về nhà"

Lưu Vũ sững sờ một hồi, tim đập dữ dội.

" Tôi tên Lưu Vũ, những cái khác tôi đều không nhớ"

Tình huống xấu nhất bây giờ là bị đuổi ra ngoài, dù sao người này cũng không có bổn phận giúp đỡ chính mình, vì vậy, cậu quyết định giả ngốc, có thể trì hoãn được một lúc

" Được, cái gì cũng không nhớ, vậy một lát tôi đưa cậu đến kiểm tra đầu một chút ?"

" Tôi..không đi bệnh viện"

Lưu Vũ vội vàng lắc đầu từ chối, toàn bộ bệnh viện ở Bắc Thành đều là tài sản của gia đình đó, nếu đến bệnh viện sẽ bị phát hiện, dù bản thân muốn cũng không có cơ hội chạy trốn.

" Sao không đi bệnh viện?"

Châu Kha Vũ nói xong đi tới bên giường ngồi xuống, giọng điệu nhẹ nhàng khiến người ta không khống chế được, Lưu Vũ nhìn Châu Kha Vũ khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, khiến người ta không có cảm giác bị đe dọa, ngược lại rất yên tâm

" Bởi vì..." Lưu Vũ úp úp mở mở một hồi, không biết nên trả lời ra sao, " Tôi không thích bệnh viện, cảm thấy rất bức bối"

Lí do rất gượng ép. Châu Kha Vũ nghe xong chỉ biết cười cho qua, sau đó hắn đến gần Lưu Vũ trong vài phút, khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng một cm, tin tức tố trên cơ thể của Lưu Vũ tản ra, lưu lại trên mũi Châu Kha Vũ, khiến tâm trạng hắn trở nên hoảng loạn, không thể kìm chế

" Dù sao thì tôi cũng là ân nhân cứu mạng của cậu, không thể nói sự thật cho tôi nghe sao?"

Giọng nói của Châu Kha Vũ trở nên trầm ấm, khiến tâm trí người nghe gợn sóng, Lưu Vũ cảm thấy gò má mình hơi nóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro