Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Lưu Vũ không nhớ gì về chuyện xảy ra sau khi say rượu đêm đó, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức dữ dội, mắt hơi sưng, cổ họng hơi khô, đầu óc hỗn loạn

Lưu Vũ mở mắt ra liền nhìn thấy trần nhà trắng tinh, rõ ràng không phải phòng khách sạn,nhưng anh làm sao có thể ngủ ở đây? Đây là nơi nào?

" Tỉnh rồi?"

Châu Kha Vũ đẩy cửa bước vào, trên tay cầm một cốc nước nóng, thấy Lưu Vũ tỉnh lại, lập tức đưa nước nóng cho anh

" Uống chút nước ấm đi, sao rồi, trên cơ thể anh còn chỗ nào không thoải mái nữa không?"

" Không có..."

Lưu Vũ vừa mở miệng liền phát hiện giọng nói của mình khàn khàn, thanh âm có vẻ khó chịu bị thứ gì đó xé nát, cổ họng cũng bỏng rát, đây có lẽ là hậu di chứng do cơn say tối qua

" Anh làm sao mà lại ở đây? Chúng ta không phải đang ở khách sạn sao?"

Lưu Vũ  uống nhanh một ngụm nước để giảm bớt sự khô khốc trong cổ họng, sau đó hoài nghi nhìn Châu Kha Vũ, lúc này mới phát hiện dưới mắt hắn có một vòng tròn xanh đen mờ nhạt, đôi má  dường như gầy đi nhiều.

Châu Kha Vũ ngồi xuống bên cạnh anh

" Đây là phòng vip bệnh viện, tối qua anh phát sốt, làm em sợ chết khiếp"

" Anh...phát sốt sao?"

Lưu Vũ cau mày và cố nhớ lại rốt cuộc mình đã làm gì, nhưng vẫn không thể nhớ ra

Châu Kha Vũ gật đầu, nhớ lại tối hôm qua, đến giờ hắn vẫn còn phát sợ

Lưu Vũ  đêm qua không ngừng kêu nóng, Châu Kha Vũ đã hạ nhiệt độ điều hòa xuống mấy độ, ban đầu mọi thứ vẫn bình thường, ai mà biết được một lúc sau, người trong tay hắn nóng bừng cả người, trán đầy mồ hôi lạnh, miệng lẩm bẩm kêu khó chịu, hắn vội vàng bế Lưu Vũ ra khỏi khách sạn và bắt taxi đến bệnh viện gần nhất

Cũng may Lưu Vũ không có vấn đề gì nghiêm trọng, sau khi khám liền chìm vào giấc ngủ sâu, đến gần sáng mới tỉnh lại.

Lưu Vũ bật dậy, dụi dụi mắt.

" Kha Vũ...."

Châu Kha Vũ đi tới, đỡ lấy cánh tay Lưu Vũ,  nhẹ nhàng kéo anh đến ghế ngồi xuống.

" Đói không, ăn chút cháo đi, sau đó uống thuốc"

"Ừm." Lưu Vũ gật đầu, ngoan ngoãn để cho Châu Kha Vũ sắp đặt, sau đó cầm thìa chậm rãi ăn cháo, đột nhiên giương mắt hỏi.

"Tối qua anh say... có làm ra chuyện gì quá đáng không?"

Nghe vậy, Châu Kha Vũ sững sờ một lúc, rồi bật cười.

" Không, anh không làm gì hết"

" Vậy sao em cười?" Lưu Vũ đặt thìa xuống, hoang mang nhìn Châu Kha Vũ

" Anh không nhớ gì sao?" Châu Kha Vũ nhướng mày, giọng nói tràn đầy ý cười

" Rốt cuộc là sao, không phải, em đừng có cười nữa...."

Lưu Vũ vò đầu bứt tai, càng ngày càng rối rắm, còn Châu Kha Vũ thì không ngừng cười, Lưu Vũ vội vàng vươn tay nhéo eo hắn, khiến Châu Kha Vũ không khỏi rên một tiếng

" A, vợ à, anh định giết chồng sao"

Châu Kha Vũ cầm cổ tay Lưu Vũ, đem anh ôm vào trong lòng, cúi đầu hôn lên khóe môi mềm mại

" Đừng làm loạn, cẩn thận bệnh của anh lại lây sang em"

Lưu Vũ  cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của Châu Kha Vũ, hắn cũng không cưỡng ép, nghĩ đến Lưu Vũ vẫn còn bệnh, vội kiềm chế vẻ mặt đùa cợt của mình và nghiêm túc dặn dò

" Giờ anh uống thuốc trước đã, rồi nghỉ ngơi cho khỏe lên, lát nữa chúng ta về nhà"

" Ưm được.."

Lưu Vũ  ngoan ngoãn trả lời, mở miệng, để Châu Kha Vũ đút thuốc cho mình

Sau khi uống thuốc, Châu Kha Vũ giúp Lưu Vũ đắp chăn bông, đo nhiệt độ, sau khi xác định đã ổn mới thở phào nhẹ nhõm

" Anh không sao, khi nào chúng ta về nhà?"

Lưu Vũ không thích môi trường lạnh lẽo của bệnh viện, không hề có nhiệt độ, lúc nào cũng khiến anh nhớ tới cái đêm lạnh lẽo vô lực đó, anh không bao giờ dám nhắm mắt để nhớ lại quá khứ.

Châu Kha Vũ thở dài, vuốt ve mái tóc đen ngắn mềm mại của Lưu Vũ, dịu dàng nói

" Vậy anh nghỉ ngơi đi, em đi làm thủ tục xuất viện, lát chúng ta về nhà"

Lưu Vũ chớp chớp mắt, ngoan ngoãn trả lời, sau khi nhìn Châu Kha Vũ đi ra ngoài, anh lại nằm xuống, nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.

Nhưng ngoài ấn tượng mơ hồ ra, anh không nhớ được gì khác, Lưu Vũ tức giận vỗ trán, quay lưng lên trần nhà tiếp tục ngủ.

Điện thoại Châu Kha Vũ vang lên ngay khi hắn đi ra ngoài, hắn liếc nhìn màn hình, cau mày, sau một lúc do dự mới nhấn nút trả lời.

Giọng nói trầm thấp của Châu Lâm phát ra từ đầu dây bên kia.

" Con ở bệnh viện làm gì? Bệnh sao?"

"Ông lại sai người theo dõi tôi! Cuộc sống riêng tư của tôi ông cũng muốn nhúng tay vào sao?" Giọng điệu của Châu Kha Vũ vô cùng tức giận

Châu Lâm nhẹ ho một tiếng, thấp giọng nói: "Ta không cho người theo dõi con, chính là người ở bệnh viện nói cho ta biết tối hôm qua đột nhiên con liên lạc với bọn họ, có chuyện gì xảy ra?"

" Không liên quan tới ông, có chuyện gì mau nói?"

Châu Kha Vũ  lười biếng dựa vào tường, một tay đút túi, tư thế ung dung, dựa theo hiểu biết của hắn đối với Châu Lâm, đây nhất định không phải là gọi vì đặc biệt quan tâm đến hắn.

Không ngoài dự đoán, đề tài lập tức thay đổi

" Ta hi vọng con li hôn với Omega đó càng sớm càng tốt, gia đình họ sẽ sớm bị phong tỏa, nếu không phủi sạch quan hệ với Omega đó sớm thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến con"

Câu nói của Châu Lâm khiến biểu cảm của Châu Kha Vũ thay đổi

" Đây là mục đích cuối cùng của ông sao"

Không đợi đối phương trả lời, Châu Kha Vũ nói tiếp

" Người bắt tôi kết hôn là ông, bắt tôi li hôn cũng là ông? Ông dùng hôn ước làm mồi nhử để cho Thẩm gia thả lỏng cảnh giác, sau đó lợi dụng tình hình để đối phó với Thẩm gia, tôi đoán đúng không?"

" Con chỉ đoán đúng một nửa, Thẩm gia tự mình để lộ sơ hở,  sớm muộn gì cũng phá sản". Châu Lâm không chút do dự thừa nhận.

" Con sẽ không yêu Omega đó đâu nhỉ, Kha Vũ,  đừng để bị sự mê đắm nhất thời làm mờ mắt, nó sẽ trở thành điểm yếu và là trở ngại của con trên con đường thành công... alo?"

Tút tút tút

Châu Kha Vũ  cúp điện thoại, tức giận bóp điện thoại, cảm thấy rất khó chịu, ly hôn? Thật nực cười

Hai người họ chỉ thuộc về nhau, người khác không liên quan 

Châu Kha Vũ đột nhiên nghĩ đến hắn và Lưu Vũ  ngay cả giấy kết hôn còn chưa có, như thế không được, lúc đầu là do hắn không chắc chắn về tình cảm Lưu Vũ dành cho mình nên mới không nghĩ đến chuyện này, nhưng mà bây giờ, nếu đã được xác nhận, hắn sẽ không do dự nữa

Nghĩ đến đây, Châu Kha Vũ  nhanh chóng hoàn thành thủ tục xuất viện rồi trở về phòng bệnh, lúc này Lưu Vũ đã thu dọn đồ đạc, ngoan ngoãn ngồi bên giường, thấy Châu Kha Vũ vào vội lao đến chỗ hắn như một mũi tên

" Đi thôi, anh đã thu dọn xong rồi"

Châu Kha Vũ trong tiềm thức vươn tay ra ôm lấy Lưu Vũ, xoa mái tóc mềm mại, dịu dàng nói

" Anh ngồi xuống đây đi, em có chuyện muốn bàn với anh"

" Có chuyện gì thế?"

Lưu Vũ  lại ngồi xuống bên giường, Châu Kha Vũ thì ngồi xổm ở mép giường, ngẩng đầu nhìn anh, nói từng chữ một.

" Tiểu Vũ, anh có nguyện ý gả cho em không?"

Câu hỏi này được hỏi rất nghiêm túc, Lưu Vũ sững sờ mất mấy giây mới nhận ra Châu Kha Vũ vừa nói gì, kinh ngạc trợn to hai mắt, ngây ngốc nhìn hắn

" Hai chúng ta không phải sớm đã....."

Châu Kha Vũ cười nhẹ, vươn tay bóp chóp mũi Lưu Vũ, ôn nhu cười nói:

" Bé ngốc, ý em nói là chúng ta làm giấy kết hôn, từ giờ về sau, em sẽ nắm tay anh, cùng anh đi đến bạc đầu, anh có nguyện ý không?"

Lưu Vũ sững sờ một hồi, sau đó nở một nụ cười ngọt ngào, mạnh mẽ gật đầu, sau đó đột nhiên đứng dậy lao về phía Châu Kha Vũ, ôm chặt lấy hắn

" Được được được, học đâu mấy cái thả thính này thế?"

" Em không có thả thính, đó là lời thật lòng của em"

Châu Kha Vũ nghiêm túc chỉnh lại anh, trong mắt lóe lên tia sáng chói mắt.

Lưu Vũ không nhịn được bật cười, Châu Kha Vũ cũng cong khóe miệng. Mọi thứ như thể lớp bụi đã lắng xuống.

Hai người sau đó vội đến Cục dân chính, có lẽ hôm nay là ngày tốt, có rất nhiều người làm thủ tục kết hôn, trải qua một loạt thủ tục, đến lúc lấy được giấy kết hôn đã là 5 giờ chiều

Đứng ngoài cục dân chính, Lưu Vũ nhìn cuốn sổ màu đỏ trên tay, trong lòng trào dâng một cỗ kích động, Châu Kha Vũ từ phía sau ôm lấy anh, tựa cằm lên vai Lưu Vũ, hít một hơi thật sâu hương thơm tao nhã trên cổ Lưu Vũ

Lưu Vũ nghiêng đầu, dịu dàng xoa chóp mũi hắn

" Em biết hành động lúc này của em rất giống với cún không, trước kia anh có nuôi một con Husky, nó cũng thích chạm vào cổ anh, rất giống với dáng vẻ bây giờ của em"

Châu Kha Vũ bật cười, nhéo eo Lưu Vũ

" Husky? Dám so sánh em với cún sao? Hửm?"

Châu Kha Vũ vừa nói vừa vươn tay vào áo Lưu Vũ, cù vào eo của anh, Lưu Vũ bị chọc cho bật cười, nhưng Châu Kha Vũ  vẫn không dừng lại, Lưu Vũ vội đẩy hắn ra, la lên

" Chúng ta đang ở bên ngoài, em đừng làm loạn"

Nhưng Châu Kha Vũ căn bản ngó lơ anh, ngón tay tiếp tục nghịch ngợm trên người Lưu Vũ, bên ngoài có mấy người trẻ tuổi vừa mới làm xong giấy kết hôn, nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, trên mặt mơ hồ lộ ra nụ cười ái muội

Lưu Vũ không đấu lại Châu Kha Vũ, vì vậy anh vội thoát ra và chạy về phía trước, Châu Kha Vũ ngay lập tức đuổi theo, nắm lấy quần áo của Lưu Vũ, kéo cổ tay của anh lại

" Đừng chạy, em không chọc anh nữa"

Lưu Vũ giảm tốc độ tiếp tục bước đi, Châu Kha Vũ nắm lấy tay trái của Lưu Vũ, đan các ngón tay vào nhau. Hắn nhìn vẻ mặt của Lưu Vũ, trong mắt hiện lên một nụ cười hạnh phúc. 

" Em đưa anh đi đến một nơi" Châu Kha Vũ nói xong liền đưa Lưu Vũ lên xe, xe  phóng như bay trên đường, chẳng mấy chốc đã đến nơi mà Châu Kha Vũ nói.

Hai người xuống xe, điều đập vào mắt là đại dương xanh biếc, làn nước xanh thẳm phản chiếu những tia sáng đầy màu sắc dưới ánh sáng mặt trời.

Châu Kha Vũ nắm tay Lưu Vũ chậm rãi đi dạo trên bờ biển, gió biển từ từ thổi qua bên tai, Lưu Vũ không nhịn được nheo mắt, hưởng thụ cảm giác thoải mái này.

" Nơi này thật thoải mái". Lưu Vũ khẽ lẩm bẩm

" Anh nhìn bên kia đi"

Châu Kha Vũ chỉ về phía trước, Lưu Vũ ngẩng đầu, nhìn theo hướng tay Châu Kha Vũ

Mặt trời đang từ từ đến gần, xa xa còn có dải phân cách giữa bầu trời và hoàng hôn, hoàng hôn nhuộm đỏ cả trời, nhuộm đỏ cả biển cả bao la,  làm cho sóng vỗ tung bọt trên bãi biển, rất đẹp, rất thơ mộng

" Trước đây em nghe người ta nói, cùng người yêu ngắm hoàng hôn bên bãi biển là một chuyện rất lãng mạn, hôm nay em cũng có thể trải nghiệm nó rồi"

Châu Kha Vũ vòng tay ôm eo Lưu Vũ, ghé sát vào tai anh thì thầm: 

"Em từng chạy đến đây khi tâm tình không tốt. Em tin rằng kể từ hôm nay, kí ức của em ở đây sẽ không còn là nỗi buồn nữa, bởi vì ở đây sẽ có là những dấu tích và những kỷ niệm đẹp của em và anh khi sống cùng nhau ".

Lưu Vũ nghe xong, trong lòng chợt dâng lên một cỗ chua xót, không nhịn được ôm chặt nam nhân vào lòng, nhẹ nhàng nói.

" Kha Vũ, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau"

Hoàng hôn chiếu lên bóng hai người trên bãi biển, kéo dài và hòa vào nhau, tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro